Chết! Sập Bẫy Rồi Chương 41


Chương 41
Tiếng mẹ tôi từ bên trên truyền tới: Đây là cháu trai của dì Lý, chỉ hơn con có mấy tuổi thôi. Ở bàn này có mỗi con với cậu ta là xêm xêm tuổi nhau, sao lại vô ý thế hả.
Cầm cưa
 
Tôi nhìn thẳng vào hắn: Anh có yêu tôi không?

Hắn mím môi, không nói.

Tôi uể oải: Cứ cho là không có hoa tươi điện thoại làm quen tán tỉnh, không có gì là lãng mạn cảm động, tuy tôi rất tiếc, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Nhưng có ba chữ thôi mà anh cũng không nói ra được, thì tôi còn không bằng vật nuôi của nhà anh, ít ra lúc vui anh còn cười với nó. Anh có thể cho tôi một địa vị không? Là một con nhân tình để đùa vui hay là os in miễn phí?


Miệng hắn há ra, nhưng vẫn không thốt ra được lời nào, im lặng rất lâu, lâu tới mức tôi nghĩ rằng hắn sẽ không nói nữa, nhưng hắn lại mở miệng, thanh âm trầm ấm: Người yêu. Rồi lặp lại một lần nữa: Anh coi em là người yêu.

Tim ngừng đập một giây, tôi nghe được tiếng thở của mình: Vậy nói  ra ba chữ tôi đang nghĩ đi.

Hắn cụp mắt, chỉ nói: Anh sẽ cưới em.

Rốt cuộc tên đàn ông này keo kiệt tới cỡ nào hả, nói có ba chữ ấy thì hắn mất mạng chắc? Tôi là người yêu anh, anh tự nguyện bị tôi trói buộc cả đời, nhưng có mỗi ba chữ ấy thôi mà cũng keo kiệt à? Tôi  hoàn toàn mất kiên nhẫn: Không được, hôn nhân không có tình yêu thì chẳng khác gì nấm mồ, cái mặt này của tôi không cần phải in lên  bia mộ đâu. Tống Tử Ngôn, tổng giám đốc, tôi với anh chẳng còn gì để nói với nhau nữa rồi, anh tới từ đâu thì về lại chỗ đó đi, nếu an h còn mặt dày ở lì nhà chúng tôi thì mai tôi đi du lịch. Trước đây cứ cho là tôi quá ngốc, quá ngây thơ, cứ nghĩ có thể làm tan băng giá, giờ tôi thông minh ra rồi, tôi không được hoàn toàn hết hy vọng ở anh sao? Xin anh nhanh lên chút đi, đỡ để tôi phải nhìn tới phát ghét.

Sắc mặt của hắn bây giờ đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa, toàn thân toát lên sự tức giận không giấu diếm, tôi nhìn tay hắn cứ nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm chặt, cũng thấy hơi sờ sợ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được, vẫn là cái giọng trầm trầm phát  ngán như trước: Anh thừa nhận là anh yêu em, thế đã đủ chưa?

Đủ cái đầu anh ấy! Cái kiểu nói như bố thí cho ăn mày này của hắn làm tôi chán nản ngay lập tức, nhưng tới cực điểm rồi nên chẳng tức được nữa, đành cười: Cảm ơn tổng giám đốc, nhưng không cần anh  phải tự hạ thấp mình thế đâu. Người ta nói được một câu như thế là đủ rồi, đổi lại là anh, đừng nói là ba từ ấy, dù có tặng hoa mỗi ngày,nửa tiếng gọi một cú điện thoại, chẳng có việc gì cũng quẩn quan h trước mặt tôi, cố sức theo đuổi tôi là chuyện không thể nào! Lời nói của anh quý giá, ngàn vạn lần đừng lãng phí vào tôi, không đáng,thật đấy!.

Nói xong tôi còn nghiêm trang gật gật đầu, tăng thêm tính hiệu quả.

Hắn không nói gì, chỉ đứng yên nhìn tôi, tôi không nhận ra vẻ mặt đó là gì. Nhìn nhau hồi lâu, hắn quay người, bước đi, mở cửa phòng,ra ngoài.

Tiếng sập cửa rất mạnh, khiến chút bụi bị rơi xuống.

Một đứa trong lòng vốn đầy căm phẫn như tôi tự dưng lại gạt hết chí khí đi mà thấy ân hận. Thực ra đâu phải tôi không biết hắn lúng túng khó chịu, nói thì cũng bắt nói ra rồi, làm sao còn làm người ta phải tức tới mức phải bỏ đi chứ. Vốn dĩ định mang sổ tay ra ghi lại, rồi hàng năm khoanh tròn lên trên lịch thành một ngày lễ để chúc mừng, bị tôi đem danh dự ra đùa dai như thế, cuối cùng đùa cho người ta không chịu được, cúp đuôi đi mất. Tôi che mặt rên rỉ, cái đồ chết tiệt nhà mày, sống chung với hắn bao lâu rồi, chỉ số kiên nhẫn của hắn thấp tới mức nào mày còn không rõ hay sao.

Cứ phồng má giả làm người béo hết lần này tới lần khác, người bán thịt lợn cũng không tới nhà nữa rồi!Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi khóc không ra nước mắt, vội vàng xuống giường đi dép vào kéo người ta quay lại. Còn chưa động tới tay nắm mà nó đã chuyển động như có linh hồn, đúng là ông trời đã bị tình cảm sâu nặng của mình cảm hóa, tới đồ vật cũng thương mình sao? Còn chưa tự khen thì cửa đã mở ra, bên ngoài là người đã ra khỏi phòng khi nãy - Tống Tử Ngôn.

Anh.

Em.

Hai người chúng tôi cùng lúc cất tiếng, rồi cùng lúc ngừng lại.

Lại im lặng, tôi thầm khóc nức nở trong lòng, cầu khấn: đừng tới chào tạm biệt, đừng nói là chơi xong rồi Mới khấn được mấy lần thì đã nghe hắn hắng giọng, mặt mày lúng túng, mắt đảo lung tung mà không chịu nhìn tôi, nhìn sao cũng thấy có chút lo lắng, có chút hối lỗi Trong lúc tôi nơm nớp lo sợ, hắn đã mở miệng: Em thích hoa gì? Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, hình như mặt hắn hơi đỏ lên thì phải Tống Tử Ngôn bắt đầu chính thức theo đuổi tôi rồi!Hôm sau, cô bé ở cửa hàng bán hoa đưa tới một bó hoa to, là hoa hồng nhung, ừm, cũng không tồi, tuy tôi chẳng khi nào quan tâm tới hoa cỏ, nhưng hoa này là tượng trưng cho tình yêu, tôi sung sướng nhận lấy. Đang xoay xoay bó hoa ngắm nghía thì thấy bên trong còn một tờ giấy, tôi tò mò lấy ra, trên giấy là nét chữ quen thuộc của Tống Tử Ngôn: Em yêu, em cứ bay chầm chậm, cẩn thận gai hoa hồng phía trước.

Em yêu, em hãy mở miệng, từng làn hương hoa sẽ làm em saymê.

Tôi có cảm giác bị một dòng điện từ trên trời đánh trúng người, chạy khắp tứ chi trăm huyệt, cả người tôi cháy xém rồi thật không ngờ, Tống Tử Ngôn ẩn trong cái xác rùa lại chính là Thiên Lôi!!!Vừa hay hắn gọi điện tới, tôi run rẩy bắt máy: Hoa nhận được rồi,nhưng mấy câu trên thiệp anh chép của ai đó?

Hắn hỏi: Không thích hả?

Không chỉ là không thích, mà thực sự là quá không thích, tôi bắt đầu nghi ngờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn, hỏi: Mấy ca từ này là an h chọn à, cũng chỉ có cái này thôi à? Đúng là quá quái dị Bên kia có tiếng giở giấy sột soạt, một lát sau, hắn nói: Còn có mấy cái nữa, một bài là tỏ tình của chuột với gạo, một cái là sói với dê,còn có một cái là cháu trai với ông nội nữa, chỉ có bài hai con bướm là đồng loại.

Tôi vừa nghe thấy thế hai mắt lóe sáng lên: Cháu trai với ông nội? Không lẽ xã hội chúng tôi đã cởi mở, chấp nhận tình yêu ông cháu rồi sao?Hắn ờ một tiếng, lại tiếng giở giấy sột soạt, rồi khẽ đọc: Đừng làm đau cháu lần nữa, ông ơi ông ơi ông ơi, đừng làm đau cháu lần nữa, ông ơi ông ơi ông ơi.

Cái gì mà ông ơi ông ơi ông ơi! Rõ ràng là yeah ye ah yeah khí thế của người ta mà!Dựa vào hiểu biết của mình về hắn, tôi cũng hiểu sơ sơ: Không phải là anh đi mua đĩa nhạc trên đường, tự nghe rồi nhớ ca từ mà viết lên đó chứ.

Hắn thành thực trả lời: Đây là loại bán chạy nhất.

Nghĩ tới cảnh hắn mặc Âu phục, đi giày da, phong độ đẹp trai, đeo headphone, vừa nghe nhạc thị trường, vừa ghi nhanh lên giấy để nhớ, rồi trước ánh mắt khinh bỉ của cô bé bán hoa, chép lại mấy câu buồn nôn này lên thiệp Khóe miệng tôi không kiềm được mà nhếch lên Hắn lại còn nghiêm túc nói với tôi: Vừa khéo có bảy bài, mỗi ngày một bài, đủ hết một tuần.

Không cần! Tôi vội vàng ngăn lại, ngày nào cũng đọc thứ ca từ sét đánh tứ tung này, tôi tổn thọ mất!Hắn kinh ngạc, hỏi: Không cần?

Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán: Không cần, không cần, tâm ý của an h em đã thấu hiểu rất sâu sắc rồi.

Bên kia truyền tới tiếng tờ giấy bị vo lại, tiếp đó là tiếng của hắn đáp lại: Rất tốt.

Chuyện tặng hoa tạm thời coi như một phần, tôi ngập tràn vui sướng mong chờ đợt tiến công tiếp theo của Tống Tử Ngôn, hưởng thụ hư vinh như công chúa được hoàng tử hâm mộ.

Tôi ngồi ở bàn ăn, vừa lơ đãng gẩy gẩy cơm trong bát, vừa lén nhìn Tống Tử Ngôn ngồi đối diện, hắn sẽ làm gì tiếp đây? Chăng băng -rôn ở chung cư đối diện, thả bóng bay ngoài cửa sổ nhà tôi, hay là xếp nến hình trái tim ở sân dưới chung cư?Đang sung sướng tưởng tượng, thì Tống Tử Ngôn ngồi ăn đối diện buông đũa, đứng dậy nói xin lỗi cả nhà, đi tới ban công. Mắt tôi không tự chủ được, vội nhìn theo hắn, không phải như trong phim nước ngoài hoành tráng có máy bay thả băng - rôn tỏ tình đấy chứ Di động trên bàn rung lên từng hồi, tiếp đó là tiếng chuông ầm ầm vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là Tống Tử Ngôn.

Nhìn người đứng ngoài ban công đang áp di động vào tai, tôi bắt máy: A lô.

Nghe thấy tiếng tôi, hắn không thèm nói câu nào đã cúp máy, rồi vào n hà, ngồi xuống bàn ăn tiếp.

Hại tôi cứ mắt tròn mắt dẹt há hốc mồm ra nhìn hắn, tên này không phải bị mộng du đấy chứ Mãi tới lúc nhận được N cú điện thoại giống nhau, tôi mới phát hiện ra mình nhầm, hắn không phải bị mộng du, mà đang làm đúng phương châm của tôi, nửa tiếng gọi một cú điện thoại, không sớm cũng chẳng muộn, cứ đúng ba mươi phút là tiếng chuông di động lại vang lên. Không chịu được nữa, tôi tắt luôn di động, khó lắm mới ngủ được thì lại nghe bên ngoài có người đang gõ cửa phòng, tôi lờ đờ đi ra mở cửa, Tống Tử Ngôn đứng ở ngoài, vẻ mặt u ám: Em tắt điện thoại.

Tôi tức: Em muốn đi ngủ, đương nhiên là tắt máy!.

Hắn nghiêm túc: Thế thì sao hợp với đề nghị của em được. Nửa tiếng một cú điện thoại, em không nhận thì sao mà tính được?

Oh My God! Tôi thực sự đã bị hắn kê tủ đứng làm nghẹn chết rồi,tôi điên cuồng vò đầu, hét lên: Không cần gọi, tắt máy thì cứ tín h cho anh qua còn không được sao?

Lúc này hắn mới chịu mỉm cười, vui mừng nói: Rất tốt. Rồi lại xoa xoa đầu tôi, Mau đi ngủ đi.

Rồi trong lúc tôi đang nhìn đờ đẫn, hắn sung sướng về phòng.

Tôi dựa người vào cửa thần người ra, hắn là cố ý phải không từ chuyện tặng người ta cái thiệp có thứ sét đánh chết người tới cuộc gọi kinh dị lúc nửa đêm, hắn không phải là đang theo đuổi, mà là trừng phạt tôi!!Mỗi ngày một bó hoa, nửa tiếng một cuộc điện thoại, chẳng có việc gì cũng luẩn quẩn trước mặt tôi.

Hình như phương pháp tán gái tôi đã từng truyền thụ cho hắn là như thế, tôi cẩn thận suy đi tính lại, soi từng chữ như luật sư soi vụ án,rồi đặt ánh mắt xuống câu cuối cùng.

Nhiều nghĩa! Có quá nhiều nghĩa! Theo câu này, đảm bảo tôi cứ ngẩng đầu lên thì sẽ nhìn thấy cái mặt hắn!Thêm mấy hành động và ý chí khó tưởng của Tống Tử Ngôn, tôi hoảng sợ vô cùng.

Lúc đi vệ sinh phải ngó nghiêng mãi mới dám vào, buổi tối đi ngủ còn phải kéo hai cái ghế ra chặn cửa, đặt thêm một chậu nước lên trên ghế, chỉ sợ mình không để ý một cái thì hắn bỗng nhiên trồi lên đứng cạnh. Rõ ràng ở ngay nhà mình, thế mà còn phải đề phòng gi an khổ hơn cả phòng trộm cướp.

Không thể chối, cái này là do tôi tự làm tự chịu.

Nhưng con gà tức nhau tiếng gáy, còn nước còn tát.

Cứ tát như thế được vài ngày, ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt hắn,đến khi dây thần kinh tôi căng ra hết cỡ, cảm giác như sắp đứt phựt tới nơi thì dì Tiểu Lý bên đằng ngoại gọi điện tới vớt tôi ra trong biển lửa.

Con gái dì sắp cưới, muốn tôi qua làm phù dâu, mẹ tôi đi tiễn khách.

Nói cách khác, trọn một ngày tôi không phải nhìn cái mặt kia nữa,tôi sung sướng hỉ hả, còn hỉ hả hơn cả cô dâu. Hôm đó tôi chạy qua n hà dì Lý thật sớm, đi làm tóc trang điểm với cô dâu. Không đi thì không biết, suýt chút nữa bị dọa nhảy dựng lên. Hoa cài đầu năm mươi tệ. Kem lót trang điểm năm mươi tệ, một cặp lông mi giả năm mươi tệ, ngay đôi găng tay cô dâu cũng tới hai trăm tệ. Vẻ mặt của tôi từ kinh ngạc, ngạc nhiên, bực mình tới cuối cùng là hoàn toàn x uôi xị, mẹ tôi đứng sau khẽ giọng mắng: Ngày cưới của người ta mà cái mặt mày như đi đưa đám là sao hả?

Tôi uể oải dựa đầu lên vai mẹ, thì thào: Mẹ này, sợ là mẹ phải nuôi  con cả đời rồi.

Mẹ tôi giật mình: Mẹ lớn tuổi rồi, mày đừng làm mẹ sợ.

Tôi tấm tức khóc: Con vốn dĩ không dễ kiếm, giờ trang điểm thế mà cũng tiêu một đống tiền, lại càng chẳng có ai tốn tiền cưới con đâu.

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi: Yên tâm, chỉ cần mày có thể vơ được một thằng, tiền trang điểm mẹ cho.

Tôi chộp ngay lấy cơ hội, đứng thẳng lên: Ầy, mẹ nói đấy nhé !.

Mẹ dịu dàng nhìn tôi, giọng như đùa: Ai bảo mẹ là mẹ chứ. Tôi đang muốn lăn vào lòng mẹ lần nữa thì chợt nghe tiếng thì thầm của bà: Dù sao thì lông dê lấy từ người dê, hôm nay về mình xén tiếp.

Cô dâu trang điểm xong rất nhanh, lúng túng ngượng ngùng đứng lên nhìn chúng tôi, bộ váy lụa trắng làm tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn, thực là xinh đẹp. Hai mẹ con tôi đồng lòng nhất trí xuýt xoa khen em họ mới bớt căng thẳng, chúng tôi quay lại nhà dì chờ.

Chừng chín giờ hơn, chú rể tới, trong tiếng pháo nổ râm ran, ồn ã,tiến vào nhà. Chú rể thực sự không đẹp trai lắm, bộ lễ phục làm nền cho nụ cười vừa ngượng vừa tự hào hạnh phúc, nhìn cũng rất được mắt. Lại thêm một lần từ chối, cuối cùng cô dâu bị chú rể ẵm lên, ôm vào xe hoa.

Đi được vài vòng thì tới khách sạn, lễ cưới vô cùng bình thường,nhưng khi thấy cô dâu nghẹn ngào cảm ơn bố mẹ, tôi không kìm được, mắt cũng ươn ướt. Lại sang mẹ, bà đang quay đầu nhìn lên sân khấu, tuy làm vẻ chăm chú bình tĩnh, nhưng không giấu nổi nếp nhăn nơi khóe mắt ánh lên dưới ánh sáng ngọn đèn chùm.

Tôi vội vàng ngoảnh mặt đi, không muốn để mẹ biết tôi đang nhìn bà.

Phụ nữ tới tuổi này là như thế đó, trong lòng chúng tôi ít nhiều cũng ngượng ngập, trước tình cảm quá sâu đậm lại xuất hiện khoảng cách.

Đôi vợ chồng trẻ vừa làm nghi lễ lạy cha mẹ xong chủ hôn liền trao  cho hai người, mỗi người một tờ giấy màu đỏ(48).

Tôi cảm thán: Chậc chậc, một tờ giấy đỏ đem thân đi bán.

Bên cạnh có người nói tiếp câu của tôi: Em cũng bán cho anh đi.

Tôi vừa quay lại nhìn đã thấy kinh hãi! Là cái gã pho to shop hôm trước! Gã ngồi ngay cạnh tôi, đang vọc tay vào bốc hạt dưa trong đĩa.

Tôi ngơ ngơ: Sao anh lại ở đây?

Gã chỉ lên dì Lý đang ngồi ở trên sân khấu: Đó là bác anh.

Giờ tôi mới nghĩ ra, người này là do dì Lý giới thiệu, phía sau ảnh chụp còn đính kèm lai lịch của gã, nhưng hội trường tiệc cưới này ít ra cũng có tới bốn mươi cái bàn, sao số tôi đen lại đụng phải gã ta chứ? Gã còn vừa cắn hạt dưa, vừa hỏi tôi: Anh nhắn tin cho em,sao em không nhắn lại?

Người này đúng là chẳng hiểu cái gì gọi là ngôn ngữ gi ao tiếp rồi,nhưng tôi cũng không khiến người ta không xuống thang được, bèn thảy một cái thang qua: À, dạo này em cũng hơi bận.

Gã còn chưa chịu buông tha: Thế à?

Tôi nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: Trạch nữ bận rộn nhiều chuyện lắm!.

Gã quay đi cắn hạt dưa, không đáp.

Tôi cúi đầu uống ngụm trà cúc thì gã ta quay lại nói tiếp: Chuyện lúc nãy anh nói, thấy sao?

Tôi ngơ ngơ: Chuyện gì?

Gã nhắc nhở: Là chuyện kết hôn đó.

Thiếu chút nữa là ngụm trà cúc bị phun ra ngoài, nhưng phản ứng lại là không thể không đắc ý về sức quyến rũ của mình: Chúng ta mới gặp có một lần, anh đã quyết ý yêu em từ cái nhìn đầu tiên thế sao?

Gã thật thà trả lời: Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là người thích hợp để lấy làm vợ.

Câu này nếu không phải vì nhan sắc quá kinh dị của gã, tôi đã nhào qua đó hôn cho gã hai cái rồi, tôi che miệng khẽ cười, rất e thẹn: Đừng khen em quá thế, dù anh có lấy lời khen làm vé, em cũng không lên cái thuyền nát nhà anh đâu.

Gã vẫn tự lảm nhảm: Tính chất công việc của anh là hay phải đi công tác, nên muốn tìm một người vợ hiền lành biết giữ khuôn  phép.

Tôi vẫn tiếp tục che miệng khiêm tốn: Thực ra em cũng không được hiền lành như anh đã nghĩ đâu.

Gã không thèm tiếp nhận sự khiêm tốn của tôi: Sao lại thế chứ, anh n hìn chuẩn lắm. Em như thế này, không những hiền lành mà còn biết tiết kiệm, cho dù em có tính lăng nhăng thì cũng chẳng có ai thèm ngó tới, cho nên anh rất yên tâm về em, muốn lấy người như em.

Tôi vẫn lấy tay che miệng, nhưng lần này khóe miệng không phải nhếch lên mà là hạ xuống.

Gã đả kích tôi, gã nghiêm túc đả kích tôi, gã nghiêm túc đả kích n han sắc của một thiếu nữ tuổi thanh xuân là tôi!Tôi muốn khóc vì mẩu đối thoại đầy nghiêm túc với gã.

Thực ra tôi cũng được coi là một mầm non anh dũng, nếu có người tận lực chửi mắng nói xấu tôi, tôi sẽ không thèm liếc tới tên đó tới nửa con mắt. Nhưng nếu có ngày, có một người đặc biệt công bằng,công khai, công chính chất vấn tôi, tôi sẽ lập tức gi ao nộp vũ khí,nhào vào lòng mẹ tôi.

May là mẹ đang ngồi cạnh tôi, tôi nhào vào lòng bà, không muốn nhìn cái mặt trơ trơ của gã pho to shop kia lần nữa! Mẹ vừa vuốt lưng tôi, vừa tò mò hỏi: Làm sao thế con?

Có lẽ tiệc cưới ồn ào quá, nên bà không nghe thấy mẩu đối thoại đã được tôi và gã ta hạ thấp âm lượng xuống. Tôi rúc vào lòng mẹ,giọng nặng âm mũi: Mẹ, mẹ mau đuổi cái người ngồi cạnh con đi!Đời này kiếp này con cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa!.

Tiếng mẹ tôi từ bên trên truyền tới: Đây là cháu trai của dì Lý, chỉ hơn con có mấy tuổi thôi. Ở bàn này có mỗi con với cậu ta là xêm xêm tuổi nhau, sao lại vô ý thế hả.

Tôi lắc mạnh đầu trong lòng bà: Không được, có anh ta thì không có con, có con thì không có anh ta!.

Gã kia cũng cuống lên, giọng cao lên mấy bậc: Em làm sao thế?Lúc nãy anh cũng đã nói gì đâu, dù chúng ta đã cùng đi xem mặt, anh lại cầu hôn với em, nhưng em cũng đừng vì vui quá mà khóc thế chứ?

Vốn dĩ tôi có khóc đâu, nhưng nghe gã nói xong, tôi lại muốn khóc thật.
Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/6897


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận