Câu này như một cú nổ long trời lở đất trong lòng Lăng Nhược Nhược, nàng thiếu chút nữa thất thủ, làm rớt tiểu bảo bảo.
“Ngươi nói cái gì?” Hảo nửa ngày, nàng mới tìm lại giọng nói của mình, nỗi kinh hoàng bất an cũng dần dần lắng xuống.
Tát Nhãn vừa thấy biểu tình của nàng, nghĩ đến nàng đã gián tiếp thừa nhận, nhưng một ý niệm khác trong đầu lại hiện lên, lập tức hắn ngôn ngữ không tốt nói: “Thoạt nhìn cũng không hẳn là của ta, ngươi có nhiều tri kỷ như vậy, có thể là của một trong các vị đó đi.”
Lại một câu long trời lở đất oanh tạc lên, nàng thiếu chút nữa không đứng vững, nàng lúc này trợn mắt há hốc mồm trừng hắn, gắt gao đem tiểu bảo bảo ôm vào trong ngực.
Hắn nói cái gì? Hắn nói nam nhân của mình rất nhiều? Hơn nữa hắn còn là một trong số những người đó? Tiểu bảo bảo có khả năng là của nàng và một trong những tri kỷ đó? Trời ạ, chủ nhân của thân thể trước kia là người thế nào a? Thanh lâu nữ tử? Không giống a, hay là nữ nhân hoa tâm? Cái này Lăng Nhược Nhược rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
“Ngươi chớ nói sai, đừng tưởng rằng mình là Vương gia, là có thể tùy tiện vu tội cho người khác, ngươi có biết danh tiết có bao nhiêu trọng yếu không?” Nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ, hận không thể cho hắn vài cái tát.
Tát Nhãn lại là bộ dạng cợt nhả, lặng yên không một tiếng động tới gần nàng, nhìn thoáng qua tiểu bảo bảo trong lòng nàng, sau đó để sát vào tai của nàng, nói: “Ta thật hoài niệm bộ dáng mất hồn của ngươi ở dưới thân ta a.”
Trời ạ, những lời này tựa như một đạo sấm đánh trúng nàng, lúc này nàng không còn ôm chặt tiểu bảo bảo trong tay, đầu óc trống rỗng, tay chân cũng không nghe sai sử.
“Mẹ.” Tiểu bảo bảo sợ tới mức oa oa khóc lớn lên, hắn nho nhỏ thân mình thẳng tắp rơi xuống.
“Nhược Nhược, cục cưng, tiểu thiếu gia.” Đám người Quý bác gái nhìn thấy tiểu bảo bảo theo trong tay nàng rơi xuống, sợ tới mức toàn bộ thất thanh thét chói tai.
Tát Nhãn lúc này mau tay nhanh mắt ôm lấy bé, đem hắn khóc sướt mướt ôm ở trong lòng mình, bé tựa như bắt được ngọn cỏ, hai tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo hắn không buông.
“Mẹ, mẹ.” Cái miệng nhỏ nhắn kêu Lăng Nhược Nhược, một đôi mắt đáng thương hề hề nhìn về phía nàng, nước mắt chảy ròng ròng.
Lăng Nhược Nhược rốt cục phục hồi lại tinh thần, khi nàng nhìn đến ánh mắt đáng thương hề hề của bé, lòng nàng đột nhiên khó chịu vô cùng.
“Cục cưng, thực xin lỗi cục cưng.” Nàng vươn tay muốn đi ôm hắn.
Bé thấy nàng hướng mình vươn tay đến, lập tức không chút do dự đem thân mình hướng về phía nàng, tay nhỏ bé cũng đồng thời hướng nàng ôm lấy.
Lăng Nhược Nhược ôm cổ hắn, gắt gao, trong mắt ngập đầy nước mắt. Cục cưng dữ dội vô tội, hơn nữa hắn cũng là mình vất vả mới sinh ra, mặc kệ cha cục cưng là ai, đều không trọng yếu, quan trọng là mẹ con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau trong thế giới lạ lẫm này.