Chỉ Yêu Quỷ Nhã Vương Phi Chương 261


Chương 261
Bất luận kẻ nào cũng có thể chết, duy chỉ có ngươi không được!

Không khí trong phòng có chút áp lực, không khí ngoài phòng lại càng hơn như thế, hiện tại, trong phòng chỉ có ba người, Phượng Ly Ca, Sở Thiên, cùng với Quỷ Tịch, về phần Béo lão nhân, Nhất Kiếm, Tào công công cùng với Lý Lập toàn bộ đứng ở bên ngoài.

Nàng cần không khí an tĩnh mới được, mà làm người cầm tứ kiếm Phượng Ly Ca cùng Sở Thiên tất nhiên không thể rời đi, mà Quỷ Tịch lại càng không thể đi ra, hắn đối với tứ bảo nghiên cứu xa xa không thể so bọn họ ít hơn, còn nữa, cảm tình của hắn đối với Ngữ Diên là không ai bằng.

Quỷ Tịch ngồi ở trên ghế ngồi nhìn Ngữ Diên hai chân xoay quanh ở trên giường, hắn không mở miệng nói chuyện, mà Sở Thiên cùng Phượng Ly Ca lại đứng trước bàn lẳng lặng nhìn nàng cũng không nói được một lời.

“Liên Tử, Tử nhi xuất hiện đi!” Ngữ Diên lắc lắc huyết Linh Đang, sau một luồng ánh sáng chói mắt, Liên Tử nho nhỏ cùng với Tử nhi nho nhỏ nhất thời xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Sở Thiên ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tiên vật nhỏ như vậy, hắn nghe nói qua bên trong tam bảo có thánh vật, chẳng lẽ thánh vật chính là cái vật nhỏ này sao?!

“Mẫu thân!” Liên Tử cùng Tử nhi bay đến trước mặt của nàng nhẹ nhàng la lên một tiếng, thanh âm như vậy thực nhẹ thực nhẹ, tựa hồ đã biết những thứ gì.

“Ta cần gọi Bồ Đề lam lên!” Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ nhẹ nhàng nói.

“Phụ thân đã xảy ra chuyện đúng hay không?” Tử nhi phủi liếc mắt Sở Hạo đang nằm ở trên giường một cái bĩu môi thương tâm hỏi.

Ngữ Diên gian nan gật đầu, Liên Tử thấy thế hít sâu một hơi nhìn về phía Ngữ Diên nói: “Mẫu thân, dụng tâm đi kêu lam đệ đệ đi, chỉ cần người có tâm nhất định gọi được hắn trở về!” nói xong, nó cũng phủi liếc mắt Sở Hạo cả người vết máu một cái nói: “Mẫu thân, ta cùng Tử nhi đã sớm coi người đó là cha của mình, cho nên, chúng ta nhất định sẽ cứu sống ông ấy, ta tin tưởng xa cuối chân trời  lam đệ đệ cũng giống vậy!”

Ngữ Diên nghe thấy vậy cái mũi cay cay gật đầu, nói tiếp: “Các ngươi không trách ta sao? Trách mẫu thân không là giang sơn xã tắc mà. . . . . .” Câu nói kế tiếp nàng liền nghẹn ngào không biết nên nói tiếp như nào, nếu tam bảo hợp nhất không những cứu trị được những người dân bị ôn dịch lây bệnh, mà có thể còn làm cho Tường Vân quốc an ổn, mà nàng là lại vì việc riêng của bản thân mà…

“Mẫu thân, Tử nhi thích phụ thân, Tử nhi có thể buông tha cho bất luận kẻ nào nhưng không thể buông tha cho mẫu thân cùng phụ thân, ở trong lòng Tử nhi chỉ có mẫu thân cùng phụ thân quan trọng nhất, vận mệnh của chúng ta nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, tuy rằng tam bảo hợp nhất tâm nguyện làm xong chúng ta sẽ ngủ say lưu lạc thế gian, thẳng đến người kế tiếp hữu duyên tìm được chúng ta, nhưng mà Tử nhi cùng Liên Tử ca ca và lam đệ đệ cũng sẽ không chết đi, mặc dù sẽ quên đoạn trí nhớ này, nhưng mà chúng ta không hối hận, thật sự không hối hận!” Tử nhi gằn từng tiếng kiên định nói.

“Tam bảo hợp nhất, các ngươi sẽ lại lưu lạc thế gian? Có phải lại tìm là có thể được nguyện vọng hay không?” Sở Thiên nhịn không được mở miệng hỏi.

Liên Tử liếc mắt Sở Thiên một cái mỉm cười nói: “Nói là nói như thế đúng vậy, nhưng mà sau khi tam bảo hợp nhất, chúng ta cần thời gian trăm năm mới có thể trọng xuất nhân gian, nói cách khác, chỉ có sau khi ngươi trăm tuổi mới có thể tìm chúng ta, thực hiện nguyện vọng lần thứ hai.”

“Phải tách ra lâu như vậy sao?” Ngữ Diên nghe thấy vậy có chút không muốn có chút khó chịu.

“Mẫu thân, không cần khó chịu, đây là sứ mệnh của chúng ta, cũng là chúng ta nguyện ý.” Tử nhi mỉm cười báo cho biết.

Ngữ Diên nghe vậy nhìn về phía Tử nhi gật gật đầu, “Vậy hãy để cho chúng ta bắt đầu đi!”

Liên Tử mỉm cười lôi kéo Tử nhi gật gật đầu, vì thế hai tiểu tử kia nhắm lại hai mắt đã rơi vào hai bên bả vai khác nhau của Sở Hạo, thành trạng thái giấc ngủ, bọn họ muốn trong lòng không hề có tạp niệm, cái gì đều không muốn nghĩ, phong bế thế giới toàn tâm toàn ý đi kêu gọi lam đệ đệ.

Ngữ Diên thấy thế hít sâu một hơi hai mắt chậm rãi nhắm lại, bên trong phòng ba nam nhân thở cũng không dám thở gấp, bởi vì chỉ một sai lầm nho nhỏ thôi cũng có thể ảnh hưởng đến sinh mệnh của nàng

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không khí chung quanh bắt đầu có chút quỷ dị, gió, theo bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến, bên ngoài cửa sổ trong lúc đó bất chợt bị thổi kéo, bầu trời trong chốc lát đen lại, giống như thiên cẩu nuốt ngày mà trăm năm gặp một lần.

Ngoài phòng vài người nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái trong lòng lại lo lắng không thôi, nhưng cũng không thể vào, chỉ có thể ở bên ngoài yên lặng cầu phúc.

Phượng Ly Ca cùng Sở Thiên lo lắng suy nghĩ liếc mắt một cái, khí trời tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đây là kết quả kêu gọi tam bảo sao?!

Gió càng lúc càng lớn, nhánh cây bên ngoài  đều bị thổi ‘ào ào xôn xao’  vang lên, Quỷ Tịch đột nhiên đứng lên lo lắng nhìn hướng Ngữ Diên, sắc mặt của nàng không thích hợp, vì sao cảm giác trên mặt của nàng lại trắng như vậy?! Tựa hồ nhận thấy được lo lắng của Quỷ Tịch, Phượng Ly Ca cũng nhìn về phía Ngữ Diên nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt của nàng không thích hợp! Còn không đợi hắn mở miệng, liền nghe được “Phốc ~~~~”  một tiếng, Ngữ Diên phun ra một ngụm máu tươi, một giây sau, nàng đổ xuống dưới giường, Quỷ Tịch phi thân một cái đi vào trước mặt nàng đỡ được thân nàng đang rủ xuống

“Sao lại thế này?” Quỷ Tịch nhìn về phía Phượng Ly Ca cầu giải đáp, mà Phượng Ly Ca cũng bất đắc dĩ  lắc đầu, hắn căn bản là không biết sao lại thế này, nhưng đến nhanh bắt mạch cho nàng, lại phát hiện mạch tượng của nàng hỗn loạn không thôi, máu ở trong thân thể cấp tốc chảy.

“Thân thể nàng quá yếu vừa rồi cực lực đi kêu gọi lam Bồ Đề tăng thêm nội thương!” Phượng Ly Ca nhíu mi nói.

“Ta. . . . . . Ta không có việc gì, thật sự!” Ngữ Diên lúc này cau mày chậm rãi mở to mắt nói.

“Làm sao có thể không có việc gì, ngươi đang hộc máu!” Quỷ Tịch nhịn không được quát, nữ nhân đáng chết này không để ý đến thân thể của mình mà trả lời sao?!

“Ta thật sự không có việc gì!” Ngữ Diên lại ngồi xong đem Quỷ Tịch đẩy ra nhắm mắt lại bắt đầu kêu gọi.

“Ngữ Diên. . . . . .” Quỷ Tịch nhìn thấy hành vi của nàng như vậy tức giận không biết nên nói cái gì.

Bồ Đề Lam cầu xin ngươi chạy nhanh trở về, chạy nhanh trở về đi. . . .

“Phốc ~~~~~” kết cục như thế, nàng lại nóng lòng van xin ngược lại làm cho khí huyết công tâm, sau đó phun máu hai lần sắc mặt nàng đã sớm trắng như vôi dọa người không thôi

“Ưm. . . . . .” Ngữ Diên hơi hơi nhíu mày, bộ dáng rất là khó chịu.

“Không thể lại kêu, thân thể của ngươi không được!” Phượng Ly Ca đè lại bả vai của nàng nói, Sở Thiên cũng nhìn không được khuyên: “Ngươi trước hãy nghỉ ngơi một ngày ngày mai làm lại, trăm ngàn không nên gấp gáp nếu không hậu quả không dám tưởng tượng!” hắn lo lắng nói.

“Không có việc gì. . . . . .” Ngữ Diên chảy máu khóe môi mỉm cười, “Ta thật sự không có việc gì, đừng lo lắng. . . . . . Ta thử xem xem!” Ngữ Diên trắng bệch cười, nếu không nhanh đem hồn phách Sở Hạo gọi trở về, hậu quả kia mới thật sự là không thể tưởng tượng được!

Nghĩ đến đây, nàng vừa định chậm rãi nhắm mắt lại bị Quỷ Tịch lập tức bắt được tay nàng quát: “Mộng Ngữ Diên ngươi đến tột cùng đang làm cái gì? Ngươi cho là như vậy ngươi có thể kêu gọi tam bảo sao? Ngươi cho là ngươi hộc máu cứu sống hắn, thế giới còn có thể cứu sao? Tứ kiếm xác nhập thiếu ai cũng không được, nếu mà hắn sống ngươi lại chết, như vậy, ngươi nhẫn tâm để cho thái tử ngươi quan tâm, cho cha mẹ ngươi quan tâm tất cả đều bị Quỷ Vương tra tấn đến chết sao?!” Cái đôi mắt màu xanh kia đã bắt đầu xuất hiện hỏa diễm, hỏa diễm như vậ  là bị nàng châm.

“Quỷ Tịch. . . . . .” Lời của hắn làm cho Ngữ Diên ngây ngẩn cả người.

“Mộng Ngữ Diên ta ở nói cho ngươi biết một lần, ta quỷ Tịch không phải bất luận kẻ nào cũng quan tâm, trên thế giới này tất cả mọi người có thể chết, duy chỉ có ngươi là không thể, hiểu hay không?!” Hắn dùng hết tất cả khí lực lớn tiếng nói.

“. . . . . . !” Trong phòng nháy mắt trầm mặc.

“Quỷ Vương, Bồ Đề lam này luôn luôn di động có thể bị nguy hiểm hay không?” thuộc hạ trung thành của Quỷ Vương, Vô Tâm hỏi vội.

Quỷ Vương nghe thấy vậy nhìn về phía Bồ Đề lam bên trong Huyết Trì (ao máu) mỉm cười, “Có thể kêu gọi tam bảo chỉ có một người, cũng là một người luôn làm cho ta vướng bận không thôi.” nói xong, hắn nhìn về phía Bồ Đề lam bên trong Huyết Trì cười vô cùng là vui vẻ.

“Quỷ Vương, tử thần đại nhân đã bị tiêu diệt rồi, chúng ta phải đi an ủi hay không?” Vô Tâm đề nghị hỏi.

“Vô Tâm, ngươi theo bổn vương lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết bổn vương đã sớm nhìn hắn không thuận mắt mắt sao? Lúc này đây ta chỉ là muốn mượn tay hắn trừ bỏ Sở Hạo người dư thừa này, lại không nghĩ rằng hắn lại chết, song, tin tức này so với Sở Hạo chết càng làm cho ta hưng phấn hơn!” Quỷ Vương âm lãnh cười cười.

“Chúng ta đây hiện tại sẽ đem Mộng cô nương chộp tới hay không? Vạn nhất nàng kêu gọi Bồ Đề lam lên thì cũng không hay!” hắn lo lắng nói

“Ngươi cho rằng ngươi có thể mang nàng đi sao? Cạnh nàng hiện tại toàn là cao thủ, toàn bộ cũng là các cao thủ nhìn thấy âm hồn, các ngươi đừng đi tìm chết rồi, về phần Bồ Đề lam nàng không có biện pháp kêu gọi đi, bên trong Huyết Trì này có bảy bảy bốn mươi chín danh máu đủ để ngăn nàng kêu gọi!” Quỷ Vương rất có ý tứ hàm xúc nhìn hướng Huyết trì nói.

Nghe thấy vậy, Vô Tâm khẽ gật đầu, liền không nói gì nữa, nhiều máu nữ như vậy hẳn là không có vẫn đề gì xảy ra!

“Được rồi, nơi này hết chuyện của ngươi rồi, ngươi đi chiếu cố tiểu thư, nàng quả quyết không thể làm ra sai lầm gì hiểu không?” Quỷ Vương khó có được ôn nhu nói.

“Thuộc hạ hiểu được!” Vô Tâm biết tiểu thư là thân nhân duy nhất của Quỷ Vương, mà hắn cũng là quỷ thị vệ được chọn từ trong trăm ngàn hồn phách đầy toan tính của Quỷ Vương, hắn tất nhiên không thể cô phụ Quỷ Vương bồi dưỡng, còn nữa, hắn đã thích tiểu thư của hắn thật lâu, chính là phần thích này chỉ có thể chôn dấu trong lòng.

“Quỷ Vương, Quỷ Vương. . . . . .” Vô Tâm vừa mới rời đi, bên ngoài liền truyền đến một tiếng dồn dập ầm ĩ, tiếp theo một hồn phách hắc y liền hiện thân quỳ gối trên mặt đất.

“Sự tình gì kích động như vậy?” Quỷ Vương ngồi ở trên ghế lười nhác nhìn hắn dò hỏi.

“Quỷ Vương, tìm được hồn phách Sở Hạo rồi!” hồn phách hắc y liền thở hổn hển báo cáo nói.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/55206


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận