Chiếc Mặt Nạ Thiết Huyền Chương 5

Chương 5
Chap 5

Nghe đến đây mắt mợ Mười chợt lóe lên một tia hy vọng mong manh. “Tà thuật ư! Biết đâu lại có người hiểu cách phá được lời nguyền thì sao?”

Mợ Mười kiếu từ người bác họ để ra về. Trong đầu nàng chỉ còn duy nhất một hy vọng là cha mình sẽ có cách phá được lời nguyền trên cái mặt nạ…

Lần trở về này, mợ Mười đi nhanh hơn lúc xuất phát, bởi lẽ giờ đây nàng đang ấp ủ hy vọng cứu được chồng. Nàng biết cha mình đã từng học pháp thuật, chỉ có điều ông ít khi sử dụng qua. Ông thường nói, pháp thuật nếu sử dụng đúng cách để cứu người là một việc tốt. Còn nếu như mang ra hại người thì không còn gọi là pháp thuật nữa. Lúc này phải gọi nó là tà thuật mới đúng nghĩa…

Mợ Mười đi tất tả, chưa tới cửa đã gọi cha vang vang.

Ông Tư thấy con gái về chưa kịp mừng đã chựng lại. Ông biết nó đang buồn phiền về chuyện mất đứa con, nay lại thêm việc chồng phát rồ thì còn chỗ nào để vui cơ chứ! Chuyện nhà của nó đang rối như cuộn chỉ, giờ tỏ ra vui mừng lại gây thêm phiền muộn cho nó thôi...

Nghĩ vậy ông già đành chôn sâu niềm vui khi gặp con, ôn tồn hỏi:

- Con về nhà có việc gì thế? Chồng con mấy hôm nay ra sao rồi?

Mợ Mười không trả lời câu hỏi của cha. Nàng nhìn thẳng vào mặt ông với niềm hy vọng lớn lao.

- Ba có biết gì về chiếc mặt nạ Thiết Huyền không?

Ông Tư vừa nghe đã giật mình:

- Sao con biết chiếc mặt nạ ấy! Đó là thứ bất tường mà những người như cha cũng không muốn nhắc đến. Ngày xưa, lúc cha sống bên Nam Vang có nghe sư thầy nói đến, nhưng cũng rất mù mờ… Nghe đâu về sau chiếc mặt nạ Thiết Huyền rơi vào tay họ Đỗ, rồi từ đó mất biệt không thấy ai nhắc đến…

Mợ Mười khóc ngất:

- Nó đâu có mất! Chiếc mặt nạ ấy đã hại chết con trai con, nay lại di hại sang chồng… Nó là vật quái quỷ đang ở tại nhà con kia.

Ông già Tư giật mình kinh hãi:

- Con nói chiếc mặt nạ tai quái đó đang ở nhà con ư? Trời ơi! Thế là tại cha rồi… Ngày ấy khi đưa cho con hai đạo bùa lại quên mất đứa cháu… Ờ, mà lúc đó nó chưa ra đời kia mà… Ôi, ta biết rồi! Nếu không nhờ đạo bùa ấy, có khi chồng con đã vong mạng. Chiếc mặt nạ đó mỗi khi mang vào là không còn cách gì cứu vãn được…

Bây giờ đến phiên mợ Mười kinh hãi:

- Ba nói sao! Không có cách gì phá được lời nguyền đó ư?

Ông già thở dài ngao ngán:

- Đúng là không có cách nào… Với những gì ba biết… chỉ có thể làm giảm uy lực của nó mà thôi…

- Con không tin là như vậy! Ba thường nói, trên đời hễ có cái sinh ra thì phải có cách khắc chế… Không lẽ… Không lẽ con phải… bó tay ư!

Nước mắt bắt đầu chảy xuống gương mặt già nua. Ông Tư quá đau lòng khi thấy con gái như vậy. Nhưng biết làm sao hơn!

Mợ Mười thấy cha bật khóc thì vội lau nước mắt. Nàng biết cha đã nói vậy là không còn hy vọng gì nữa. Nhưng… làm sao nàng cam lòng khi thấy Mười Thiên ngày ngày đi ra đi vào, ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong bệnh viện cho được. Không có cách… Không có cách… Không cứu được người… Nó chỉ biết hại người, không ai có thể phá giải được… Chỉ có hại mà không có cách cứu…

Ánh mắt người thiếu phụ chợt rực lên một tia lửa hung tợn. Chiếc mặt nạ chỉ giỏi tài hại người thì cần chi phải mệt công phá giải. Hắn muốn hại người thì có bao giờ lo sợ cho mình không…?

Mợ Mười im lặng ngồi nghĩ ngợi. Nàng nghĩ nhiều lắm, có khi nếu không có cha già ngồi đó, nàng sẽ nghĩ đến bạc tóc để tìm một phương cách cho riêng mình… Cái tên đúng là Bất Nhân khi chọn gia đình nàng để xuống tay. Mà hắn hại ai cơ chứ? Không phải là người họ Đỗ cả hay sao!...

***

Đỗ Bá Nhân ngồi nhìn người đàn bà trước mặt với vẻ hài lòng. Lâu lắm rồi lão mới có cảm giác hạnh phúc khi có một người đàn bà bên cạnh. Vợ lão qua đời với tính khí ương ngạnh muốn chống lại cách sống vốn bất cần nhân tính, nơi con người vốn lấy mục đích làm trọng mà không cần quan tâm đến nhận định…

Lão nghĩ mà thấy nực cười. Thành công vốn không quá khó như người ta nghĩ, chỉ cần đổ chút ít tâm tư thì nó đã ở trong tay. Không phải lão đã dùng cách này để có được cô vợ xinh đẹp đó sao? Chỉ tại bà ấy không biết hưởng phúc mới chết trong phiền muộn. Ai đời, cứ sống trong quá khứ mà muốn được vui vẻ thì chỉ có nằm mơ…

Trong lòng lão đang tâm đắc về chiếc mặt nạ Thiết Huyền. Dù sao nó cũng là vật rất đắc lực khi giúp lão đạt được bao tâm nguyện. Lão nhớ rất rõ về những cái chết mà mình gây ra. Ai cũng cho mình là tài giỏi, có học, nên không tin vào những thứ quá viễn vông… Rồi họ lại chết về chiếc mặt nạ mà mình tự đeo lên. Họ tự đeo lên chứ không phải lão bức ép đâu nhé! Lỗi là do họ không tin. Lỗi là do những người ấy cứ một mực khăng khăng lời nguyền ấy chỉ nhằm dọa những kẻ nhút nhát thôi. Còn đối với trẻ nhỏ lại dễ dàng hơn! Đứa trẻ nào mà không thích trò chơi kỳ lạ. Đứa nào mà chẳng hiếu kỳ khi thấy chiếc mặt nạ Thiết Huyền…

Bây giờ lão ngồi đấy, cực kỳ đắc ý khi nhìn vóc hình yểu điệu của người thiếu phụ một con. Lão thấy rất vui, và như trẻ lại khi đứng gần một người đàn bà đẹp, với những đường nét rất giống người vợ quá cố của mình…

Mà mợ Mười đẹp thật! Quá đẹp với những hành động tự tin mà chỉ người có chồng mới được. Những đường nét tuyệt đẹp của các cô gái chỉ lộ ra khi đã có chồng, và càng hấp dẫn hơn khi đã một con… Cho nên người ta nói “gái một con trông mòn con mắt”…

Mấy hôm nay mợ Mười tỏ ra rất dễ thương, rất dễ gần, mà phần nào lão đã đoán được. Một người con gái đẹp không thể cam tâm sống với một người chồng dở điên, dở tỉnh. Vì như vậy có phải đã tự hại chết đời mình không?

Như thế có nghĩa không sớm thì muộn lão sẽ được nàng, được như lão đã từng có, khi bức ép một cô gái ưng mình một cách “tự nguyện”…

Đỗ Bá Nhân nhích lại gần cạnh mợ Mười. Lão lấy làm đắc chí vì hôm nay nàng không tìm cách lẫn trốn như mọi khi. Trong cách nhìn của lão, người đàn bà đang nhớ những hành động âu yếm với chồng, nhớ những lúc… Lão chợt cười vì ý nghĩ dâm đãng của chính mình...

Lão đứng rất gần, gần lắm như thể chỉ đưa tay là chạm vào mợ Mười. Và… lão đã thử đưa bàn tay vòng qua cái eo thon thả khi nàng quay đi. Bàn tay chạm vào một vật căng tròn, nóng ấm, khiến lão run cả người với cảm giác diệu kỳ lâu rồi mới có…

Mợ Mười không phản ứng khi Đỗ Bá Nhân đưa bàn tay lên ngực nàng. Sắc mặt nàng thoáng ửng đỏ với ánh mắt khiêu khích càng khiến lão già đê mê hơn. Lão nghĩ mình đã đến đích, đã đạt được điều mong muốn sau những mưu tính nham hiểm…

Lão còn đang đắc ý thì hai cánh tay của mợ Mười đã choàng lên cổ lão. Nàng không nói, chỉ nhìn lão mỉm cười hoàn toàn đồng tình. Đỗ Bá Nhân ngây người ra khi tay nàng vuốt ve lên mặt, lên cổ, và lên ngực lão… Nàng không nói gì… Và lão hiểu điều ấy khi sự việc quá mới mẻ với cả hai…

Thả người vào tận cùng của khoái cảm, lão thấy phiêu bồng như áng phù vân vào một chiều tuyệt mỹ… Rồi lão có cảm giác nàng đã xoay người ra phía sau. Lão biết được cảm giác ấy khi đôi ngực căng tròn đụng vào lưng… Hai tay nàng sờ lên mặt lão, lên mắt, lên mũi… và tìm mãi những chi tiết khác nữa…

Trước mắt Đỗ Bá Nhân đột nhiên tối sầm lại. Nàng đã dùng tay bịt lấy mắt lão… Không! Không phải dùng tay mà dùng vật gì đó… Lão run cả người với những thứ mà mình đang tưởng ra… Đột nhiên lão tỉnh hẳn… Cái gì đang che lấy ánh sáng trước mắt thế kia!… Lão chợt hét lên kinh hoàng, rồi dùng tay giật phắt vật đó xuống. Trời ơi! Trong tay lão là chiếc mặt nạ Thiết Huyền. Cái vật đã từng theo chân lão hại chết rất nhiều người… Nhưng… lão đâu có đeo nó… Ối trời! Ả dâm phụ quỷ quyệt đã lừa lão… Ả đã đeo cho lão cái mặt nạ chết tiệt… không hề tha ai…

Đỗ Bá Nhân muốn nổi cơn thịnh nộ, muốn bóp chết người đàn bà trước mặt. Nhưng bàn tay cứ quơ quào trong không khí như một kẻ mù. Lão hét lớn… Tiếng hét không còn là của con người. Đó là tiếng tru của ác thú hóa rồ. Tiếng khóc của kẻ biết mình sắp điên nhưng không ngăn được… Rồi lão chạy, chạy rất nhanh, mất biến trước mắt mợ Mười và những người giúp việc trung thành…

***

Lúc cái quan tài hạ xuống huyệt, chính là lúc mợ Mười xuất hiện. Nàng ném vật gì đó như hình quả cầu xuống nơi yên nghỉ của kẻ xấu số. Không ai biết vật đó là gì! Chỉ duy nhất người ném nó mới hiểu được…

Mợ Mười khóc nức nở. Tiếng khóc không phải buồn tủi do sự mất mát. Đấy là tiếng khóc thỏa mãn khi đã thực hiện một việc nung nấu sâu sắc trong lòng...

Mấy ngày sau cả làng hay tin cậu Mười Thiên khỏi bệnh. Cậu đã hết điên và trở về với gia đình, với người vợ trẻ luôn ngày đêm trông đợi…

Một hôm cậu Mười hỏi vợ về cái chết của Bá Nhân. Mợ Mười chỉ cười không nói gì. Rồi cậu hỏi về chiếc mặt nạ. Nàng lặng yên một lúc lâu, rồi nói:

- Em đã đem nó tới lò rèn, đốt chảy thành khối, ném vào huyệt mộ của kẻ gian ác…

Từ đó cậu Mười không hỏi nữa. Nhưng… cậu mãi mãi tỏ ra sợ hãi khi thấy mấy đứa trẻ vui với những cái mặt nạ. Không hiểu sao cậu cứ hốt hoảng khi đối diện với những thứ ấy. Và mỗi lần như vậy người ta lại nói cậu điên…

- Quỷ! Quỷ… Quỷ đeo mặt người. Lũ nó là những kẻ hung ác đeo mặt nạ nhân từ để hại người… Cẩn thận với những nụ cười… Cẩn thận với những lời ton hót ngọt ngào… Tất cả chỉ là lừa dối, bởi nó được ngụy trang qua chiếc mặt nạ… Chạy! Chạy thôi!...

Cuối cùng mợ Mười đã hiểu ra cách phá bỏ lời nguyền trên chiếc mặt nạ Thiết Huyền. Nó chỉ hại từng người một, và nếu ai vượt qua sẽ sống sót, mặc dù có đôi lúc kinh hoảng khi nhớ lại chuyện xưa. Nàng nghĩ: “Có sao đâu? Đối diện với những kẻ đeo mặt nạ, chắc ai cũng sợ như chính chồng nàng!…”

Saigon ngày - 07.09.2011

Nguồn: truyen8.mobi/t120240-chiec-mat-na-thiet-huyen-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận