Cao Thủ Học Đường Chương 55


Chương 55
Đôi mắt từ từ khép lại.Nụ cười vẫn đọng lại trên môi.

Đèn vẫn sáng

Mưa vẫn rơi



Tâm trạng của các học viên vẫn như vậy.

Chưa có dấu hiệu gì cho thấy sự kết thúc. Cả hai phòng cấp cứu vẫn liên tục hoạt động không ngừng nghỉ. Mồ hôi rớt xuống nhiều hơn. Áp lực hơn cho các vị y bác sĩ vì ngoài kia là một người quyền lực, nhưng hơn hết lương tâm của họ không muốn nhưng đứa trẻ ngây thơ ấy phải chịu thêm sự đau đớn vào nữa.

Tích tắc..

Tích tắc...

Im lặng đến nghẹt thở, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.



o0o

Tầng 2 bệnh viện....

Người đàn ông cúi mặt xuống, bất lực đưa hai cánh tay ôm đầu. Người phụ nữ ấy có mệnh hệ gì, chắc ông cũng không sống nổi.

Ngước khuôn mặt mình lên, nhìn sang tên quản lí đang xám mặt lại vì sợ, ông chĩa hẳn một ánh mắt tức giận đến tột cùng:

- Nói đi, chuyện này là sao ?

- Chủ tịch.

Tên quản lí ấp a ấp ủng, mặt cắt không còn một giọt máu, với hắn ánh mắt ấy đồng nghĩa với một sự trừng phạt tàn nhẫn.

- Ta bảo ngươi phải luôn báo cho ta mọi thông tin về bà ấy, sao ngay cả một chuyện quan trọng thế này mà ta cũng không được biết là sao.

Ông đứng hẳn dậy căm phẫn qua cả trong giọng nói :

- Bà ấy mà có chuyện gì, ngươi cũng đừng hòng yên chuyện với ta.

- Chủ tịch...tôi...tôi xin lỗi...

- Xin lỗi....thì có ích gì chứ.

Người đàn ông lại chìm vào im lặng, đôi mắt chuyển dần tới chỗ phòng mổ, nhẹ nhàng hơn, đong đầy yêu thương hơn.

- Chủ tịch.

Tên quản lí lại tiến gần tới, sự sợ hãi khiến giọng hắn run run lên:

- Cô Hàn Thủy đang phải cấp cứu bên dưới.

Đuôi mắt có nhiều nếp nhăn chợt nheo lại, có chút nghi hoặc rồi trở nên bàng hoàng. Ông ngồi sụp xuống, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy:

- Ngươi nói là Hàn Thủy sao ?

Trong một khoảnh khắc ông nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của một cô bé bảy tuổi, tíu ta tíu tít chạy quanh vườn, và sa vào lòng ông mỗi lúc ông tới. Đó là Hàn Thủy của gần hai mươi năm về trước, khi mà cả hai gia đình còn thân với nhau.

Cô bé đó..

Có một đôi mắt sáng nhưng buồn. Nỗi buồn thăm thăm không tên nào đó mà đến hôm nay, gần hai mươi năm trôi qua ông vẫn không thể định hình được. Đó là người con gái duy nhất của người phụ nữ ông yêu thương. Đó là lí do duy nhất khiến cho cuộc song hạnh phúc của ông mất đi sự hoàn hảo, đó là một vết cắt của quá khứ khiến cho người phụ nữ ấy đêm nào cung khóc thầm vì nhớ nhung, vì hối hận và vì đau đớn.

Ông cũng không biết nên hận, nên trách hay là nên yêu thương nó. Chỉ biết rằng sau cái ngày nó nhìn ông bằng một đôi mắt ầng ậng nước, nhưng vẫn xuyên thấu sự căm ghét và phẫn uất ấy. Ông đã bắt đầu cảm thấy tội lỗi.

“ Con ghét chú “

“Con ghét chú “

“ Con ghét chú “

Ba cái từ ấy vang lên lại một lần nữa cho ông quay về tiềm thức. Bầu trời nhuốm một màu đen xám xịt. Cơn mưa cuối mùa kết thúc nhưng ngày bình yên.

- Con bé sao rồi.

Ông đưa mắt lên nhìn tên quản lí khẽ hỏi, giọng nói mơ hồ và xa xăm.

- Đang trong giai đoạn nguy kịch thư chủ tịch, không biết….

- Bằng mọi cách phải cứu được con bé.

Giọng nói chắc nịch vang lên lần nữa khiến tên quản lí run sợ, hắn nép người vào , chỉ dám gật đầu nhẹ, không dám nói thêm một tiếng nào. Nhưng đèn phòng mổ chợt tắt

- Chủ tịch.

Tên quản lí lắp ba lắp bắp, ông ngoảnh lại, cũng là lúc bác sĩ mở cửa bước ra.Vị bác sĩ nhìn ông khẽ lắc đầu bất lực

- Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.

Mắt ông mở to hơn. Họ nói cái gì cơ chứ. Ông vừa nghe thấy chuyện gì, không thể nào, người phụ nữ ấy không thể nào rời bỏ ông mà đi được.

Đã làm hết sức mình.

Hết sức mình.

- Chủ tịch ...hãy vào gặp phu nhân lần cuối.

Ngã quỵ, bước đi của ông loạng choạng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Mắt nhòe đi. Hơi thở yếu ớt chậm chạp, khuôn mắt trắng bệch, bạc nhược bi thương. Người phụ nữ ấy nhìn ông, nửa yêu thương, nửa đau đớn.

- Lệ Chi.

Giọng nói ông lạc đi, thay vào đó là sự sợ hãi dâng chiếm. Bà mỉm cười nhìn ông, nụ cười nhẹ nhàng và đẹp đẽ.

- Em ...x..i..n ...lỗi

- Không ! em không có lỗi gì cả, tại anh, tất cả là tại anh.

Lại cười, nụ cười đôn hậu của một người sắp sang bên kia thế giới.Bà nhìn ông có chút gì đó nuối tiếc và xót xa.

- Anh... đưa cái này cho.... Hàn... Thủy... dùm em

Phong thư đặt trên bàn, bức thư được chuẩn bị từ trước, thì ra bà đã biết mình sắp phải ra đi, rời bỏ cuộc sống này.

- Em biết...em có lỗi với anh, với con...hãy nói với Hàn Tuyết..em yêu nó. Và.. em cũng yêu anh.

- Không, Lệ Chi, em phải tỉnh dậy, hãy tự mình đi nói với Hàn Thủy và Hàn Tuyết, xin em, hãy khỏe lại, em không thể đi như thế này. lệ Chi.

Đôi mắt từ từ khép lại.Nụ cười vẫn đọng lại trên môi.

Đưa một con người về một nơi nào đó xa xôi.

Về một nơi không có nước mắt

Không có những chuỗi ngày bi thương.

o0o

" Mẹ, mẹ sinh em bé đi, sinh em bé giống Hàn Tuyết vậy đó, bé thủy hứa không làm nũng mẹ nữa đâu "

" Nhóc con, con chỉ giỏi nịnh thôi "

" Thật mà, bé Thủy hứa sẽ ngoan, sẽ không khóc, chỉ cần mẹ mãi ở bên bé Thủy thôi "

" Ừ mẹ sẽ mãi bên con, sẽ mãi bên con, sẽ không bao giờ làm con phải khóc "

" Sẽ không bao giờ "

Chiếc giường bệnh ga trắng lạnh toát lại một lần nữa ngang qua chỗ tụi nó.Mưa ngoài kia vẫn rơi, đâu đó có tiếng khóc thút thít.

Trong khoảnh khắc mọi vật xung quanh như chậm lại.

Trong kia vẫn còn đang cấp cứu.

o0o

" Tỉnh lại đi con, nhìn mẹ một lần cuối , một lần cuối cùng thôi "

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/16518


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận