Cao Quan
Tác giả:Cách Ngư
Chương 553: Thà chết không hối hận
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Bành Viễn Chinh thật vất vả mới làm cho Dịch Quốc Khách bình tĩnh lại được, rồi đưa về chỗ ở của y. Dàn xếp xong, Bành Viễn Chinh vốn định trở về huyện, nhưng thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Dịch Quốc Khách, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn ở lại tiếp tục an ủi y.
Dịch Quốc Khách một mực rơi lệ, hết sức bi thương, câu nói chia tay của Đậu Hiểu Lan "Anh không phải là Romeo, em cũng không phải là Juliet" khiến y bị kích động mạnh mẽ. Cõi lòng y tràn đầy niềm tin mà đến, tràn đầy ước mơ đối với tình yêu và tương lai, nhưng câu nói của người yêu, đối với Dịch Quốc Khách, là đòn đả kích trí mạng.
- Bành thiếu . . Tôi nghĩ không ra. . . tại sao đột nhiên Hiểu Lan lại làm như vậy. . . Tối hôm qua, chúng tôi còn bàn bạc làm sao tổ chức hôn lễ. . .
Dịch Quốc Khách bi ai lẩm bẩm, sự tuyệt vọng trong đôi mắt y khiến Bành Viễn Chinh cũng thấy lòng chùng xuống.
Tình yêu sâu nặng giữa Dịch Quốc Khách và Đậu Hiểu Lan, làm hắn rung động. Mặc dù hắn và Dịch Quốc Khách không phải là bằng hữu thân thiết, nhưng Dịch Quốc Khách biểu lộ chân tình như thế, cũng khó tránh khỏi cảm động lây.
Đây là một người khác với bọn cậu ấm thông thường, Bành Viễn Chinh yên lặng đánh giá, nghĩ cách giúp Dịch Quốc Khánh một tay. So với Dịch Quốc Khách đang chìm đắm trong đau thương tuyệt vọng, đương nhiên hắn tỉnh táo và sáng suốt hơn nhiều, hắn nghĩ, thái độ thay đổi đọt ngột của Đậu Hiểu Lan, hẳn là có liên quan tới Dịch gia. Nếu không, cô không thể làm như vậy.
- Tôi không phải là Romeo, nhưng tôi thật sự có thể vứt bỏ hết thảy vì cô ấy, nhưng cô ấy không cho tôi cơ hội . . .Viễn Chinh, tôi không cần gì cả, chỉ cần có cô ấy bên cạnh!
Dịch Quốc Khách khóc nức nở, nước mắt rơi đầm đìa, vừa khóc vừa gào lên.
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:
- Dịch huynh, đừng quá khổ sở. Anh suy nghĩ kỹ xem, nếu như thật sự anh không thể rời bỏ cô ấy, chúng ta còn sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Thật ra thì chỉ cần hai người kiên trì, áp lực gì cũng không thành vấn đề.
Dịch Quốc Khách chụp lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, run giọng nói:
- Bành thiếu, vấn đề là tôi có thể kiên trì, nhưng bây giờ cô ấy không còn muốn kiên trì nữa!
- Chưa chắc, Dịch huynh, anh có nghĩ tới hay không, tại sao Đậu Hiểu Lan đột nhiên phải nói lời chia tay với anh?
Bành Viễn Chinh vỗ vỗ vai y.
Cả người Dịch Quốc Khách đột nhiên hơi run lên. Y ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, trong mắt lộ ra sự tức giận và tuyệt vọng:
- Chẳng lẽ là vì nhà của tôi…? Nhất định rồi, mẹ tôi nhất định đã tới Tân An. . .
Bành Viễn Chinh không nói gì, gật đầu.
Dịch Quốc Khách ngẩn ngơ, đột nhiên như nổi điên, vọt tới bên điện thoại trong phòng khách, nhấc ống nghe điện thoại lên bấm một dãy số, bên kia mới vừa bắt điện thoại, y liền quát lên trong điện thoại:
- Cha, mẹ con đâu? Có phải mẹ đang ở Tân An? Bà ở đâu? Con muốn gặp mẹ!
. . .
Dịch Quốc Khách điên cuồng lao ra cửa, Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi đi theo. Loại chuyện này, hắn không gặp thì thôi, nếu gặp được, cũng không nên để cho Dịch Quốc Khách hành động một mình, một khi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trong lòng hắn cũng không yên.
Hai người đón một chiếc taxi, chạy thẳng tới khách sạn lớn Tân An. Vân Tú nói chuyện xong với Đậu Hiểu Lan, vừa quay lại khách sạn, Dịch Quốc Khánh đã xông vào.
Thấy bộ dạng thảm não và kích động không kìm chế được của Dịch Quốc Khách, Vân Tú biết đã hư chuyện, bà vẫn không ngờ, mất đi Đậu Hiểu Lan đối với Dịch Quốc Khách là đòn đả kích hết sức to lớn và sâu nặng, vượt xa dự đoán của bà.
- Con, con. . .
Vân Tú định bước tới, đột nhiên Dịch Quốc Khách tức giận đẩy bà ra, giọng nói lạnh như băng:
- Bà không phải là mẹ tôi, tôi cũng không phải là con của bà. Nếu như bà thật sự là mẹ của tôi, bà phải nghĩ đến nỗi đau khổ của tôi, sẽ không tàn nhẫn đâm dao vào lòng tôi như vậy! Nhưng bà không hề nghĩ, cho tới bây giờ cũng không hề suy nghĩ tới điều đó!
Cho tới bây giờ, điều bà suy nghĩ chỉ là mặt mũi của các người, mặt mũi của các người! Hạnh phúc cả đời tôi còn không đáng giá bằng cái gọi là mặt mũi của các người! Môn đăng hộ đối? Ha ha ha! Bộ nhà chúng ta là quý tộc thật đấy sao? Ông nội tôi trước kia là một kẻ chăn trâu. Ông ngoại tôi ban đầu cũng bất quá chỉ là một người giúp việc, dòng máu trên người các người thật sự cao quý hơn người khác sao? Tài trí hơn người sao?
Nực cười! Quá sức nực cười!!! Tại sao các người phải chà đạp hạnh phúc của tôi?! Tại sao??? Tôi chịu đựng đủ rồi! Ta chịu đựng quá đủ rồi!
Dịch Quốc Khách giậm chân, lời nói không mạch lạc gầm lên, khóe miệng của Vân Tú cũng run rẩy, trước mắt một trận choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Bành Viễn Chinh sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy bà, vừa quay đầu lại nhìn Dịch Quốc Khách, cau mày nói: truyện copy từ tunghoanh.com
- Dịch Quốc Khách, quá mức rồi, anh phải bình tĩnh nói chuyện với dì, giải thích cho rõ!
Vân Tú chưa từng gặp Bành Viễn Chinh, nghĩ hắn là đồng nghiệp của Dịch Quốc Khách ở Tân An, không muốn vạch áo cho người xem lưng, liền liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, thản nhiên nói:
- Đồng chí, cám ơn cậu đưa Quốc Khánh tới đây, cậu về đi.
Bành Viễn Chinh à một tiếng, xoay người định đi, lại bị Dịch Quốc Khách kéo lại:
- Bành thiếu, anh đừng đi! Hôm nay anh hãy giúp tôi làm chứng.
Vân Tú nhíu mày, nghi ngờ nhìn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh nhún vai cười cười:
- Dì, bác của cháu là Phùng Bá Đào, cháu là Bành Viễn Chinh.
Hai mắt Vân Tú tỏa sáng, kinh ngạc gượng cười nói:
- Hóa ra là Viễn Chinh của Phùng gia! Hôm nay lần đầu gặp, cháu xem chuyện này ầm ĩ quá. . . Viễn Chinh này, cháu giúp dì khuyên nhủ thằng bé này, cháu nhìn cái bộ dáng của nó xem! Quá kỳ cục!
Dịch Quốc Khách cười lạnh:
- Con rất rõ ràng là mình đang làm cái gì. Mẹ, trước mặt Bành thiếu, con vô cùng trịnh trọng tuyên bố với mẹ và cả nhà: cả đời này, nếu không có Hiểu Lan, con sẽ không lập gia đình, không có cô ấy, con không sống nổi! Nếu như trong nhà còn ngăn trở chúng con, con chỉ có thể nói, các người sẽ mất đi đứa con trai này! Con thà chết không hối hận! Nếu Dịch gia lấy làm hổ thẹn bởi con và Hiểu Lan¸ vậy thì, con sẽ không làm người của Dịch gia cao quý! Con sẽ vĩnh viễn ở lại Tân An sống chung với Hiểu Lan, tuyệt đối sẽ không bước vào Dịch gia nửa bước!
Giọng Dịch Quốc Khách như chém đinh chặt sắt, mặt Vân Tú nhất thời trở nên trắng bệch. Bà không thể nào ngờ, thái độ lần này của con lại cương quyết như vậy! Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng không nghĩ tới, Dịch Quốc Khách nói ra những lời này trước mặt mẹ y.
Vân Tú rơi lệ đầy mặt, run giọng nói:
- Con, con nói điên khùng cái gì vậy? Ngay cả mẹ, con cũng không muốn nhìn sao?
- Mẹ, xin tha thứ cho con. Trong lòng con hiểu rất rõ, nếu như lần này con không thể vứt bỏ hết thảy, con sẽ vĩnh viễn mất đi Hiểu Lan. Mẹ không hiểu được tình cảm của con dành cho Hiểu Lan, nếu như không có cô ấy, con sống cũng chỉ là một cái xác không hồn! Các người muốn con như vậy sao?! Các người muốn thấy con mình biến thành một xác chết không hồn sao?
Dịch Quốc Khách nổi giận bỏ đi.
Vân Tú ngây người đứng đó, đầu óc trống rỗng. Bành Viễn Chinh thở dài, vội đuổi theo. Hắn đi theo bên cạnh Dịch Quốc Khách, đến khu ký túc xá dành cho giáo viên của Đại Học Giang Bắc.
Đứng ở lầu dưới của Đậu Hiểu Lan, Dịch Quốc Khách xoay người ngắm nhìn Bành Viễn Chinh, gượng cười:
- Bành thiếu, hôm nay thật sự là đã làm phiền anh. Nhờ anh tới nói một câu với Đậu Hiểu Lan: bây giờ tôi không có gì cả, tôi bằng lòng thoát khỏi Dịch gia, cô ấy có muốn đi với tôi không? Tôi ở dưới lầu đợi cô ấy, nếu như cô ấy không xuống, tôi sẽ đi ngay! Từ nay về sau, tôi không bao giờ tìm đến cô ấy nữa, chỉ chờ một câu nói của cô ấy, có thể quyết định số mạng của tôi!
Bành Viễn Chinh nghe vậy, trong lòng thầm giật mình.
. . .
Bành Viễn Chinh gõ cửa phòng Đậu Hiểu Lan.
Một lúc lâu, Đậu Hiểu Lan mới đi ra mở cửa, trên mặt vẫn đầy nước mắt, thần sắc tiều tụy, có thể thấy được, giờ phút này, tâm trạng của cô so với Dịch Quốc Khách, thật sự cũng không hơn được chút nào.
- Anh là…?
- Cô Đậu, tôi họ Bành, là bạn của Dịch Quốc Khánh, tôi có thể vào ngồi một chút không? Có mấy câu nói, tôi thay Dịch Quốc Khách chuyển lời cho cô.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, khí độ thong dong.
Đậu Hiểu Lan do dự chốc lát, rồi mở cửa. Cô là giáo viên đại học, tính cách dịu dàng rất có giáo dục ngay cả nội tâm đang bị thương, cũng không muốn mất đi lễ độ.
- Mời ngồi.
Đậu Hiểu Lan gượng cười.
- Ôi, cám ơn. Xin thứ cho tôi hỏi một câu mạo muội, cô Đậu, cô thật yêu Dịch Quốc Khánh chứ?
Bành Viễn Chinh buông tay ra.
Vẻ mặt đau khổ, Đậu Hiểu Lan quay đầu đi, im lặng không nói.
- Nếu như hai người thật sự yêu nhau, nên nắm tay nhau cùng vượt qua khó khăn, cùng nhau kiên trì chống đỡ mưa gió và áp lực, chứ không phải làm thương tổn lẫn nhau!
Bành Viễn Chinh lại nhẹ nhàng nói.
- Bành tiên sinh, anh không biết nhà họ tạo cho tôi bao nhiêu áp lực, anh cũng không hiểu rõ gia đình họ là như thế nào, riêng chuyện này cũng đủ để cho tôi cả đời cũng không ngẩng đầu lên được!
Đậu Hiểu Lan đột nhiên quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, nghẹn ngào.
- Tôi hiểu rất rõ, bởi vì gia đình tôi cũng là gia đình giống như vậy. Nhưng, nếu như tôi là hai người, tôi sẽ kiên trì chịu đựng tất cả cùng với người yêu của mình, bất luận như thế nào cũng không từ bỏ người mình yêu, từ bỏ một cách dễ dàng như cô, đối với Dịch Quốc Khách là một đả kích quá lớn.
Bành Viễn Chinh cười:
- Cho nên, biểu hiện quá khích của cô hôm nay, thật ra thì rất không cần thiết. Tôi biết là mẹ của Dịch Quốc Khách lại tìm tới cô một lần nữa, nhưng cách cô xử lý sự việc không đúng, cô có thể tìm gặp Dịch Quốc Khách, để cho hắn nói chuyện với mẹ của mình. Bất luận kết quả thế nào, cũng không đến nỗi trở nên gay gắt mâu thuẫn, cô thấy tôi nói có đúng hay không?
Đôi vai Đậu Hiểu Lan run rẩy.
- Hai người có thể chung sống bên nhau là một loại duyên phận, nhất là cô và Dịch Quốc Khánh, hai người đã kiên trì lâu như vậy, dễ dàng từ bỏ là vô trách nhiệm đối với tình cảm của mình! Tôi nói hơi nhiều rồi, thật ra thì Dịch Quốc Khách chỉ nhờ tôi nhắn với cô một câu.
Cô Đậu, mới vừa rồi, trước mặt tôi, Dịch Quốc Khánh đã biểu lộ thái độ với mẹ hắn, hắn thà rằng thoát khỏi Dịch gia, không làm con cháu Dịch gia, đoạn tuyệt mọi quan hệ với Dịch gia, không bước vào cửa Dịch gia nữa, chứ không muốn mất cô! Dịch Quốc Khách đang ở dưới lầu, có đi gặp hắn hay không, tự cô quyết định.
Nói cách khác, nếu như Dịch gia ở từ chối cô, họ sẽ mất hắn. Thái độ của hắn như thế, tôi nghĩ, đã nói rõ tất cả rồi. Hẹn gặp lại, cô suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định.
Nói xong, Bành Viễn Chinh xoay người rời đi. Nói cũng đã nói đến mức này rồi, hắn thật sự là không còn lời nào để nói. Nếu như Đậu Hiểu Lan không lay chuyển, cũng chỉ có thể nói rõ hai người hữu duyên vô phận.
Đã như vậy, tiếp tục cưỡng cầu cũng không làm nên chuyện gì. Bất quá, một khi đã như thế, chỉ sợ sẽ xảy ra một bi kịch không thể cứu vãn.