Cho Anh Nhìn Về Em Chương 40

Chương 40
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc

Từ Viện Thành phố mới vừa đến nhận chức được một tuần bước ra, Hàn Thuật quay đầu nhìn tấm quốc huy trang nghiêm và những cây cột chống màu ghi sừng sững nguy nga đầu bậc thềm cao. Bỗng nhiên anh nhớ đến nữ thần chính nghĩa mà người mẹ nuôi có thể cả nửa đời còn lại sẽ phải sống trên giường bệnh của anh thường hay nhắc đến - mắt che, áo choàng trắng, một tay cầm gươm một tay giữ cân công lý, tượng trưng cho đạo đức, cương trực, lý trí, công bằng, còn quấn một con rắn quanh gươm, đạp một con chó dưới chân. Rắn và chó lần lượt đại diện cho thù hận và tình cảm, chính nghĩa chân chính bắt buộc phải vứt bỏ cả hai điều này. Nhưng làm bao giờ cũng khó hơn nói.

Anh đề nghị ra đi, cấp trên cũng chẳng kiên trì muốn giữ, những chuyện còn lại chỉ là vấn đề thủ tục mà thôi. Các đồng nghiệp tuy không hiểu nổi nhưng trong lòng chỉ e đều nghĩ, với thân phận công tử như anh muốn đi đâu mà không thuận buồm xuôi gió? Chỉ có Hàn Thuật mới biết, sự thuận buồm cả đời này của anh cũng đồng nghĩa với chẳng có gì hết. Thứ anh từng tin tưởng giờ đã tiêu tan, cả đời này hai bố con liệu còn có thể tha thứ cho nhau hay không không cần hỏi cũng biết, quan trọng nhất là, anh cũng xác định hành vi điên cuồng đại nghịch bất đạo này của mình chỉ có thể có một lần, đó dù gì cũng là người bố anh yêu thương từ nhỏ, dù đã mất đi sự sùng kính nhưng anh sẽ không còn có dũng khí để tái diễn kiểu “chính nghĩa” ấy một lần nữa.

Đèn xe gặp chút trục trặc đang vứt bên tiệm 4S(1) để sửa, đó là món đồ lớn duy nhất Hàn Thuật tự mua bằng tiền của mình, mẹ nuôi viện trợ cho một ít nhưng anh cũng đã trả lại rồi, anh giờ chẳng còn lại gì nữa. Hàn Thuật dứt khoát đi bộ đến chỗ Cát Niên ở, không phải là một quãng đường ngắn nhưng vừa hay có thể khiến anh chậm rãi ngẫm nghĩ một vài chuyện. Đến khi quán chú Tài hiện ra trong tầm mắt thì trời cũng đã tối, anh xem đồng hồ, đã đi được gần hai tiếng. Nơi góc nhỏ hẻo lánh này sao mong đến chuyện đèn điện nhấp nháy, trong buổi chiều tối vài ánh đèn thưa thớt lảo đảo như muốn rơi, càng tỏ ra ấm áp và quý giá, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng chó sủa.

Trên đường đi Hàn Thuật đã xác định rõ ràng, nếu Cát Niên lại hỏi “Anh đến làm gì”, anh chắc chắn sẽ nói hết sự đáng thương của mình, anh phải nói cho Cát Niên biết anh thất nghiệp rồi, không còn gì nữa rồi. Đây đều là nói thật.

Nhưng nếu như Cát Niên lại vì thế mà ủ ê, như vậy cũng không được, Hàn Thuật hy vọng Cát Niên có một chút thương xót mình, nhưng cũng không muốn cô quá thương hại anh. Thế thì anh tỏ ra bất cần vậy, nói là, thực ra cũng không có gì, đối với một người đã được đáp ứng đầy đủ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài năm nhu cầu quan trọng của Maslow(1) như anh thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu như Cát Niên lo lắng cho cuộc sống sau này của anh thì sao (tuy đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Hàn Thuật, bản thân anh cũng biết khả năng xảy ra trong thực tế là cực kỳ thấp nhưng cũng không thể không đề phòng, anh không thể để lòng tin của Cát Niên vào anh bị ảnh hưởng được), anh vẫn phải cho cô biết, vẫn còn chưa tuyệt đường, anh vẫn còn một khoản tiết kiệm nho nhỏ, chứng nhận tư cách hành nghề luật sư cũng đã thi được rồi, chị anh cũng gọi điện từ nước ngoài về bảo đứng về phía anh, cứ cho cuộc sống không còn được ung dung như trước đây nữa thì chắc chắn cũng không chết đói.

Cứ như vậy, Hàn Thuật đã nghĩ rất nhiều, anh cảm thấy cả đời này lòng mình chưa bao giờ chứa đầy tâm tư đến thế. Nhưng khi đứng trước cổng căn nhà nhỏ của Cát Niên, một gáo nước lạnh giội xuống đầu anh - qua cánh cổng sắt có thể thấy rõ bên trong tối om om. Cô không có nhà, Hàn Thuật thất vọng.

Tuần này Cát Niên đều làm sáng, có phải cô đến bệnh viện thăm Phi Minh chăng? Phi Minh từ sau khi làm phẫu thuật đến giờ vẫn chưa tỉnh, Hàn Thuật cũng đã nghe nói, anh đang do dự không biết nên gọi điện cho cô hay đến thẳng bệnh viện, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, liền lập tức bắt tay ngay vào hành động.

Anh lắc lắc cánh cổng đã được khóa chặt, cởi áo khoác ngoài, bám vào song sắt cửa trèo lên, chẳng buồn nghĩ xem mình bộ dạng áo quần chỉnh tề lại đi làm tiểu nhân trèo tường thế này có gì không thỏa, càng không lo đến hàng xóm hay người qua đường liệu có nhầm mình là bọn trộm cắp hại dân hại nước. Đã điên rồi thì điên thêm chút nữa cho triệt để có gì là không được. Cứ coi là đợi thì anh cũng phải đứng trong sân nhà cô đợi cô về.

Cũng may Hàn Thuật chưa từng trễ nải luyện tập, thân thủ xem như linh hoạt, độ cao của cánh cổng này chẳng phải trở ngại quá lớn gì với anh, anh chỉ lo cánh cổng sắt không chịu nổi trọng lượng của mình mà đổ rầm xuống thì Cát Niên quay v thể nào cũng mắng anh.

Khi anh thuận lợi đáp xuống mảnh sân, ngoài chiếc áo len mỏng sáng màu và hai bàn tay bị vương gỉ sắt ra mọi thứ đều ổn, anh tiếp đất rất nhẹ, không hề làm kinh động bất cứ ai. Mặt trăng đã lên, mảnh sân nhỏ không đèn xem ra cũng không quá tối, cây tỳ bà đã rụng hết lá đứng im lìm dưới ánh trăng, Hàn Thuật mừng rỡ thấy chiếc ghế tre trước đây Cát Niên đặt dưới mái hiên vẫn chưa được chuyển vào, là trời giúp ta, anh cũng chẳng khách khí bước thẳng tới ngả người lên ghế, ngắm nhìn đám mây bị ánh trăng phân thành quầng tán, tưởng tượng ngày thường cô cũng một mình ngồi dưới mái hiên thế này.

Mắt cô sẽ nhìn gì.

Lòng cô sẽ nghĩ gì.

Rồi anh nhắm mắt, dường như làm vậy có thể cảm thấy hơi thở của cô.

Đúng lúc anh vừa thả người vào không khí hoàn mỹ hòa hợp mình tự tạo nên, một chuyện kinh động đã xảy ra. Hàn Thuật đột nhiên nghe thấy tiếng cót két, cánh cửa gỗ sau lưng anh bỗng nhiên mở ra. Anh không hề nghĩ trong nhà lại có người, bất giác giật nảy mình.

Rõ ràng người bị giật mình không chỉ có mình anh, hai bóng đen bước ra từ cửa cứng đờ người, đứng sững ngay đó trước tiếng động trên chiếc ghế tre.

“Ai đấy?”

Hàn Thuật quên rằng mình cũng là người trèo cổng vào nhà theo “con đường không chính thống”, chỉ nghi ngờ thời buổi kinh tế ảm đạm này ngay đến một nơi rách nát thế này cũng thu hút được bọn trộm nên mới thốt ra câu đấy, về sau anh mới nhận ra người vừa bước ra rất quen, người bị anh dọa đến rúm ró kia chẳng phải chủ nhân chân chính của ngôi nhà này, Tạ Cát Niên hay sao, nhưng đến khi anh nhìn rõ bóng người cao gầy đứng cạnh cô mới phát hiện đó hóa ra lại là người đáng nhẽ vẫn đang phải ở trong trại tạm giam, Đường Nghiệp.

Anh chống hai tay vào ghế đứng lên, thầm kêu trời.

Hàn Thuật vừa trấn tĩnh lại, câu đầu tiên là chỉ thẳng vào Đường Nghiệp nói với Cát Niên, “Sao anh ta lại ở đây, ai thả anh ta ra?”

Trên mặt Cát Niên hiện vẻ hoang mang rõ rệt, cô đẩy Đường Nghiệp ra sau lưng mình cố che cho anh, không sai, cô che cho anh ta. Hàn Thuật thầm cắn chặt răng, đồng thời cũng có thể xác định một chuyện, Đường Nghiệp tuyệt đối không phải được thả ra một cách chính đáng. Hơn nữa anh nhận ra trước chuyện liên quan đến “chính nghĩa” này, anh vẫn để ý một chi tiết, đó là bọn họ đến đèn cũng không bật, cô nam quả nữ tắt hết đèn điện làm gì trong đó?

Cát Niên hiểu rõ Hàn Thuật, vì vậy cô là người phản ứng lại trước tiên, nhân lúc Hàn Thuật còn chưa kịp có hành động gì, cô đẩy Đường Nghiệp một cái, “Đi đi!”

Tay Đường Nghiệp xách hành lý đơn giản, đây là bỏ trốn.

“Không được, anh ta không được đi!” Hàn Thuật vươn người định chặn Đường Nghiệp, Cát Niên kéo anh lại, “Hàn Thuật, van anh đấy!”

Đây không phả i là lần đầu cô van anh, lần trước, cả hai người họ đều nhớ cả đời, trên bậc thềm thứ 521 dưới gốc cây lựu đã mất đứt điều gì. Hai lần cô níu lấy tay anh ánh mắt đều ai oán thế này, lại đều chẳng phải vì anh.

Nhưng người hoang mang ngỡ rằng ngày hôm qua đang lặp lại nào chỉ có một mình Hàn Thuật, Cát Niên rùng mình, vì sao cũng một màn kịch cô lại phải diễn hết lần này đến lần khác. Trước kia là Vu Vũ, giờ là Đường Nghiệp, bọn họ đều phải vội vàng bỏ cô mà đi trong tình cảnh này, tuy rằng cả hai người họ trước lúc ra đi đều không hẹn mà cùng chọn cách đối mặt với nguy hiểm chỉ để nói với cô một lời cáo biệt.

Cô tiễn hết người này đến người kia, như thể nửa đời này cô đều đến muộn hết lần này đến lần khác khi bữa tiệc đã tàn.

Cát Niên chỉ biết mình không thể để kết cục của Tiểu hòa thượng lại tái diễn. Có lẽ cô không phải người có thể phân minh thiện ác, nhưng lòng cô tự có chuẩn mực của riêng mình,

Cô ôm chặt giữ lấy Hàn Thuật đang vụng về định cử động, hét lên với Đường Nghiệp đang đờ người đứng đó: “Đi đi, không phải anh muốn đi sao?!”

Đường Nghiệp do dự, anh nhìn Cát Niên, lại nhìn Hàn Thuật đang bị ôm chặt.

“Đi ngay đi!”

Vẫn là câu nói đó, cô tỉnh táo hơn anh. Lời cáo biệt đã nói hết, còn không đi sẽ không kịp nữa.

Anh bước lùi về phía cổng mấy bước.

Hàn Thuật mặt đỏ phừng phừng nói giọng phẫn nộ: “Em biết rõ là anh ta có tội!”

Cát Niên ngẩng đầu nhìn Hàn Thuật, “Anh cũng biết rõ anh ấy ở lại sẽ gánh hết tội tuyệt đối không chỉ mình anh ấy phải gánh!”

Đúng vậy, anh biết. Đường Nghiệp đi, không còn công lý, nhưng anh ta ở lại, lẽ nào lại là công lý?

Đường Nghiệp đã ra đến cổng, nhưng anh chợt dừng lại rồi chạy ngược về phía hai người với một tốc độ bọn họ đều không ngờ tới, đưa tay đẩy Hàn Thuật hoàn toàn không có chút phòng bị ra khỏi gông cùm của Cát Niên. Hàn Thuật chới với ngã lên chiếc ghế tre, Đường Nghiệp vội vàng nắm lấy bàn tay vừa được giải thoát của Cát Niên.

“Đi cùng anh!”

Tay anh lạnh băng, nhưng có sức mạnh mãnh liệt.

Cát Niên đã từng khao khát biết bao ngày đó Tiểu hòa thượng ra đi cũng sẽ nói ra câu nói này, nếu như lúc đó anh nói, cô sẵn sàng đi cùng anh đến chân trời góc bể. Nhưng Vu Vũ không nói, anh chỉ nói tạm biệt, bởi ở một nơi không xa còn có một bàn tay khác đang đợi anh. Tiêu Thu Thủy và Đường Phương rốt cuộc chỉ là một giấc mơ.

Nhưng Đường Nghiệp đã quay lại, anh kéo tay Cát Niên nói: Đi cùng anh!

“Nực cười!” Cảm giác kinh ngạc của Hàn Thuật lập tức biến thành phẫn nộ.

“Anh có mặt mũi đưa cô ấy đi ư? Anh có thể làm gì cho cô ấy?” Bộ dạng anh như thể muốn chồm lên liều mạng với Đường Nghiệp.

Đường Nghiệp nói: “Chí ít tôi có thể đối tốt với cô ấy hơn anh.”

“Tốt cái mẹ anh ấy!” Hàn Thuật không còn giữ được bình tĩnh, nhưng anh nhanh chóng nhận ra ngoài câu này thật sự anh không biết phải phản bác thế nào. Anh đã đem đến cho Cát Niên được những gì, nhục nhã, cưỡng ép, và cả vết thương trong quá khứ, càng huống hồ anh giờ đây cũng chẳng hơn Đường Nghiệp là bao, chỉ là một con chó mất nhà, hoàn toàn tay trắng.

Anh cũng có thể nhìn thấy, Cát Niên như mộng du bị Đường Nghiệp kéo lùi lại mấy bước, cô không hề giằng tay khỏi Đường Nghiệp.

Hàn Thuật không đuổi theo, anh cười khẩy, “Em có tin không, cứ coi như thoát được cánh cổng này, chỉ cần một cú điện thoại, nhanh thôi, anh ta đừng hòng đi được đâu!”

Cát Niên bất ngờ nói: “Thật ư, Hàn Thuật?”

Tay Hàn Thuật siết chặt thành ghế nhẵn bóng, “Em sẽ đi cùng anh ta thật ư?”

Cát Niên bật cười, ngắn ngủi mà mơ hồ, “Anh có thể tha cho em không?”

Hàn Thuật tiến lại gần từng bước, Đường Nghiệp kéo cô lại, như thể dù trước mắt không có cách nào thoát thân anh cũng nhất quyết không đi một mình.

Đến khi Hàn Thuật thực sự kề gần, Đường Nghiệp chỉ còn cách giơ tay ra chắn trước người Cát Niên vẻ phòng bị.

“Rốt cuộc anh định làm gì?”

Hàn Thuật hất tay Đường Nghiệp, “Tôi nói lại với anh một lần nữa, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.”

Cát Niên gần sát ngay anh, cô không lùi lại phía sau nữa.

“Em muốn anh tha cho em?”

“Anh có thể không?”

Hàn Thuật đột nhiên bật cười ranh mãnh, “Vậy phải xem em có thể làm gì cho anh? Em biết anh muốn gì không?”

Mặt Cát Niên từ đỏ chuyển sang trắng bệch, cô hiểu điều Hàn Thuật ám chỉ, anh ở quá gần cô, gần đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim anh đập gấp gáp, hệt như đêm đó.

Cô ngăn Đường Nghiệp phẫn nộ đang định xông ra.

“Như vậy anh sẽ để bọn em đi?”

“Dược thành bích hải nan bôn”, điều thẻ bài số mệnh đó báo trước chính là lúc này? Trên mỗi ngã rẽ, cô đều gặp anh.

“Đúng.”

Hàn Thuật siết chặt hai cánh tay Cát Niên, chầm chậm kéo cô khỏi Đường Nghiệp.

Đường Nghiệp co mạnh cánh tay vốn đang kéo Cát Niên, nhưng lại bị Cát Niên giằng ra, bàn tay cô dường như đã mất đi nhiệt độ.

Cô bị Hàn Thuật vừa kéo vừa lôi vào nhà. Khi khuôn mặt Đường Nghiệp đã hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài, Hàn Thuật cúi người gần sát vào Cát Niên, Cát Niên nhắm chặt mắt. Sau đó, cô cảm thấy một một sự động chạm ấm nóng, run rẩy rơi lên môi mình.

Cô hoang mang nhìn Hàn Thuật còn anh lại cười như một đứa trẻ vừa được thỏ a lòng mong ước.

Anh nói: “Trước nay anh chưa từng hôn em.”

Anh và cô từng có sự tiếp xúc thân mật nhất trên đời, cơ thể giao thoa, hơi thở hòa làm một, nhưng, anh trước nay lại chưa từng hôn lên môi cô.

“Anh dọa hai người thôi, thực ra anh đã từ chức rồi, giờ chẳng là gì cả, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, chỉ có điều anh không muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng đen đủi của anh. Hai người có thể đi bất cứ đâu hai người muốn đi.”

Hàn Thuật vừa nói vừa mở cửa ra cho cô, gặp ngay Đường Nghiệp đang đứng trước cửa như có ý phá cửa xông vào.

“Đi đi, anh tha cho em đấy. Nhưng anh không biết liệu người khác có tha cho em không.”

Anh lại điềm nhiên ngả người lên chiếc ghế tre, nhắm mắt lại thanh thản, như thể ngay từ đầu anh đã như vậy, chưa hề có việc gì xảy ra.

Tay Cát Niên lại trở về với bàn tay Đường Nghiệp, cô có thể cảm nhận được quyết tâm đưa cô đi của anh.

Đi cùng anh, còn đợi gì nữa? Cô chẳng có gì cần mang, thế giới nhỏ của cô đã ở trong tim, ngoài cái đó ra, còn có gì đáng để lưu luyến?

Tương lai như một con đường chỉ tồn tại trong giây lát đã mở ra trước mắt, Cát Niên quay đầu lại nhìn mảnh sân đong đầy quá khứ, cô muốn nắm lấy ký ức của mình, như Châu Tinh Trì trong phim“Tối nay đánh hổ”, đứng trước con đường thời gian nắm lấy bàn tay Xuân Thiên. Thế nhưng không mang đi được dù gì vẫn là không mang đi được, ký ức của cô trong thoáng chốc trở nên mờ nhạt.

Đường Nghiệp kéo cô đi, hai người cuối cùng cũng chạy đến một tương lai không biết trước.

Nghe tiếng chân xa dần, Hàn Thuật vẫn không mở mắt, gió lùa lên mặt anh, đây là kiểu thời tiết anh thích. Giống như một hôm nào đó cũng có cơn gió nhè nhẹ thế này, hè hết lớp Tám, anh hẹn với Trần Khiết Khiết cùng đi đánh cầu lông, bọn họ đang đạp xe thì bị hai đứa trẻ sàn sàn tuổi chạy nhảy liều lĩnh va phải ngã lăn ra đất, anh bò dậy nhìn thấy Cát Niên thuở niên thiếu kéo tay cậu con trai mặc áo trắng ấy chạy qua anh, rồi cô quay đầu lại, cười một nụ cười rực rỡ nhất. Anh nhìn theo hai người họ mất hút trong tầm mắt mới phủi mấy hạt bụi dính trên ống quần.

Hàn Thuật đã nghĩ không biết bao nhiêu cái kết cho câu chuyện của mấy người họ, nhưng giờ anh mới nhận ra, có lẽ tốt nhất là dừng ở đó. Mọi thứ đều không kịp bắt đầu, mọi thứ đều sẽ không bắt đầu, đương nhiên cũng sẽ không có những khó xử và nước mắt của màn kết, không có ai phải chịu vết thương lòng.

Thế này cũng tốt, qua tấm gương trong lòng, Hàn Thuật nhìn thấy một bản ngã đang chẳng biết xoay xở thế nào mỗi buổi sớm tỉnh dậy. Anh nhìn mình trong gương nói: Tôi rất ổn, tôi sẽ rất ổn.

Nói xong những câu ấy, anh bắt đầu yếu đuối khóc, cứ coi đó là sự mừng vui thanh thản đi.


Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!

Nguồn: truyen8.mobi/t27206-cho-anh-nhin-ve-em-chuong-40.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận