Chương 83 Nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim (5) Xuất hiện thêm một người giống như Sở Hạo, cũng không khiến cho mọi người coi trọng, Ngữ Diên ngồi trên xe ngựa hoàn toàn nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ không có ý định nói chuyện.
“Diên nhi, ngươi hôm nay tại sao lại không nói chuyện?” Béo lão nhân thấy không khí bên trong xe không tốt lắm liền hỏi.
Ngữ Diên nhắm mắt “uhm” một tiếng nói: “Ngươi làm cho cái tên bắt chước ngoại tôn của ngươi nói đi, bổn tiểu thư không muốn nhìn đến người tương tự với cái tên yêu nghiệt kia”
Sở Hạo nghe thấy vậy hai tay nắm tay, chết tiệt, nàng càng chọc giận hắn!
Béo lão nhân thấy thế trong lòng thầm kêu không tốt, như vậy không được rồi, còn tính thời gian ba ngày làm cho bọn họ làm quen một chút, nhưng giờ bọn họ không nói chuyện với nhau, làm sao mà bồi dưỡng cảm tình đây, không được, hắn phải có biện pháp mới được!
“Thiếu gia, phía trước có Dương thành hình như rất lớn rất lớn” bên ngoài Tiểu Hương thấy thế reo lên.
Ngữ Diên mắt cũng không trợn trả lời: “Chúng ta phải chạy đi không phải đi du ngoạn, mau chạy nhanh đi đường vòng”
Béo lão nhân nghe thấy vậy trong lòng đột nhiên có một kế hoạch, vì thế liền ôm bụng kêu “Ai u, đau quá nha”
“Ông ngoại ngươi làm sao vậy?” Sở Hạo nghe thấy vậy liền khẩn trương hỏi, mà khi tay hắn va chạm vào vị trí cổ tay của hắn, hắn liền khẩn trương, khẩu khí cũng dần dần giảm đi, mấy năm nay, hắn không chỉ có biết tróc quỷ, mà việc cơ bản nhất quan sát mạch tượng, hắn vẫn là hiểu chút ít, đây rõ ràng ông ngoại đang giả vờ!
“Gia gia ngươi làm sao vậy?” Ngữ Diên ngồi xổm bên cạnh hắn hỏi.
“Ai u, bụng của ta ăn phải đồ hỏng rồi, đau quá, chúng ta vào… Dương thành nghỉ ngơi một chút đi” Béo lão nhân đề nghị nói.
“Này. . . . . .”
“Ai u ai u” sợ nàng không đồng ý, hắn liền hét lên.
“Được rồi được rồi, Tiểu Hương chạy nhanh tiến vào Dương thành” rơi vào đường cùng nàng chỉ có thể vào thành.
Sở Hạo thấy bộ dạng nàng khẩn trương, không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi vì sao quan tâm hắn như vậy?”
Ngữ Diên nghe vậy trực tiếp hào sảng nói: “Hắn là ai ngươi chẳng lẽ còn không biết, vạn nhất bà con xa biểu ca của ngươi đuổi theo ta, hắn còn có tác dụng, còn nữa, nếu là hắn bệnh chết, cái tên yêu nghiệt kia còn không truy ta đến chân trời góc biển ” nàng trừng mắt liếc hắn một cái, tỏ vẻ chỉ số thông minh của hắn xác thực có vấn đề.
Sở Hạo nghe thấy vậy hoàn toàn không nói gì.
Một canh giờ sau
“Con không đi” Sở Hạo nói thẳng.
Béo lão nhân tức giận ngồi dậy nói: “Ba ngày này ngươi phải nghe ta chỉ huy, ta liền ở trong khách sạn chờ các ngươi, ngươi đi cùng Diên nhi nhanh lên”
“Nàng đi dạo phố , tại sao con phải đi cùng nàng?” Sở Hạo không hiểu.
“Ta bảo ngươi đi ngươi phải đi, nếu không, hứa hẹn kia sẽ không có ý nghĩa” Béo lão nhân thấy hắn gian ngoan không để ý không khỏi tức giận nói thẳng.
Sở Hạo thấy thế thở dài một tiếng, làm một động tác, trong bóng tối Bạch Linh đi ra.
“Cùng với Một Kiếm, chiếu cố Gia gia”
“Dạ” Bạch Linh trả lời.
Trên chợ
“Làm sao ngươi lại không ở lại chiếu cố Gia gia?” Ngữ Diên một bên vừa dạo chợ vừa nói.
“Tiểu Hương đâu?” Hắn chất vấn đáp.
“Ta bảo nàng nghỉ ngơi, gần đây nàng cũng đủ mệt rồi” nàng trực tiếp trả lời, lúc này, nàng phát hiện ra một tiểu mỹ nữ đang nhìn chằm chằm vào nàng, vì thế, nàng nhe răng cười, “Mỹ nhân, ngươi là đang nhìn ta sao?”
Bị hỏi đến tiểu mỹ nhân lập tức đỏ bừng mặt chạy đi, Ngữ Diên thấy thế cười ha ha, “Sở Tam ngươi thấy không, bản công tử đến tột cùng có bao nhiêu suất rồi, wow ha ha”
Sở Hạo không thèm để ý tới của nàng tự kỷ, mà đi lên phía trước, cũng đi không được bao lâu Ngữ Diên quát to một tiếng, làm cho Sở Hạo ngây ra một lúc liền đi đến bên người nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngữ Diên kích động nói ” Ta xuất môn quên mang theo bạc rồi, ngươi có không?”
Sở Hạo lắc đầu, Vương gia khi xuất môn không mang theo bạc mà là mang ngân phiếu, chính là toàn bộ những thứ kia bị ông ngoại tịch thu mất rồi, mà quần áo bình thường này của hắn cũng là do ông ngoại cấp, hiện tại trên người hắn không có đồng nào.
“Ô ô, ta muốn ăn kẹo hồ lô” nàng chỉ vào gian hàng kẹo hồ lô nói.
Sở Hạo thấy thế, âm thanh lạnh lùng nói “Cùng ta có quan hệ gì đâu?”
“Uy , ngươi người này như thế nào lại như vậy a, lời của gia gia ngươi không nghe thấy ư, phải thương hoa tiếc ngọc, còn nữa ngươi phải nghe ta chỉ huy”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ngươi đi lấy đi” nàng reo lên.
“Cái gì? Dưới ban ngày ban mặt ngươi bảo ta làm thổ phỉ sao?”
Ngữ Diên thấy hắn tức giận rồi, vì thế liền quay về reo lên: “Rống cái gì mà rống, không lấy, ta cũng có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện cho ta ăn, hừ”
Nghe vậy, Sở Hạo cười cười nói: “À, đây là biện pháp gì, bản thân ta muốn nhìn một chút”
Ngữ Diên dừng lại một chút, khóe miệng dần dần giơ lên lên vẻ tươi cười, tiếp theo nhìn hắn nói: “Ngươi đừng nói chuyện cứ đi theo ta là tốt rồi”
Sở Hạo cảm thấy khó hiểu, nhưng hắn xác thực muốn nhìn rõ nàng làm như thế nào để ăn được kẹo hồ lô, ngay lúc hắn đang khó hiểu, Ngữ Diên đột nhiên kéo tay hắn lại, điều này làm cho Sở Hạo cả người run lên, giống như điện đánh .
“Ca, ngươi đừng bướng bỉnh nữa, chúng ta đi ra ngoài là cho ngươi đi xem bệnh, ngươi đầu óc có một khối u lớn tuỳ thời điểm có thể chết, ngươi không thể lại để cho ta lo lắng” nàng đem hắn kéo đến bên cạnh gian hàng bán kẹo hồ lô nói.
Bán kẹo hồ lô nghe thấy vậy, tò mò nhìn bọn họ một chút
Ngữ Diên thấy thế vươn tay lấy khăn lau cái miệng của hắn nói: “Chúng ta tiền đều đã bị người ta trộm sạch mất rồi, đệ đệ biết ngươi muốn ăn kẹo hồ lô, nhưng là. . . . . . Nhưng là đệ đệ không có tiền, ngươi đừng chảy nước miếng nha, y phục này là đi mượn , phải trả lại cho người khác” nàng làm hình dáng giống như đang lau môi cho hắn.
Lúc này Sở Hạo đang ngây ngẩn cả người, tay của hắn bị nàng nắm lấy, môi của hắn đang bị nàng nhẹ nhàng lau chùi, cũng không biết nguyên nhân gì mà hắn nhúc nhích không được.
“Ca ca ngoan, ngươi chết, đệ đệ sẽ làm rất nhiều hồ lô giấy cho ngươi ăn , ô ô, ca ca ngươi không cần bĩu môi a, miệng ngươi vốn chính là oai, miệng trề ra thành miệng cóc rồi, ngoan, đừng khóc”
Lúc này, Sở Hạo rốt cục phản ứng lại đây, bị nàng vừa nói như vậy, cả người tức giận run run, ai giống cóc? Nàng. . . . . . Nàng…đây là cái biện pháp gì, rõ ràng chính là tổn hại đến chết.
Ngữ Diên thấy sắc mặt của hắn phát hồng, nàng biết hắn đã nổi giận, vì thế liền lớn tiếng nói: “Ca ca, ngươi đừng kích động, ngươi xem mặt của ngươi đều đỏ lên hết rồi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi là muốn nói lần trước có người cho ngươi ăn kẹo hồ lô giống như thần tiên sống sao? Ai, nhưng là ngươi phải biết rằng không phải tất cả ai bán kẹo hồ lô cũng giống như thần tiên đại thúc lần trước gặp được, hiện tại sự thực là chúng ta không có tiền, ai sẽ cho ngươi ăn, đại thúc ngươi nói đúng hay không?” Nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân bán kẹo hồ lô, mà người đàn ông này hiển nhiên tại nơi này đã dứng nhìn một hồi lâu.
Bị điểm danh nam nhân kia lập tức cười cười xấu hổ, liền theo bia ngắm mặt trên lấy ra bốn cái kẹo hồ lô, “Cho ngươi, ca ca ngươi thật sự là đáng thương, ngươi làm đệ đệ thật không dễ dàng”
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền cảm kích nói: “Nguyên lai đại thúc cũng là Bồ Tát sống a, cám ơn ngươi a”
Đột nhiên bị xưng hô thành Bồ Tát sống , bán kẹo hồ lô hiển nhiên phi thường kích động, liền lấy trong túi quần ra vài cái bạc vụn đưa cho nàng, “Ca ca ngươi là bị ngốc, ngươi phải vất vả nhiều hơn, không được bỏ rơi hắn a”
Ngữ Diên thấy thế liền đưa hai tay về phía không trung nói: “Đại thúc ngươi yên tâm, ta đối với ca ca si ngốc nhà ta, tuyệt đối làm được, không vứt bỏ không buông tay!” Nói xong, nàng thành khẩn nhìn về phía hắn liếc mắt một cái, cúi đầu, liền lôi kéo Sở Hạo ly khai.