Chồng Già Vợ Trẻ Chương 8

Chương 8
Không lâu sau, Nguyệt Nha tỉnh dậy, cô không mở mắt nhưng có thể cảm nhận được Tô Y Đường đang nhìn cô, cô chậm rãi xoay lưng về phía Tô Y Đường, trùm kín chăn và lặng lẽ rơi lệ, khóc tức tưởi co giật, nhưng lại quật cường không phát ra âm thanh.

Tô Y Đường biết Lâm Nguyệt Nha đang khóc, nhưng anh đành chịu bó tay, anh khẽ cắn răng, cởi giày ra, lên giường, từ phía sau ôm cô vào trong ngực anh, để cho cô dựa vào lồng ngực của mình.

Lâm Nguyệt Nha vẫn khóc, cô cảm nhận được ấm áp từ người Tô Y Đường bao quanh cô, lồng ngực của anh rộng lớn tràn đầy cảm giác an toàn, nhưng mà, cô vẫn cảm thấy khổ sở, bởi vì cô vừa mất đi người thân duy nhất trên thế giới này.

Âm thầm, hốc mắt Tô Y Đường cũng ướt, anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh Lâm, nhớ nụ cười thoải mái của anh Lâm, nhớ những năm cùng qua lại với anh Lâm, nhưng một người tốt như vậy, đang sống sờ sờ ra đó tại sao lại biến mất giống như chưa xuất hiện? Tô Y Đường ôm chặt Lâm Lâm Nguyệt Nha, không chỉ muốn cô cảm nhận được sự ấm áp, mà thật ra thì bản thân của anh cũng cần sự ấm áp ấy.

Cho dù đang rất đau khổ, đêm đó, Tô Y Đường, Tô Y Hàng và Lâm Nguyệt Nha cũng lên máy bay đi Harare.

Trên máy bay, Lâm Nguyệt Nha mắt vẫn đỏ, cắn môi dưới, cô không khóc nữa, nhưng bộ dạng cố gắng nén đau khổ và không khóc của cô, làm Tô Y Đường càng đau lòng hơn, dọc đường đi anh luôn ôm chặt vai của Lâm Nguyệt Nha, bên cạnh cô, cho cô cảm giác ấm áp.

Mọi kiềm chế của Lâm Nguyệt Nha đều bị phá vỡ khi nhìn thấy thi thể của Lâm Ân Tùng, trong nhà xác của bệnh viện, một lần nữa khóc đến ngất đi, làm Tô Y Đường cũng không thể dằn lòng mà rớt nước mắt, ôm Lâm Nguyệt Nha cùng nhau khóc.

Tô Y Hàng cũng không nhìn nổi, vành mắt đỏ hoe đi ra khỏi nhà xác.

Ba ngày sau, ba người họ ở Harare là ba ngày, nhận lấy di vật của Lâm Ân Tùng, hỏa táng thi thể ông, ,mang theo ít di vật và hủ tro cốt của ông bay về Đài Bắc.

Từ đây thiên nhân hai cách.

Phòng Tô Y Đường sửa chữa xong, lần này hoàn toàn làm theo sở thích của Lâm Nguyệt Nha, nhưng mà, sau khi dọn vào Lâm Nguyệt Nha căn bản là không có tâm tình để thưởng thức, sau khi tang lễ đơn giản mà trang trọng của Lâm Ân Tùng, cô cả ngày chỉ ngồi ở nhà ngẩn người, hoặc là co rúm lại trên ghế sô pha, hay nằm trên ghế dài ở trước cửa sổ, miễn cưỡng, làm việc gì cũng không có tinh thần.

Tô Y Đường cũng không có tâm trạng lo việc ở công ty, anh đem công việc giao cho những người khác, anh luôn luôn bên cạnh chiếu cố Lâm Nguyệt Nha không rời một tấc.

"Anh không cần đi theo em, em không sao, anh đi làm việc đi." Vào một ngày, Lâm Nguyệt Nha nói với Tô Y Đường và cũng nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Không có sao, việc công ty có nhân viên phụ trách, chú ở nhà với con, chú cũng cần nghỉ ngơi một thời gian." Tô Y Đường luôn luôn đi tới bên cạnh Lâm Nguyệt Nha, kéo cô đứng dậy, nhìn cô, thậm chí là khi đút cho cô ăn, bởi vì anh không nhìn cô một lát, cô sẽ ăn ít đi một chút.

Nửa tháng trôi qua, Lâm Nguyệt Nha vẫn tâm trạng bi thương, Tô Y Đường lo lắng đến sức khỏe của cô, nghĩ tới nghĩ lui, dự định đem theo cô đi du lịch một chuyến cho khuây khỏa tâm hồn.

"Nguyệt Nha, chúng ta đi Nhật Bản hay là những nơi con muốn đi du lịch một chuyến có được không?" Ăn xong bữa cơm trưa, sau khi Tô Y Đường rửa chén xong, anh ngồi đối diện và nói với Lâm Nguyệt Nha đang ở trước cửa sổ ngẩn người.

"Không muốn đi." Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên và vui vẻ nói, nhưng bây giờ cô thật không muốn di chuyển, cô không có một chút xíu hơi sức nào, cả người mềm nhũn.

"Nhưng chú muốn đi, con đi với chú có được không?" Tô Y Đường cầm tay Lâm Nguyệt Nha, giọng nói rất mềm mại.

"Em không muốn đi." Lâm Nguyệt Nha nhìn Tô Y Đường, ánh mắt xuyên thấu qua mặt của anh nhìn về nơi phương xa, cũng chính là ánh mắt trống rỗng vô hồn này làm cho Tô Y Đường càng thêm lo lắng.

"Nguyệt Nha..." Tô Y Đường đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, quyết định phải thuyết phục cho được Lâm Nguyệt Nha đi du lịch với anh.

Lúc này, chuông cửa vang lên, Tô Y Đường nghĩ rằng là Tô Y Hàng đến, bởi vì hai ngày nay anh có việc đi ra ngoài sẽ nhờ Tô Y hàng đến chăm sóc cho cô, anh buông tay Lâm Nguyệt Nha đi ra mở cửa, không nghĩ đến người đứng ngoài cửa là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.

"Lâm Nguyệt Nha sống ở đây sao?" Người phụ nữ nhìn qua hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt kiêu căng, mở miệng ra liền hỏi thăm tung tích Lâm Nguyệt Nha.

"Nguyệt Nha sống ở đây, xin hỏi cô là?"

"Tôi là mẹ của Lâm Nguyệt Nha." Người phụ nữ quăng ra một câu nói tựa như quả bom thật nặng ký.

Tô Y Đường để cho người phụ nữ đó đi vào nhà, sau đó ôm Lâm Nguyệt Nha, cùng ngồi trên ghế sô pha nhìn người phụ nữ đang ngồi đối diện.

"Bà nói bà là mẹ tôi?" Giọng nói Lâm Nguyệt Nha khàn khàn, đây là chuyện hứng thú nhất trong vòng nửa tháng nay từ khi cha cô qua đời, cô nhìn kỹ người phụ nữ đối diện, đặc biệt là khuôn mặt rất quen thuộc.

"Tôi là mẹ của cô, đây là sự thật, nếu cô không tin tôi chúng ta có thể đi giám định DNA." Trong lúc Lâm Nguyệt Nha và Tô Y Đường quan sát người phụ nữ đối diện, thì bà ta Trương Mỹ Lâm cũng quan sát Lâm Nguyệt Nha.

"Bà nói bà là mẹ tôi?" Lâm Nguyệt Nha cười, cảm thấy rất mỉa mai, "Tôi không có mẹ, tôi chỉ có cha!"

"Cô vẫn đau lòng vì cái chết của Lâm Ân Tùng sao?" Trương Mỹ Lâm lấy điếu thuốc từ trong túi sách ra đốt, hít một hơi, "Ông ta không phải cha cô, tôi đã lừa ông ấy, không ngờ ông ta lại tin là thật, thay tôi nuôi con gái không công hai mươi mấy năm nay." Trương Mỹ Lâm hờ hững, giọng điệu thật nhẹ nhàng nói ra những lời này.

Lâm Nguyệt Nha và Tô Y Đường nghe xong những lời này sắc mặt thay đổi lập tức, nếu không có Tô Y Đường ngăn cản, Lâm Nguyệt Nha sẽ đích thân đuổi người phụ nữ đang ăn nói loạn xạ này đi ra ngoài.

Chờ Tô Y Đường đưa Trương Mỹ Lâm ra cửa, Lâm Nguyệt Nha đã tránh né đi về phòng, khóa cửa phòng, cho dù tường cách âm thật tốt, nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của cô vọng ra.

Tô Y Đường gấp gáp tìm chìa khóa, cuối cùng từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng ra, thấy Lâm Nguyệt Nha đang ôm đầu gối ngồi dưới mép giường trên sàn nhà, vùi vào đầu gối khóc thút thít.

"Nguyệt Nha." Tô Y Đường bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Nguyệt Nha, đưa tay nâng gò má đem khuôn mặt đang úp vào đầu gối nâng lên, thấy cô khóc đến khuôn mặt toàn nước mắt, đau lòng mà đem cô ôm vào trong ngực, "Đừng khóc, bất kể phát sinh chuyện gì, con đều có chú." Người phụ nữ vừa rời đi và Lâm Nguyệt Nha có bề ngoài giống nhau, thật ra bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng lời nói của người phụ nữ đó.

"Lời bà ta nói không phải là sự thật, không phải là sự thật! Em là con gái của cha em yêu thương nhất, ông ấy là cha của em, là cha của em!" Lâm Nguyệt Nha khóc lóc thật thảm thương, cô vẫn chưa hồi phục được tâm trạng từ khi cha cô mất đi, lại tự nhiên có thêm một người mẹ, hơn nữa còn nói cho cô biết, người cha nuôi dưỡng cô nhiều năm qua không phải là cha ruột của cô.

"Nguyệt Nha, cho dù bà ta có nói đúng hay không, vẫn không có cái gì thay đổi, anh Lâm vĩnh viễn là người cha thương yêu nhất của con, mà con... vĩnh viễn là Nguyệt Nha của chú." Anh không muốn trong lúc bi thương này mà nói đến chuyện tình yêu nam nữ, nhưng trải qua sự việc này, Tô Y Đường không có biện pháp trốn tránh trái tim của mình nữa, anh yêu cô, bất kể cô có phải là con gái của anh Lâm hay không, cho dù cô nhỏ hơn anh đến mười hai tuổi.

"Em nên làm gì bây giờ, em thật khổ sở, em thật là đau khổ!" đầu Lâm Nguyệt Nha tựa vào ngực Tô Y Đường, nước mắt tuôn ra, cô không biết nên như thế nào để giải tỏa đau đớn và buồn bực trong lòng, cô nên làm gì bây giờ, cô thật muốn phát điên lên, cô lại không phát giác được ý tứ của lời cam kết trên miệng Tô Y Đường.

"Em không muốn sống.... Em muốn đi theo cha..." Lâm Nguyệt Nha trên bờ vực sụp đổ, cô cảm thấy trái tim đau nhói, tức ngực, ở đây thêm một giây, cô thật rất muốn chết đi, không cần phải đối mặt với những phiền não cùng thống khổ như bây giờ.

Lời của Lâm Nguyệt Nha khiến trong lòng Tô Y Đường như lửa đốt, anh biết, nếu không phải sức chịu đựng của cô đã vượt quá giới hạn, người cởi mở như cô tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

Hai tay anh run run nâng khuôn mặt Lâm Nguyệt Nha lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm những giọt nước mắt đọng trên môi mắt của cô, Tô Y Đường cảm nhận được vị chát và mặn, anh thề, sau này không bao giờ.... sẽ không bao giờ để cho Lâm Nguyệt Nha khóc lóc khổ sở như vậy nữa!

Tô Y Đường nhẹ nhàng hôn qua mặt, gò má của cô, đem những giọt nước mắt đang giàn giụa mút toàn bộ sạch sẽ, lúc bắt đầu, Lâm Nguyệt Nha vẫn không ngừng khóc, cho đến cảm giác được sự dịu dàng của lưỡi Tô Y Đường, cô kinh ngạc ngừng khóc, trợn to mắt nhìn về phía trước, Tô Y Đường đang nhắm mắt hôn qua khóe mắt của cô.

Tại sao anh lại hôn cô? Tại sao vẻ mặt của anh, động tác của anh lại dịu dàng như vậy? Lâm Nguyệt Nha có một đống nghi vấn, bất quá Tô Y Đường không cho cô cơ hội đặt ra câu hỏi, môi anh lướt qua khóe mắt, gò má, rồi ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng mút vào.

Những khổ sở kia, những nỗi đau vẫn đang phảng phất xung quanh dường như tan đi, Lâm Nguyệt Nha chỉ có thể cảm nhận sự dịu dàng của Tô Y Đường, cô chớp mắt, từ từ nhắm mắt mình vẫn còn vài giọt nước mắt đọng trên mi.

Tô Y Đường dùng thân thể và hai cánh tay anh dồn ép Lâm Nguyệt Nha vào mép giường, anh quỳ gối dưới chân cô, hai tay cầm lấy cái ót của cô, môi buông lỏng ra hai vành tai đã chuyển sang màu đỏ của Lâm Nguyệt Nha, dời về phía đôi môi đang tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Vào lúc hôn cô thật sâu, Tô Y Đường không còn biện pháp, phải thừa nhận rằng mình có khát vọng với Lâm Nguyệt Nha, anh ghi nhớ sâu sắc mỗi lần nằm mơ thấy cô và anh kích tình, nhớ đến lúc say rượu anh hôn cô, anh luôn hoài niệm cảm giác giác răng và môi gắn bó ngọt ngào. (Chém, ta chặt, ta chém cái đoạn này, sr mọi người, cảnh hot mình tả thật vụng về.)

Lúc bắt đầu, Tô Y Đường chỉ muốn dùng nụ hôn đời đi sự chú ý của Lâm Nguyệt Nha, nhưng dần dần, anh quên mất dự định lúc đầu, nụ hôn của anh ngày càng sâu, ngày càng kích tình, đầu lưỡi anh mở môi cô ra và dò xét đi vào, môi từ từ dịu dàng lại vững chắc liếm mềm mại bên trong môi cô không chừa một tất, bàn tay đang ở sau ót của cô từ từ dời xuống, mơn trớn trượt xuống đầu vai mượt mà của cô, bàn tay vuốt lưng của cô, dùng sức đem cô ấn thật chặt vào lòng ngực của mình.

Xen kẽ răng môi quấn quít phát ra âm thanh rên rỉ, làm cho Tô Y Đường nổi lên ham muốn mà nuốt Lâm Nguyệt Nha, anh thật nhớ và rất muốn cô, thật muốn trong tức khắc đem cô hòa vào trong thân thể và linh hồn của anh.

Bàn tay không an phận từ vạt áo luồn vào bên trong, quyến luyến mơn trớn làn da mịn màng ở thắt lưng cô, Lâm Nguyệt Nha bởi vì sự va chạm của anh, làm cho làn da nhảy cảm của cô nổi da gà, điều này làm Tô Y Đường rất hài lòng và mỉm cười, anh buông tha môi của Lâm Nguyệt Nha, trán đụng trán, chóp mũi đụng chóp mũi, "Nguyệt Nha, em có nguyện ý làm người vợ chân chính của anh không?" Vì thân thể bị kích thích bởi dục vọng, hơi thở của Tô Y Đường dồn dập, dùng hết lý trí mới khống chế được bàn tay của mình không làm loạn trên người cô.

Lâm Nguyệt Nha nhìn vào ánh mắt tràn đầy tình dục của Tô Y Đường, thân thể cô rất nóng, suy nghĩ hỗn loạn, cô không phân biệt được anh là thật sự muốn cô, hay chỉ là an ủi cô, bất quá không sao, cô muốn anh, muốn anh từ rất lâu, cô nguyện ý ở chung một chỗ với anh, chính thức trở thành vợ của anh, Lâm Nguyệt Nha ngẩng đầu, hôn lên môi Tô Y Đường, dùng đầu lưỡi nhút nhát lướt qua hàm răng của anh.

Tô Y Đường lấy được đáp án mình muốn, ôm hông của cô, đem cô nằm trên giường, cởi ra từng nút từng nút áo ngủ của cô, rõ ràng là anh yêu cầu cô mặc đồ ngủ kín đáo, đem áo ngủ che kín toàn thân da thịt của cô, nhưng đến giờ phút này, anh mới phát hiện nó gây cho anh biết bao nhiêu phiền toái, từng nút một cởi ra phảng phất thật nhiều thật nhiều nút áo, đầu ngón tay anh run rẩy, mồ hôi từ trên trán trợt xuống.

Lâm Nguyệt Nha thật khẩn trương, cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, mắt hạnh hé ra một nữa nhìn Tô Y Đường đang cau mày cởi nút áo ngủ của cô, trong ánh mắt anh tản ra lửa dục vọng nóng bỏng làm cho cả người cô như lửa đốt.

Rốt cục, Tô Y Đường cũng tháo xong một hàng nút áo, tháo ra áo lót bên trong, kéo chiếc đầm ngủ quăng xuống chỉ chừa lại quần lót của cô, từ trên xuống dưới của cô, chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ màu hồng đang bao quanh cái mông tròn trịa của cô, Lâm Nguyệt Nha vì động tác lật người mãnh liệt của anh, phơi bày đường cong khiêu gợi của cái mông ra trước mắt anh.

Lâm Nguyệt Nha bối rối muốn lật người lại, mặc dù cô đối với bộ ngực mình không có tự tin, nhưng thế nào cũng tốt hơn hoàn cảnh bây giờ.

Nhưng bàn tay Tô Y Đường đè lại ngang lưng Lâm Nguyệt Nha, hai mắt nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt, anh thừa nhận, so với bộ ngực phong phú và đôi chân thon thả, anh thích cặp mông săn chắc tròn trịa của Lâm Nguyệt Nha hơn.

Cuộc sống Lâm Nguyệt Nha không giống các cô gái sống ở thành thị lớn, khi còn bé kinh nghiệm cuộc sống ở thảo nguyên Châu phi nhiệt tình yêu thích vận động, tạo cho cô có những đường cong săn chắc cân xứng, nhưng không giống như những người vận động nhiều quá mà cơ bắp cứng rắn, mà được bao bọc bởi sự linh hoạt của bộ xương mãnh khảnh.

Đường cong bắp thịt ở phần lưng cô căng đầy, tạo thành phần eo lõm phía sau hông, tiếp là mông nở nang tràn đầy co dãn, hai phần mông ngạo nghễ ưỡn lên căng đầy kẹp lấy một khe mông sâu khêu gợi, chỗ sâu ở khe mông tản ra mùi thơm thiếu nữ hấp dẫn, tất cả tạo thành một cảnh đẹp mà Tô Y Đường không thể tưởng tượng.

Giống như có thùng xăng dội lên ngọn lửa, "xoẹt" một tiếng, thiêu hết lý trí của Tô Y Đường, anh thề, anh chưa từng thấy đường cong khêu gợi như thế, bàn tay không khách khí xoa phần lưng đẹp đẽ, vuốt ve vừa dịu dàng vừa tràn đầy tính xâm lược, cảm thụ cảm giác trắng nõn mịn màng như bơ, cuối cùng vươn tay dùng sức vuốt ve khe mông mà anh thích nhất.

Lâm Nguyệt Nha cảm thấy mặt mũi của mình bị mất hết, vào lúc Tô Y Đường giữ chặt và vuốt ve múi mông của cô , cảm giác đụng chạm lập tức như bị lửa nóng thiêu đốt, từ sâu trong bụng có luồng nhiệt nóng bỏng, giống như có thứ gì đang hòa tan trong đó, từ từ chảy ra.

Tô Y Đường vuốt ve cặp mông săn chắc của Lâm Nguyệt Nha, hình dáng múi mông thật là đẹp, hai chân thon dài trong lúc vuốt ve nhìn thấy hoa huyệt như ẩn như hiện, Tô Y Đường không còn cách nào khống chế dục vọng của chính mình, anh cúi người xuống cắn vào mông, hay tai thăm dò vào giữa hai chân cô.

"Ah..........." Cảm giác bị ngón tay thô ráp thăm dò trên cánh hoa thật kỳ quái, Lâm Nguyệt Nha không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ, càng thêm cổ vũ cho dục vọng của Tô Y Đường.

Tô Y Đường thích thú khi nhìn thấy dấu vết bầm tím trên mông do tay và lưỡi của anh để lại, anh tự hào với ấn ký mà anh để lại, sau đó tay mân mê lên vùng bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng lật cô trở lại.

Lâm Nguyệt Nha đỏ từ vành tai rồi khuôn mặt giờ tràn đến trước ngực, đôi mắt mơ màng, sóng mắt lưu chuyển không che dấu nỗi xuân tình đang nhộn nhạo, đôi môi hé mở, không chịu nổi phát ra tiếng rên.

Tô Y Đường cười nhẹ, lập tức tự ăn quả đắng, động tác cười của anh làm ảnh hưởng đến dục vọng đang kiên định mà cứng rắn lên, trướng đau, anh thật muốn chết, anh hít sâu một hơi, vứt bỏ áo ngủ đang vướng víu trên mình, đem quần ngủ và quần lót ném xuống một lượt, ném đi xa xa.

Toàn thân trần truồng anh quỳ gối tách hai chân Lâm Nguyệt Nha ra, giống như đế vương kiêu ngạo đang dò xét lãnh thổ, cẩn thận quan sát từng nơi trên cơ thể Lâm Nguyệt Nha, không bỏ sót nơi nào.

"Đừng có nhìn...." Tầm mắt Lâm Nguyệt Nha đối diện với dục vọng đang cương cứng của anh, làm anh bừng bừng lên ngọn lửa ham muốn khẩn cấp của mình, ánh mắt Tô Y Đường mang theo ngọn lửa nhìn Lâm Nguyệt Nha đang xấu hổ thẹn thùng, hai tay muốn che mắt lại, nhưng lại hé tay ra thưởng thức cơ thể mạnh mẽ của anh.

Ánh mắt tò mò và xấu hổ của Lâm Nguyệt Nha làm Tô Y Đường buồn cười, nhưng dục vọng mạnh mẽ đang căng cứng ở hai chân đang hối thúc không cho anh chờ đợi thêm phút giây nào nữa, bàn tay không chút do dự tiến đến bụng Lâm Nguyệt Nha, một tay kia thăm dò vào hoa nguyệt, và chắc chắn, dịch thủy ẩm ướt đã từ từ tràn ra hoa huyệt, đem cánh hoa cũng thấm ướt.

Hai tay Tô Y Đường cầm ngay chiếc eo nhỏ của cô, đem cô giam cầm dưới người anh, anh cúi người hôn cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, hai tay từ từ dời lên trên hai đỉnh mềm mại trước ngực cô, bộ ngực cô không lớn, nhưng độ đàn hồi thật tuyệt vời, hình dạng đẹp, giống như mong muốn của anh mà tạo ra.

Đầu lưỡi anh càn quét ở trong khoang miệng của cô, hai tay dùng sức vuốt ve bộ ngực của cô, hoàn toàn đảo loạn tâm trí của Lâm Nguyệt Nha, đem tất cả hấp dẫn và dục vọng trong thân thể của cô mong muốn được khám phá ra.< /p>

Anh không có cách nào để chờ đợi lâu hơn, buông môi cô ra, giữa hai đôi môi kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mị, khuôn mặt anh bởi vì ẩn nhẫn dục vọng mà có chút vặn vẹo, khuôn mặt của cô vì nhiễm một tầng tình dục mà ửng hồng.

Anh nâng đầu gối của cô lên, đem bắp đùi cô cô mở rộng ra, để cho hoa huyệt không ngừng tản ra mùi thơm và ướt át mở rộng hoàn toàn trước mặt anh, cánh hoa bởi vì vội vã mở ra mà run rẩy một chút, nhìn thấy dục thủy ẩm ướt trong suốt rất rõ ràng.

Anh nhấc một cái chân của Nguyệt Nha khoác lên vai anh, một tay cầm dục vọng đang trướng đau của mình để trước hoa huyệt của cô, ánh mắt nổi lửa nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt Nha, "Nguyệt Nha, Nguyệt Nha, Nguyệt Nha của anh."

Hoa huyệt bị cứng rắn nóng bỏng của anh đụng chạm tạo ra một cảm giác kỳ lạ, Lâm Nguyệt Nha cảm giác từ chân đi lên tới vùng bụng đều bủn rủn, thở gấp nhìn lên ánh mắt của Tô Y Đường, cô mở miệng: "Chồng, em yêu anh!"

Câu ' chồng' vừa mềm mại lại ngọt ngào giống như liều thuốc kích thích gây chết người, tiêm thật sâu vào dây thần kinh của Tô Y Đường, anh cử động eo ếch, từ từ đem dục vọng nóng bỏng của anh cắm thật sâu vào trong hoa huyệt của cô, động tác của anh rất chậm rất chậm, hai mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô, quan sát tỉ mỉ từng phản ứng của cô, hoa huyệt cô bởi vì dục vọng to lớn của anh khai mở mà nhíu mày lại, trong lúc hai mắt xuất hiện một chút hoảng sợ, nhưng chẳng bao lâu bị sắc xuân và tình yêu bao phủ.

Lúc anh vừa khai phá hoa huyệt, Tô Y Đường dừng lại một chút, cúi người hôn lên môi Lâm Nguyệt Nha, dục vọng nóng bỏng đâm vào thật sâu, phá vỡ màng trinh, âm thanh Lâm Nguyệt Nha kêu đau liền bị môi và lưỡi của anh nuốt vào, thân thể mềm mại của cô vì đau đớn mà căng thẳng, hoa huyệt vì co thắt mà siết chặt dục vọng nóng bỏng của anh vài trăm lần.

Một lát sau, Tô Y Đường từ từ buông môi Lâm Nguyệt Nha ra, ngậm vành tai cô, vỗ về ở bên tai nàng nói, "Ngoan...thả lòng một chút...thả lỏng một chút."

Lâm Nguyệt Nha cảm thấy hạ thân thật đau, giống như có lưỡi dao khắc lên ấn ký vào thân thể cô, cơ thể và sâu bên trong tâm hồn cô có thể sẽ vĩnh viễn không thể phai mờ đi dấu ấn trong thời khắc này, nhưng cô biết, nước mắt của cô không phải vì đau đớn mà rơi lệ, mà là vì quá xúc động, thật vui vẻ, rốt cục cô cũng có được anh, cuối cùng cô đã trở thành người vợ chân chính của anh.

Miệng Tô Y Đường mút cái cổ nhạy cảm của Lâm Nguyệt Nha, bàn tay vân vê cánh hoa ngay chỗ hai người giao nhau ở hoa huyệt của cô, hi vọng cô nhanh chóng thoải mái, anh không thể kiên trì được nữa, nếu như cô vẫn căng thẳng, và siết chặt dục vọng của anh như vậy, anh chắc chắn 'người anh em' của mình sẽ bị hủy ở trong hoa huyệt của cô.

Cổ và cánh hoa đồng loạt bị kích thích, làm Lâm Nguyệt Nha từ từ bình tĩnh, cánh hoa mở ra, phát ra tiếng rên, hoa huyệt hơi buông lỏng bao lấy dục vọng nóng bỏng của Tô Y Đường, hoa huyệt vừa mềm mại lại nóng, hút dục vọng to lớn của anh đi thẳng vào sâu tận bên trong hoa huyệt của cô.

Hai tay Tô Y Đường bắt được hai đỉnh mềm mại trước ngực của Lâm Nguyệt nha, dùng sức cử động eo ếch, chậm rãi đem dục vọng ở trong thân thể của cô rút ra giống như được khắc dính vào trong hoa huyệt, vào lúc dục vọng anh sắp rời khỏi hoa huyệt của cô anh lại dùng sức cắm đi vào bên trong của cô sâu hơn.

Quá trình này thì rất chậm và rất chậm, Tô Y Đường bị hành hạ không thể nào tưởng tưởng được, anh để cho Lâm Nguyệt Nha từ từ thích nghi và chấp nhận dục vọng của anh, Tô Y Đường cứ từ từ chậm chạp ra vào như vậy được mười lần rồi hai mươi lần hay nhiều hơn hai mươi lần, cuối cùng anh cũng bộc phát.

Eo Lâm Nguyệt Nha bị Tô Y Đường nắm, mông cô cũng rời khỏi giường, mỗi lần anh dùng sức đi vào, cũng nâng mông cô nâng lên đụng vào bụng anh, cả hai hợp lại tạo ra sức lực va chạm thật mạnh mẽ, mỗi lần dục vọng của anh vừa nhanh và nặng đi vào sâu bên trong hoa huyệt của cô, lúc bắt đầu có chút đau dần dần biến thành nóng rực, từ từ trở thành cảm giác tê ngứa mà cô không cách nào hình dung ra được, chỉ có to lớn và mạnh mẽ của anh đi thẳng vào sâu bên trong của cô mới có thể giảm bớt đi cảm giác đang ngứa ngáy phía trong hoa huyệt của cô.

Hai tay Lâm Nguyệt Nha nắm chặt gra giường, muốn giảm bớt khoái cảm truyền ra từ nơi hai người giao nhau, cô nhìn về phía mình và Tô Y Đường giao nhau, nhìn dục vọng cứng rắn và tráng kiện của anh lần lượt ra vào trong hoa huyệt của cô, một lần rồi một lần, nhìn anh xoa cánh hoa của cô, bắp đùi của cô vì anh dùng lực mà mềm nhũn ra, toàn thân trên dưới cơ thể cô tất cả đều dồn về hai chân.

Đau thương và tức giận bị dồn nén lâu ngày là chất xúc tác tốt nhất của tình dục, bọn họ dồn nén nó vào sự điên cuồng của tình dục để không còn thời gian buồn bã hay suy nghĩ về nỗi đau trong lòng.

Tô Y Đường không có kiên nhẫn để thay đổi tư thế, không muốn dùng nhiều kỹ xảo, anh chỉ có thể theo dục vọng mà làm, cắm vào, rút ra, cắm vào, rút ra... Không ngừng lập lại những động tác như vậy, nhanh chóng rửa sạch khát vọng cháy bỏng của mình.

Không biết ra vào bao nhiêu lần, ánh mắt Lâm Nguyệt Nha mơ màng, miệng thì phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, bị dục vọng nóng bỏng của anh và máu của xử nữ làm hoa huyệt không ngừng co bóp, hung hăng đem dục vọng của anh ép chặt, một cỗ lực lớn nhanh như chớp đánh trúng khoái cảm cực hạn của Tô Y Đường, anh cắn chặc hàm răng, dùng sức rút ra cắm vào vài lần, đem dục vọng cắm vào thật sâu bên trong hoa huyệt, bắn ra tinh khí nóng bỏng vào sâu tận trong cơ thể cô.

Trong không khí nồng đậm mùi dâm mị của nam nữ sao khi giao hoan, bên trong phòng rất yên tĩnh, anh thì thở gấp, cô lại phát ra tiếng rên rỉ hòa chung một chỗ, tạo thành một phong cảnh nóng bỏng và bản giao hưởng ngọt ngào.

Thân thể cứng rắn của Tô Y Đường, hoàn toàn bao phủ trọn vẹn cơ thể mảnh khảnh L âm Nguyệt Nha ở trên giường.

Môi anh dán trên lỗ tai của cô, tóc và mồ hôi cả hai người ở chung một chỗ, lồng ngực của anh đè ép ngực của cô, cảm nhận hơi thở dốc của cô mang lại ngọt ngào như ma sát, cơ thể hai người kết nối với nhau, sau khi dục vọng đi qua tạm thời yên tĩnh trở lại, dục vọng cứng rắn của anh vẫn nằm trong hoa huyệt nhỏ hẹp của cô.

Lâm Nguyệt Nha nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn mặt Tô Y Đường, gương mặt Tô Y Đường đang ở trước mắt cô, anh phả ra hơi thở nóng bỏng, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, làm cho cô vui mừng lại hoảng sợ, cô sợ mở mắt ra sẽ thấy ánh mắt thương hại của anh nhìn cô.

Cô yêu anh, hi vọng anh cũng yêu cô, mà không phải là vì trấn an cô.

Tô Y Đường không biết ý nghĩ trong lòng của Lâm Nguyệt Nha, anh hại cô mệt chết rồi, đây là lần đầu tiên của cô, anh lại không biết kiềm chế bản thân.

Kinh nghiệm của anh cũng không được xem là phong phú, lúc trước anh và Bành Trân Trân có qua lại một thời gian, Bành Trân Trân là bạn gái thứ hai của anh, nhưng là cô gái đầu tiên của anh, khi đó anh còn trẻ, cả hai người lúc ở trên giường lần nào cũng phóng túng điên cuồng, về sau, tình cảm anh và Bành Trân Trân nhạt dần, trừ khi Bành Trân Trân yêu cầu, anh hầu như đều không có ham muốn, về sau chia tay với Bành Trân Trân, trong nhiều năm nay anh không có bạn gái, càng không có quan hệ nam nữ, vì vậy mà bị các em trong nhà cười nhạo anh.

Anh cho rằng, bản thân lúc điên cuồng phóng túng đó đã tiêu hao hết dục vọng, về sau tinh lực anh lại dùng trong công việc của mình, cho đến khi Lâm Nguyệt Nha xông vào cuộc đời anh, anh mới biết, thì ra ham muốn của anh không có biến mất, mà là không gặp đúng người, bị đè nén thật sâu, một khi bùng nổ ra, lại tạo ra sức mạnh không thể nào lường trước được.

Thật may mắn là, bây giờ anh đã là người đàn ông trưởng thành, nếu là mười năm trước, anh nhất định sẽ đã thương Lâm Nguyệt Nha vì không cách nào để khống chế được dục vọng của bản thân, nhưng nghĩ đến khi đó, Tô Y Đường không dám nghĩ thêm nữa, mặc dù anh thừa nhận anh yêu Lâm Nguyệt Nha và cũng muốn cô, nhưng anh còn chưa có can đảm đối mặt với Lâm Nguyệt Nha khi cô vẫn còn là một đức trẻ ăn chưa no lo chưa tới, làm cho anh lại cảm thấy tội lỗi.

Anh Lâm, em nhất định sẽ dùng hết tất cả sức lực để yêu thương và chăm sóc Lâm Nguyệt Nha, xin anh hãy yên tâm giao Lâm Nguyệt Nha cho em!

Tô Y Đường nói thầm trong lòng, anh ôm Lâm Nguyệt Nha lật người lại, để cho cô nằm trước lồng ngực của anh tránh đè lên cô, anh hôn lên tóc cô một cái, một tay đang lau mồ hôi nhễ nhại của cô, một tay trượt đến mông của cô, đang xoa nhẹ cặp mông khiêu gợi mà anh yêu thích không thôi.

Lâm Nguyệt Nha cảm nhận được dục vọng của Tô Y Đường vừa mềm lại từ từ nổi lên phản ứng ở trong hoa huyệt của cô, còn bành trướng hơn so với to lớn vừa rồi, càng thêm dũng mãnh, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt anh đang mỉm cười nhìn cô.

Nguồn: truyen8.mobi/t98423-chong-gia-vo-tre-chuong-8.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận