Chiến Thiên Chương 57 : Lời mời

Chiến Thiên

Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 57 : Lời mời

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch : Tiểu Phương
Biên : Tiên Cầm
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi

đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Người kia, thật là đáng chết.

Sau khi ra khỏi tỷ đấu tràng, Dư Uy Hoa chú ý nhìn xem một chút bốn phía không có người, hắn giảm thấp thanh âm xuống, nói:

- Người này so sánh với Vương Bưu còn muốn ghê tởm hơn, ngươi mới vừa rồi không nên nương tay.

Trịnh Hạo Thiên tức giận phản trừng mắt liếc hắn một cái, nói:

- Ngươi nói ta không nên nương tay, như vậy lúc ngươi cùng người ấy động thủ, vì sao ở thời điểm cuối cùng nương tay.

Con ngươi Dư Uy Hoa quay tròn, khẽ cười nói:



- Khi đó ta còn chưa nhìn thấu cách làm người của hắn sao, nếu là sớm biết hắn khốn khiếp như vậy, ta nhất định là một chưởng trực tiếp vỗ xuống đầu
hắn.

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Hai anh em chúng ta ai gạt ai a, ngươi không phải là không dám giết người sao, còn lấy cớ!

Sắc mặt Dư Uy Hoa đỏ lên, nói:

- Đừng nói ta, tiểu tử ngươi ngay cả Lang Vương cũng giết hai đầu, cũng không phải không dám giết người sao.

Cước bộ Trịnh Hạo Thiên có chút dừng lại, không phục nói:

- Ta chỉ là giết qua vài đầu sói, ngươi cùng Lâm Đình ở trong núi giết dã thú so với ta nhiều hơn nhiều.

Dư Uy Hoa sửng sốt một chút, hắn khẽ thở dài:

- Người a, người và dã thú trong núi dù sao cũng là bất đồng.

Trịnh Hạo Thiên gật đầu đầy đồng cảm, người cùng dã thú quả thật bất đồng, bọn họ hôm nay coi như là giết một trăm đầu dã thú, cũng là ngay cả mí mắt cũng không nháy xuống. Nhưng muốn giết người... Loại chuyện này đối với một thiếu niên mười sáu cùng một thiếu niên mười hai tuổi mà nói, tựa hồ vẫn là chuyện tình khó có thể tiếp nhận.

- Cái gì bất đồng?

Một cái thanh âm quen thuộc từ bên người của bọn hắn vang lên.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, cười nói:

- Lâm Đình, thi thế nào?

Lâm Đình cười ngạo nghễ, nói:

- Toàn bộ thông qua thuận lợi.

- Hắc, có người muốn mời ngươi gia nhập quân đội sao?

Dư Uy Hoa tò mò hỏi.

Lâm Đình khẽ gật đầu, nói:

- Có người tìm, hơn nữa còn là trực tiếp ưng thuận chức thám báo tiểu đội trưởng, hơn nữa đảm bảo, chỉ cần có thể lên cấp săn sư, là có thể lập tức tấn chức thống lĩnh thám báo đại đội.

Hắn sở dĩ lựa chọn bốn hạng nội dung đều là thám báo kỹ năng, lấy thực
lực Lâm Đình muốn giành được cả sảnh đường màu tự nhiên là chuyện dễ
dàng.

- Ngươi không có đáp ứng?

- Dĩ nhiên không có.

Lâm Đình nói một cách tự nhiên:

- Ta muốn sau này đại biểu Đại Lâm thôn đánh bại Uyển Gia thôn Uyển Nhất Phu, cho Đại Lâm thôn chúng ta trở thành Hùng Lang sơn đệ nhất thôn, cho nên ta tuyệt sẽ không rời thôn.

- Nói nhảm, đó là trách nhiệm của ta, ngươi không nên lấy bậy có được hay không.

Dư Uy Hoa bất mãn nói.

Trịnh Hạo Thiên buồn rầu vỗ trán một cái, hai người này rảnh rỗi một cái liền tranh luận chuyện này, đã nói nhao nhao mấy năm, quả thực chính là không dứt.

Hắn kéo hai người ra một chút, đem chuyện tình mình và Dư Uy Hoa gặp phải Bành Gia Báo nói một lần :

- Người này lòng dạ hẹp hòi, lần này bị ta gây thương tích, chỉ sợ chưa chắc sẽ từ bỏ ý đồ.

Lâm Đình cười nói :

- Hạo Thiên, ngươi lo lắng nhiều quá. Biền Tây thành phạm vi lớn như vậy, trời mới biết người này là từ đâu mà đến. Hôm nay tham gia khảo hạch nhiều người như vậy, hắn coi như là nghĩ phải tìm được các ngươi trả thù, tuyệt cũng là chuyện không có khả năng.

Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, sau đó khẽ gật đầu.

Ở chỗ này tham gia thợ săn khảo hạch người đến từ thiên nam địa bắc, trừ phi là chính thức có được quyền to như đệ tử thế gia nếu không căn bản không khả năng tìm được bọn họ. Bất quá, chân chính đại thế gia đệ tử tuyệt đối sẽ không tham gia thợ săn khảo hạch.

Đối với bọn hắn mà nói, nếu như không thể trở thành săn sư, đó chính là thất bại. Về phần thợ săn, đây là cho tiểu nhân vật hạ tầng một con đường tấn thân, trừ phi là những tên đệ tử quyền quý tính cách cổ quái, nếu không sẽ không có hứng thú tham gia.

- Chuyện này không nên nói phụ thân .

Dư Uy Hoa giảm thấp thanh âm xuống, nói:

- Nếu là phụ thân biết, khẳng định lại muốn cằn nhằn thuyết giáo một phen, lỗ tai của chúng ta lại muốn xui xẻo.

Trịnh Hạo Thiên cùng Lâm Đình liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu một cái, đề nghị này đang hợp ý. Rất nhanh, ba người bọn họ đã ra khỏi quân doanh.

Ngoài Quân doanh, rất nhiều người đều đang đợi, nhìn thấy ba người bọn họ vẻ mặt dễ dàng đi ra, không khỏi hâm mộ.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng biết khảo hạch lần này nhất định là thông qua.

Ba người ánh mắt xoay chuyển, lập tức thấy được Dư Kiến Thăng đứng chắp tay, bọn họ vội vàng chạy đi tới.

Ánh mắt Dư Kiến Thăng thoáng nhìn ở trên người của bọn họ, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười thoải mái. Hắn cười ha ha một tiếng, dĩ nhiên là thành tích cũng không hỏi thăm liền cất cao giọng nói:

- Ba cái tiểu tử này không tệ, ta mang bọn ngươi đi hảo hảo ăn một bữa, nếm thử tay nghề đại sư phụ trong thành xem như thế nào.

Ba người Trịnh Hạo Thiên mặt lộ vẻ vui mừng, song, ba người bọn họ vẫn không nói gì, liền nghe được có người cười to nói:

- Ba vị tiểu huynh đệ, nếu như muốn đi ăn mừng, không bằng để cho Lý mỗ làm chủ mời một bữa , thế nào?

Trên mặt bốn người Dư Kiến Thăng đồng thời toát ra vẻ hồ nghi, bọn họ nghiêng đầu nhìn lại. Tại cách bọn họ không xa, một vị lão nhân có lẽ tuổi chừng năm mươi đang vuốt râu mỉm cười nhìn bọn họ. Vị lão nhân này vóc người gầy, mang trên mặt một tia mỉm cười thản nhiên, râu mép của hắn dài chừng nửa xích trông rất tiên phong đạo cốt, ở trong gió phiêu động, làm cho người ta một loại cảm giác hòa thuận dễ thân.

Ánh mắt Dư Kiến Thăng căng thẳng, trong lòng thất kinh. Lão nhân này trên người quần áo hoa lệ, chất liệu thật tốt, vừa nhìn cũng biết giá trị không rẻ, hắn không dám dễ dàng đắc tội, ôm quyền thi lễ, nói:

- Vị lão nhân, ngài nhận lầm người rồi.

Lão nhân cười híp mắt nói:

- Nếu như ba vị tiểu huynh đệ này tên là Dư Uy Hoa, Lâm Đình cùng Trịnh Hạo Thiên trong lời nói (tiếng đồn), như vậy đã nói lên lão phu không có nhận lầm người.

Dư Kiến Thăng khẽ cau mày, nói:

- Ba người bọn chúng không biết vì sao đắc tội lão tiên sinh, Dư mỗ ở chỗ này vì bọn họ bồi tội .

Lão nhân liên tục khoát tay, nói:

- Các hạ nói đùa, không biết các hạ là...

- Tại hạ Dư Kiến Thăng, là trưởng bối ba người bọn họ.

- Nga, nguyên lai là Dư tiên sinh.

Nụ cười trên mặt lão nhân không thay đổi, nói :

- Lão phu Lý Đức Lộc, là một quản sự của Lý gia Hải Tây thành. Không biết mấy vị có nghe nói qua Lý gia chưa?

Sắc mặt ba người Trịnh Hạo Thiên cũng hơi biến sắc, thời điểm nghe Lý gia hai chữ này, bọn họ không hẹn mà cùng đang nhớ lại hai người.

Một người chính là Vương bưu, ở trong núi sâu dùng rượu muốn cướp lấy da Lang Vương. Mà người thứ hai, lúc vừa vào thành đã thấy là Lý gia đại thiếu gia - Lý Mậu Lâm.

Vị thiên tài luyện võ ở tuổi 30 tấn cấp Săn Vương này khiến bọn chúng có ấn tượng rất sâu sắc.

Lý Đức Lộc nhìn thấy sắc mặt bọn họ biến hóa, trên mặt lộ ra nụ cười dè dặt.

Lý gia danh tiếng ở Hải Tây thành, thậm chí cả người dưới chân Hùng Lang sơn cũng đều biết rõ. Cho tới nay, hắn chỉ cần lộ ra tên Lý gia, liền hiếm có việc gì là hắn ko làm được.

Dư Kiến Thăng miễn cưỡng cười một tiếng, nói:

- Nguyên lai trước mặt là Lý quản sự, không biết ngài có gì chỉ giáo.

Lý Đức Lộc vuốt râu mỉm cười, ánh mắt dừng ở trên thân ba người Trịnh Hạo Thiên khẽ quét qua, nói:

- Dư tiên sinh, võ nghệ ba vị thiếu niên này có phải do người truyền thụ cho hay không?

- Không sai, chính là Dư mỗ truyền thụ.

- Dư tiên sinh nếu có thể dạy dỗ ba vị đệ tử kiệt xuất này, hẳn là cũng không phải là người bình thường.

Cặp mắt Lý Đức Lộc đột nhiên hiện lên một luồng tinh mang.

Dư Kiến Thăng trong lòng rùng mình, nói:

- Lý quản sự quá khen, tại hạ bất quá là một gã sơ giai săn sư nho nhỏ mà thôi làm sao mà lọt vào mắt của Lý quản sự được.

Sơ gian săn sư ở trong các thôn dưới chân Hùng Lang sơn đều là trụ cột nhưng nếu như đặt trong cả khu vực Hùng Lang sơn thì cũng không được tính là một đại nhân vật. Mà đối với Lý gia một trong bốn thế lực lớn của Biền Tây thành thì một gã sơ giai săn sư còn chưa được mọi người chú ý.

Lý Đức Lộc giơ tay nói :

- Dư tiên sinh quá khiêm nhường rồi, một gã săn sư thì cũng chẳng có gì lạ nhưng Dư tiên sinh lại có thể dạy dỗ ta ba tên đồ đệ có tư chất trở thành săn sơ thì đó là một chuyện tình rất giỏi.

Lão ngừng lại cười rồi nói :

- Nếu như lão phu không nhìn nhầm thì ba vị thiếu niên này đều đã luyện ra chân khí rồi.

Dư Kiến Thăng cười khổ một tiếng đến lúc này hắn đã hiểu nguyên nhân đối phương tìm đến.

Ba người Trịnh Hạo Thiên trong quá trình khảo hạch đã lộ ra thực lực làm cho Lý gia chú ý đến.

Nếu đổi lại là những người khác nếu như được Lý gia của Biền Tây thành nhìn trúng tuyệt đối sẽ rất vui mừng như điên chỉ hận không được tiến vào ngay lập tức.

Nhưng Dư Kiến Thăng cũng không hi vọng đám người Trịnh Hạo Thiên làm như vậy.

Huống chi dù muốn dấn thân vào thế gia thì cũng giống như thúc thúc của Lâm Đình hiệu lực cho Cừu gia đó mới là lựa chọn tốt nhất.

Bất quá đối mặt với Lý Đức Lộc Dư Kiến Thăng bất động thanh sắc nói :

- Ánh măt ngài như điện quả thật bọn chúng đã luyện ra một tia chân khí.

Lý Đức Lộc hài lòng gật đầu nói :

- Bọn chúng không chỉ luyện ra được chân khí hơn nữa lấy tuổi của ba người và biểu hiện trong quá trình khảo hạch thì tiền đồ phát triển sau này rất lớn, nếu lão phu đoán không sai bọn chúng có thể tiến gia chức săn sư dưới hai mươi tuổi.

Nụ cười trên mặt Dư Kiến Thăng nhất thời cứng lại ánh mắt vị lão tiên sinh này quả thật có chỗ độc đáo.

Dư Kiến Thăng tận mắt nhìn thấy ba ngừi Trịnh Hạo Thiên lớn lên sở học của ba người đều là một tay Dư Kiến Thăng truyền cho. Cho nên hắn có lòng tin Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhất định có thể tấn chức săn sư hơn nữa so với hắn thì còn sớm hơn rất nhiều.

Về phần Trịnh Hạo Thiên vậy thì càng không phải nói đến tên tiểu từ này vốn là một săn sư rồi.

Nhưng mà vị lão nhân này chỉ cần nhìn bọn chúng lúc thông qua khảo hạch mà có thể phán đoán như vậy nếu nói riêng về nhãn lực tuyệt đối khiến cho Dư Kiến Thăng cảm thấy mặc cảm.

Vẻ mặt Lý Đực Lộc ngưng tụ nghiêm nghị nói :

- Dư huynh đệ thực không dám dấu diếm lão phu hôm nay đến đây là vì thay mặt Lý gia chiêu dụ ba vị trẻ tuổi tuấn kiệt này. Ta thấy thiên phú ba đệ tử trẻ tuổi của huynh đệ rất khá nếu gia nhập Lý gia chúng ta thì tiền đồ ngày sau sẽ vô lượng.

Lão khẽ mỉm cười giống như đã định liệu tất cả nói :

- Không biết Dư tiên sinh có ý nghĩ như thế nào.

Nguồn: tunghoanh.com/chien-thien/quyen-1-chuong-57-GDaaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận