Cao Quan
Tác giả: Cách Ngư
Chương 474: Bệnh bạch cầu
Người dịch: Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Trong nháy mắt vẻ mặt ngạo nghễ của Từ Đào liền đờ ra. Y nhìn Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như cùng lên xe rời đi, khóe miệng hơi run run.
Phùng Thiến Như hết sức xinh đẹp, khí chất cao quý, đi tới đâu cũng gây sự chú ý, tuy nhiên, Từ Đào ngây người ra, không phải vì thấy cô đẹp, mà là bởi vì y nhận ra Phùng Thiến Như, đó là con gái độc nhất của Chủ nhiệm Phùng ở Ủy ban Kế hoạch Quốc gia!
Một cán bộ cơ sở cấp huyện, sao lại…Chẳng lẽ đây là vị hôn phu thần bí của tiểu thư nhà họ Phùng? Trời đất! Sao lại như vậy?
Theo suy nghĩ của Từ Đào, một cô gái xuất thân cao quý như Phùng Thiến Như, chưa nói là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cho dù là nhan sắc bình thường, cũng sẽ không gả cho người bình thường. Đối tượng hôn phối của cô, nhất định cũng có xuất thân cao quý.
Nhưng, sự xuất hiện của Bành Viễn Chinh làm rối loạn nhận thức của y. Nhớ tới vừa rồi mình ngạo mạn ở trước mặt người ta mà thấy thật xấu hổ, Từ Đào đỏ mặt lên, muốn chui xuống đất mà trốn.
Lúc nà mới chợt hiểu ra, Bành Viễn Chinh lạnh nhạt mỉm cười, không phải là khiêm cung, không phải là tự ti, cũng không phải là mất tự nhiên, mà là hờ hững cao cao tại thượng. Ngay từ đầu, ở trong mắt người ta, mình chỉ là một con kiến hôi bé nhỏ.
- Bạch Tuyết, rốt cuộc hắn là ai?
Từ Đào quay lại hỏi Bạch Tuyết, nhưng chợt phát hiện, vẻ mặt Bạch Tuyết còn kinh ngạc và phức tạp hơn nhiều, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, mày nhíu lại, hơi thất thần đứng đó.
- Bạch Tuyết…
Từ Đào nhăn mặt cau mày, kéo kéo cánh tay Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết chợt tỉnh người lại, nhưng lại cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, tinh thần tán loạn, cảm giác như vậy rất khó dùng lời mà mô tả được.
Cô có một cảm tình nhẹ nhàng và mơ hồ đối với Bành Viễn Chinh. Dĩ nhiên cũng chỉ là hảo cảm mà thôi. Giờ đây, tận mắt thấy người thanh niên tài ba xuất chúng mà mình rất có hảo cảm, đã có người con gái khác, trong lòng cô bỗng cảm thấy mất mát, như thể một món đồ mình quý trọng bị người khác lấy đi.
- Mình lên xe đi. Từ Đào, phiền anh tiễn tôi đến trường.
Bạch Tuyết rã rời leo lên xe, ánh mắt Từ Đào lóe lên, cũng lên xe, nổ máy lái đi.
Trên đường đi, Bạch Tuyết vẫn duy trì vẻ trầm mặc khác thường. Thấy cô như vậy, trong lòng Từ Đào càng không thoải mái. Biết cố nhất định là có ý đối với Bành Viễn Chinh. Bằng không, sao nhìn thấy người ta có người yêu, tâm trạng lại chán nản đến mức này.
Từ Đào là bạn hồi đại học của Bạch Tuyết. Y theo đuổi Bạch Tuyết chừng nửa năm. Nhưng hai người vẫn không đến được với nhau, ngoài yếu tố tính cách ra, chủ yếu là vì không môn đăng hộ đối.
Nhà Từ Đào ở Thủ đô, là nhà cán bộ, nếu như Bạch Tuyết đồng ý, tự nhiên họ có thể đưa cô lên Thủ đô công tác. Nhưng Bạch Tuyết không muốn rời xa cha mẹ, dứt khoát trở về huyện Lân dạy học. Mặc dù Từ Đào không từ bỏ, nhưng tình cảm hai người khó có sự tiến triển.
Huống chi, vì muốn môn đăng hộ đối, cha mẹ Từ Đào không chấp nhận Bạch Tuyết. Tính cách Bạch Tuyết có mấy phần thanh cao, cũng không muốn vào nhà họ Từ để phải cúi mihf quỵ lụy.
Thấy Bạch Tuyết vẫn không nói gì, Từ Đào không nhịn được, nói:
- Bạch Tuyết, vị Phó chủ tịch huyện này của cô thật không đơn giản! Vậy mà lại tìm được con gái của Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Quốc gia.
- Người yêu của Chủ tịch huyện Bành thật là xinh đẹp!
Bạch Tuyết tùy ý trả lời một câu, sau khi xốc lại tâm trạng của mình, cô đã từ từ bình tĩnh trở lại.
- Cô biết cô ta là ai không? Đó là tiểu thư của Phùng gia ở Thủ đô! Chính là con gái vị lãnh đạo thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình!
Mặt tươi như hoa, Từ Đào giới thiệu, ám chỉ với Bạch Tuyết, cô thôi đừng có mà tơ tưởng nữa! Người ta là hôn phu của tiểu thư Phùng gia, cô thì là cái gì?
Bạch Tuyết sâu kín thở dài.
Từ Đào như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên vẻ mặt hưng phấn, quay lại nhìn Bạch Tuyết, tha thiết nói:
- Bạch Tuyết, dành chút thời gian hẹn vị Chủ tịch huyện Bành này đi ăn cơm đi, tôi mời! Cô có số điện thoại của hắn không?
Từ Đào vồ vập hỏi, Bạch Tuyết vẫn cau mày không nói. Từ Đào hỏi nhiều, cô không nhịn được, sẵng giọng:
- Từ Đào, anh có ý gì vậy? Thôi, không cần anh tiễn nữa! Anh dừng xe đi, tôi muốn xuống xe.
…
Phùng Thiến Như lái xe chở Bành Viễn Chinh chạy vào khu nội thành, chạy tới bệnh viện quân đội lớn nhất Thủ đô.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc hỏi:
- Thiến Như, em nói là chị Hầu Khinh Trần hay cô em Niệm…
- Chính là chị Khinh Trần! Lần trước, lúc chúng ta rời Thủ đô, chị ấy còn dẫn người tiễn chúng ta…
Phùng Thiến Như thở dài:
- Thật đúng là trời có mưa gió bất ngờ, người có họa phúc sớm tối! chị Khinh Trần là người rất tốt, vừa dịu dàng vừa tốt bụng, đáng tiếc trời cao bất công, không ngừng giáng xuống kiếp nạn! Bạn trai chị ấy bên Mỹ thay lòng đổi dạ, tình cảm vừa bị tổn thương, lại đột nhiên phát hiện bị bệnh bạch cầu…
Phùng Thiến Như thương cảm lắc đầu:
- Viễn Chinh, chúng ta cùng đi thăm chị ấy một chút đi. Em cảm thấy chị ấy thật là đáng thương.
- Ừ, em dừng xe ở phía trước, chúng ta đi mua một ít quà.
Bành Viễn Chinh nói.
Phùng Thiến Như lắc đầu:
- Thôi, chúng ta mua một bó hoa là được rồi.
Trong đầu Bành Viễn Chinh dần dần hiện ra một cô gái hết sức quyến rũ, cử chỉ khoan thai, đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in vòng eo mềm mại nhỏ nhắn cùng với những bước khiêu vũ nhẹ nhàng lưu loát của Hầu Khinh Trần. Hắn không ngờ, chưa tới một năm, cô gái không tầm thường kia lại bị bệnh bạch cầu!
Bộ phim truyền hình Huyết Nghi của Đài Loan, là bộ phim của được người người yêu thích vào những năm 80, là câu chuyện tình tình yêu động lòng người thời ti vi còn là màn hình đen trắng. Theo câu chuyện tình đau thương và đẹp đẽ kia, căn bệnh bạch cầu gây chết người đáng sợ cũng đi vào lòng người, khiến người ta sợ hãi.
Đối với Hầu Khinh Trần, tin này chẳng khác nào trời sập. Cô hết sức tuyệt vọng, từ khi phát bệnh đến giờ, trong hơn một tháng thời gian, cô nằm trong phòng bệnh cách ly ở bệnh viện, tiếp nhận trị liệu trong sự chán nản và trầm mặc. Cùng với dung nhan tiều tụy, lòng của cô cũng dần dần đóng cửa.
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đi vào bệnh viện, trải qua các thủ tục kiểm tra, mới được vào khu vực chữa bệnh của Hầu Khinh Trần.
Mẹ của Hầu Khinh Trần mặt mày hốc hác đứng trao đổi điều gì đó với bác sĩ và y tá, em gái cô, Hầu Niệm Ba, thất thần dứng dựa vào tường ngoài hành lang phòng bệnh, ánh mắt đau thương.
Bệnh tình của Hầu Khinh Trần, đối với người nhà họ Hầu, không phải là mối lo hàng đầu, mặc dù được gọi là căn bệnh nan y, nhưng với tài lực và thế lực của Hầu gia, vẫn có thể đi Mỹ điều trị bởi những chuyên gia hàng đầu thế giới, cũng có thể cứu vãn được tính mạng của cô; nhưng vấn đề mấu chốt là, lòng của cô đã chết.
Bản thân cô không có khát vọng sinh tồn mạnh mẽ, tinh thần suy sụp, khiến hiệu quả điều trị bị giảm đi rất nhiều.
- Niệm Ba, tôi vào khuyên nhủ chị Khinh Trần.
Qua cửa kính, Phùng Thiến Như nhìn Hầu Khinh Trần nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại đi, thương cảm nói:
- Anh Viễn Chinh, bệnh viện đang cho thu thập tủy sống thích hợp, chuẩn bị tiến hành ghép tủy. Hay là anh cũng đi xét nghiệm máu, xem có phù hợp không.
Bành Viễn Chinh đồng ý.
Hầu gia đã sử dụng lực lượng của cả gia tộc, thông qua mọi biện pháp và con đường, tìm kiếm tủy thích hợp, nhưng vẫn chưa thành công. Hôm qua, Phùng Thiến Như cũng tới bệnh viện kiểm tra, coi như là một cách ủng hộ về tinh thần.
Hầu Niệm Ba dẫn Bành Viễn Chinh đi về phía phòng xét nghiệm, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, cảm ơn anh!
- Cám ơn cái gì?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Nhân tiện thôi mà, tôi cũng mong đợi chị Khinh Trần có thể sớm bình phục!
Lấy máu xong, Hầu Niệm Ba cùng Bành Viễn Chinh quay lại, Phùng Thiến Như cũng vừa thăm hỏi Hầu Khinh Trần xong, ra khỏi phòng bệnh, cởi áo chòng trắng ra.
Bành Viễn Chinh nhìn Phùng Thiến Như, cô lắc đầu, lại nói:
- Anh Viễn Chinh, chị Khinh Trần muốn gặp anh.
Bành Viễn Chinh mặc chiếc áo blouse trắng vào, nhẹ nhàng đi vào phòng bệnh. Hầu Khinh Trần đội một cái mũ màu hồng phấn, che mái tóc dài đã rụng gần hết. Cô nằm đó, lẳng lặng nhìn Bành Viễn Chinh, mắt hơi sáng lên.
- Chị Khinh Trần!
- Cậu đến rồi, đáng tiếc chị không thể khiêu vũ với cậu được nữa..
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hầu Khinh Trần nổi lên một tia đỏ ửng, giọng trở nên ảm đạm:
- Cậu và Thiến Như kết hôn, chị không thể tham dự hôn lễ của hai người, chị có chuẩn bị quà cưới cho hai người, đến lúc đó, Niệm Ba sẽ mang tới.
- Chị Khinh Trần, em và Thiến Như muốn mời chị tham dự hôn lễ!
Bành Viễn Chinh dịu dàng nói.
Hầu Khinh Trần cười tự giễu:
- Cậu nhìn bộ dạng chị xem, cũng sống không được mấy ngày nữa… Hãy đối xử thật tốt với Thiến Như, nếu khi dễ cô ấy, chị có thành quỷ cũng không tha cho cậu! Chị…mạng khổ…Cậu đi đi!
Khóe mắt Hầu Khinh Trần chảy xuống hai giọt lệ, nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại, không chịu nói chuyện nữa. Từ khi cô mắc bệnh tới nay, đây đã coi như là ngày cô nói chuyện nhiều nhất.
Bành Viễn Chinh đứng đó không đi, đột nhiên nói:
- Có phải chị cảm thấy mình thất tình, lại mắc bệnh, cuộc đời quá bất hạnh? Cho rằng mình mắc bệnh nan y, sớm muộn gì cũng sắp chết, không bằng chết sớm một chút để được giải thoát?
Đôi vai gầy gò của Hầu Khinh Trần run lên.
- Nhưng chị cũng không biết bất hạnh thực sự là thế nào. Bởi vì chị xuất thân từ gia đình giàu có, bởi vì cho tới bây giờ chị chỉ gặp toàn may mắn… Cái gọi là bất hạnh của chị, bất quá là một chút trở ngại, một chút lận đận không đáng kể!
Từ năm bảy tuổi, tôi đã không còn cha, mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay, nuôi dưỡng tôi thành người…Lúc cực khổ nhất, suốt nửa năm, hai mẹ con tôi cũng không được ăn một mẩu thịt. Nhưng tôi chưa từng oán trách số mệnh mình là bất hạnh, ngược lại, tôi còn cho mình rất may mắn, bởi vì trời cao ban cho tôi một người mẹ vĩ đại!
Chị ngã bệnh, được nằm trong phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, được hưởng những điều kiện chữa trị mà người bình thường không thể nào được hưởng, nhưng một lòng muốn chết; mà chị đâu biết, dưới gầm trời này, có biết bao nhiêu người, luôn tràn đầy khát vọng sống, nhưng bởi vì không lo nổi số tiền chữa trị kếch xù, nên đành thương tâm mà đi về cõi chết.
Chị bất hạnh ư? Không, chị rất may mắn! Căn bản là chị không thể nào hiểu được bất hạnh và gian khổ chân chính là thế nào!
Bành Viễn Chinh đưa tay được lồng trong bao tay cách ly, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé run rẩy và hơi lạnh lẽo của Hầu Khinh Trần.
- Quay đầu lại, nhìn tôi này!
(1) Bệnh Bạch Cầu là loại bệnh ung thư ảnh hưởng đến tủy xương và các mô tạo huyết. Tất cả các bệnh ung thư đều bắt nguồn từ tế bào, vốn góp phần tạo nên máu và các mô khác. Thông thường, các tế bào phát triển và phân chia để tạo ra các tế bào mới khi cơ thể cần đến chúng. Khi tế bào trở nên già cỗi, chúng chết, và các tế bào mới tạo sẽ thay thế chúng.
Đôi khi trình tự hoạt động này bị trục trặc. Các tế bào không chết đi theo lẽ tự nhiên, và các tế bào mới được hình thành khi cơ thể không cần đến chúng. Trong trường hợp bệnh bạch cầu, tủy xương sẽ sản sinh ra các tế bào bạch cầu dị thường và cuối cùng số lượng chúng tăng lên và đẩy các tế bào khác ra ngoài.
Ghép tế bào máu gốc, còn được gọi là cấy ghép tủy xương, cung cấp cơ hội duy nhất chữa bệnh dứt khoát cho bệnh bạch cầu tủy xương mãn tính. Tuy nhiên, nó thường dành cho những người chưa được giúp đỡ bởi phương pháp điều trị khác vì máu cấy ghép tế bào gốc có rủi ro và mang theo một tỷ lệ cao các biến chứng nghiêm trọng.