Cao Quan Chương 174 : Vì sao tôi lại khóc?

Cao Quan


Tác giả: Cách Ngư

Chương 174: Vì sao tôi lại khóc?

Nhóm dịch PQT
Nguồn: Mê truyện



Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Mặc kệ ông ta, việc của chúng ta chúng ta làm.

- Tuy nhiên, ông ta nói không phải là không có đạo lý. Chúng ta làm việc, không phải là làm cho đẹp, không thể vi phạm quy trình vận tác. Chế độ và trình tự phải vững chắc, tránh cho trong tương lai xuất hiện vấn đề vạch áo cho người ta xem lưng.

Lý Tuyết Yến chậm rãi ngồi xuống ghế sofa:
- Kỳ thật thì thủ tục cơ bản đã được hoàn tất, ở tỉnh phê duyệt cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chúng ta có thể ở một bên chờ đợi ý kiến phúc đáp của tỉnh, vừa bắt tay vào việc thu hút đầu tư. Bằng không, chờ đến khi tỉnh phê duyệt thì sẽ lãng phí thời gian rất nhiều. Tôi đánh giá, phải mất đến ba tháng nữa.



Lý Tuyết Yến đề nghị kỳ thật không phải là không đúng. Trên thực tế, ở rất nhiều địa phương, hạng mục xây dựng đều là vận tác như thế. Vừa xin phê duyệt, vừa lặng lẽ khởi công. Khi thủ tục xuống dưới thì công trình cũng liền tiến nhập vào giai đoạn kết thúc. Cho dù là ngoài ý muốn, ở trên không có phê duyệt, thì cũng sẽ nghĩ biện pháp thông qua các loại thủ đoạn để hợp thức hóa nó.

Nhưng Bành Viễn Chinh lại không muốn làm vậy. Hắn trong lòng rất rõ, cho dù là hắn có muốn làm vậy, nhưng có Hách Kiến Niên làm chướng ngại trước mặt thì cũng không dễ làm.

Lực cản lớn nhất của công trình cải tạo phố buôn bán không đến từ cấp trên mà đến từ bên trong, tức là bị Hách Kiến Niên phản đối.

- Bọn họ ngày mai sẽ đến phía nam để khảo sát, thời gian cũng mất nửa tháng.

Lý Tuyết Yến chớp mắt, hạ giọng nói:
- Chi bằng chúng ta thừa dịp Hách Kiến Niên không có ở nhà, trước làm xong thu hút đầu tư, xác định nhà đầu tư khai thác nào tốt rồi nói sau.

- Chuyện này không vội. Công tác trước giai đoạn thu hút đầu tư đã sắp xếp, chân chính hoàn thành, nhiều lắm là chỉ tốn một tuần.

Bành Viễn Chinh bóp tàn thuốc trong tay, nói tiếp:
- Chúng ta nên tập trung tinh lực phá cánh cửa ở tỉnh. Kế hoạch của chúng ta là giữa tháng mười sẽ khởi công xây dựng, đến trước tết âm lịch cở bản hoàn thành. Trước tháng năm năm sau sẽ đưa vào sử dụng.

- Nếu anh đã có chủ ý như vậy thì anh cứ quyết định.
Lý Tuyết Yến có chút thất vọng, đi đến căn phòng nghỉ ngơi bên trong của Bành Viễn Chinh, theo thói quen, bắt đầu thu dọn phòng cho Bành Viễn Chinh, thuận tiện mang một ít quần áo đã được giặt sạch thay cho những bộ quần áo dơ.

Mấy ngày nay, đều là Lý Tuyết Yến giúp hắn giặt quần áo. Tuy rằng Bành Viễn Chinh luôn mãi cự tuyệt, nhưng Lý Tuyết Yến vẫn kiên trì giúp hắn. Đương nhiên, khi công tác quá bận rộn, thì Lý Tân Hoa phòng chính Đảng sẽ giúp.





Ngày hôm sau, Hách Kiến Niên cùng bộ máy thành viên đảng chính sáu người cùng với một số cán bộ trung tầng bộ môn chức năng hợp thành một đoàn khảo sát mười lăm người, cùng ngày đã ngồi chuyến xe lửa rời khỏi Tân An đến phía nam.

Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc chỉnh sửa lại tài liệu gửi lên tỉnh xin phê duyệt do phòng chính Đảng chuyển qua, cảm giác có chút choáng váng đầu óc, liền ra ngoài hành lang hít thở một chút không khí mát mẻ.

Chính quyền thị trấn Vân Thủy tổng cộng có 32 biên chế hành chính, đi hết 15 người nên trong toàn bộ cơ quan làm việc liền có chút vắng vẻ. Bành Viễn Chinh đứng trên hành lang, dõi mắt trông về phía xa, dừng lại ở những ống khói của những nhà máy luyện thiếc, trong lòng bay bổng những ý niệm về công tác sau này.

Ý tưởng của hắn có rất nhiều, công việc muốn làm cũng rất nhiều, nhưng cơm thì chỉ có thể ăn từng miếng, việc thì cũng chỉ có thể làm từng việc. Trước mắt, quan trọng nhất là phải làm cho xong công trình cải tạo phố buôn bán, đạt thành hiệu quả.

Hắn thu ánh mắt trở về, đột nhiên phát hiện dưới gốc cây đại hòe là bóng dáng già nua của Vi Minh Hỉ.

Vi Minh Hỉ không biết vì sao lại từ chối chuyến công tác thư giãn này, mà chủ động ở nhà.

Kỳ thật, ông ta là người phụ trách Hội đồng nhân dân, cũng chẳng có công tác gì làm, cũng không có một cán sự nào, trên cơ bản chỉ là một sự bài trí.

Nghiêm khắc mà nói, ông ta trên thực tế cũng chẳng phải là Chủ tịch hội động nhân dân, mà là Phó chủ tịch. Ban đầu, sau khi Chủ tịch hội đồng nhân dân về hưu, Ban tổ chức cán bộ không tái bổ nhiệm tân Chủ tịch hội đồng nhân dân. Như vậy, Vi Minh Hỉ liền trở thành người phụ trách Hội đồng nhân dân cho đến ngày hôm nay.





Vốn Vi Minh Hỉ có thể giải quyết cấp bậc trưởng phòng, nhưng nửa đời trước của ông đối nhân xử thế rất thành thật, không xu nịnh, cũng chẳng biết tùy cơ ứng biến nên bỏ lỡ nhiều cơ hội. Mà hiện tại, khi hiểu ra đạo lý này thì tuổi đã không còn trẻ nữa.





Vi Minh Hỉ hơi ngửa đầu nhìn cây hòe. Cây hòe này đã có gần bốn mươi năm tuổi, nên cành lá rất nhiều, rễ cắm sâu, tán cây rất to bao phủ cả một nửa cơ quan.

Vi Minh Hỉ động tác có chút đọng lại. Theo góc độ của Bành Viễn Chinh xem thấy, đôi mắt ông có chút đỏ lên, hai hàng lệ đục ngầu chậm rãi chảy xuống.

Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi bước xuống lầu.

- Lão Vi!

Vi Minh Hỉ chậm rãi quay qua, thấy Bành Viễn Chinh, thật lâu sau mới thở dài một tiếng:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cậu làm việc xong rồi à?

- Haha, hiện giờ tài liệu đã chỉnh sửa xong, có thể hướng tỉnh báo cáo.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, lấy ra một điếu thuốc, đưa qua cho Vi Minh Hỉ:
- Lão Vi, cơ hội khó có được, sao không ra ngoài hoạt động cho đỡ buồn?

- Tôi không muốn đi.
Vi Minh Hỉ giọng nói cảm thán:
- Chủ tịch thị trấn bành, tôi thời gian làm việc ở thị trấn này không còn lâu nữa. Tính đi tính lại không đầy bốn tháng. Ban tổ chức cán bộ đã tìm tôi nói chuyện, trước tết âm lịch là tôi về hưu.

- Cho nên, tôi không muốn đi. Tôi muốn ở lại cơ quan này lâu thêm chút nữa.
Vi Minh Hỉ sờ soạng thân cây:
- Đã đến tuổi thì về hưu, phút cuối cùng cũng chẳng lưu lại ý nghĩa gì.

- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi ở thị trấn này đã hơn 20 năm, vẫn không có năng lực và cơ hội để rời khỏi thị trấn. Đời này coi như là xong rồi. Trong hai năm qua, tôi oán giận mình phải trả giá quá nhiều nhưng nhận lại thì quá ít, nên tâm lý không được cân bằng. Dựa vào cái gì mà các lãnh đạo thị trấn khác thì ăn sung mặc sướng, còn tôi thì lại nghèo đói.

- Dựa vào cái gì? Tôi cũng không nghĩ ra. Tôi mỗi ngày đều xem ai cũng không vừa mắt.

- Nhưng những ngày qua, tôi thường để tay lên ngực tự hỏi. Nhiều năm như vậy tôi đã làm được cái gì? Tôi đã để lại được cái gì cho thị trấn này? Đồng lương tôi nhận có đáng hay không? Đáp án khiến tôi cảm thấy rất hổ thẹn.

- Tôi chưa làm được điều gì thật sự cho thị trấn này. Nhiều năm như vậy, tôi cứ nằm chờ chết. Chủ tịch thị trấn Bành, cậu nói đi, tôi có đáng hổ thẹn không?

Vi Minh Hỉ khóe miệng co giật, đôi mắt đỏ lên, cảm xúc dần có chút kích động.

Ông ta nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh:
- Tôi cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình. Tôi….

- Lão Vi, đừng kích động, cứ nói từ từ.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, hai tay cầm lấy bàn tay có chút run rẩy của Vi Minh Hỉ.

- Vốn không nên như vậy. Lão Vi tôi năm đó cũng là người hào hoa. Nhưng phút cuối của đời này lại trở thành kẻ vô tích sự. Sống ở mảnh đất này mấy chục năm, nhưng vẫn chưa đứng vững gót chân.

Vi Minh Hỉ cảm xúc ngày càng kích động, gần như không khống chế được.

Bất kể Bành Viễn Chinh khuyên giải, an ủi như thế nào, ông đều không thể kềm chế, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất gào khóc thảm thiết.

Bành Viễn Chinh cũng không khuyên nữa. Hắn biết, đối với Vi Minh Hỉ mà nói, hơn mười năm qua là những năm buồn bực thất bại, hối hận, hổ thẹn, không cam lòng.

Nhiều cán bộ còn ở lại đều rời khỏi văn phòng, ánh mắt phức tạp đứng trên hành lang nhìn Vi Minh Hỉ đang khóc lóc thảm thiết và Bành Viễn Chinh đang đứng một bên.

Một người là một đồng chí lão thành cả đời thất bại sắp về hưu, còn một là một tân đồng chí vừa mới lên sân khấu. Một người cô đơn và đau thương, còn một người thì tinh thần phấn chấn. Hai hình ảnh quả thật đối lập nhau. nguồn tunghoanh.com

Vì sao tôi lại khóc? Bởi vì tôi yêu mảnh đất này.

Vì sao tôi lại khóc? Bởi vì tôi chưa từng được có, và những gì tôi đã có đều theo gió cuốn đi.

Lý Tuyết Yến đứng ở cửa văn phòng, ánh mắt nhìn Vi Minh Hỉ, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ.

Trong quan trường, đồng thời phải vừa có vận vừa có mệnh. Thiếu một thứ cũng không được. Vi Minh Hỉ nghèo túng đến bây giờ, không phải là chỉ bối cảnh không. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, ông ta thực tại thiếu mất vài phần vận làm quan và trí tuệ. Mà người giống như ông, kỳ thật là không ít.

Cương vị thì ít mà người cạnh tranh thì nhiều. Tính tàn khốc của nó không cần nói cũng biết. Mà mỗi khi có người thượng vị, thì tương đương có rất nhiều người thất ý và cô đơn.

Ai cũng không thể nề hà.

Bành Viễn Chinh chậm rãi châm một điếu thuốc, dùng sức vỗ vai Vi Minh Hỉ, rồi đưa cho ông một điếu thuốc.

Vi Minh Hỉ lau nước mắt, run run tiếp nhận điếu thuốc. Bành Viễn Chinh giúp ông châm thuốc.

Ông ta hít sâu một hơi rồi run giọng nói:
- Thật ngại quá, Chủ tịch thị trấn Bành, khiến lãnh đạo chê cười, tôi thật là thất thố.

- Thất thố cái gì chứ? Lão Vi, nếu ngài trong lòng có điều gì không thoải mái, thì cứ giải phóng ra ngoài. Để trong lòng rất khó chịu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Đừng suy nghĩ nhiều. Thị trấn Vân Thủy có cục diện như ngày hôm nay đều là do những đồng chí lão thành hơn mười năm cắm rễ sâu ở thị trấn này cày cấy nên. Lịch sử sẽ không bao giờ quên ơn mọi người.

Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-174-zpCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận