Chiến Thiên
Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 21: Nhân hình hùng vương (Vua gấu hình người)
Dịch : Chiến Thiên
Biên : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
"Ngao!" Một tiếng rống rung trời động địa vang dội thiên địa.
Ở khắp nơi trong phạm vi thanh âm này, hết thảy tất cả mọi vật tựa hồ trong nháy mắt như dừng lại.
Vô luận là người và sói đang chiến đấu sinh tử đầy khí thế hùng hổ, hay là Bạch Nhãn Lang kia đang nhàn nhã đung đưa cái đuôi màu đen, đang dùng một tia ánh mắt hài hước tàn nhẫn nhìn giữa sân, trong giờ khắc này đều bị một đòn khổng lồ đánh sâu vào tâm linh.
Một đạo âm thanh rống to này, phảng phất cũng không phải là từ miệng loài người, mà là tới từ ở nơi thượng cổ thú dữ nào đó, đầy rẫy một loại hơi thở thô bạo hủy thiên diệt địa.
nguồn tunghoanh.com
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình tâm thần đại chấn, thậm chí đến chủy thủ đang cầm trong tay cũng không vững.
Trong lòng của bọn sói cũng tràn đầy tuyệt vọng, một đạo tiếng tru này nhất định là đại biểu mãnh thú nào đó rất kinh khủng. Hơn nữa mãnh thú này còn là từ trên cây xuất hiện.
Hai người bọn họ đã vậy, còn về phần Trịnh Hạo Thiên đã bị Dư Uy Hoa ném lên cây rời xa trường chiến đấu không nghĩ cũng ra kết quả, trong lòng của bọn họ vô cùng bi ai, không nghĩ tới vào núi săn thú kết quả lại là lật thuyền trong mương rãnh, toàn quân bị diệt.
Hai con Cự Lang (Cự Lang :con sói khổng lồ) đang nhào lên giữa không trung rõ ràng cũng bị ảnh hưởng bởi đạo thanh âm này, vốn là đang trong tư thế hung hãn đánh ra phía trước thì động tác cũng trở nên sợ hãi rụt rè.
Nếu như ở dưới tình huống bình thường, hai người liều mình đánh một trận, tuyệt đối có thể đem hai con Cự Lang này ở trạng thái trên không đánh giết tại chỗ. Nhưng là lúc này hai người bọn họ cũng như bọn sói ở nơi này bị ảnh hưởng của tiếng tru trở nên tay chân mềm yếu, không vận dụng được nửa điểm khí lực, cho nên chỉ có trơ mắt nhìn Lang Nha kinh khủng đang theo quán tính hướng thân thể của bọn họ mà mãnh liệt đánh tới.
Song vào lúc này, một đạo thân ảnh cao lớn đột ngột hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Từ khóe mắt bọn họ mơ hồ có thể thấy, đạo thân ảnh này dĩ nhiên là từ trên đỉnh đầu của bọn hắn nhảy xuống.
Trịnh Hạo Thiên?
Ý nghĩ này trong nháy mắt hiện lên trong lòng bọn họ, nhưng làm cho bọn họ cảm thấy kỳ quái không giải thích được cùng chính là, đạo thân ảnh này tựa hồ cùng trong ấn tượng bọn họ về đồng bạn có chút không giống lắm.
Hắn tựa hồ là cao hơn một chút, khỏe mạnh hơn một chút.Sau đó, bọn họ mở to tròng mắt đã nhìn thấy .Người này vung tay lên, trong hai bàn tay hắn tại hư không mang ra một mảnh tàn ảnh, hung hăng quất vào trên đầu hai con Cự Lang đang mãnh liệt nhào đầu về phía trước.Giống như là dùng con ruồi vỗ vào con ruồi (ý nói dùng lực tương đương, làm việc dễ dàng thuận lợi), hai con Cự Lang này bị một cỗ lực lượng cường đại bất khả tư nghị ầm ầm đánh văng bay ra xa.
"Ba ..."
Hai con sói sau khi bay qua khoảng cách mấy trượng, rốt cục sau khi vẽ nên một cái đường vòng cung tuyệt đẹp từ giữa không trung đã rơi xuống trên mặt đất.
Ánh mắt mọi người và sói vào lúc này không hẹn mà cùng rơi vào trên thân thể hai con Cự Lang rơi xuống kia, ánh mắt của tất cả vào giờ khắc này trở nên bén nhọn mà bất khả tư nghị.
Bộ vị cứng rắn nhất trên con Sói, chính là đầu. Dư Uy Hoa và Lâm Đình sử dụng cương xoa hung hăng nện ở trên đầu sói, bất quá cũng chỉ là gây ra chảy vài vết máu, bọn sói căn bản là chưa từng để ý.
Hai đầu thủ vệ cường tráng Cự Lang ở bên cạnh Bạch Nhãn Lang này là số ít cường đại nhất trong bầy sói có thể đếm được trên đầu ngón tay, đầu của bọn nó giống như thiết cốt là loại cứng rắn nhất.
Nhưng là, chính ở dưới tay người này, bị khinh khỉnh nhẹ nhàng vỗ hai chưởng, hai con con sói này cũng đã hoàn toàn biến thành một khối tương hồ huyết nhục, màu đỏ máu, màu trắng óc hỗn tạp trong đất bùn màu vàng, tạo thành một loại cảnh tượng cực đoan đáng sợ.
Một cổ hàn khí thấu tâm lạnh từ giữa ngực và bụng mọi người và sói lan tràn bốc ra, cái này... đến tột cùng là lực lượng kỳ quái gì?
"Hống..."
Tiếng hống cực to lại lần nữa từ trong miệng của hắn phát ra, ở trước mặt hắn đám sói cũng là thân bất do kỷ (không tự chủ được) từng con một run run, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra đầy vẻ sợ hãi.
Cho dù là Bạch Nhãn Lang từ trước tới giờ luôn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt cũng khó mà thoát khỏi trạng thái run rẩy.
Từ trên cây từ giáng xuống chính là Trịnh Hạo Thiên, bất quá hắn lúc này đã bất đồng so với lúc trước, như phảng phất là hoàn toàn biến thành một người khác, một hung thần kinh khủng tràn đầy máu tanh cùng giết chóc.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, lộ ra sát khí khôn cùng, trong ý nghĩ từng dòng dòng lực lượng kỳ dị bốc ra tuôn trào vào khắp bên trong thân thể, cổ lực lượng này cường đại mà bất khả tư nghị.
Khuôn mặt của hắn bởi vì lực lượng khổng lồ mà trở nên dữ tợn đáng sợ, hắn lúc này so sánh với một con dã thú còn dữ tợn hơn.
Thân thể của hắn bành trướng lên, từ trong đầu lực lượng lưu chuyển tiếp tục dẫn phát rồi trong cơ thể hắn vô số năng lượng sinh mệnh. Trong hai năm ăn vô số thịt gấu, tích góp từng li từng tí lực lượng vào giờ khắc này bị kích phát vô cùng vô tận.
Hắn hai chưởng đánh chết hai con Cự Lang, một tiếng gầm thét, sải bước tiến lên trước, một bước này, tựa như gió như lửa, như hổ như báo.
"Hô..."
Tay chưởng đã trở nên to lớn vài phần kia đột nhiên đánh tới con sói gần hắn nhất..
Tất cả các sát ý và khí thế khôn cùng từ trên người hắn phóng ra giống như là một ngọn núi cao thật lớn đè ép lên trên người tất cả bầy sói, khiến cho thần trí còn chưa khai mở của bọn mãnh thú bị một áp lực khổng lồ không gì so sánh nổi áp chế. Bọn sói lúc này hoàn toàn cảm nhận được chính là loại cảm giác sợ hãi lúc ban đầu của Trịnh Hạo Thiên, thậm chí ngay cả một chút di động cũng làm không được.
Không gặp bất kỳ lực lượng chống cự, một chưởng của Trịnh Hạo Thiên này đã đánh đến trên đầu bọn sói.
Tựa như là tiểu hài tử bóp vỡ quả khí cầu trong tay, phát ra âm thanh phá hủy thanh thúy, nghe rất kêu tai.
"Ba ..."
Con sói này hoàn toàn tê liệt dưới một chưởng, nhưng là ở phía trước nơi đầu của nó tiếp xúc với thân thể đã biến thành một đoàn giao hòa ở chung chỗ huyết nhục (huyết nhục : máu thịt), cũng không phân biệt ra được cụ thể bộ dạng .
Thân hình Trịnh Hạo Thiên không ngừng, tiếp tục sải bước đi tới, hắn một chưởng nối tiếp một chưởng, đặc biệt hướng tới con sói cứng rắn ngoan cố nhất đánh tới.
Không có bất kỳ một con sói nào trong lúc này có thể ngăn cản, có thể quấy nhiễu hắn, ở nơi này hắn giống như sát thần hạ phàm, hơn nữa bầy sói cường tráng tựa hồ cũng trở thành từng con dê non ngoan ngoãn đợi làm thịt, bọn sói thậm chí ngay cả năng lực di động cũng đánh mất.
"Ngao ô..."
Trong con ngươi Bạch Nhãn Lang rốt cục lộ ra một tia sợ hãi.
Sói, là một loại động vật hung tàn ngoan lệ, nhưng là đồng thời là một loại động vật chuyên bắt nạt kẻ yếu.
Nếu là gặp được người yếu thế, bọn sói lập tức trêu chọc, hành hạ đến chết như một món đồ chơi, bọn sói có thể nuốt ăn hết tất cả những gì có thể ăn hết được.
Nhưng là, nếu như gặp phải đối thủ làm bọn sói không cách nào chống đở, bọn sói sẽ không chút do dự xoay người chạy trốn.
Trịnh Hạo Thiên đột biến mặc dù trấn trụ tuyệt đại đa số bầy sói nhưng là con Bạch Nhãn Lang này rõ ràng bất đồng, sau khi nó gào thét phát ra một tiếng thê lương, lập tức là xoay chuyển thân mình bỏ chạy.
Chẳng qua là, lúc này Trịnh Hạo Thiên đã rơi vào một loại cảnh giới tuyệt đối điên cuồng, hắn bước đi như bay, xuất thủ như điện, chỉ chốc lát đã cơ hồ đem tất cả Cự Lang đang tê liệt toàn bộ đánh vào đầu mà giết chết. Sau đó, cổ tay hắn vừa lật, cây cung gấp đã ra hiện ở trên tay hắn, trong chớp mắt đã hoàn thành tất cả động tác giương cung lắp tiễn, nhắm trúng bắn nhanh.
Dây cung bị hắn kéo thành vầng trăng tròn, một thanh cung gấp đặc chế này tựa hồ cũng có chút không cách nào tiếp nhận được loại quái lực cường đại lúc này của hắn.
Tiễn phát ra như điện, tại trong hư không vẽ ra một đạo gần như như là vết bút vạch thẳng tắp, hướng tới thân thể Bạch Nhãn Lang hung hăng vọt tới.
Nếu như là một loại Cự Lang bình thường, căn bản là không cách nào tránh né một mũi tên bất thình lình. Nhưng Bạch Nhãn Lang rõ ràng là bất đồng, trong lúc điện quang hỏa thạch này, nó tựa hồ là cảm ứng được nguy hiểm, thân hình đang nhảy lên ở giữa không trung đột nhiên chuyển ngoặt, lấy một loại tư thế tương đối quái dị tránh qua, tránh né được một mũi tên đoạt mệnh hung lệ này.
Bất quá cũng chính là một động tác như vậy mà thôi, Trịnh Hạo Thiên đã là giống như bay chạy tới, hắn cao cao giơ lên một đôi quyền nhìn qua cũng không tính quá lớn, hướng Bạch Nhãn Lang đầu hung hăng đập tới.
Trong con ngươi Bạch Nhãn Lang thần nét sợ hãi chưa hoàn toàn tiêu tan, ở trong mắt của nó, lúc này Trịnh Hạo Thiên đã không hề nữa là một loại người nữa, mà là một con gấu, một con gấu còn đáng sợ Hùng vương (Hùng vương :vua của loài gấu). Hơn nữa, đây là một loại Hùng vương không biết bởi vì nguyên nhân nào đó mà hoàn toàn nổi điên.
Ở trong Hùng Lang sơn, địa vị Bạch Nhãn Lang Vương tương đối cao quý, ở dưới sự Thống soái của nó, lực chiến đấu của bầy sói có thể phát huy trở nên mạnh gấp mấy lần, bọn sói tung hoành chiếm diện tích ngàn trăm dặm Hùng Lang sơn, khó gặp địch thủ.
Nhưng là, có một loại sinh vật mà bọn sói vĩnh viễn cũng không dám trêu chọc.
Đó chính là chân chính bá chủ Hùng Lang sơn, Hùng vương cuồng bạo.
Một con cuồng bạo Hùng vương là tồn tại của tất cả con gấu to cường đại nhất, chúng nó có năng lực cuồng hóa. Một khi Hùng vương cuồng hóa, chúng nó sẽ biến thành một loại tồn tại vô địch, cho dù làbầy sói trên trăm con, ở một trước mặt một con cuồng hóa Hùng vương, cũng bất quá chính là một đám hơi lớn hơn con kiến hôi mà thôi.
Hơn nữa Hùng vương một khi nổi điên, nếu không đem trước mắt tất cả sinh vật cũng giết sạch là chắc chắn sẽ không dừng tay.
Cho nên tất cả gấu sói trong núi, duy nhất không có bất kỳ sinh vật trêu chọc, chính là Hùng vương, cho dù là loại Hùng vương đã lâu năm lực suy, sắp hấp hối, cũng không ngoại lệ.
Mà lúc này, cảm giác mà người trước mặt gây ra cho hắn, cùng với cảm giác khi gặp phải một con Hùng vương giống nhau, đầy dẫy một loại hơi thở kinh khủng hủy thiên diệt địa, huyết hải Vô Nhai.
Một đôi nho nhỏ quyền đầu (quả đấm) thế nhưng ở trong mắt Lang Vương biến thành hùng chưởng khổng lồ (bàn tay gấu), tựa hồ muốn đem cả toàn bộ tòa Lang Sơn phá thành phấn vụn.
Khí thế của Bạch Nhãn Lang bị đoạt mất, căn bản là không dám ngạnh kháng, hai chân dùng sức miễn cưỡng tránh né, nhưng uy phong bén nhọn từ làn gió bên cạnh thổi qua vẫn như cũ là ép tới âm thầm gây đau đớn lên thân thể của nó.
Động tác Bạch Nhãn Lang Vương linh hoạt biến đổi, bốn chân mới vừa chụm, lập tức nhảy ra, nhưng là không biết làm tại sao, như là hơi bị vướng chân một chút, thiếu chút nữa ngã nhào ra.
Một cây Lang Nha bổng lẳng lặng nằm ở bên cạnh chân của nó.
Nếu lúc bình thời, Bạch Nhãn Lang Vương tự nhiên không thể không để ý, nhưng lúc này là thời khắc sinh tử, nơi nào còn từng chú ý tới điểm này.
Nó khom người uốn lưng, đột nhiên giống như mũi tên rời cung phóng thẳng trốn ra ngoài, gặp phải tên nhân loại bất khả tư nghị như vậy, biện pháp duy nhất chính là chạy trốn. Khi Trịnh Hạo Thiên một hơi tàn sát hai mươi đầu Cự Lang, Bạch Nhãn Lang Vương không còn có bất kỳ lòng phản kháng nào nữa.
Song,lúc nó sắp thoát khỏi tầm mắt Trịnh Hạo Thiên, bất chợt cảm ứng được phía sau một cổ cuồng phong thổi qua.
Nó lại cho là người nọ bắn tên dài, cho nên thân thể khẽ uốn cong, nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng chuyển vọt sang.
Nhưng là, đúng lúc nó đang kẹp cái đuôi muốn tăng tốc độ nhanh hơn bỏ chạy thì nghe được một đạo nổ ùng ùng, sau đó phía sau đầu cảm thấy đau xót, cả thân hình dừng lại ở giữa không trung mà nặng nề rơi xuống.
Nó rốt cục thấy được, lần này xuyên thấu khe hở rừng cây bay đến, không phải là cái tên dài đó, mà là một cây Lang Nha bổng kinh khủng mà khổng lồ.
Lực sát thương ở đầu cây Lang Nha bổng vượt rất xa qua tưởng tượng của nó, đem đầu của nó đang sống sờ sờ đập vỡ nát ra.
Trong con ngươi Bạch Nhãn Lang Vương tràn đầy vẻ không cam lòng, nó trợn mắt trừng trừng nhìn chằm chằm nhân hình quái thú kia, vào thời khắc trước lúc hít thở một hơi tia khí cuối cùng, ý niệm duy nhất trong đầu nó chính là muốn biết đây tột cùng là người hay là gấu?
Hay là một con cuồng bạo Hùng vương biết dùng binh khí...
Trịnh Hạo Thiên mắt thấy Bạch Nhãn Lang Vương tử vong, hắn dang hai cánh tay, lại một lần phát ra một tiếng rú lồng lộn rung trời chuyển đất.
Thanh âm truyền ra xa xa, vang dội núi lớn.
Lúc này, hắn giống như một con Hùng vương khổng lồ kinh khủng, mắt nhìn xuống địa bàn của mình, nhìn xuống không gian vô địch...