- Yên Chi Môn đã là đại biểu của Thư gia tại Du Hiệp giới. Có người nói Sở Vân một tay nâng đỡ. Môn chủ, phó môn chủ, và Tiểu Bá Vương có quan hệ không rõ ràng. Hắc hắc hắc….
Thấy Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đều biến mất tăm hơi, mọi người trong sảnh đường chỉ có thể mất hứng về lại chỗ ngồi, thất vọng rất nhiều, lại hướng cái nhìn về phía đám người Kim Bích Hàm.
- Thiếu bảo chủ bên kia, chúng ta không phái người qua tiếp ứng, thực sự không có vấn đề gì sao?
Hoa Mai lo lắng thấp giọng nói.
- Ta tin tưởng Sở Vân.
Kim Bích Hàm uống một ngụm rượu, đối với đám người Yên Chi Môn có chút lãnh đạm. Công chúa Đôn Hoàng rộng lượng không nổi, cho dù là ai nghe thấy những ngôn ngữ không hay về người trong lòng, tâm tình cũng sẽ không tốt.
Đây là lẽ thường tình của con người.
- Hắc hắc, mấy vị tỷ tỷ yên tâm. Nếu chúng ta cùng đi theo, mục tiêu quá lớn, ngược lại sẽ bị người có tâm chú ý. Chưởng môn sẽ không việc gì. Tên tiểu tử Nhị Lang Thiên Quân kia thế nào cũng sẽ không biết, trên đời này còn có một loại khế ước cho thuê. Tuy Thương Không Hạc là yêu thú của chưởng môn, nhưng cùng ta cũng có một loại liên hệ. Đợi lát nữa ta tìm một cơ hội bỏ chạy. Tuy rằng chưởng môn không yêu cầu ta ra tay giúp đỡ, nhưng thân là thuộc hạ, sao có thể bỏ mặc thế được.
Tiếu Tiểu Hiền lấm la lấm lét khẽ cười nói.
- Như vậy cũng tốt!
Dịch Yên thở dài một hơi.
- Có thể đưa ta đi cùng không?
Phi Yến thì càng dứt khoát.
- Đi vào trong đó làm gì? Tiếu Tiểu Hiền, tốt nhất ngươi không nên tự tiện chủ trương, xuất thủ đánh lén. Tính cách Sở Vân, ta là người rõ ràng nhất. Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ khiến hắn không hài lòng. Đối phương cũng không phải thù sâu như biển, nhất định phải giết chết đối thủ. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao? Hắn xem Nhị Lang Thiên Quân như đá mài đao mà thôi.
Kim Bích Hàm nói xong, thờ ơ liếc mắt nhìn đám người Mai Hoa, sau đó trong lòng hạ quyết tâm, đợi khi Tiếu Tiểu Hiền chạy, mình nhất định phải đuổi theo.
Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đi rồi, trong sảnh đường một lần nữa lại trở nên xôn xao.
Thế nhưng những lời đám người Kim Bích Hàm nói, một chữ cũng không lọt vào tai lão bà bà áo đen.
- Hừ! Sở Vân này, ngược lại cũng có chút phong lưu. Cái này không thể được. Vì hạnh phúc của cháu gái, ta cần phải quản giáo.
Trong lòng đã quyết định chủ ý, lão bà bà áo đen lại cúi đầu bên người thiếu nữ, nói:
- Có muốn đi xem bọn họ chiến đấu không?
- Dạ? Nãi nãi có thể làm được sao? Bọn họ dựa vào yêu vật không gian. Nguồn: http://truyenyy.com
Thiếu nữ áo đen giật mình không ít. Nàng cũng được coi như là một cao thủ, chỉ là rất ít khi động thủ. Dùng yêu vật không gian, trực tiếp xuyên qua không gian, căn bản không để lại dấu vết có thể truy tung.
Lão bà bà áo đen cất tiếng cười vang nói:
- Cháu gái ngoan, để con xem thủ đoạn của nãi nãi ta. Con yên tâm, nãi nãi nhất định sẽ bảo vệ tình lang nhỏ của con.
- Cái gì tình lang nhỏ…
Thiếu nữ áo đen
"a" một tiếng, còn chưa nói xong đã bị lão bà bà nắm cánh tay nhấc lên. Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt đại biến…
Đợi khi nàng khôi phục tinh thần, cửa lớn khách sạn đã không thấy đâu, chỉ có nàng và nãi nãi, lẻ loi trơ trọi đứng giữa sa mạc mênh mông.
Gió sa mạc sắc như đao, ánh trăng trên bầu trời đêm như gương, chung quanh nàng hoàn toàn mờ mịt.
- Không cần nhìn, bọn họ ở ngay phía trước, cách chúng ta tầm mười trượng. Bất quá đã tiến vào trận pháp không gian, bắt đầu giao đấu, nhìn như sương khói.
Lão bà áo đen khẽ vung tay lên, đây là một loại yêu thú kỳ lạ. Nó không có thực thể, chỉ là một đoàn sương khói màu lam. Hoàn cảnh sinh trưởng của nó thập phần hà khắc, xác suất thu phục thành công cũng vô cùng thấp. Lão bà bà cũng là trong một lần thám hiểm có được thu hoạch ngoài ý muốn.
Chỉ là, có một vị tổ tiên cũng đã từng sử dụng qua nó.
Nó là yêu thú trinh sát đỉnh cấp, vô cùng hãn hữu. Vị tổ tiên này may mắn có được, lại bán không được giá tốt, bởi vì lúc đó không có tiếng tăm lớn, cũng không có nhiều người biết. Vì vị tổ tiên kia bởi bị vu hãm, bị lưu vong. Trong quá trình lưu vong, ngoài ý muốn mà phát hiện ra hiệu năng của nó, lại có thể cách xa trăm núi ngàn sông mà như thấy chính quê hương của mình.
Tổ tiên trước kia không biết giá trị đích thực của nó, thế nhưng đến khi phát giác ra, lại không nỡ bán đi.
Trong cảm nhận của hắn, gia hương đã ẩn sâu ở trong lòng, là thứ trọng yếu nhất. Có thể trong đêm trăng tịch mịch, được ngắm nhìn gia hương, ngắm nhìn thân nhân của mình, đã là an ủi và ký thác lớn nhất.
Bởi vậy, hắn đặt tên cho nó là
"Vọng Hương Yên".
Thế nhưng sau đó, hắn thông qua
"Vọng Hương Yên", không ngờ ngoài ý muốn khám phá ra đại bí mật của cừu nhân hãm hại mình năm đó. Hắn lợi dụng bí mật này, một lần nữa trở lại quê nhà, rửa sạch tội danh, cũng đưa cừu nhân của mình ra công lý.
"Vọng Hương Yên" lúc này mới được nhiều người biết đến. Những trải nghiệm của vị tổ tiên đó cũng thành câu chuyện để mọi người ca ngợi, được hậu nhân truyền tụng.
Chỉ là,
"Vọng Hương Yên" cực kỳ khó có thể thu được. Hơn nữa, càng vận dụng, tu vi càng yếu, cuối cùng hóa thành sương mù mà tan biến.
"Vọng Hương Yên" trong tay lão bà bà chỉ sợ là thứ duy nhất còn lại, nàng cũng là ngự yêu sư duy nhất có được nó.
Lấy thực lực của nàng, đương nhiên cũng có thể có thủ đoạn khác rình xem cảnh tượng chiến đấu của Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân. Thế nhưng, hiệu quả thị giác khi nhìn qua
"Vọng Hương Yên" vẫn là xuất chúng nhất.
Vì cháu gái nàng thương yêu nhất, người nãi nãi này ngay cả
"Vọng Hương Yên" cũng không bận tâm, không chút do dự mang ra sử dụng.
Trong biểu tình kinh ngạc của thiếu nữ áo đen, một cỗ sương khói màu lam hồng nhạt cứ như vậy lượn lờ phiêu đãng giữa không trung, sau đó hình thành một dòng xoáy sương khói. Ở giữa dòng xoáy này, một bức tranh như ẩn như hiện, nhưng qua không tới hai ba nhịp hô hấp, lại trở nên rõ ràng không gì sánh được.
Là hình ảnh giao chiến giữa Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.
Quang mang xông thẳng lên trời, ánh sáng bạo tán rực rỡ, tràng diện chiến đấu kịch liệt thoáng cái hấp dẫn chú ý của thiếu nữ áo đen.
Nàng hoa mắt thần mê, tập trung toàn bộ tâm thần, rất nhanh thấy rõ tình thế giữa sân, kinh hô một tiếng, đối với Sở Vân càng thêm lo lắng. Cũng không phải nàng có cảm tình đặc biệt gì với Sở Vân, mà vì Sở Vân bị dồn vào thế hạ phong, khiến nàng vốn thiện lương không khỏi nóng ruột nóng gan.