Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 112: Thân thế Lý Tuyết Yến
Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện
11 giờ hơn, Lý Tuyết Yến cùng Bành Viễn Chinh và Mã Tự quay trở về Ủy ban nhân dân thị trấn. Lý Tuyết Yến để Bành Viễn Chinh và Mã Tự ngồi chờ trong văn phòng của cô một chút, sau đó cô liền vội vàng ra cửa, nói là đi gọi cơm, thật ra là đi báo cáo với Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên.
Đề nghị của Bành Viễn Chinh rất tốt, khiến Lý Tuyết Yến rất đồng tình. Bất luận là liên quan đến việc xác định mục tiêu phát triển lâu dài cho thị trấn, hay là tuyên truyền cơ bản cùng với tuyên truyền trọng điểm, cũng làm cho người ta hai mắt sáng ngời. Bất quá, Lý Tuyết Yến chỉ là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn, nhân vật số ba của thị trấn, chuyện này cô không làm chủ được, nhất định phải do lãnh đạo chủ chốt quyết định, thậm chí phải mở hội nghị Đảng uỷ nghiên cứu thông qua.
Lý Tuyết Yến đi rồi, Bành Viễn Chinh đứng dậy đánh giá văn phòng của cô. Văn phòng không lớn, phương tiện cũng rất đơn sơ, một cái bàn, một cái ghế, một điện thoại và hai ghế sô pha nhỏ, chỉ thế thôi. Cách bày biện trong văn phòng không có nét riêng nữ tính nào, chỉ có ở góc tường, có một chậu phong lan xanh um và một giá áo treo vài áo khoác nữ, nói cho người ta biết đây là văn phòng của một nữ cán bộ.
Bành Viễn Chinh đứng trước bàn làm việc của Lý Tuyết Yến, thấy trên bàn có một tấm ảnh, đặt dưới tấm kính dày, bèn theo phản xạ ngắm nhìn.
Trong ảnh, Lý Tuyết Yến hơi có vẻ ngây ngô và non nớt, để tóc đuôi sam; bên cạnh cô là một người đàn ông chừng năm sáu mươi tuổi, phong thái uy nghiêm. Bành Viễn Chinh kinh ngạc, hắn nhận ra người đàn ông này. Đó là lãnh đạo đã về hưu, Phó bí thư Thành ủy Lạc Thiên Niên, cũng chính là cha chồng của Tạ Tiểu Dung.
Lý Tuyết Yến và Lạc Thiên Niên có quan hệ gì? Căn cứ vào dung mạo và dáng vẻ của hai người, hẳn là cha con. Nhưng…một bên họ Lạc, một bên họ Lý. Chẳng lẽ Lý Tuyết Yến theo họ mẹ?
Về sau, cho thấy Bành Viễn Chinh đoán đúng. Lý Tuyết Yến là con gái của Lạc Thiên Niên, theo họ mẹ. Tạ Tiểu Dung là chị dâu cô.
Bành Viễn Chinh đã sớm nhìn ra Lý Tuyết Yến không phải xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng không ngờ cô lại là con gái của cựu lãnh đạo thành phố. Tuy rằng, thói đời người đi trà lạnh, nhưng với ảnh hưởng của Lạc Thiên Niên ở thành phố, muốn đưa con gái vào cơ quan cấp thành phố không phải là vấn đề khó khăn. Thế nhưng Lý Tuyết Yến lại kiên trì ở lại thị trấn, có lẽ là do chí hướng của cô.
Tuy Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến chưa tiếp xúc nhiều lắm, nhưng hắn có thể thấy cô là một người có hoài bão và nhiệt tình công tác. Ở cơ sở, không nhiều những cô gái như vậy… đa số nữ cán bộ cơ sở đều không muốn đến xã, thị trấn làm việc, cho dù phải miễn cưỡng nhận công tác, thì chỉ làm tạm thời, chỉ cần có cơ hội là chuyển đi ngay.
Lúc này, ở văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Niên, xảy ra một sự cố nhỏ.
Lý Tuyết Yến báo cáo tỉ mỉ về đề nghị và ý tưởng của Bành Viễn Chinh với Hách Kiến Niên, rất nhanh cũng nhận được sự tấn thành của Hách Kiến Niên. Hách Kiến Niên công tác ở thị trấn hơn mười năm, tự nhiên có quan điểm đặc sắc của mình. Ông ta liền nhận ra, Bành Viễn Chinh đã nắm được điểm mấu chốt mà trước đến giờ ông ta đã bỏ qua. Ý tưởng tuyên truyền cơ bản là chuyện vẽ rồng điểm mắt, đối với thành tích của Đảng ủy và chính quyền thị trấn Vân Thủy có lợi ích to lớn.
Cũng không thể nói cán bộ thị trấn theo đuổi thành tích là sai. Bởi vì vất vả, cực khổ công tác vài năm, nếu không tuyên truyền, cấp trên sẽ không biết tới. Nếu công tác không được cấp trên xác nhận, cán bộ thị trấn sẽ phải “nằm lì” ở thị trấn, rất khó lên chức.
Lúc này Hách Kiến Niên quyết định thực hiện theo ý tưởng của Bành Viễn Chinh. Nhưng Lý Tuyết Yến lại nhắc nhở ông, cần phải gọi điện thông báo cho Chủ tịch thị trấn Nghiêm Khang.
Nghiêm Khang và Hách Kiến Niên không hợp nhau, mâu thuãn rất sâu. Thật ra Nghiêm Khang không đi công tác, mà cố ý tránh ở nhà không đi làm. Bởi vì y rất xem thường Hách Kiến Niên, nghe nói Hách Kiến Niên lại muốn làm cái chuyện ca tụng công đức của chính bản thân mình, trong lòng y rất phản cảm, liền mượn cớ, tránh không đi làm.
Tuy Chủ tịch và Bí thư thị trấn không hợp, nhưng vì Hách Kiến Niên là nhân vật số một, trong cơ chế nhân vật số một có quyền quyết định hết thảy, Nghiêm Khang cũng không ngăn được hành động của Hách Kiến Niên. Hơn nữa, trong bộ máy lãnh đạo, Hách Kiến Niên được đa số ủng hộ.
Hách Kiến Niên nhíu mày, nhưng vẫn nhấc điện thoại lên gọi cho Nghiêm Khang. Nhà Nghiêm Khang ở thành phố, không ở thị trấn.
Nghiêm Khang tiếp điện thoại, hai người chỉ mới nói qua, nói lại vài câu, lại bắt đầu cãi cọ, Hách Kiến Niên tức giận dập điện thoại đánh bốp một tiếng.
Lý Tuyết Yến đứng bên cạnh, bất đắc dĩ và khó xử, nhưng không biết phải nói gì.
Ở thị trấn Vân Thủy này, hai lãnh đạo Đảng –chính phủ đối chọi nhau, ở quận cũng đều biết. Điều lạ là ở quận cũng không xét đến việch thuyên chuyển hai người đi.
Theo lẽ thường, Nghiêm Khang là nhân vật số hai, không thể đối nghịch với nhân vật số một như vậy, thậm chí đến mức vỗ bàn chửi thề, công khai chống đối. Nhưng thâm niên của Nghiêm Khang hơn xa Hách Kiến Niên, từ một cán sự lên Phó chủ nhiệm, Chủ nhiệm, Phó chủ tịch thị trấn rồi đến Chủ tịch thị trấn, “bám lấy” thị trấn Vân Thủy hơn 20 năm mà vẫn không được đề bạt.
Bí thư tiền nhiệm chuyển đi, Nghiêm Khang nghĩ mình sẽ có thể thay thế, nhưng cấp trên lại điều Hách Kiến Niên từ thị trấn khác đến, mà không riêng Hách Kiến Niên, bộ máy Đảng – chính thị trấn Vân Thủy cũng bị thay máu, hiện giờ thành viên bộ máy, kể cả Lý Tuyết Yến, đều là người nơi khác đến. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Con đường làm quan thất bại, hơn nữa còn bị mất quyền lực, Nghiêm Khang hết sức buồn bực. Càng về sau nà thấy tuổi mình đã khá cao, không còn hy vọng lên chức, liền tức giận tung hê tất cả, làm ầm ĩ lên. Đây cũng là để thăm dò ý tứ của cấp trên. Dù sao, với kinh nghiệm công tác của y, quận phải điều y đi và bố trí một chức vụ khác, để y nhân cơ hội rời khỏi thị trấn Vân Thủy. Cũng không biết vì sao, quận Tân An vẫn không hề đả động đến y.
- Mặc kệ ông ta! Bí thư Lý, cô đi sắp xếp một chút, đừng ăn ở nhà ăn Ủy ban, hãy đến tiệm cơm trong khách sạn Vân Thủy của thị trấn mà ăn. Người ta là lãnh đạo cấp trên đến, lần đến lần khó, hơn nữa chúng ta còn phải cầu người ta làm việc cho mình. Cô nhanh đi trước, trưa nay tôi sẽ đích thân tiếp khách. Cô báo cho các lãnh đạo khác cũng đến tiếp khách đi.
Hách Kiến Niên thở phào một cái, trong lòng vẫn còn rất tức tối, nếu không phải đang ở trước mặt một nữ đồng chí như Lý Tuyết Yến, ông ta đã đập bàn văng tục rồi.
- Được, Bí thư Hách, tôi sẽ đi lo liệu chuyện này.
Lý Tuyết Yến khẽ thở dài, đi ra ngoài.
“Đồ chó Nghiêm Khang! Lúc nào cũng đối chọi với bố mày, sớm muộn gì có ngày bố mày sẽ cho mày biết tay!” Lý Tuyết Yến vừa đi, Hách Kiến Niên lẩm bẩm chửi rủa, chụp lấy một cây bút chì bẻ đánh rắc một tiếng.
Trở lại văn phòng, Lý Tuyết Yến thấy Bành Viễn Chinh đang chăm chú nhìn tấm ảnh của cô trên bàn, liền mỉm cười:
- Trưởng phòng Bành, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm. Bí thư Hách bảo, trưa nay ông muốn đích thân tham dự, đồng thời lãnh đạo thị trấn cũng đều đến gặp Trưởng phòng Bành.
Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn Lý Tuyết Yến:
- Bí thư Lý, không nên khách khí như vậy. Trưa nay ăn cơm công tác là được, đừng tiêu pha nhiều. Chúng tôi xuống cơ sở là để giúp chính quyền cơ sở giải quyết khó khăn, chứ không phải đến để gây thêm phiền phức cho các đồng chí. Tôi nói thật đấy!
Bành Viễn Chinh nói một cách nghiêm túc và trịnh trọng:
- Chỉ ăn cơm công tác, kiên quyết không đến tiệm ăn, không uống rượu, càng không cần lãnh đạo thị trấn cùng đi. Các đồng chí đều bận rộn công tác, đừng vì chúng tôi mà chậm trễ công vụ!
Lý Tuyết Yến thấy hắn nói nghiêm túc như vậy, không khỏi kinh ngạc:
- Trưởng phòng Bành à, các anh vất vả xuống đây giúp chúng tôi, dù sao anh cũng phải để lãnh đạo thị trấn bày tỏ chút tâm ý chứ?
- Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ thường xuyên xuống cơ sở, giúp cơ sở làm việc là trách nhiệm của chúng tôi, về nhiệt tình của lãnh đạo thị trấn, chúng tôi xin nhận và cảm ơn. Nhưng đây là nguyên tắc của tôi, xin Bí thư Lý hiểu cho.
Bành Viễn Chinh thản nhiên mỉm cười, không nhượng bộ, theo Lý Tuyết Yến thấy, có phần cố chấp và cứng nhắc.
Lý Tuyết Yến không có cách nào, đành quay lại báo cáo với Hách Kiến Niên. Hách Kiến Niên ngẩn ra, cán bộ có nguyên tắc như hắn, ông ta chưa từng gặp được. Tuy nhiên ông ta chợt cười, nói:
- Thôi được rồi, Trưởng phòng Bành tuổi trẻ có mục tiêu to lớn, yêu càu đối với bản thân rất cao, đây là người ta không muốn để lại bất cứ điều gì bất lợi cho tương lai sau này, bỏ đi, cơm công tác thì cơm công tác, tiêu chuẩn cao một chút là được. Nếu đã như vậy, Bí thư Lý, tôi sẽ không tham gia, cô cùng ăn bữa cơm công tác với họ. Đợi làm xong công tác tuyên truyền, chúng ta sẽ đến cảm tạ bằng “cửa sau”, bày tỏ chút tâm ý, không chỉ ăn cơm, uống rượu!
Hách Kiến Niên nói một cách đầy thâm ý. Ông ta cho rằng Bành Viễn Chinh “làm bộ”, nhưng Lý Tuyết Yến không nghĩ như vậy. Một người có thể thuận tay ký một chữ, xuất ra mấy chục ngàn tệ mà không hề nháy mắt, làm sao có thể “tỏ ý” này nọ ở một thị trấn bé nhỏ thế này?
Nhưng Lý Tuyết Yến cũng không nói gì thêm, gật đầu đáp ứng, sau đó quay lại văn phòng, dẫn Bành Viễn Chinh và Mã Tự đến nhà ăn của Ủy ban nhân dân thị trấn ăn cơm.
Tiêu chuẩn cơm công tác của thị trấn có ba món mặn, một món canh, chỉ là đồ ăn bình thường, cũng không có rượu, món chính là bánh bao thơm ngào ngạt.
Lý Tuyết Yến hơi ngượng ngùng kéo ghế cho Bành Viễn Chinh:
- Trưởng phòng Bành, thật là ngại quá, trình độ của đầu bếp căn-tin nhà ăn có hạn, đồ ăn không có gì xuất sắc, chỉ là cơm thường.
Bành Viễn Chinh cười:
- Bí thư Lý đừng khách khí như vậy, đồ ăn ngon lắm. Tôi vẫn thường ăn mà!
Bành Viễn Chinh cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi cười nói:
- So với căn-tin cơ quan Thành ủy còn ngon hơn nhiều, hương vị không tệ!