Cao Quan Chương 449 : Đâm dao sau lưng

Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 449: Đâm dao sau lưng

Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo








Trong khi Tạ Huy và Lý Minh Nhiên bàn chuyện xử lý cán bộ vi phạm, cùng lúc đó, Bí thư Ban kỷ luật thanh tra Hoàng Tử Hàm chạy đến phòng làm việc của Phó bí thư Huyện ủy Kế Siêu báo tin.

Mấy ngày nay tâm trạng Kế Siêu rất buồn phiền, cũng hơi có phần sợ hãi và luống cuống.

Với sự ủng hộ mạnh mẽ của Thành ủy và Huyện ủy, Bành Viễn Chinh đẩy mạnh chấn chỉnh trị an xã hội, trong sạch hóa hệ thống công an, dấy lên một chiến dịch truy quét tội phạm mạnh mẽ chưa từng thấy ở huyện Lân, ngoài mặt có vẻ như không liên quan đến “phái bản địa” trong huyện, trên thực tế, là rút dây động rừng, Kế Siêu cảm thấy, mục đích của Bành Viễn Chinh không chỉ là chấn chỉnh trị an, truy quét xã hội đen, mà còn muốn tấn công vào “các nhóm lợi ích quyền lực ở địa phương” do y cầm đầu.



Ban đầu, Kế Siêu không coi hành động của Bành Viễn Chinh vào đâu, cho là hắn tuổi trẻ bồng bột, nhất thời manh động, nhưng sau y phát hiện, Bành Viễn Chinh hoàn toàn có chuẩn bị từ trước, nên mới bắt đầu cảnh giác.

Nhưng điều chủ yếu làm ông ta trong lòng không yên, đó là vì Bành Viễn Chinh được lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy ủng hộ.

Thành ủy định ra tay với mình sao? Thời gian gần đây, ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Kế Siêu.

Mở đầu là Lận Đại Dung bị bắt, rồi Tiền Lập Nhiễm, em rể ông ta cũng bị bắt, Chính ủy công an Tôn Đại Thừa cầm súng lẩn trốn, rốt cuộc không thoát, những chuyện này làm ông ta khó ngồi yên được.

Tuy Lận Đại Dung quan hệ mật thiết với ông ta, nhưng Lận Đại Dung bị bắt không tạo nên sự uy hiếp đối với ông ta; nhưng Tiền Lập Nhiễm là em rể ông ta, dính dấp với ông ta quá sâu, một khi Tiền Lập Nhiễm không chịu nổi sức ép, nhất định sẽ lôi ông ta cùng xuống bùn đen.



Kế Siêu liếc nhìn Hoàng Tử Hàm, cười gượng hỏi:

- Lão Hoàng, tìm tôi có việc?

- Bí thư Kế, Ban Kỷ luật thanh tra nhận được tin báo của quần chúng, Phó cục trưởng Tạ Huy có quan hệ và nhận hối lộ của xã hội đen.

Hoàng Tử Hàm nói.

Lông mày Kế Siêu dựng lên:

- Chuyện như thế nào? Nói cụ thể xem!

- Người của công ty thương mại Đại Hoa phái một đọi thi công, xuất tiền xây nhà mới cho cha mẹ của Tạ Huy ở quê, đồng thời còn chiếm nền nhà của những người dân khác, người dân điều đình với Tạ gia không được, liền báo lên Ban Kỷ luật thanh tra, đây là đơn tố cáo.

Hoàng Tử Hàm đưa lá đơn mà mình đã ký tên. Trong đơn, có chữ ký của ba nông dân ở gần nhà của cha mẹ Tạ Huy.

Kế Siêu biết ngay chuyện này có liên quan tới Trương Đại Hổ. Bành Viễn Chinh trọng dụng Tạ Huy, mà bây giờ Tạ Huy lại bị tố cáo, điều này khiến Kế Siêu vui như mở cờ trong bụng,y đang lo làm sao phản kích, Hoàng Tử Hàm lại mang tới cho ông ta một “vũ khí” lợi hại.

- Lão Hoàng, khẩn trương điều tra! Điều tra ra kết quả, chúng tôi lập tức báo cáo lên Bí thư Tôn.

Kế Siêu nói đầy thâm ý, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.

Hoàng Tử Hàm cười nhẹ:

- Tôi đã cho người xác minh, vụ này là có thật. Trong khi nhà cha mẹ Tạ Huy được xây mới, cha mẹ và vợ chồng em trai y, tạm thời ở khách sạn, chi phí do công ty Đại Hoa chi trả.

Đã có chứng cứ liên quan, Tạ Huy chạy đằng trời!


Hoàng Tử Hàm hơi đắc ý, phất tay nói, trong lòng thầm nghĩ: Ông cứ suốt ngày ngồi lì trong phòng làm việc, mặc người chém giết thì đâu có được, nhất định phải tìm cách trả đũa, nếu không, chúng ta sẽ bị Bành Viễn Chinh trị tới nơi tới chốn!

Kế Siêu vui mừng, chợt đứng dậy:

- Đi, chúng ta cùng đi tìm Bí thư Tôn.

Trên lầu trụ sở Huyện ủy, Tôn Tuyết Lâm đang duyệt mấy văn kiện, thấy Kế Siêu và Hoàng Tử Hàm đột nhiên tìm tới, trong lòng liền cảnh giác.

Hoàng Tử Hàm báo cáo một lượt việc Ban kỷ luật Thanh tra nhạn được tố cáo, trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, bộ máy Cục công an huyện thật sự là hỏng hết rồi, tôi thấy nhất định phải “thay máu” cho bộ máy! Vấn đề của Tạ Huy rất nghiêm trọng!

Kế Siêu cũng cười lạnh nói:

- Bí thư Tôn, đồng chí Viễn Chinh đang chấn chỉnh Cục công an, truy quét xã hội đen, đẩy mạnh giữ gìn trị an xã hội, nhưng lại trọng dụng Tạ Huy quan hệ với xã hội đen và nhận hối lộ, đây không phải là làm thiên hạ chê cười sao?

- Chứng cứ vô cùng xác thực? Thẩm tra rồi?

Hoàng Tử Hàm vội đưa đơn tố cáo và hồ sơ, tài liệu điều tra của Ban Kỷ luật Thanh tra cho Tôn Tuyết Lâm, Tôn Tuyết Lâm lật xem qua loa, chân mày càng nhíu chặt.

Ông ta biết rõ, Hoàng Tử Hàm và Kế Siêu chĩa mũi giáo vào Tạ Huy, chẳng qua là nhắm vào Bành Viễn Chinh. Nếu vấn đề của Tạ Huy là thật, bước đầu sẽ phải bị cách chức, tiếp nhận thẩm tra.

Tôn Tuyết Lâm hơi do dự, gọi điện cho Bành Viễn Chinh, nói về việc Tạ Huêu cầu hắn điều tra kỹ càng.

Tạ Huy bị tố cáo? Bành Viễn Chinh thất kinh, đầu tiên, hắn nghĩ có người ngầm làm chuyện xấu, nhưng Ban kỷ luật thanh tra đưa ra chứng cứ đầy đủ, chắc chắn không phải vu oan.

Bành Viễn Chinh gọi điện cho Tạ Huy, bảo y tới. Thấy Bành Viễn Chinh đăm đăm nhìn mình, Tạ Huy chột dạ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

- Chủ tịch huyện Bành…


Tạ Huy kính cẩn cười làm lành.

Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:

- Tạ Huy, gần đây, cha mẹ và em trai anh có xây lại nhà?

Tạ Huy ngẩn ra:

- Không có, Chủ tịch huyện Bành, đã khá lâu tôi không về nhà cha mẹ, gần đây trong Cục bận rộn, tôi cũng không liên lạc với ở nahf. Chuyện này…

Tạ Huy biến sắc, dự cảm có chuyện không lành.

Bành Viễn Chinh chăm chú nhìn Tạ Huy, thấy vẻ mặt y kính cẩn và sợ hãi, nhưng ánh mắt trong suốt, hẳn là không nói dối.

Bành Viễn Chinh than nhẹ:

- Tạ Huy, có người tố cáo lên Ban Kỷ luật Thanh tra, nửa tháng trước Trương Đại Hổ xuất tiền, đưa người đến giúp cha mẹ và em trai anh xây nhà mới, bây giờ cha mẹ và em trai anh đang ở khách sạn, chi phí cũng do Trương Đại Hổ chi trả.

Sắc mặt Tạ Huy trắng bệch, run giọng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, chuyện này không thể nào! Không thể nào! Tôi không biết chuyện này mà! Tôi…

Bành Viễn Chinh thở dài:

- Anh đừng bối rối! Anh lập tức chạy về nhà, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi nghĩ chuyện này là Trương Đại Hổ cố ý làm để hại anh. Không nên gấp gáp, về nhà hỏi rõ chân tướng đã, nếu quả thật là Trương Đại Hổ đâm anh sau lưng, anh biết nên làm như thế nào chứ?

- Tôi hiểu...


Đôi môi Tạ Huy run run, tin này đối với y mà nói, khác nào sét đánh ngang tai.

- Tôi sẽ thay anh chống đỡ với Huyện ủy và Ban Kỷ luật thanh tra, nhưng trong một thời gian ngắn nhất, anh phải “thu dọn” sạch sẽ cho tôi, cụ thể làm như thế nào, anh phải tự mình lo liệu!


Bành Viễn Chinh đứng dậy:

- Tôi tới báo cáo với Chủ tịch huyện Cung, chờ tin tức của anh.

Tạ Huy cảm kích nhìn Bành Viễn Chinh:

- Cảm ơn lãnh đạo! Cảm ơn!

Bành Viễn Chinh nhìn theo Tạ Huy đang vội vàng rời đi, thở dài một tiếng. Hăn trầm ngâm một lát, rồi đi đến phòng làm việc của Cung Hàn Lâm, tranh thủ bàn về dự án luyện than cốc.



Tạ Huy phóng xe hết tốc lực về nhà cha mẹ mình ở thị trấn Đại Xuyên. Trong khách sạn duy nhất của thị trấn, hắn gặp cha mẹ và em trai.

Tạ Huy gần như gào lên chất vấn, cha mẹ y ngập ngừng, không nói nên lời. Tạ Khôn, em trai y, thấy anh nổi giận, biết mình gây họa lớn, vội kể hết với Tạ Huy.

Người của Trương Đại Hổ chủ động tìm tới, nói muốn giúp Cục trưởng Tạ xây nhà, mà lại là xây biệt thự lớn. Mặc dù Tạ Khôn biết chuyện này không bình thường, nhưng y nghĩ, anh trai mình là Phó cục trưởng Cục công an, trong tay có quyền lực, có người nịnh bợ đút lót cũng là chuyện đương nhiên.

Tạ Khôn sợ báo cho Tạ Huy, Tạ Huy sẽ phản đối, không được ở biệt thự, định làm chuyện gạo đã nấu thành cơm, sau này Tạ Huy có biết thì chuyện cũng đã ròi.

Trong thời gian này, Tạ Huy lại rất bận, không liên lạc với cha mẹ, thần xui quỷ khiến mới xảy ra chuyện thế này.

Tạ Huy tức giận giậm chân, vung tay tát Tạ Khôn một bạt tai thật mạnh, quát lớn:

- Mày là đồ vô liêm sỉ! Mày hại chết tao rồi! Rõ ràng là có người muốn âm mưu hại tao, vậy mà mày ngu xuẩn, chẳng cần suy nghĩ nhảy vào! Mẹ nó, mày không có đầu óc sao?

Tạ Khôn bụm mặt sợ hãi hỏi:

- Anh, sao vậy? Chẳng lẽ họ đổi ý?

- Đổi ý cái con khỉ!

Tạ Huy gào lên:

- Người ta lên Ban Kỷ luật Thanh tra tố cáo tao! Bây giờ Huyện ủy sẽ xử lý tao!

Tạ Khôn kinh hãi, hối hận cúi đầu xuống.



Tạ Huy lập tức cho cha mẹ và Tạ Khôn rời phòng khách sạn, đồng thời gọi điện thoại báo cho Chu Trữ Tường mang theo mấy chục ngàn tệ tranh thủ chạy tới ngay, đồng thời báo cảnh sát, để đồn công an cho người tới xử lý.

Sau khi thu xếp thỏa đáng, Tạ Huy mới quay lại huyện báo cáo với Bành Viễn Chinh.

Trong lúc này, Bí thư Ban Kỷ luật Thanh tra Hoàng Tử Hàm phái người đem các chứng cứ và tài liệu tới trình Ủy ban nhân dân huyện. Theo đề nghị của Kế Siêu, Huyện ủy chuẩn bị triệu tập hội nghị thường vụ Huyện ủy để nghiên cứu xử lý.

Tạ Huy gõ cửa nhẹ nhàng bước vào phòng, hơi thở hơi hổn hển. Bành Viễn Chinh nhận được thông báo muốn mở hội nghị thường vụ của Huyện ủy, cau mày nhìn Tạ Huy, thản nhiên hỏi:

- Thế nào?

- Chủ tịch huyện Bành,Trương Đại Hổ ngầm hãm hại tôi! Cha mẹ và em trai tôi quá tham lam, gây ra chuyện thế này,thật sự là tôi không còn mặt mũi nào gặp lãnh đạo!

Tạ Huy kích động, giọng run lên, nước mắt suýt rơi.


Nguồn: tunghoanh.com/cao-quan/chuong-449-c8Gaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận