Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Chương 314: Hai người khiêu vũ dưới ánh trăng.
Dịch giả: Hawk
Biên Dịch: Thiên Mạc
Sưu tầm: tunghoanh.com
Ngày hôm sau, dân chúng trong Nham Khẩu trấn nhận được một tin tốt và một tin xấu, còn có một tin có thể là tốt cũng có thể là xấu.
Tin tốt là tên trấn trưởng ác ôn rốt cục vô ý chết dưới tay vong linh sinh vật, tin xấu thì liên quan đến cổ chiến trường, khu vực Nham Khẩu trấn đã bị tử khí và lực lượng vong linh kì dị xâm thực trở thành chỗ bị nguyền rủa, không cách nào ở lại.
Tin tức cuối cùng là, lãnh chủ Ám Nguyệt thành trưởng công chúa hạ lệnh dùng ma pháp trận để phong tỏa Nham Khẩu trấn, ngăn chặn việc vùng đất bị nguyền rủa khuếch tán. Người dân trong trấn đều được di dời về phương nam đến Tác Thác trấn. Mỗi hộ sẽ nhận được bồi thường thích đáng, có rất nhiều người vốn không muốn rời bỏ nhà, nhưng bởi vì Nham Khẩu trấn hiện tại gắn liền với chữ "quỷ", lại còn nguyền rủa của vong linh sinh vật nữa, trừ khi rời đi bằng không cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Trấn trưởng Thi Khắc nhất định phải bị nghiêm trị, bởi vì sau lưng Thi Khắc là Thelford gia tộc, để tránh xuất hiện thêm nhiều mâu thuẫn, nên mượn cơ hội vong linh sinh vật lần này gán cho hắn danh "hi sinh vì nhiệm vụ". Trên thực tế, Trần Duệ giữ lời giao Thi Khắc cho Saipulaier xử trí, nhưng chắc chắn không phải là vật thí nghiệm cho thi bạo thuật.
Sau khi lão Gauss được tin của Trần Duệ, ngay lập tức an bài nhân công và ma thú vận chuyển tiến đến hiệp trợ, trước mắt đã hoàn thành những việc cần thiết ở Tác Thác trấn, Athena cũng điều đến khá nhiều thủ vệ quân để duy trì an toàn và trật tự.
Theo tin lão Gauss truyền đến, đoàn người trưởng công chúa rất nhanh sẽ về đến Ám Nguyệt thành, đi theo đoàn còn có Cơ Á. Nghĩ đến Cơ Á, nhớ nhung vốn chỉ có một chút trong lòng Trần Duệ lập tức dâng trào. Chuyện tình Laiya luôn luôn ám ảnh trong đầu hắn, hiện tại hắn cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào đây.
Sau khi dân trong Nham Khẩu trấn hoàn toàn rời đi, Trần Duệ và Pagliuca bắt đầu công tác "phong ấn", thật ra chỉ là bố trí long ngữ minh văn và ma pháp trận, cách ly Nham Khẩu trấn ra, tránh ngoại nhân tiến vào, cùng với việc chữa trị Bạch Cốt tế đàn bị phá hủy, trợ giúp Saipulaier khôi phục tinh hoa linh hồn nhanh hơn.
Bởi vì chuyện tình của Saipulaier liên lụy đến nhiều bí mật của độc long, nên tạm thời không nên báo cáo cho Mejia, vậy nên quáng mạch Phỉ Băng Tinh ở Nham Khẩu trấn hiện tại tạm thời niêm phong lại, ít nhất cũng phải đợi cho linh hồn tinh hoa của Saipulaier hoàn toàn khôi phục. Yêu cầu của Trần Duệ đối với Saipulaier rất đơn giản, bình thường Trần Duệ sẽ không quấy rầy hắn, trên nền tảng không xâm hại lãnh địa và lợi ích của bình dân, sẽ dốc hết khả năng ủng hộ thí nghiệm của hắn, nhưng một khi cần thi vu giúp đỡ, thì hắn phải toàn lực ứng phó.
Nếu như có thể lợi dụng lực lượng vong linh cổ chiến trường một cách triệt để, Saipulaier có thể sáng tạo ra một đại quân vong linh đáng sợ, đủ để địch lại quân lực của Ám Nguyệt lãnh địa, uy lực vong linh ma pháp này tuyệt đối là một vũ khí bí mật cực kì cường đại.
Trần Duệ bỗng nhiên nghĩ đến hiện trong tay hắn có ngưu đầu nhân và bộ lạc medusha ở Tây Lang sơn, có phòng vệ đội tây lộ trong tay Tim, minh hữu thổ nguyên tố nhân, Áo Choàng hội, còn có vong linh đại quân của Saipulaier hiện tại đã là thuộc hạ danh phó kì thực, thêm Pagliuca, Lomond, Delia trợ giúp, loại thực lực này cho dù làm một lãnh chủ của một lãnh địa thì cũng xem như là cường đại rồi. Nếu hắn muốn dùng vũ lực để lật đổ Mejia, trở thành lãnh chủ Ám Nguyệt, dường như... cũng không phải là quá khó khăn!
Chẳng qua, Trần Duệ cũng chẳng muốn làm những chuyện nhàm chán này làm gì, áp lực và vất vả của Mejia hắn đều nhìn thấy được, đôi khi, loại chiến trường không thấy máu này còn đáng sợ hơn chiến đấu sinh tử nhiều, thậm chí ngươi còn không biết khi nào "chiến hữu" sau lưng mình sẽ đâm ngươi một đao. Giống như Lam Dong lãnh địa, ngoài miệng thì kêu ca ca, ngoảnh mặt đi thì tay lăm lăm con dao, lúc nào cũng giả làm người tốt để rồi lại ám toán sau lưng người ta.
Nếu hắn thực sự ham mê quyền lực thì đã sớm nghĩ cách trở lại thế giới trên mặt đất, Kim Diệu lãnh địa kia là một lãnh địa giàu có và đông đúc ở Long Hoàng đế quốc, hắn là tam hoàng tử, là lãnh chủ danh chính ngôn thuận của Kim Diệu lãnh đại đó. Nói không chừng hắn còn có thể đấu với các huynh đệ tỉ muội một trận, rồi thuận tiện bước lên ngôi hoàng đế. Hiện tại hắn trốn ở trong tối, trợ giúp Mejia tính toán sắp đặt, có thể nói là đã làm hết sức mình, huống hồ hắn cùng với vị trưởng công chúa còn có chút gì đó không rõ ràng...
Sau khi an bài mọi chuyện ổn thỏa, Trần Duệ, Athena và Pagliuca quay trở về Ám Nguyệt thành, lão Gauss nói cho Trần Duệ biết, Mejia đã trở về, hiện đang ở hậu hoa viên vương cung chờ hắn.
Trần Duệ cải trang thành một tên tùy tùng, theo lão Gauss thuận lợi tiến vào vương cung, lão Gauss mang theo hắn đi vào nội viện đến hậu hoa viên, sau đó khom người cáo lui.
Mejia vẫn mặc váy dài màu trắng như thường lệ, nhìn thấy ác ma xa lạ phía trước có chút kinh ngạc, rồi lập tức lại lộ ra vẻ hiểu rõ: "Đây là chế khí đại sư, thiên tài ma giới sao? Trong truyền thừa đại tông sư, thậm chí còn có biến hình thuật kỳ diệu như thế."
"Khuôn mặt này cũng không phải đại sư..."
Trần Duệ không giải thích chuyện về truyền thừa đại tông sư, hắn vốn định dùng đại tông sư là cớ, hiện giờ Mejia hiểu lầm như thế, tự nhiên là đỡ tốn sức giải thích, khuôn mặt hắn biến đổi thành vẻ mặt của "đại sư": "Đây mới là khuôn mặt của đại sư, trước mắt vị đại sư này không rõ tung tích, có thể đã gặp tao ngộ bất trắc gì rồi."
Mejia gật gật đầu, không nhiều lời về vấn đề này nữa, cũng không nói về vấn đề đại sư thiên tài ma giới nữa mà nói thẳng: "Lần này ta đi Bạch Linh lãnh địa phỏng vấn, lúc chia tay lãnh chủ Sicari tặng ta một phần hậu lễ, có không ít trân phẩm, như tinh thạch trang sức đặc thù, thải linh vũ, thượng phẩm tơ lụa dùng cho may mặc, vân vân... còn có một lượng lớn kiến trúc sư thuần thục và thợ thủ công giác ma, nói là muốn trợ giúp Ám Nguyệt tu sửa vương cung cũ nát."
Trần Duệ lắc đầu nói: "Phần hậu lễ này là cho trưởng công chúa bản nhân chứ không phải cho Ám Nguyệt lãnh địa, trân phẩm không thể xoa dịu tình hình thiếu lương trước mắt của Ám Nguyệt, nhưng những thợ thủ công thì có thể gia tăng gánh nặng cho sản lượng lương thực vốn đã cấp bách hiện tại. Đương nhiên, nếu như chỉ là khó khăn mặt ngoài của Ám Nguyệt... Ta nghi ngờ, hành động lần này của Sicari có ý muốn do thám Ám Nguyệt, không loại trừ khả năng là do nghe lệnh từ đế đô, hoặc là chịu áp lực."
Trên chính trị, cái gọi là hảo hữu, là những người có chung lợi ích và mục đích, tại một thời điểm nào đó nếu lợi ích thay đổi hoặc không đạt được mục đích, thì có thể trở mặt bất cứ lúc nào.
Giống như George tướng quân bởi vì ân nghĩa nên gần như ngoan cố ủng hộ cho một thế lực yếu ớt như Mejia chỉ là con số ít ỏi. Trên thực tế, Trần Duệ biết vị nhạc phụ đại nhân này cũng đã từng dao động, cho nên George tướng quân chỉ là thỉnh cầu hắn toàn lực trợ giúp Mejia một lần, mà không bắt buộc hắn và Athena cùng vùi thây trong hiểm địa này.
Cường giả vi tôn, đây là đạo lý đơn giản nhất, không thể ký thác hi vọng vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình. Cá nhân là như thế, cả lãnh địa, cũng là như thế.
"Ngươi nói không sai" Mejia gật gật đầu "Đúng rồi, Sicari hình như rất có hứng thú đối với Cơ Á."
Trần Duệ nhướng mày, càng có thêm ác cảm với tên Sicari kia, chỉ nghe Mejia nói: "Vốn ta muốn đem Cơ Á làm quà đáp lễ tặng Sicari, nhưng ta lại sợ vị thiên tài đại sư nào đó khi trở về không thấy thị nữ của hắn mà sinh lòng oán giận, cho nên ta đổi một lễ vật khác của Công Chúa phường tặng cho Sicari lĩnh chủ."
Lần trước khi Mejia nói với Trần Duệ, bởi vì Dio khá hứng thú đối với Cơ Á nên phái Cơ Á đi Custer gia tộc. Lúc đó Trần Duệ mơ hồ lộ ra ánh mắt không đồng tình, lần này nàng tất nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
"Chuyện tình của Cơ Á ta đã nói rõ ràng" Trần Duệ khẽ thở dài: "Nàng bây giờ, hẳn là không có bất cứ uy hiếp gì, cấm ma hoàn cũng có thể giải trừ đi."
"Nàng là nữ nhân của ngươi, quyền quyết định là do ngươi" Ngữ khí Mejia vẫn hờ hững như trước.
Trần Duệ không nói tiếp về vấn đề này nữa, nói: "Lần này ta đã lấy được biến hình thuật của truyền thừa đại tông sư, bước then chốt trong kế hoạch đã hoàn thiện, lấy tình thế trước mắt, nhất định phải nhanh chóng bắt đầu thực hiện, ta tính sẽ tự mình đi trước."
Mejia thở dài một hơi "Lấy tư cách là lãnh chúa, cũng là người được lợi lớn nhất, ta không muốn nói ra lời không thành thật. Nhưng là... từ Tây Lang sơn bắt đầu, người liên tục dính vào nguy hiểm, đây hiển nhiên không phải hành động của một trí giả."
"Cho tới bây giờ ta không có xem mình là trí giả, ta cũng sợ chết, chẳng qua chuyện này là mấu chốt của kế hoạch chúng ta sắp đặt, ngoại trừ ta ra, không ai có thể đảm nhiệm được. Hơn nữa... Ta đã quyết định" Khẩu khí Trần Duệ mang vẻ kiên quyết không chút dao động, giống như hắn mới chân chính là lãnh chủ, nhưng vẻ mặt kiên quyết này lại không làm cho Mejia phản cảm, ngược lại làm cho cặp mắt luôn băng lãnh của nàng mơ hồ có dấu hiệu hoà tan. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
"Đúng rồi, ta nhớ là... Lần trước lúc rời đi, trưởng công chúa điện hạ hình như có hứa, chờ ta giải quyết xong vấn đề Custer gia tộc ở Âm Ảnh đế quốc về, sẽ đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ của ta?" Trần Duệ cảm giác không khí tựa hồ có điểm đọng lại, ngữ điệu biến đổi, ánh mắt trở nên có chút quái dị.
Đối diện với ánh mắt này, trong lòng Mejia không hiểu sao lại sinh ra vài phần khẩn trương: "Vấn đề này, chúng ta... ngày sau hãy nói. Trị an quan các hạ, thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi đi."
"Ngày sau hãy nói?" Khóe mắt Trần Duệ rất có dụng ý, lập tức lắc đầu, "Chuyện kia quả thực quá xa xôi, chúng ta... a, bây giờ nói đến vấn đề trọng yếu đi. Ta đang muốn làm một việc vô cùng nguy hiểm, nếu lĩnh chủ đại nhân nói không giữ lời, như thế sẽ làm ảnh hưởng đến tính tích cực của ta a."
"Lớn mật" Ngữ khí Mejia trở nên sắc bén, vẻ mặt đằng đằng sát khí: "Ngươi dám uy hiếp ta sao"
Phản ứng như thế tựa hồ có chút kịch liệt, đáng tiếc Trần Duệ sớm miễn dịch với bộ dạng và khí thế này, thở dài nói: "Điện hạ cũng biết việc này hung hiểm, rất có thể ta sẽ không về được nữa, chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng cuối cùng của ta cũng không thể thành toàn sao?"
"Im miệng" Ánh mắt Mejia đầy sát khí nhìn chằm chằm vào cái tên lợn chết không sợ nước nóng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trừ điệu nhảy ta đáp ứng ngươi ra, nếu còn dám yêu cầu lộn xộn gì thì bây giờ chính là thới khắc cuối cùng của ngươi."
Trần Duệ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cái gì mà yêu cầu gì khác, chỉ là điệu nhảy thôi mà... Trưởng công chúa, hay là ngươi còn muốn..."
Mejia biết mình lại dính bẫy, đang muốn phát tác thì thấy tên kia đi tới, nhã nhặn làm ra tư thế mời, đồng thời một giai điệu du dương tự động vang lên ở hậu hoa viên.
Tên hỗn đản này, quả nhiên đã có chuẩn bị!
Ánh mắt Mejia quả thực như muốn băm vằm tên kia ra, nhưng thấy Trần Duệ làm ra tư thế mời kia thì lại không tự chủ được vươn tay ra.
Thôi, coi như là thực hiện lời hứa đó đi, thân là thành viên hoàng thất của Lucifer vương tộc, sao có thể nói không giữ lời chứ?
Tạm thời tự thuyết phục mình không dùng hắc viêm đốt tên kia thành tro, tùy ý để hắn cầm tay của mình, tay của hai người vừa mới tiếp xúc thì phảng phất như có luồng điện xẹt qua, cảm giác kì diệu ở vũ hội lại tái hiện. Cảm giác kì diệu ở đầu ngón tay từ từ thấm vào lòng, càng muốn tỉnh táo thì lại càng bị cảm giác này làm cho mềm nhũn, lúc ôm bả vai, hơi thở nam tử gần như dán chặt vào người, lần đó ở trước mắt bao người, cảm giác còn không mãnh liệt, hiện giờ, ở hậu hoa viên cũng chỉ có hai người, hắn và nàng.
Trong giai điệu êm dịu, hai bóng người nhẹ nhàng khiêu vũ dưới ánh trăng.
Từ vũ hội hoan nghênh lần trước đến giờ, Mejia chưa từng khiêu vũ cùng bất kì ai, chứ đừng nói tới loại tân vũ này. Trần Duệ so với trong tưởng tượng của nàng thì thật thà hơn nhiều, điều này làm cho một vài phòng bị của Mejia dần dần thả lỏng, theo như cách nói mà Alice học được của một ai đó thì cái này gọi là phong độ thân sĩ.
Không ngờ rằng, cái gọi là thân sĩ chẳng qua là kiên nhẫn của con sói thôi.
Chẳng qua, đối với người luôn bận rộn như Mejia mà nói thì xem như đây là một lần được thả lỏng, giai điệu bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, cảm giác hưởng thụ này đã lâu chưa có, càng lúc càng phối hợp ăn ý với Trận Duệ.
Trần Duệ cũng rất hưởng thụ cảm giác khiêu vũ với vị băng công chúa này, nhất là khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, có thể thấy được da thịt trắng ngần, còn có mùi hương mơ hồ truyền tới, phóng nhãn khắp cả Ám Nguyệt thậm chí là cả ma giới, hắn là người đầu tiên được thân cận với Mejia như thế, hơn nữa, lại còn là nàng tự nguyện a... Nếu như bị những tên quý tộc thấy được thì chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
"Hừ" Mejia nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Duệ, đánh hắn một quyền: "Rất buồn cười sao?"
"Ta đang nghĩ, trưởng công chúa nói được làm được, không hổ là lãnh chủ đại nhân của ta."
"Tên đáng ghét" Mejia nghe được từ "lãnh chủ đại nhân của ta", thì trên mặt mơ hồ nóng lên.
"Điện hạ cho dù là muốn trả thù, qua vài ngày nữa cũng khó tìm được ta" Để tránh nàng phá hỏng không khí lãng mạn này hắn nhanh chóng lại bồi thêm một câu: "Cá nhân ta lại hy vọng lần này có thể lưu lại một mạng để về đây cho trưởng công chúa trừng phạt."
Ánh mắt Mejia có chút ảm đảm: "Kỳ thật lần này... Ngươi có thể không cần trở về."
Trần Duệ mỉm cười: "Trong nhận thức của ta có một vài người, một vài việc, quan trọng hơn nhiều những thứ khác."
Mejia nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn: "Cái giá mà ngươi bỏ ra sợ rằng khó có thể thu lại được, đến lúc đó, chỉ sợ hối hận cũng không kịp."
"Vì sao phải hối hận? Ta nhớ đã đọc qua một câu trong một quyển sách, nhân sinh chung quy có thể có mấy lần gặp nhau, có thể có mấy lần ngu ngốc, quan trọng là... đã từng trải qua, từng gặp, cũng từng ngu ngốc..." Trần Duệ không trốn tránh ánh mắt của nàng, cười cười rồi nắm tay nàng "Huống hồ, hiện tại ta đã được hồi báo, không phải sao?"
Mejia nhìn thấy hắn mỉm cười, bỗng nhiên cảm giác được tim của mình đập nhanh hơn, hai người nhất thời đều không nói gì, chỉ lẳng lặng khiêu vũ trong tiếng nhạc, cảm giác thật vi diệu, không lời nào có thể miêu tả, hai người đều có cảm giác như thế.
"..."
"Vì sao đoạn nhạc này lặp lại nhiều lần vậy, ma pháp đạo cụ này của ngươi, rốt cuộc..."
"A... Chỉ là hơi dài một chút thôi, hẳn là cũng sắp kết thúc..."
"Tên chết tiệt không đứng đắn này, đến cùng là nhảy mấy giai điệu đây?"
"A, ta nghĩ rất nhanh..."
"Tên chết tiệt này, nhanh của người đã ba canh giờ rồi, kết thúc trò hề của ngươi đi."