Cải tạo công thương nghiệp là gì? - Là xóa bỏ chế độ người bóc lột người, là công hữu hóa tư liệu sản xuất, đưa công nhân lao động lên làm chủ nhà máy xí nghiệp.
Đoàn trường chia thành 4 nhóm, kết hợp với Ủy ban Nhân dân Thành phố thành 4 tổ công tác đặc biệt, tổ nào cũng được hướng dẫn tận tình bởi 4 chuyên gia Hà Nội, theo lệnh từ Trung Ương, áp dụng 4 phương pháp đã thực hiện thành công trong Cải cách Công Tư thương ở miền Bắc xã hội chủ nghĩa.
Bí thư đoàn trường và tân phó bí thư Tòng mỗi ngày 4 lần đến từng tổ giám sát kỹ càng. Ân và nàng được cử về các tổ khác nhau, để bảo đảm bí mật, bí mật là một trong 4 nguyên tắc hàng đầu của chiến dịch.
Việc trước tiên là lên danh sách 44 người giàu nhất thành phố, tổ trưởng nói. 44 người giàu nhất đã lên máy bay hết rồi, ai đó trả lời. Thì 44 người giàu vừa, 44 trung thương, và 444 tiểu thương, tổ trưởng nói tiếp.
Nàng không thể nói tên ai, nàng không biết thế nào là giàu nhất, thế nào là giàu vừa, thế nào là trung thương, thế nào là tiểu thương. Chủ nhà in, chủ xưởng bánh ngọt, chủ tiệm thuốc tây, tổ trưởng gợi ý.
Nàng vẫn không thể nói tên ai. Chủ nhà in là chú đứa bạn hồi trung học của nàng, chủ xưởng bánh ngọt là bác hàng xóm, chủ tiệm thuốc tây là má ruột nàng.
Tổ trưởng cho nàng 4 ngày suy nghĩ.
Tổ trưởng của Ân cũng cho Ân 4 ngày suy nghĩ. Vì cũng như nàng, Ân không thể nói được tên ai, ai là người giàu nhất, ai là người giàu vừa, ai là trung thương, ai là tiểu thương. Chủ nhà in là chú đứa bạn hồi trung học của nàng và Ân, chủ xưởng bánh ngọt là bác hàng xóm, chủ tiệm thuốc tây là má ruột của họ.
Cuối ngày thứ 4, nàng và Ân ngồi viết bản tự kiểm điểm. 4 ngày 4 đêm thì xong 4 bản tự kiểm điểm giống nhau như 4 chị em sinh tư. Sau này, trong các giấc mơ của nàng vẫn nhào lộn như bươm bướm 4 bản tự kiểm điểm lần đầu tiên trong đời, viết bằng mực xanh dương trên giấy kẻ 4 ly ố vàng, dưới cùng là 4 lời nhận xét cũng giống nhau như 4 chị em sinh tư của các tổ trưởng các tổ công tác đặc biệt: thiếu tinh thần giai cấp, yếu đấu tranh vô sản, chưa tự giác cao độ, cần hết sức theo dõi.
Trên thuyền, sốt cao, mê sảng 4 ngày, Ân vẫn hỏi 4 bản tự kiểm điểm đâu, đã ký chưa, bao giờ nộp tổ trưởng. Ân nói giữ cẩn thận không rơi xuống biển, tổ trưởng kỷ luật. Ân nói không tìm được người giàu, tổ trưởng kỷ luật. Ân nói không cho tên má vào danh sách, tổ trưởng kỷ luật. Ân nói Ân sợ kỷ luật, Ân sợ cải tạo, sợ đi kinh tế mới, sợ đi thanh niên xung phong, sợ ăn bo bo và tắm nước ruộng, sợ đỉa chui cửa mình.
Toàn thân Ân nóng rực. Hơi thở Ân nóng rực. Giọng Ân giật cục.
Nàng khóc. Phụ nữ cả thuyền ôm nhau khóc. Con nít đùng đùng khóc theo. Mặt trời thiêu đốt trên đầu. Sóng biển sôi sục dưới lưng. 44 cái bụng rỗng không. 44 cái miệng khô khốc.
Ân không nhỏ giọt nước mắt nào. Ân sẽ chẳng bao giờ nhỏ giọt nước mắt nào.
Nàng đã gọi điện trong lúc hắn chuẩn bị đến trường. Giọng vẫn ngập ngừng (nhờ vậy mà hắn nhận ngay ra nàng và rùng mình 4 cái), nàng đề nghị hắn chụp hình giúp. Cuộn phim lần trước bị hỏng, tráng ra chỉ được màu đen, nàng giải thích. Hắn lại có cảm giác như hắn và nàng đang ở một thế giới khác và mở miệng mà không nói được câu nào. Rồi cũng như lần trước, nàng phải nhắc lại đề nghị. 4 giờ chiều có kịp không? hắn giật mình hỏi vội. Nàng đang đứng cạnh nhà thờ Đức Bà. Hôm nay không có tuyết, nhưng trời lại nhiều mây, nàng hy vọng không làm phiền hắn quá 44 phút, rồi nàng sẽ lên tầu về Aix-en-provence. Hắn không thể không đến dự hội thảo, sẽ có 4 báo cáo khoa học của 4 giáo sư đang dạy hắn ở trường. Nhưng nói thế nào cho nàng hiểu rằng cuối năm hắn không muốn nhận 4 điểm 4. Hắn im lặng. Nàng bỏ máy. Hội thảo sau đó lê thê. 4 báo cáo viên cầm giấy đọc ngắc ngứ như 4 gà mắc tóc. 44 thính giả lần lượt ngủ như 44 gà ngủ gật. Nếu hắn có gục ra trên bàn thì cũng không sợ bị gà nào đập vào vai 4 cái. Nhưng trán hắn nóng bừng. Cho tới 4 giờ chiều, hắn không ngừng tưởng tượng cảnh nàng nghiêng đầu, mỉm cười, vuốt tóc và thằng cha căng chú kiết nào đó đang đứng vào chỗ của hắn để chụp ảnh cho nàng, để ngắm nàng thật kỹ, từ 4 góc độ khác nhau, từng nét trên khuôn mặt. Một cuộn Kodak thì cho phép ngắm thậm chí 4 tiếng ngay cả khi trời đẹp. Sau đó, rất có thể “hay là ta tìm chỗ nào đấy uống 4 cái gì cho mát cổ họng, đỡ mỏi 4 đầu gối”, và 4 lời mời lịch sự khác. Không hiểu sao, hắn cứ nhất định tưởng tượng rằng đó là một thằng cha cao ráo sáng sủa, không quá đẹp trai nhưng rất ga-lăng, thích chăm sóc các thiếu nữ, đặc biệt là các thiếu nữ Á đông, các thiếu nữ Á đông lang thang một mình ở kè sông Seine, tay cầm máy ảnh. Chính hắn cũng bất ngờ vì khả năng tưởng tượng của bản thân. Ra khỏi cổng trường, hắn chạy xuống tàu điện ngầm và 44 phút sau có mặt ở nhà ga Lyon. Còi tàu vang lên khắp nơi. 4 lần hắn suýt bị xô ngã bởi 4 hành khách đang cuống cuồng sợ lỡ tàu. Khi tìm ra tàu tốc hành đi Aix-en-provence, hắn chạy tới toa số 4, nơi có 4 bàn tay phụ nữ thò ra ngoài cửa sổ và dường như bàn tay gày gò nhất đang hướng về phía hắn.
Hắn về nhà và hắn đợi điện thoại của nàng. Ngày nào hắn cũng đợi. Ngày nào cũng 4 lần kiểm tra máy nhắn tin (mà hắn mới mua ngay sau hôm gặp hụt nàng ở nhà ga Lyon), nhưng lần nào cũng thất vọng: không có tin nhắn nào của nàng, cũng không dấu hiệu nào chứng tỏ nàng đã gọi tới số của hắn (chỉ có mẹ hắn gọi điện 4 lần nhắc chủ nhật về nhà ăn cơm với gia đình). Như để làm dịu nỗi thất vọng, hắn đọc “On the road”. Hắn mường tượng cuốn sách ngẫu nhiên này phải có một ý nghĩa đặc biệt: chẳng phải do nàng mà hắn đã giữ nó lại đấy sao? Hôm ấy, ở quán cà phê, nếu nàng không bất ngờ xuất hiện, thì hắn đã chẳng nhét vội nó vào một trong 4 túi áo khoác và chính nó trong số 4 cuốn sách hắn thấy trên bàn. Nhờ từ điển Harrap’s, hắn đọc không nhảy cóc, 44 phút xong 4 trang. Hắn bắt đầu khoái chuyến giang hồ bất tận của Sal, khoái cảnh Sal gặp Terry trên xe ca đi LA, cảnh Sal qua đêm trong rạp chiếu phim ở New York, cảnh Sal mò mẫm giữa hoang mạc Mễ-tây-cơ. Sau “On the road”, hắn tìm đọc các thứ khác của Kerouac. Hắn biết ông ta làm cả thơ. Hắn học thuộc 4 bài thơ trong tập thơ của Kerouac mà hắn mượn được ở thư viện quận. Hắn chẳng còn tha thiết với bài vở. Thay vì 4 câu hỏi lý thuyết y học, hắn lẩm nhẩm những câu thơ mà đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ, những câu thơ thế này: