Chết! Lỡ yêu ông xã hờ Chương 11


Chương 11
Tôi cứ ngu ngơ và vô tư đã đánh mất một thứ vô cùng quý giá nhất trên đời: "Hạnh phúc".

Thế giới này ai ai cũng có một bí mật, cho dù lúc nhỏ chưa có lớn lên nhất định sẽ có. 

Có những người giấu bí mật rất kỹ, cứ y như bỏ vô két sắt mã số, qua ba bốn lần khóa lại vậy. Tuy nhiên dù khóa có an toàn đến mấy cũng bị những tên trộm tài giỏi mở được, và xã hội phong những tên trộm này bằng một danh từ rất gần gủi đời thường: "Bà tám". 

Nếu ai từng hoặc đang là "bà tám" sẽ thấy cảm giác này vui sướng biết chừng nào. Thử nghĩ mà coi, một người luôn vẻ bên ngoài thần bí, thâm sâu khó lường lại bị mình phát hiện ra bí mật khó nói ví như sai lầm cái này, có lỗi cái kia, xấu xa bỉ ổi hay lịch sử ám muội với ai ai đó, sau đó mình đi nói cho nhiều người biết, haha đúng thật là cảm giác rất đỉnh a. 



Vì vậy tôi cho rằng mình đọc bí mật của người khác thì không có gì phải xấu hổ, đây chỉ là một cách hưởng thụ cuộc sống. 

Nhưng mà tâm tư của Củ cải làm cho tôi không có cảm giác "hưởng thụ cuộc sống" ngược lại thấy đau khổ, khó chịu và tự trách. 

Tôi có một cô bạn gái rất đáng yêu, cô ấy tên Bí lùn. 

Từ nhỏ tôi và Bí lùn đã rất hợp tính nhau, chúng tôi cùng đến trường, cùng đi chơi công viên, cùng đi xem đốt pháo hoa...Nói chung hầu như chúng tôi thân thiết hơn cả người một nhà. 

Bí lùn hơi ngốc, cô ấy bình thường còn rất hậu đậu làm một việc hỏng một việc, làm hai việc làm hỏng hai việc. Duy chỉ có một điều cô ấy khi quyết tâm làm một việc gì là sẽ vô cùng chuyên chú. 

Trong đầu cô ấy đôi khi nãy sinh ra những ý tưởng hết sức ngô nghê, tôi không hiểu nổi vì sao chúng tôi cùng một môi trường mà lớn, tôi và cô ấy lại không có cùng cấp độ suy nghĩ. 

Tôi từng nghĩ khi lớn lên tôi sẽ có nhiều người bạn khác, bởi vì cơ bản cô ấy không thích hợp cùng tôi bàn luận, tôi cũng không biết cô ấy thích hợp làm cái gì nữa. Nếu không có bài văn năm lớp chín có lẽ mãi tôi vẫn coi thường cô ấy như thế. 

Đề văn tự chọn, yêu cầu học sinh tự nghĩ ra chủ đề để viết. Tôi không ngờ cô ấy chọn tôi làm đề tài. Bài văn rất súc tích, viết rất chân thực nên đạt điểm rất cao, khi tôi nghe cô  ấy đứng lên, tự hào đọc bài làm của mình, tôi chỉ còn biết gục đầu xấu hổ. 

Cô ấy viết chủ đề "Có mãi một người bạn". Cô ấy viết về tình bạn của tôi và cô ấy, rất cảm động cũng rất tốt đep. Tôi còn nhớ câu kết luận "cho dù sau này Củ cải bạn tôi có như thế nào đi nữa tôi vẫn luôn tốt với bạn ấy, tình bạn chúng tôi không chỉ kiếp này còn có kiếp sau, sau nữa. Bởi vì chúng tôi luôn dành những tình cảm tốt đẹp cho người bạn của mình". 

Nghe đến đó tôi mới biết trong lòng Bí lùn tôi thân thiết như thế nào? Cô ấy luôn tự hào về tình bạn của chúng tôi, còn tôi - tôi thật ti tiện. 

Thi tuyển sinh vào cấp ba, tôi thừa biết Bí lùn không có khả năng đậu vào trường điểm. Nhưng tôi không muốn chúng tôi tách ra. Bí lùn rất dễ bị bắt nạt, nếu không có tôi bên cạnh nhất định cô ấy sẽ bị ủy khuất. Vì vậy kỳ thi tuyển tôi nộp giấy trắng. 

Dù ba mẹ giận đến xanh mặt thậm chí định bắt tôi nghỉ học nhưng tôi hoàn toàn không hối hận, tôi biết bản thân mình muốn gì. 

Nhưng tôi không nghĩ con người với nhau không chỉ có tình bạn, còn có một cái nữa gọi là "tình yêu".  Đặc biệt là giữa nam và nữ, vì vậy tôi không muốn đánh mất tình bạn với Bí lùn nên nhận lời làm bạn trai của Ngọc Thủy. 

Đến lúc trông thấy Bí lùn có bạn trai, tôi mới ngẩn người nhận ra, tôi với Thủy cơ bản không thể có kết quả. Bởi vì không biết từ khi nào tôi thích Bí lùn, thích sâu đậm. 

Tuy nhiên cô ấy kết giao kẻ chẳng ra gì, đã vậy còn trước mặt tôi lớn tiếng bảo vệ hắn. Tôi giận. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ để tâm đến cô ấy nữa. 

Nhưng khi thấy cô ấy buồn, cô ấy đau khổ tôi nghe tim mình như có ai bóp chặt rất khó chịu, rất đau. Thế nên khi cô ấy bảo rằng nguyên nhân nỗi buồn không phải vì tên xấu xa kia mà vì thái độ xa cách của tôi, tôi đã vô cùng kích động nói với cô ấy: "Bí lùn nếu sau này không có ai cưới bà, tôi nhất định sẽ cưới bà". 

Tôi thật không ngờ cô ấy dùng câu nói này làm điều kiện muốn tôi thực hiện một giao dịch hôn nhân, tôi hoàn toàn không muốn. Tôi vẫn thầm mong Bí lùn sẽ gả cho mình nhưng là cô ấy yêu tôi. Thế nhưng khi suy nghĩ một góc độ khác, tôi cùng Bí lùn có thể dần dần bồi đắp tình cảm, cô ấy đã kết hôn thì không phải lo lắng có kẻ khác tiếp cận. Tôi nhận lời cô ấy". 

Nhưng bí lùn thật là ngốc, bao nhiêu việc tôi làm cho cô ấy, bao nhiêu tình cảm tôi thể hiện rất rõ ràng chỉ nhận về những câu nói vô cùng ngớ ngẩn. Tôi thật sự không hiểu cô ấy sâu trong lòng chỉ coi tôi là bạn bè hay là mối tình đầu chóng vánh kia đã làm cô ấy tránh xa tình yêu. 

Trong tình yêu này cô ấy không biết cũng không nhìn thấy tôi, nếu không phải vì cô ấy từng nói: "Củ cải, sau này ông mãi bên cạnh tôi nhưng không được yêu tôi đâu đấy", thì có lẽ tôi đã không kiềm chế mà nói với cô ấy: "Bà xã, anh yêu em". 

Tôi nhìn từng dòng chữ chạy qua đầu nước mắt nhạt nhòa. Tôi nhớ lại những việc đã xảy ra, những lo lắng quan tâm mà Củ cải dành cho tôi, tôi thật sự giận bản thân mình. 

Thì ra bao lâu nay cuộc sống tôi nhàn nhã trôi qua nhờ có sự bảo hộ của Củ cải. Mỗi năm sinh nhật của tôi cho dù Củ cải đang học ở Cần Thơ cũng có mặt tham dự, tôi luôn nghĩ hắn tiện đường về thăm nhà. 

Nhiều chuyện xảy ra như vậy mà tôi còn không nhận ra. Có phải vì IQ hai số ảnh hưởng đến cảm xúc hay là tình cảm hắn quá sâu kín, giữ trong lòng từng ấy năm. 

Hiện tại, tôi sai rồi. Tôi càng không xứng đáng với hắn bằng "thiên nga". Tôi có phải nên tránh xa hắn không? 

Nhỏ Thy từ lúc nào đứng sau lưng tôi cất giọng nói: "Đã thông suốt chưa?" 

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. 

Nó nói: "Vậy còn không mau về đi, làm ra bao nhiêu chuyện như vậy tôi thật không biết anh Khang nghĩ thế nào lại đi yêu bà". 

Tôi trầm ngâm sau đó quyết định: "Tao không về ngay đâu, tao muốn làm một việc chuộc lỗi với Củ cải". 

Tôi cũng không để ý nhỏ Thy lãi nhãi đăng nhập vào trang web của mình, quyết định sửa lại nội dung đoạn cuối tiểu thuyết. Tôi thấy Củ cải nói đúng, Thùy Dương vẫn là nên chọn người chồng hiện tại của mình. 

Tôi thay đổi kết thúc, từ hành động dứt khoát chia tay chồng đến bên người yêu mới của thùy Dương thành tâm trạng cảm động khi nhận ra Bảo Lâm đã thầm quan tâm cô ấy. 

Tôi muốn thông qua nó để nói với Củ cải, tôi đã hối hận. Tôi nhận ra những tình cảm quá vội vàng hào nhoáng sẽ không thể nào sánh bằng những thâm tình sâu nặng mà một người luôn thầm lặng đi bên cạnh một con người. Đó mới là một tình yêu chân thành và đáng quý nhất. 

... 

Sau hai ngày thay đổi kết cấu câu chuyện, tôi vui sướng quay về tìm Củ cải. 

Căn nhà vắng tanh giống như hai ba ngày rồi không có người ở. Vật dụng vẫn còn đó ngăn nắp không có thay đổi, chỉ có là quần áo của Củ cải mất đi một ít. 

Tôi nhìn tủ đồ mà sửng người. Chẳng lẽ Củ cải quả thực đã không chịu nổi đả kích hay là Củ cải đã quyết định ly hôn? 

"Ly hôn" hai chữ đó chạy vòng vòng trong đầu tôi làm cho cả người tôi lạnh lẽo, hoang mang và hụt hẩng. Tôi vội vàng chạy đến túi xách mở điện thoại, lập tức gọi cho Củ cải nhưng...không thể liên lạc được. 

Tôi cả người mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, bao nhiêu giấc mơ tốt đẹp mấy ngày nay tan thành mây khói. 

... 

Buổi tối, điện thoại tôi reo. Một số máy lạ, tôi chần chừ một lúc mới nhận cuộc gọi. 

Đầu bên kia một giọng nói vang lên: "Chị dâu hả? Em là Liên nè". 

Liên là em bà con cô cậu với Củ cải. Tôi nói: "Chị đây, có gì không?" 

Liên: "Em gọi cho anh Khang hoài mà không được, nên gọi cho chị. Hôm trước em nhờ anh Khang giúp em làm thủ tục, em muốn ly hôn với chồng em nhưng lâu quá không thấy anh Khang nói gì hết". 

Tôi: "..." 

Liên: "Chị dâu, chị dâu..." 

Tôi buông điện thoại, ở độ cao khoảng 1m55, từ tai tôi chiếc điện thoại nắp gập rơi tự do tiếp đất, một tiếng "cạch", nó lập tức nó trở thành hai mảnh, pin thì văng ra tới góc tường. 

Trong lòng tôi tái hiện câu nói: "em muốn ly hôn chồng" của Liên. Vậy mà tôi đã nghĩ Củ cải muốn ly hôn với tôi, chưa chi đã lăn xăn làm thủ tục. 

Câu nói này quả thật lực sát thương rất lớn. 

Trước đây tôi luôn cho rằng muốn giết người phải dùng kim loại sắt bén hay vũ khí hạng nặng gì đó mới được nhưng giờ tôi phát hiện ra một điều quan trọng hơn, lời nói cũng có thể giết chết người. 

Nếu như vậy thì quả thật đáng lo rồi, vì miệng ai cũng có cả còn vũ khí hạng nặng hay kim loại gì gì thì không phải ai cũng có? Không phải ai cũng biết sử dụng? 

Tôi đoán rằng sắp tới chiến tranh có diễn ra cũng không thấy máu nữa, vì kẻ thù đánh vào tim a. 

Bởi vì câu nói vô tư của cô em chồng, tôi thấy mình đã làm một việc sai lầm không thể giãn hồi. 

Thì ra chính vì vậy mà Củ cải lúc nhận đơn ly hôn thấy tôi mất tích vẫn không đi tìm, vì thế mà ánh mắt hắn nhìn tôi ở nhà hàng tràn đầy thất vọng, vì thế mà hiện tại hắn khóa máy. Tôi biết hắn hiểu lầm mà chẳng còn cơ hội có thể giải thích. 

Tôi cứ ngu ngơ và vô tư đã đánh mất một thứ vô cùng quý giá nhất trên đời: "Hạnh phúc". 

... 

Mấy ngày nay tôi một mình trong nhà của chúng tôi, nơi đây tất cả đều là kỷ niệm, nó gợi cho tôi từng nét mặt thân thiết của Củ cải, đồng thời nó cũng thầm nhắc tôi - chỉ còn là quá khứ. 

Cũng mấy ngày này tối nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, tôi thấy Củ cải ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, tay trong tay bước lên xe hơi với "thiên nga". Có lúc tôi thấy tôi và Củ cải đám cưới nhưng khi nhìn kỹ hóa ra tôi là phụ dâu, còn "thiên nga" mới là nữ chính... 

Nói tóm lại là mỗi tối tôi đều sợ hãi khi nằm xuống giường, vì tôi lại sợ gặp ác mộng. 

Hôm nay, tôi quyết định ra khỏi nhà, đi lang thang vài nơi. 

Có lẽ tôi già rồi nên đi có một tí đã mõi chân, trước mắt nhìn thấy công viên Hùng Vương tôi liền bước đến băng ghế đá ngồi nghỉ đỡ. 

Cách đây không lâu, nơi này Củ cải còn nắm tay tôi đi ngắm pháo bông, vậy mà mới đó người đã xa rồi. Cuộc đời đôi khi cũng thay đổi mau giống như trăng: lúc khuyết - lúc tròn. 

Tôi chợt nhớ câu thơ của một tác giả nào đó đã viết: "Ước chi trăng đừng tròn. Để nay trăng đừng khuyết". 

Tôi nhìn cảnh vật xung quanh, bất giác nhớ Củ cải da diết. Tôi nhớ có lần tôi và Củ cải đi vào khu trò chơi. Hôm đó là ngày lễ nên khá đông người, tôi mãi mê chơi một lúc lạc mất hắn. Phải đến nửa giờ đồng hồ tìm kiếm tôi mới gặp hắn, ly kem trên tay hắn chỉ còn là nước. 

Hắn lo lắng hỏi: "Sao không ở chỗ đó mà lại chạy loạn vậy?" 

Tôi đáp: "Tui không thấy ông nên đi tìm". 

Hắn nhìn tôi dặn dò: "Bì lùn, sau này bà có đi lạc hãy nhớ đừng đi đâu cả, chỉ cần bà đứng lại tui sẽ có cách tìm thấy bà". 

Nhưng lần này không giống, bởi vì tôi đi lạc trong tình yêu, hiện tại tôi quay đầu, tôi đợi hắn nhưng...Hắn có tìm thấy tôi hay không? 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/7317


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận