Chỉ Yêu Không Cưới Chương 2.5


Chương 2.5
Kêu trời không thấu. Cho nên mới nói, những người thông minh đều bại dưới tay kẻ ngu ngốc.


-     Chồng, em muốn ăn mì ống của anh.

-     Chồng, anh ăn giúp em trứng ốp la. Chỉ được ăn lòng đỏ, không được ăn lòng trắng đâu đấy.

Nhờ một mớ những yêu cầu mà vợ đưa ra, anh chẳng còn chút thời gian rảnh rỗi nào mà cảm thấy lúng túng nữa, ắ những miếng trứng ốp la mềm bóng lên, anh vùi đầu ăn giúp vợ.

Những “công việc” này, anh vốn đã quen rồi. Cô vừa nói xong, lại ngại ngùng quay sang cười với cô ta:

-     Chị Hà, ngại quá, em rất kén ăn, cũng chỉ có Lương mới chiều được em! – Khuôn mặt “trẻ con” tươi cười, giống người phụ nữ đang hưởng tuần trăng mật.



Cô dày mặt tìm trăm phương ngàn kế, là đến để chứng kiến cái đường mật của tình địch sao?  Hà Huyên Na thừa nhận, cô bị đả kích rất mạnh. Cô không cam lòng.

-     Tích, ngon không? – Thế là cô bắt chước luôn cái chiêu của con nhóc đáng ghét kia. Không nhìn tình địch.

-     Ngon! – Lương Tử Tích im lặng làm thinh, người ra sức gật đầu trả lời, lại là “trẻ con”.

An Tử Minh ăn rất vui vẻ, nói chuyện lại càng vui vẻ hơn nữa, mặt mày hớn hở, khua khoắng dao nĩa.

-     Chị Hà, tay nghề đầu bếp của chị sao có thể tốt như vậy chứ?

Con bé ngốc nghếch, như thế không phải rõ ràng đã cho tnh địch có cơ hội thể hiện “ưu thế” của mình sao?

Đó là điều tất nhiên! Khi còn ở mỹ, tôi đều phải tự mình chăm sóc bản thân! – Không giống cô, ở nhà vô công rồi nghề, vẫn còn phải để chồng chăm sóc!

-     Sao lại chỉ có một mình tự chăm sóc bản thân? Chị Hà thật tội nghiệp, không có đến một người bạn trai chăm sóc cho! -  Ánh mắt thương hại của An Tử Minh nhìn cô.

Ai nói cô không có bạn trai?  Khi còn ở mỹ, bạn trai ở cùng với cô có mà thay như thay áo. Thế nhưng, điều này lại không thể nói trước mặt Lương Tử Tích. Thế nhưng, trong ánh mắt tỏ ra vừa thương hại vừa thông cảm của An Tử Minh, cô rõ ràng chẳng khác gì một bà cô đã ba mươi tuổi mà chưa gả đi được.

Giải thích không xong, không giải thích, càng không xong. Đau! Qúa đau! Càng đáng ghét hơn nữa, Lương Tử Tích đầy vẻ bang quan ngoài cuộc, tiếp tục chăm chú hoàn thành “nhiệm vụ” mà vợ giao phó.

-     Tích, em nhớ khi chúng ta còn ở bên nhau, anh không bao giờ ăn trứng ốp la…

-     Ây! – Anh lập tức bị hóc một miếng lòng đỏ trứng.

Bên nhau? Bên nhau là thế nào?

An Tử Minh khó hiểu nhìn khuôn mặt bỗng nhiên trở nên lúng túng cực điểm của chồng, Hà Huyên Na khẽ mỉm cười đắc thắng.

Cô đang muốn hỏi thêm, điện thoại liền vang lên, là Khả Khả!

Cô vội vã bắt máy:

-     Sao thế?

-     Minh Minh, Minh Minh…- Đầu dây bên kia, Khả Khả khóc rấm rứt.

Hách Chính Triệt thật sự thuê phòng với Tiểu Tam vào ngày lễ tình nhân? Tên đàn ông trời đánh khốn kiếp!

An Tử Minh vứt khăn ăn xuống:

-     Lương, chị Hà, xin lỗi nhé, em ra ngoài một chút!

Giờ cô phải đi đối phó với tên đàn ông khốn kiếp đó. Không còn tâm sức đâu mà đóng vai cô gái dễ thương nữa. Chỉ là, cô căn bản quên mất, trong nhà vẫn còn một con hồ ly tinh nghìn năm tuổi, vội vã đến dập lửa cho nhà bạn, lại để vườn nhà mình bị lửa thiêu.

Cô nổ máy chiếc Beetle bọ cánh cứng của mình, lao đi với tốc độ hung dũng nhất, liên tiếp vượt qua mấy chiếc đèn đỏ.

Lấy được bằng lái xe đã hơn một năm, nhưng cô vẫn bị chồng không cho dỡ tấm biển “tập lái” xuống, để khi ra đường nhiều người biết được cô là sát thủ xa lộ mà tránh đi.

Cuối cùng cũng an toàn đến được khách sạn Ashanti, cô dừng chiếc xe “bọ cánh cứng” của mình trong tư thế xiên vẹo, vội vã mở cửa xe, vội quá cho nên suýt chút nữa trẹo cả chân trên đôi giày cao gót không thoải mái.

Chạy vào thang máy, cô nôn nóng nhấn số, màn hình hiển thị thang máy nhích dần lên trên từng tầng từng tầng một, lòng cô như có lửa đốt.

Cô và Khả Khả đã làm bạn rất lâu, cô làm sao mà không biết, người bạn Khả Khả này không giống như cô mặt thì ngây thơ nhưng có thể đánh lừa khắp thiên hạ, Khả Khả rất thật thà, nói thẳng ra là rất dễ bị bắt nạt.

Cô đã cố hết sức, đáng tiếc, vẫn đến muộn một bước. Dọc đường, cô vừa lái xe vừa gọi cho Khả Khả, bảo Khả Khả phải bình tĩnh, bình tĩnh, thật bình tĩnh! Đợi cô đến rồi bàn tiếp. Thế nhưng, rõ ràng, chẳng có người đàn bà nào có thể bình tĩnh trong trường hợp này.

Lúc này, xông thẳng vào đối phó với đôi gian phu dâm phụ ấy căn bản chưa phải chuyện nên làm, trong động chính là ma quỷ!

Trong phòng khách sạn, không khí rất khác lạ, giường chiếu chăn màn xộc xệch, rất rõ ràng, Khả Khả đúng là đã bắt gian tại trận.

Áo sơ mi của Hách Chính Triệt nhàu nhĩ được vội vã nhét bừa vào trong quần, thắt lưng thậm chí cũng chưa kịp thắt lại, ánh mắt vừa thẹn quá hóa giận vừa vô cùng bối rối của anh ta nhìn quanh quẩn.

Trong vở kịch đánh ghen tại trận này, so với Hách Chính Triệt đang bối rối và Khả Khả  đang vô cùng kích động, vai diễn của Tiểu Tam lại tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn. Cô ta ung dung nhặt quần áo dưới đất, thong thả mặc vào từng cái một, sau đó, đến ngồi vào sô pha, lấy ra một điếu thuốc trong chiếc hộp đựng rất đẹp, từ đôi môi đỏ tươi của cô ta, từng vòng khói mỏng màu trắng, được thả ra một cách tao nhã.

Tiểu Tam căn bản không coi Khả Khả ra gì, còn Khả Khả bờ vai đang run lên vì tức giận, những giọt nước mắt lớn cứ lã chã tuôn rơi không ngớt.

Đó là một cô gái trẻ chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, đôi mắt đen rất đẹp, tính tình có vẻ hời hợt, bộ đồ thời thượng cô ta khoác trên người, càng làm tôn thêm những đường nét gợi cảm trên cơ thể. Cô ta là “của lạ” có thể làm đàn ông cảm thấy đủ dư vị ngay từ cái nhìn đầu tiên.

An Tử Minh chú ý đến chiếc đồng hồ Cartier khảm kim cương kiểu mới trên cổ tay Tiểu Tam, chiếc hộp tinh xảo đựng đồng hồ thậm chí vẫn còn đặt phía đầu giường. Rõ ràng, đây là quà của lễ tình nhân.

Còn trên cổ tay Khả Khả, chỉ đeo một chiếc vòng tay thạch anh rất thông thường vốn đã đeo mấy năm nay và có chút xỉn màu. Nghe nói, khi chưa kết hôn, đây cũng là quà tình nhân của một ai đó vào một năm nào đó tặng cho cô.

Cho nên, đối với đàn ông, hoa hồng đỏ hái trộm được vĩnh viễn là hoa cài áo, còn hoa hồng trắng trong nhà vĩnh viễn cũng chỉ là hạt cơm nguội dính vào. Minh Minh cảm thấy vừa phẫn nỗ vừa ai oán.

-     Khả Khả, đi thôi! – Cô kéo tay Khả Khả.

Thứ gì càng khó có được thì càng quý. Đàn bà, liệu có phải để vĩnh viễn làm “ánh trăng rọi đầu giường” của đàn ông, mà đừng bao giờ đối xử quá tốt với họ? Vì tình yêu mà dâng hiến cả tuổi thanh xuân, thực sự không đáng.

-     Không! Mình không đi! – Khả Khả vốn trước nay đều rất dịu dàng, đột nhiên trở nên bướng bỉnh, kéo mạnh An Tử Minh lại.

Rõ ràng, cô cũng đã nhìn thấy chiếc đồng hồ Cartier kim cương tinh xảo kia.

-     Hách Chính Triệt, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tôi cần anh giải thích? – Chỉ vào chiếc đồng hồ kim cương trên cổ tay Tiểu Tam, đôi gian phu dâm phụ trong phòng đã làm cho Khả Khả giận đến tím mặt, cô không ngớt run rẩy:

-     Các người, các người… Thật không biết xấu hổ!

Một cô gái trước nay vô cùng ngoan ngoãn như Khả Khả, ngay cả việc lớn tiếng mắng người cũng không biết, đừng nói đến việc chửi bậy! Thật không biết xấu hổ, đã là đỉnh điểm trong những từ chửi bậy mà cô biết.

-     Đủ rồi! Khả Khả, cô đừng ăn nói linh tinh nữa! Mau ra ngoài! – Hách Chính Triệt thẹn quá hóa giận đẩy Khả Khả ra.

Loại đàn ông dám làm không dám chịu! Điều đáng căm giận nhất, thái độ của anh ta lúc này, giống như đang đuổi một con chó lạc.

Khả Khả loạng choạng, suýt chút nữa bị xô ngã.

An Tử Minh vội vàng đỡ lấy thân người đang đờ đẫn của Khả Khả.

-     Không sao chứ? – Cô hỏi một cách vừa lo lắng vừa tức giận.

Cô để ý thấy, Tiểu Tam lúc này đang tỏ vẻ như ngồi xem kịch hay, cười nửa miệng chứng kiến màn diễn nực cười trước mắt. Tình cảnh trước mắt ngược lại giống như  cô ta đang khảo nghiệm người tình, xem anh ta có đủ quyết đoán để giải quyết cái tình huống bất ngờ kia không?

Khả Khả hiển nhiên nhất thời chưa thể chịu đựng được, người đàn ông rõ ràng là đuối lý, tại sao vẫn già mồm đến vậy? Bao năm qua, anh ta đã quen với việc không xem cô ra gì hay sao?

-     Các người! – Khả Khả đã giận đến mức căn bản không tìm được từ nào thích hợp để chửi mắng.

Ngược lại, Tiểu Tam ung dung chấm bớt tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy, vào cùng “chiến tuyến” với Hách Chính Triệt.

Tiểu Tam cao hơn Khả Khả cả nửa cái đầu, cô ta giương mắt ngó xuống nhìn Khả Khả, điệu bộ vô cùng đáng ghét.

-     Sao, muốn chửi người, ngay cả một từ cũng không tìm ra được? – Tiểu Tam bĩu môi, khinh bỉ chế nhạo – Triệt, vợ anh quả nhiên giống anh tả, đầu không có đến nửa chữ, căn bản không nói chuyện được.

Anh ta tả về cô như thế với người phụ nữ bên ngoài? Khả Khả ngây người, không biết nói lại gì, chỉ muốn cười to.

-     Hách Chính Triệt, anh còn có lương tâm hay không? Nếu tôi nhớ không nhầm, vợ anh mà tôi quen biết đã từng là học sinh ưu tú của trường K! – An Tử Minh lập tức cười nhạt phản bác lại.

Năm đó, Khả Khả đã vì ai mà từ bỏ ngôi trường danh tiếng đó?

Năm đó, ai đã khóc lóc kể với bạn gái rằng nhà mình quá nghèo không thể có tiền nộp học phí?

Năm đó, ai đã cố gắng thức khuya dậy sớm cố gắng đi làm thuê, giữa mùa đông rét mướt vì tiết kiệm mấy đồng tiền xe buýt mà đã phải đi bộ hàng tiếng đông hồ để đến chỗ làm?

Năm đó, là ai đã ôm lấy vai bạn gái không ngừng hứa hẹn, không ngừng thề thốt, nếu một ngày phản bội cô sẽ nguyện để ngũ lôi phanh thây?

Đến nay, ngũ lôi ở đâu? Lời thề hứa của đàn ông thốt ra cũng dễ dàng như nhai kẹo cao su vậy, tại sao ngay cả một ánh chớp cũng không thấy giáng xuống?

Bất công!

Bất công!

Bất công!

-     Học sinh ưu tú trường K? – Tiểu Tam thốt lên như vừa nghe một câu chuyện rất nực cười – Các cô định nói một học sinh ưu tú lại không thi được lên đại học, đến giờ vẫn chỉ là cô tiếp tân đứng “bán” nụ cười ở bệnh viện? – Bộ mặt cô ta lộ vẻ khinh bỉ của một phần tử trí thức điển hình.

-     Cô gái này, xin hỏi Hách Chính Triệt còn nói với cô những gì nữa? – An Tử Minh cười nhạt.

Nếu phải đau, chi bằng đau một lần rồi thôi, phải nhìn cho rõ bộ mặt đáng căm hận của đàn ông, phải triệt để trừ tận gốc khối u ác tính.

-     Hách Chính Triệt đã nói hết với tôi, việc kết hôn này chỉ là do gia đình ép buộc, vợ anh ta đúng là con gà mái già vừa lôi thôi vừa không có học vấn, giữa hai người khác biệt quá lớn, căn bản không thể nảy sinh tình cảm.

Anh ta thực sự nói vậy? Khả Khả đưa mắt nhìn thẳng vào mặt chồng còn Hách Chính Triệt bối rối đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Tiểu Tam tiếp tục nói một cách thản nhiên:

-     Anh ấy luôn miệng nói, thân hình tôi đẹp hơn cô rất nhiều, làn da tôi mềm mại khác cô một trời một vực, điều quan trọng nhất là khi cô nằm trên giường thì cứ như một khúc gỗ, chưa được mấy tí đã hỏi xong chưa, nhanh lên… khiến anh ấy mất hết cả hứng thú để tiếp tục!

Đúng vậy, thân hình cô là có chút biến đổi, bởi vì hàng ngày, người đã ăn uống no say bên ngoài là anh ta, ăn được một chút liền kêu no, cơm thừa canh cặn trong nhà, là ai phải giải quyết?

Đúng vậy, da dẻ Tiểu Tam đẹp hơn cô nhiều, nhưng thứ mà người ta dùng là Lancome, Guerlain hay Estee Lauder? Còn cô, vì người đàn ông khốn nạn này đã dùng đến cả mười năm thứ xà bông Đại Bảo.

Đúng vậy, Tiểu Tam ở trên giường nồng nhiệt hơn cô, thế nhưng, làm sao có thể mong đợi một người phụ nữ sau khi làm việc cật lực cả một ngày, lúc về nhà lại tiếp tục lăn lộn với hàng đống việc nhà vẫn còn sức để nồng nhiệt trên giường?

-     Thực ra mà nói, tôi thực sự không hiểu, một người đàn ông ưu tú như anh ấy ban đầu tại sao lại có thể chấp nhận cô? Cô xem lại mình đi, vừa không có khí chất, ăn mặc lại lôi thôi, căn bản là không xứng với hai từ “phẩm vị”! – Tiểu Tam chỉ vào bộ quần áo trên người Khả Khả, nói rất hung hồn, càng nói càng lộ vẻ hả hê.

Đôi môi nhợt nhạt của Khả Khả run run, mắt mở to, cố hết sức để tự kiềm chế mình không được khóc. Thế nhưng, cô trước nay vốn rất thật thà và đơn thuần, làm sao có thể gặp qua những trường hợp như thế này? Thế giới đã đảo ngược rồi sao? Kẻ cắp lại vĩnh viễn mạnh hơn người bị ăn cắp!

An Tử Minh không thể lại nhịn thêm được nữa, gạt mạnh ngón tay của Tiểu Tam, đứng chắn lấy Khả Khả trong tư thế của người bảo hộ.

-     Thế nào, có cần chúng tôi phải viết một bức thư cám ơn gửi đến cơ quan cô, cảm ơn cô vì đã khẳng khái “hy sinh” cái xác thịt “vĩ đại” của mình để vào vô số lần nghỉ trưa ở bên chăm sóc cho “trái tim” trống trải, cô đơn của một người đàn ông “đã có vợ” không? – Minh Minh phản pháo.

Câu nói lãnh đạm này quả nhiên chí mạng, cái bộ mặt đang rất dương dương ngang ngược của Tiểu Tam lập tức đông cứng. Sau đó, trong phút chốc giống như một quả bóng xì hơi, nét ngạo mạn trên mặt cô ta đột nhiên biến mất, cố làm ra vẻ cứng cỏi:

-     Cô … Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm bừa!

Viết thư cảm ơn đến cơ quan, chiêu này quả là độc!

An Tử Minh cười nhạt, nghiêm túc nói:

-     Làm bừa? Còn ai làm bừa hơn các người nữa?

Trống cần da, con người cần thể diện, đối với loại phần tử trí thức như họ, quan trọng nhất là cái danh dự hão, còn An Tử Minh, dù sao cũng rất ít người biết cô là bà Lương, chỉ đơn thuần là một công dân vô danh tiểu tốt! Để xem ai còn dám bắt nạt Khả Khả, sợ hung hãn, cô không tin mình đấu không lại một con tiểu hồ ly! Nếu còn dám gây sự, cô sẽ mang người xông thẳng vào cơ quan, đem chuyện trăng gió của họ ra công bố, xem ai phải sợ ai?

Người đàn ông xấu xa từ nãy vẫn đứng im ở một bên, giờ lo lắng lên tiếng:

-     An… - Mới nghe gọi đến họ cô, An Tử Minh đã dùng một câu cắt ngang lời anh ta:

-     Hách Chính Triệt, anh có còn là đàn ông không?!

Lúc Tiểu Tam bắt nạt vợ anh ta, anh ta giả câm giả điếc đứng một bên, đến lúc có người đứng ra thay vợ anh ta đòi công bằng, anh ta liền đứng về phía Tiểu Tam, loại đàn ông này, không một đao giết chết anh ta, thực sự không thể hả giận.

Đúng lúc An Tử Minh đang rất nóng nảy, Khả Khả lại ngăn cô lại.

Cô im lặng đi đến trước mặt Tiểu Tam, ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt dường như phớt lờ người chồng, nói một cách bình tĩnh pha lẫn chút xót xa:

-     Cô gái này, cô cảm thấy tôi thân hình xấu xí, da dẻ thô nhám, cảm thấy tôi khi ở trên giường như một khúc gỗ, cô thấy anh ta quần áo bảnh bao, rất có phẩm vị, người đàn ông như anh ta làm sao có thể chấp nhận tôi? Thế cô có muốn biết khi ở nhà anh ta như thế nào không? – Một câu hỏi của Khả Khả làm Tiểu Tam ngây người, còn Hách Chính Triệt thì sầm mặt lại.

Thế nhưng, Khả Khả không ngừng lại mà nói tiếp:

-     Cái người đàn ông quần áo bảnh bao trong mắt cô, cà vạt của anh ta là do tôi chọn, áo sơ mi của anh ta là do tôi giặt, giày của anh ta cũng là do tôi lau. Anh ta không những không làm việc nhà mà khi về đến nhà, anh ta cũng chưa bao giờ để ý xem sàn nhà có phải là mới lau hay không, lần nào cũng đi luôn cả đôi giày đầy bùn đất vào trong, là tôi phải theo sau anh ta, chăm sóc anh ta như mẹ chăm con, không chỉ mang dép lê cho anh ta, mà còn phải tự mình thay vào cho anh ta nữa.

Từng câu nói nhẹ nhàng của Khả Khả làm Tiểu Tam quay sang nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cúi gằm lúng túng của Hách Chính Triệt với một vẻ mặt dường như xa lạ.

-     Cái người đàn ông có “phẩm vị” trong mắt cô, thực ra khi ở nhà, lúc đi tiểu tiện chưa bao giờ chú ý kéo cái nắp tròn trên bồn cầu lên, hơn nữa đi xong cũng không bao giờ biết đường giội nước. Mỗi lần như thế tôi đều phải vào giội lại sạch sẽ, rồi dùng khăn giấy lau thật sạch nắp bồn cầu.

Không chỉ Tiểu Tam, ngay cả Minh Minh cũng phải hơi cười mỉm. Những thứ thường nhật của cuộc sống này, thực sự có thể giết người…

-     Còn nữa, sau khi tắm anh ta thích gọt lớp da chết dưới bàn chân, thế nhưng anh ta không thích vào nhà vệ sinh gọt, mà thích ngồi ngay phòng khách để gọt, vừa xem ti vi lại vừa gọt da chết dưới chân, còn tôi, chỉ có thể không ngừng lau dọn sàn nhà.

Trên mặt Tiểu Tam lộ vẻ ghê tởm.

-     Hồ Khả, cô nói đủ chưa? – Một tiếng quát, Hách Chính Triệt đã thẹn đến vô cùng giận dữ.

Thói quen riêng tư bị bóc trần đúng là rất mất mặt.

Thế nhưng, Khả Khả vẫn không dừng lại:

-     Lúc xảy ra dịch SARS năm 2003, anh ta mới chỉ hơi sốt một chút, thậm chí còn chưa tới 38 độ, thế nhưng tất cả mọi người đều xa lánh anh ta, thậm chí có vài bạn học còn đi mách với thầy giáo, đề nghị đưa anh ta đi cách ly, anh ta rất sợ hãi, về nhà ôm chặt lấy tôi mà khóc.

Khóc? Đàn ông con trai chỉ vì một chút trắc trở nhỏ mà đã khóc, thực sự quá đáng sợ!

Tiểu Tam đầy vẻ kinh tởm, buột miệng hỏi:

-     Anh ta vẫn ôm cô sao? Sao không sợ lây bệnh cho cô? – Loại đàn ông kiểu gì mà ích kỷ như vậy, bệnh SASR có phải bày ra để đùa đâu.

-     Anh ấy bảo, Khả Khả, anh yêu em, nếu chết một mình nhất định sẽ rất cô đơn, nếu như phải chết, em nhất định phải theo anh! – Khả Khả cười một cách thê lương.

Đã từng cho rằng đây là một lời tỏ tình hết sức cảm động, tại sao đến giờ khi nhớ lại, chỉ thấy đó là một lời tuyên bố của một người đàn ông ích kỷ đến cực điểm?

-     Đúng là đồ điên! – Tiểu Tam nhảy dựng lên, lập tức muốn cách xa một chút cái người đàn ông mà hình tượng đã bị hủy hoại nghiêm trọng kia.

-     Hồ Khả, cô không được bêu xấu tôi! – Hách Chính Triệt cũng nhảy dựng lên, vội vã kéo lấy Tiểu Tam:

-     Em nghe anh giải thích, cô ta nói láo!

Đây là sao, tại sao không giải thích với vợ mà lại đi giải thích với Tiểu Tam? Liệu có phải trong mắt anh ta, vợ là hạt cơm dính trên cổ áo mà cho dù muốn hất cũng không hất đi được?

-     Tôi nói xấu anh? – Giọng nói nhẹ nhàng của Khả Khả pha chút giễu cợt – Hách Chính Triệt, anh không phải là đàn ông! Còn nhớ cái hôm tôi vì anh mà gây lộn với cả nhà, anh đã nói, nếu như sau này anh phụ tôi, anh sẽ…

Bỗng nghe “Bốp” một tiếng rất to, Khả Khả còn chưa dứt lời đã ngã xoài xuống đất.

-     Con khốn, đã thấy đủ chưa?

Không khí trong phòng như ngưng lại.

Khả Khả ôm bên má trong phút chốc vừa tấy đỏ, ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt bằng ánh mắt xa lạ dường như không tin được đó là sự thực, bờ môi đờ đẫn thốt ra nốt bốn từ còn chưa nói hết:

-… chết không toàn thây.

Đàn bà là đồ ngốc sao? Lời thề thốt mà trước đây đã làm mình cảm động đến rơi nước mắt, giờ nghĩ lại, sao lại thấy đáng cười như vậy?

Hách Chính Triệt lúng túng nhìn vào bàn tay vừa không kiềm chế được của mình. Nếu cô không lảm nhảm lôi hết cả chuyện cũ ra nói, anh cũng sẽ không đánh cô…

Lại “Bốp” một tiếng thật to, cái tát này là của Tiểu Tam.

-     Hách Chính Triệt, tôi nhìn lầm anh rồi, đàn ông đánh vợ đúng là thằng khốn! – Tiểu Tam khinh bỉ thốt lên, hất đầu một cái, điềm nhiên bước ra ngoài.

-     Sa Sa, em nghe anh giải thích! – Tên đàn ông bỉ ổi chạy theo ra ngoài.

-     Thật nực cười! – Khả Khả cười lớn thành tiếng, cười ra nước mắt, khuôn mặt có một bên má tấy đỏ càng trở nên nhức nhối.

Màn kịch đáng ghen nực cười đã khép lại như thế này đây.

-     Khả Khả… - Minh Minh ngồi xuống bên cạnh, ôm chặt lấy vai cô, không biết nên an ủi thế nào.

-     Có đau không? – Minh Minh đưa tay sờ vào khuôn mặt thanh tú có một bên má tấy đỏ của cô, nước mắt rơi ra.

-     Anh ta cho rằng mình sẽ không ly hôn, anh ta cầm chắc rằng mình không dám ly hôn! – Khả Khả kéo tay cô khóc lớn.

Năm đó cô vì một người đàn ông, đã gây náo loạn cả gia đình, kiên quyết không chịu nhượng bộ, khó khăn lắm mấy năm nay bố mẹ mới dần dần chấp nhận cái quyết định đó của cô, tại sao bây giờ mọi thứ lại kết thúc một cách thê thảm thế này?

Ly hôn, hai từ này không đơn giản chút nào. Cái nhìn của xã hội, sự chê cười của bạn bè, sự đau lòng của bố mẹ già, biết bao nhiêu vấn đề phải đối mặt, không thể cứ làm theo cảm tính, nói bỏ là bỏ được. Có phải đàn ông đã nắm được cái tử huyệt này của phụ nữ nên mới có thể càn rỡ đến như vậy?!

-     Tối nay mình ở cùng cậu, chúng ta về thôi – Cô còn biết nói gì? Cô biết nếu bảo Khả Khả ly hôn, cũng chỉ là cách nói của một người ngoài cuộc.

Có lẽ, Lương Tử Tích nói đúng, nếu như không muốn mất đi, cứ làm ra vẻ hồ đồ không phải sẽ tốt hơn sao? Ít nhất, cũng sẽ không đau đớn, không dằn vặt đến cực điểm như hiện tại.

-     Mình không cam lòng Minh Minh! – Khả Khả nắm thật chặt lấy cổ tay Minh Minh.

-     Mình hiểu, mình hiểu… - Có người đàn bà nào chịu cam lòng? Tên đàn ông khốn kiếp!

-     Ngoại tình có phải không, tìm của lạ có phải không? Tại sao anh ta có thể mà mình không thể! – Khả Khả đột nhiên giận dữ đứng dậy.

-      Khả Khả… - Cô ấy muốn làm gì?

-     Trừ anh ta ra, mình chưa từng có người đàn ông khác, đúng là tự cảm thấy đáng thương cho mình! – Khả Khả bắt đầu đi vào ngõ cụt phẫn nộ nói :

-     Minh Minh, mình phải trả thù!

-     Khả Khả, cậu đang nói gì vậy… Việc thế này sao có thể tức giận mà làm bừa được? Cậu bình tĩnh một chút! – Minh Minh hoảng hốt.

-     Không! Mình sẽ lên giường cùng với người đàn ông khác, ai cũng được!

-     Khả Khả!

Cô kéo lấy Khả Khả, nhưng Khả Khả vùng chạy ra ngoài, kích động chạy lên phía trước, nước mắt lã chã điên cuồng đập mạnh cửa phòng khách sạn đối diện.

-     Khả Khả, đừng mà! – Cô tóm chặt lấy Khả Khả nhưng bị đẩy mạnh ra.

-     Tìm ai? –  Cửa phòng mở ra, người đối diện mặc áo choàng tắm màu trắng, điệu bộ rõ ràng vừa tắm xong, tỏa ra một luồng không khí tươi mát.


Một khuôn mặt rất anh tuấn, điềm đạm. Anh ta nhìn thấy hai người họ đứng trước cửa phòng liền kinh ngạc đứng sững:

-     Minh… - Anh ta ngưng bặt không gọi tiếp nữa.

Minh Minh cũng ngây ra, đây là thứ duyên phận gì? Không ngờ lại là người đàn ông tuấn tú trông có vẻ quen thuộc đã gặp ở hội quán VIP.

-     Có việc gì không? – Anh ta hỏi một cách ôn hòa xen lẫn khó hiểu, che giấu vẻ kích động.

Khả Khả tinh thần đang trong trạng thái suy sụp, không hề nhận ra anh ta, túm lấy cổ áo choàng tắm trên người anh ta, điên cuồng kích động hỏi:

-     Anh à, anh có cần tìm người qua đêm không? Anh à, anh có cần tìm gái không? Tôi miễn phí, tất cả đều miễn phí!

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/50301


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận