Chàng Ngốc Chương 4

Chương 4
Lời nói của quản lí tiếp tục làm tâm trạng Nghê Thượng Thuận tìm xuống tầng dưới cùng. Nhất định có biện pháp tìm được Lục Lộ, ít nhất hắn muốn biết cô vẫn khỏe mạnh.

“Làm thế nào có thể liên hệ với cô ấy?”

“Ân… tôi cho ngài số điện thoại của một cửa tiệm khác, liên lạc với cô ấy qua số điện thoại này thì không thành vấn đề, nhưng muốn lập tức nhìn thấy cô ấy thì hơi khó bởi hiện tại cô ấy ở Đài Loan, cũng không nói rõ khi nào sẽ trở về Luân Đôn.” Nữ quản lí cúi đầu xuống viết cho hắn một dãy số.

Đối với Ni quản lí không thể nào cho hắn đáp án hắn muốn, tuy làm Ni thất vọng nhưng cô vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Đương nhiên nếu mặt mũi Ni đủ lớn có thể làm cho Lộ Lộ lập tức bay trở về cũng là một chuyện tốt. Có trời biết mỗi ngày có bao nhiêu người ngóng ra ngoài cửa chờ Lộ Lộ xuất hiện, chờ cô ấy trình diễn tay nghề bậc đại sư của mình.

“Đài Loan?!” Đây tuyệt đối là đáp án ngoài dự đoán của hắn.

“Đúng vậy. Lộ Lộ là con lai dòng máu Trung – Anh, Đài Loan cũng là quê hương của cô ấy, nhưng lần này cô ấy trở về không biết bao giờ trở lại.” Mọi người rất nhớ Lộ Lộ, nhất là những vị khách tới đây đều muốn tìm Lộ Lộ, hỏi thời gian trở lại của cô ấy, nhưng cho tới bây giờ Lộ Lộ vẫn không có dự định trở về.

Nghê Thượng Thuận biết Lục Lộ là con lai, nhưng không nghĩ tới cô mang một nửa dòng máu Đài Loan, thật trùng hợp, nơi đó vừa khéo là quê hương của hắn.

Nhưng…

“Cô ấy về Đài Loan được bao lâu rồi?” Hai tháng, ba tháng?

Nữ quản lí nghiêng đầu nghĩ, thậm chí còn giơ ngón tay đếm.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…Thấy quản lí giơ cả hai bàn tay ra mà vẫn không đủ dung, Nghê Thượng Thuận cố gắng nén cảm giác xúc động của mình xuống.

Đã có kết quả. “Kết thúc tháng này, vừa tròn một năm.”

Một năm?!

Trong lòng Nghê Thượng Thuận âm thầm suy nghĩ, đó là lúc hắn vừa rời đi, cô cũng ra đi luôn sao?

“Tôi biết rồi, cám ơn cô.” Cầm lấy số điện thoại, hắn biết mình phải làm như thế nào.

Thấy Nghê Thượng Thuận xoay người định rời đi, quản lí lấy hết dũng khí nói với hắn: “Anh có thể cho tôi xin chữ kí được không?”

“Không thành vấn đề.” Nghê Thượng Thuận quay đầu lại, sảng khoái đáp ứng. Vị quản lí có thể giúp hắn phương pháp tìm được Lục Lộ, một chữ kí nho nhỏ coi như báo đáp lại.

Hắn nhanh chóng lý lên sổ của nữ quản lí, thể hiện hoàn hảo phong thái siêu sao, thế này mới hoàn mỹ đi ra.

Cố gắng đè nén cảm xúc vui sướng cực độ, cho đến khi bóng dáng mê người kia không còn hiện ra trong tầm mắt, quảm lí ôm lấy quyển sổ Ni vừa kí, điên cuồng hét chói tai.

Trời ơi, trời ơi! Đây là chữ kí chính Ni tự viết…

A …

***

“Xin chào!”

“Lộ Lộ?”

“Tôi không phải Lộ Lộ. Hiện tại cô ấy không ở trong tiệm, nếu quý khách muốn hẹn trước có thể nói với tôi, tôi có thể giúp ngài đặt lịch hẹn.” Thích Tiểu Tinh nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại, tay vội vàng lật xem bản danh sách khách hẹ trước của Lục Lộ, nói tiếp: “Nhanh nhất là tám ngày sau, tiên sinh, ngài có thể chờ không?”

Không có? Không nghĩ tới cô thật khó tìm.

“Xin hỏi khi nào cô ấy ở trong tiệm? Tôi là bạn Lục Lộ, có một số việc muốn tìm cô ấy.” Đầu bên kia Nghê Thượng Thuận không tự giác chau mày lại.

“Ba ngày sau cô ấy sẽ đến tiệm, nếu không ngài lưu lại tên hoặc số điện thoại tôi có thể giúp ngài chuyển tới cô ấy.” Thích Tiểu Tinh khách khí nói, nhưng câu trả lời của Nghê Thượng Thuận hiển nhiên là không chờ đợi.

“Trước mắt thật không thể.” Về điều này Thích Tiểu Tinh thực sự lực bất tòng tâm. Lục Lộ không thích bị ai quấy rầy, đúng giờ tới tiệm làm việc, trừ khi đã dặn trước, nếu không chỉ cần vừa rời khỏi tiệm, di động luôn trong trạng thái tắt máy, muốn tìm cô ấy rất khó khan mà nơi Lục Lộ ở chỉ mình Chân Khả Nhân biết, đầu bên kia điện thoại lập tức yên lặng.

Không nghe thấy câu trả lời, Thích Tiểu Tinh đành phải hỏi lại: “Ngài còn giữ máy không?” Làm sao đột nhiên yên tĩnh vậy?

“Ân.” Nghê Thượng Thuận nhẹ giọng đáp, thể hiện mình vẫn đang nghe máy, ba ngày sau phải không?

“Như vậy cô có thể cho tôi địa chỉ cửa tiệm được không?”

Chương 3

Đường ở Đài Loan Nghê Thượng Thuận tuyệt không rõ, nhưng hắn biết đường từ trong miệng mà ra nên hắn cầm địa chỉ Chân Khả Nhân cho, một đường luôn dựa vào việc hỏi người qua đường, cuối cùng cũng đến được con đường núi trước mặt.

Hai mươi phút trước, hắn hỏi một người phụ nữ dưới chân núi, xác nhận địa chỉ, chỉ cần đi theo con đường này đến lúc thấy chỗ rẽ nhớ chọn đường bên trái, đi thẳng thấy một ngôi nhà, đó chính là địa chỉ hắn muốn tìm.

Người phụ nữ kia chỉ đường rất chính xác, quả nhiên con đường trước mắt chia làm hai ngả, Nghê Thượng Thuận xoay tay lái, đi sang con đường nhỏ bên trái.

Con đường này rất nhỏ, nếu có một chiếc xe khác đi ngược hướng, đúng là một thử thách về kĩ thuật cho người lái xe.

May mà trên đường chỉ có xe của Nghê Thượng Thuận, nhưng hắn phát hiện, con đường này so với vừa rồi càng hẻo lánh hơn.

Càng đi tiếp, nghi ngờ trong long Nghê Thượng Thuận càng gia tăng.

Nơi này không chỉ cách nội  thành rất xa, hơn nữa còn rất hẻo lánh, Lục Lộ thật sự ở nơi này sao? Có phải hắn bị đùa giỡn không? Nhưng Chân Khả Nhân mới quen biết hắn, chẳng có lí do gì đùa giỡn hẳn cả.

Đường nhỏ kéo dài như không có điểm dừng, trong lòng lo lắng. Hắn đã đi nửa giờ đồng hồ trừ bỏ cây cối tốt tươi hai bên đường thì chỉ còn cỏ dại ngay cả một căn nhà cũng không có, càng đi càng heo hút.

Đột nhiên hắn đạp mạnh phanh xe, cho xe dừng lại ở giữa đường, không cần quan tâm mình đang cản trở người khác đi, dù sao cũng chỉ có mình hắn trên con đường này.

Tầm mắt nhìn bốn phía xung quanh, trừ bỏ hoang vắng vẫn là hoang vắng, trong lòng hắn rất muốn quay đầu xe nhưng hắn đã lên núi tìm một giờ rồi, lúc này quay lại thật không cam lòng.

Hắn không muốn làm một đồ ngốc chỉ biết đi tiếp, hắn không làm được, vậy… nên làm gì mới đúng đây?

Đi tiếp 5 phút, 5 phút nữa, nếu vẫn không nhìn thấy cái gì khác vậy không cần tìm nữa, hắn sẽ quay lại.

Trong lòng đã quyết định, hắn tiếp tục đi.

Thực ra Nghê Thượng Thuận không nghiêm túc tính toán thời gian, xem ra hắn không thể từ bỏ.

Một lúc lâu sau, cảnh sắc trước mắt vẫn không có gì thay đổi, Nghê Thượng Thuận dù không cam tâm cũng phải đối mặt với thực tế.

Xem ra lần này hắn thực sự bị đùa giỡn. Nơi hoang vắng như thế này làm sao có người ở được?

Đúng lúc hắn thay đổi định quay đầu xe, trước mắt tựa như nhìn thấy cái gì đó vì thế không tiếp tục quay đầu mà đi tiếp.

Không tới hai trăm mét, cảnh sắc trước mắt bỗng rộng mở bừng sáng.

Con đường nhỏ tưởng không có tận cùng đột nhiên nhìn thấy điểm cuối, Nghê Thượng Thuận không dám tin đây là sự thật, thật sự hắn không bị đùa giỡn.

Trước mắt hiện ra một khoảng đất trống rộng lớn, một căn nhà cổ ở giữa khu đất đó, tất cả đều đúng như lời người phụ nữ dưới chân núi, đi đến tận cùng con đường ngôi nhà hắn muốn tìm sẽ xuất hiện.

Nhưng Lục Lộ thật sự ở trong đó? Nói đúng hơn, bên trong thật sự có người? Tại nơi hoang vắng như thế này?

Nghi vấn trong lòng Nghê Thượng Thuận bị đánh tan khi nhìn thấy chiếc xe đằng sau ngôi nhà.

Một chiếc hummer đen đỗ ở bên phải ngôi nhà, Nghê Thượng Thuận bắt đầu tin tưởng Lục Lộ ở bên trong ngôi nhà bởi chiếc xe kia rất giống xe mà cô sẽ lái, rất có phong cách của cô ấy.

Bức tường vây xung quanh chỉ có một cánh cửa gỗ đang khép hờ.

Xuống xe, Nghê Thượng Thuận đẩy cửa ra. Nhìn thấy đầu tiên chính là ngôi nhà cổ to lớn cùng khoảng đất rộng trồng loại rau hắn không biết tên. Nếu không có chiếc xe hummer đỗ ở ngoài, hắn làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được Lục Lộ sẽ ở một nơi như thế này.

Hình dáng Lục Lộ lặng yên hiện ra trong long, cánh cửa trước mắt đột nhiên được mở ra, hình dáng hắn đang nghĩ tới đã xuất hiện trong tầm mắt.

“Hi!” Nghê Thượng Thuận chào đầu tiên, khóe miệng mím thành một đường trên suốt dọc đường đi lúc này đang cong lên.

Nhưng hắn đột nhiên xuất hiện đã làm Lục Lộ sợ hãi.

Chìa khóa vốn đang nắm chặt trong tay rơi xuống, cô không thể đáp lại lời chào của hắn, chỉ có thể không dám tin mà nhìn hắn.

Nếu không phải đầu óc vẫn đang tỉnh táo, cô sẽ cho rằng mình đang mơ mộng hão huyền.

Sao có thể là hắn chứ? Chẳng lẽ… Người hai tuần trước gọi điện thoại đến xưng là bạn của cô muốn tìm cô là hắn? Cô nghĩ tới rất nhiều người nhưng không gồm có hắn.

Rõ ràng chỉ có thể là hắn, nếu không thì làm sao hắn có thể xuất hiện trước mắt cô? Nhưng mới ba ngày trước, cô mới thấy báo đưa tin hắn và một nữ minh tinh cùng nhau đi du lịch, lúc này hắn nên thân thiết cùng người ta, như thế nào lại xuất hiện ở nơi này? Cô không hiểu.

Nghê Thượng Thuận cười đi lên, đến phía trước Lục Lộ, cúi người nhặt chiếc chìa khóa xe cô vừa đánh rơi.

“Hy vọng em cũng vui vẻ khi nhìn thấy tôi, nhìn thấy khuôn mặt bất ngờ của em, muốn tôi đi thêm nhiều giờ nữa cũng được.” Hắn nghiêng người khẽ hôn lên má Lục Lộ.

Sự xuất hiện của hắn đổi được phản ứng chưa bao giờ có của cô, làm cho hắn thấy lần này vất vả tìm cô là đáng giá.

Thu hồi biểu cảm giật mình, đáy mắt Lục Lộ hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hắn vưà rồi nói “Cũng”, là nói… hắn nhìn thấy cô nên rất vui vẻ?

“Anh… vì sao lại tới đây?” Cô không thể hiểu nổi.

Hắn không có lí do xuất hiện ở nơi này. Không tìm thấy cô, theo tính cách của hắn nhất định trực tiếp đem cô quên luôn, như thế nào lại chủ động tìm cô?

Bởi quá mức khiếp sợ khi thấy Nghê Thượng Thuận xuất hiện, Lục Lộ đã quên mất phải giấu cảm xúc của mình xuống, ý nghĩ trong lòng toàn bộ hiện ra trên mặt, hắn tinh tường nhìn thấy.

“Hắc! Tôi đâu phải một kẻ vô tình như thế? Bạn bè mất tích một năm, làm sao có thể không lo lắng được?”

Không nghĩ tới hắn nghiêm túc trả lời, đáp lại cũng là cái nhăn mày của cô.

“Chúng ta không phải là bạn bè sao?” Ít nhất hắn vẫn luôn coi cô là bạn bè tốt, nhưng cô thì sao? Hiện tại hắn thật không rõ.

Tuy trong mắt người khác hắn là một đại nhân vật nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ coi hắn như một người đàn ông bình thường, chuyện này hắn luôn biết. Nhưng quen biết nhau nhiều năm rồi, cô đừng nói ngay cả bạn bè hắn cũng không phải?

“Đúng…là bạn bè.” Lục Lộ chần chừ thuận theo lời nói của hắn, nếu không là bạn bè thì có thể là cái gì đây?

“Sự xuất hiện của tôi quấy rầy đến em sao?” Trong miệng hỏi nhưng tầm mắt Nghê Thượng Thuận nhìn về cánh cửa khép lại đằng sau Lục Lộ.

“Không có.”

Rõ ràng hai người chỉ có quan hệ kích tình ngắn ngủi là quan hệ đáng nói nhất của bọn họ, nhưng hai người lại không hiểu biết lẫn nhau. Vậy mà hắn chỉ cần nói một câu,một ánh mắt nhìn sang cô nhất định hiểu được điều hắn suy nghĩ. Có đôi khi cô thật sự hy vọng một chút cô cũng không hiểu được.

Không thể phủ nhận hắn xuất hiện khiến cô rung động nhưng sống an ổn một năm trời đã làm tình cảm của cô không còn cố chấp như cũ.

Cho nên hắn vẫn tưởng quan hệ của hai người thật sự không có gì, cô có thể duy trì cùng hắn cho đến khi hắn muốn kết thúc mới thôi, hoặc là cô.

“Một năm qua em đều ở tại nơi này?” Hắn nghiêm túc nhìn xung quanh ngôi nhà cổ và đi đến kết luận – thực nguyên thủy.

“Đúng vậy!”

Tại Anh thì ở một chung cư cao cấp, đến Đàu Loan lại sống ở nơi mà chim cũng không đẻ nổi trứng? Đây là logic ở đâu vậy?

Nghê Thượng Thuận nhướng một bên mắt, định mở miệng nói gì đó, nhưng Lục Lộ không cho hắn cơ hội, bởi cô thấy ánh mắt vừa rồi của hắn nên hiểu được hắn sắp sửa nói cái gì.

“Anh định ở lại Đài Loan bao lâu?” Cô hỏi.

“Còn chưa quyết định. Nhưng đã tiến hành xong buổi biểu diễn, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Biểu cảm kia thể hiện hắn đã quyết định rồi.

Hắn không trả lời chính xác làm Lục Lộ phải suy nghĩ.

Nếu hắn ở lại một, hai ngày, cô có thể miễn cưỡng cho hắn ở lại nhưng nếu lâu hơn cô nghĩ hắn sẽ không chịu được, cho nên…

“Anh đang ở khách sạn nào?” Trong thời gian hắn lưu lại, cô vẫn nên cùng hắn ở khách sạn, bởi hắn khẳng định không thể chịu được cuộc sống ở nơi này.

“Tôi xuống máy bay thì đi tìm em luôn, chỉ thuê xe, không định tìm khách sạn.” Ngay từ đầu hắn đã định ở lại chỗ cô – đáy mắt hắn nói rõ điều đó.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t96451-chang-ngoc-chuong-4.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận