Chuyện tình kem Kiwi Chương 38


Chương 38
“Dừng lại Kem!”

“Em có biết mình đang làm cái gì không hả?”

Mặc kệ tiếng gọi tuyệt vọng của hai anh chị ấy, tôi chạy thật nhanh khỏi nhà hát, bắt taxi đến bệnh viện.

Tất nhiên tôi biết trước hậu quả của hành động này. Mọi người ai cũng biết hôm nay tôi sẽ hát live lần đầu tiên trước hàng nghìn khán giả. Poster quảng cáo có mặt tôi, fanclub cũng đến rất đông đảo để cổ vũ, ông bà nội, người thân, bạn bè đang chầu chực trước TV để xem tôi hát.

Thứ lỗi cho Kem nhé.

Tôi mới 17 tuổi, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội đứng trên sân khấu.

Nhưng nếu không đến gặp ông ấy lần này, vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Chiếc taxi màu vàng phóng như bay trên đường phố, chỉ một lát sau đã dừng lại trước cổng bệnh viện. Vừa leo lên phòng bệnh tôi vừa thở hồng hộc không ra hơi.

Phía ngoài hành lang có không biết bao nhiêu người, hầu hết là người thân của nhạc sĩ An Mạnh. Trong đám đông ấy, tôi nhận ra Kiwi. Anh đang cố gắng an ủi người cô đang khóc nấc lên từng tiếng.

Ừm, và cả Skyler nữa. Tôi bắt đầu thấy mọi thứ lúc này thật u ám…

“Kem? Cháu…” Tiếng chú An Thông.

“Cháu xin lỗi, cháu chỉ muốn đến gặp ông…”

Đôi mắt chú ấy đỏ hoe, hẳn chú ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

“Gia đình chú không còn nhiều thời gian nữa…” Giọng chú An Thông lệch hẳn đi.

“Cháu…ông An Mạnh sao rồi hả chú?”

“Tim đập yếu, mạch kém…ông yếu lắm rồi.” Chú ấy ngoảnh mặt đi đầy chua xót. “Luật sư đã công bố di chúc, ông cũng đã nhắn nhủ dặn dò từng người một, chỉ còn mỗi bố mẹ thằng nhóc Kiwi vẫn chưa về kịp. Cháu mau vào trong đi, có gì muốn nói hãy cứ nói với ông.”

Tôi run rẩy đẩy cánh cửa bước vào. Một vài bác sĩ và y tá đang túc trực sẵn bên giường bệnh. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ từng thấy ông gầy như vậy, gầy đến héo mòn, gầy đến đau lòng… Lần gặp gỡ này tôi chẳng còn nghe thấy tiếng gọi Hạ Kem trìu mến nữa, ông nói như thì thầm vậy, giọng thều thào yếu ớt, phải cố gắng lắm tôi mới nghe trọn tiếng của ông.

Tôi kể cho ông nghe, rằng tôi có nhiều fan hâm mộ và họ yêu quý tôi nhiều tới chừng nào. Họ rất thích các sáng tác của ông và có thể nghe đi nghe lại chúng cả ngày mà không biết chán.

Rồi tôi nói ông hãy yên tâm, sáng mai khi thức dậy, tôi, ông, và anh Kiwi sẽ lại đến ngôi nhà gỗ bên hồ. Chúng tôi sẽ lại câu cá, cùng đi dạo và ngồi dài chuyện trò bên đống lửa ấm áp. Nếu có thể, tôi và anh Kiwi sẽ chèo thuyền, chở ông du ngoạn khắp nơi.

Nhất định là như vậy. Tôi sẽ đưa ông đến thăm trang trại bò sữa của ông nội nữa. Chắc ông sẽ thích thú lắm. Bà nội sẽ pha trà và mời ông món bánh nướng tuyệt ngon. Chúng tôi sẽ có quãng thời gian thật vui vẻ.

À, tôi cũng có thể dẫn ông đi ăn quẩy nóng, ăn nem chua rán, đi lòng vòng quanh những hiệu sách cũ kĩ.

Mà tôi cũng hâm thật, chắc gì ông đã thích ăn mấy thứ đó.

Nhưng có sao đâu, biết đâu ông lại thích.

Như chợt nhớ ra điều gì, ông hỏi tôi tại sao lúc này không đứng trên sân khấu mà lại tới đây. Ông thực sự rất muốn thấy tôi tỏa sáng.

Phải rồi, tại sao không nhỉ? Ai nói hôm nay tôi sẽ không biểu diễn nào? Chỉ khác ở chỗ buổi biểu diễn này sẽ diễn ra ở một sân khấu mini- là phòng bệnh này, và với một vài khán giả ít ỏi.

Như lần đầu tiên đến đây, tôi lại nhờ chú An Thông lấy cho mình cây đàn guitar màu hổ phách. Tôi chơi đàn. Và hát. Bẳng cả tâm hồn và trái tim.

Tất cả mọi người quây quần lại quanh giường bệnh. Cậu bé Antony khi nãy òa khóc nức nở nay đã ngừng khóc, chăm chú nghe tôi hát.

Bài hát cuối cùng…dành cho ông.

Bài hát nói về những ngày Chủ Nhật tươi đẹp, khi ta có thể gác hết công việc bận rộn sang một bên, trở về bên thiên nhiên, cùng nhau vui cười và quên đi hết mọi đau khổ, buồn phiền.

Tôi những tưởng mình sẽ hát thật trôi chảy và vui vẻ, nhưng không hiểu sao nước mắt từ đâu đến cứ lăn dài trên má, nó khiến giọng tôi nghẹn lại. Trái tim tôi như đang bị ai bóp chặt.

Không lâu sau đó, tôi ngừng hát, ngừng chơi đàn.

Bởi vì …ông An Mạnh đã không còn nghe tôi hát được nữa.

Ông cũng không bao giờ còn có thể gọi tên tôi-Hạ Kem thêm lần nữa.

Ông nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ miên man, một giấc ngủ đẹp đẽ, thanh thản…

Đám tang ông An Mạnh được đưa trong một ngày mưa gió.

Cả nước cùng hàng triệu trái tim yêu âm nhạc hướng về ông. Quanh khu nhà Hoàng Gia và quanh bệnh viện, người ta đem hoa, ảnh và không biết bao thứ đồ lưu niệm đặt ở đó.

Họ khóc, họ ôm lấy nhau trong xót xa.

Cuối cùng ông cũng đã về bên người vợ yêu dấu.

Yên nghỉ nhé, người ông đáng kính của cháu…

Những ngày sau đó, tôi xuất hiện trên báo xin lỗi tất cả khán giả, các fan hâm mộ về buổi biểu diễn tối hôm ấy. Thật may mắn là tất cả đều đồng cảm với tôi và luôn mong chờ giọng hát họ yêu mến.

Cũng trong những ngày đen tối ấy, Mai Linh đến tìm gặp tôi. Trông cô ấy buồn hơn bao giờ hết, hai mắt Mai Linh sưng vù.

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, thú nhận hết tất cả những rắc rối đã từng gây ra và mong tôi hãy tha thứ cho Mai Linh. Chính ngài nhạc sĩ trước khi qua đời đã dặn Mai Linh, trước khi trở thành một người nghệ sĩ, phải học được cách yêu thương. Suy nghĩ mãi cuối cùng cô ấy đã quyết định nói với tôi.

“Là mình đã nhờ người nhốt cậu trong phòng tập vũ đạo, đã làm hỏng cây đàn của cậu, là mình đã cố tình tung bài hát ấy lên mạng để phá đám cậu.” Vừa nói cô ấy vừa thút thít.

“Mai Linh à, mình không trách cậu đâu.” Tôi vỗ vai an ủi cô ấy.

“Thật ư?”

“Ừ.” Tôi mỉm cười.

Và bạn tin không, sau lần đó tôi và Mai Linh đã trở nên cực kì thân thiết. Cô ấy còn giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc học thanh nhạc. Một tình bạn mới đang dần bắt đầu.

Còn nữa, sau đó phía Fresh Music đã tìm ra người đưa bản audio “Về bên em” cho Mai Linh. Đúng như tôi dự đoán, người đó là quý cô hung dữ Thảo Vy. Sau sự việc ấy cô Thảo Vy xấu hổ vô cùng, nên đã nộp đơn xin rút khỏi Fresh Music và đứng ra xin lỗi mọi người.

[Hai tuần sau]

Skyler đến gặp tôi ở phòng tập piano. Cũng đã lâu rồi tôi không thấy anh ấy, kể từ hồi biết chuyện Jenny và đám tang ông An Mạnh.

Anh ấy đã thay đổi kiểu tóc, và thú thật trông anh ấy thực sự rất điển trai.

“Em vẫn tốt chứ?”

“Ừm, em thấy khá hơn trước nhiều rồi. Còn anh thì sao?”

“Anh cũng vậy. Dù chuyện gì khủng khiếp có xảy đến thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.”

“Anh nói phải, cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn.”

Khi ông An Mạnh không còn hiện hữu bên cạnh chúng tôi nữa, trời vẫn cứ xanh, nắng vẫn cứ vàng, và gió vẫn cứ thổi.

Tất cả chúng tôi đều phải vui vẻ sống tiếp cuộc sống của mình, bởi ở một nơi nào đó bên kia thế giới, ông đang dõi theo chúng tôi, đặt niềm tin hy vọng ở chúng tôi. Tôi tin nếu mình làm được như vậy, ông sẽ luôn mỉm cười mãn nguyện.

“Kem này, chuyện về Jenny…anh xin lỗi.”

“Ừm…”

“Lần đầu tiên gặp em, chính xác hơn là thấy em qua clip online, anh đã không khỏi ngạc nhiên. Sao em lại giống cô ấy đến vậy? Rồi anh quyết định về Việt Nam gặp gỡ và giúp đỡ em. Anh muốn tìm lại hình ảnh một Jenny đáng yêu, lí lắc anh từng biết. Nhưng anh đã nhầm. Chính Kiwi đã cho anh thấy điều đó. Em không phải là Jenny, và em không đáng bị nhầm lẫn như vậy. Em là chính em. Không một ai khác cả.”

“…”

“Em…sẽ tha thứ cho anh chứ?” Ánh mắt màu khói của anh ấy ngập đầy sự chân thành.

“Ừ, em hiểu mà Skyler. Em sẽ không suy nghĩ gì đâu.”

“Cảm ơn em.” Khóe môi Skyler thoáng nở một nụ cười.

“Anh hãy giữ lấy hình ảnh Jenny trong tim, đừng để nó phai nhạt. Rồi sẽ có ngày cô ấy quay trở lại.”

Ngừng một lúc, tôi lại tiếp.

“Cả Kiwi nữa. Anh ấy và Jenny trông cũng rất đẹp đôi.”

Nhớ lại bức ảnh đó tôi lại thấy trĩu nặng trong lòng.

“Anh không hiểu? Em đang nói về cái gì vậy?”

“À, lần trước em có nhìn thấy bức ảnh Jenny và Kiwi. Lãng mạn thật, cái khoảnh khắc Jenny hôn nhẹ lên má Kiwi ấy. Họ thật đẹp đôi.”

“Ra vậy, haha!” Skyler cười vang.

“Sao anh lại cười?”

“Anh nghĩ em đã có chút nhầm lẫn ở đây.”

“Nhầm lẫn?”

“Anh hỏi em nhé, hai người bạn thân nhau có thể hôn lên má nhau không?”

Gì cơ? Ừm, cũng có thể. Nhưng chuyện này kì cục thật. Bởi lẽ tôi đã bao giờ hôn lên má cậu bạn thân Siro đâu? Nếu tôi làm thế My sẽ hít le tôi mất.

Nhưng ba người bọn họ đều có một nửa là Mĩ và Thụy Điển, hẳn cách suy nghĩ cũng khác, có thể sẽ thoáng hơn. Người Tây họ vẫn ôm hôn nhau như một lời chào hỏi đó thôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Ôi không…mình bị hâm thật rồi! Lẽ nào bức ảnh đó không phải là…

“Cả ba bọn anh đều rất thân thiết với nhau như những người bạn. Hơn nữa Jenny là bạ


n gái anh, không phải Kiwi.”

ÔI TRỜI!

Tôi đã hiểu nhầm Kiwi mất rồi!

Hạ Kem chết tiệt, mi có thể ngốc hơn nữa đi!

“Kem à, anh sẽ dẫn em đi xem thứ này.”

Rồi Skyler đưa tôi đến biệt thự nhà Hoàng Gia, dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ trên gác mái trông ra khu vườn xinh đẹp.

“Đây là căn phòng bí mật của Kiwi. Ngoài anh ra không một ai khác có thể vào đây.”

Căn phòng bí mật ư? Sao toàn vật dụng liên quan đến hội họa thế này?

Ở đây có rất nhiều cọ vẽ, khung tranh, tĩnh vật làm mẫu, khay đựng màu. Chủ nhân của căn phòng này hẳn rất đam mê mĩ thuật.

Tôi chợt nhớ lại lần trước ở ngôi nhà gỗ, ông An Mạnh đã chỉ cho tôi rất nhiều bức tranh anh Kiwi vẽ từ ngày bé xíu, tôi đã trầm trồ và không nghĩ được Kiwi lại là một người yêu hội họa.

“Rất đẹp và có hồn đúng không?”

“Ừ, bức nào cũng tuyệt cả.”

“Là Kiwi vẽ cả đấy.”

“Anh ấy là họa sĩ ạ?”

“Gần như vậy.” Skyler mỉm cười, tay lướt nhẹ qua khung tranh đang vẽ dang dở. “Một đam mê bị ngăn cấm.”

“Bị ngăn cấm?”

“Bố mẹ nó không muốn nó theo ngành hội họa. Tất cả những gì cô chú ấy muốn là Kiwi sẽ trở thành CEO quản lý chuỗi nhà hàng bên US.”

Vậy bố mẹ anh ấy cũng giống bố mẹ tôi rồi, luôn mong muốn tôi trở thành một nhà kinh tế.

“Nhưng ngăn cấm có ích gì chứ? Bên ngoài nó luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng cứ rảnh rỗi là nó lại chui vào đây miệt mài với những bức vẽ. Thực ra Kiwi muốn trở thành một kiến trúc sư.”

Tôi nhíu mày dõi theo Skyler.

“Anh dẫn em đến đây vì muốn cho em xem thứ này.”

Rồi Skyler tiến về phía gần cửa sổ nơi có bức tranh đang được phủ một lớp vải kín mít.

Rất nhanh chóng, Skyler giật tung tấm vải lên khoảng không.

“Tác phẩm tâm đắc nhất của Kiwi.” Anh ấy nhìn chăm chú vào bức tranh.

Ôi…

Tôi không còn nói được gì nữa. Một thứ cảm xúc mãnh liệt trào dâng không ngừng.

Bức tranh hiện ra thật rõ rệt, đẹp đẽ dưới ánh nắng vàng.

Một cô gái đội mũ len màu xanh lá cây, tóc nâu buông dài, đeo kính cận thị màu đen đang dắt chiếc xe đạp mini ra khỏi cổng. Sau lưng cô ấy là hàng thông xanh mướt đang ngả nghiêng trong gió. Cô gái ấy đang ngây ngô nhìn về phía trước, nơi có chàng hoàng tử luôn ngự trị trong trái tim cô.

Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng đẹp trời hôm ấy, khi vừa dắt xe ra khỏi cổng đã bắt gặp Kiwi với chiếc xe đạp địa hình.

Anh vẫn nhớ khoảnh khắc ấy ư?

“Kiwi vẫn luôn nói với anh về một cô gái đặc biệt. Mặc dù cô gái ấy cao có 1m50, cận thị nặng, đeo niềng răng, chẳng nổi bật gì cả, nhưng nụ cười của cô ấy còn tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời, và giọng hát của cô ấy vô cùng đáng yêu. Cô gái ấy lúc nào cũng rụt rè khi đứng trước người lạ. Không chỉ thế mà còn hậu đậu nữa chứ, phục vụ bàn thế nào mà vấp ngã bay cả ly cà phê và bánh kem vani vào người Kiwi. Chiếc áo cô gái ấy giặt cho Kiwi tuy không sạch, lấm lem vết bẩn, nhưng Kiwi lại thích mặc nó vô cùng. Và em biết không?” Skyler ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cô gái ấy chính là em đó.”

Giây phút ấy, tôi liếc nhìn về góc dưới bức tranh, nơi có những hàng chữ nhỏ xíu được viết cẩn thận bằng bút chì màu.

…[Tôi yêu em, Ice-cream]…

Ngồi sau xe của Skyler, tôi ôm chặt lấy vạt áo anh ấy. Lần này Skyler lao xe đi vun vút nhưng tôi chẳng còn sợ nữa.

Kiwi, sao anh không nói cho em biết về việc anh sang Mĩ du học?

Ôi, tim mình gần như vỡ tung.

Skyler nói sau khi ông An Mạnh ra đi, anh ấy đã rơi vào khủng hoảng và bế tắc. Chính ông đã dặn dò Kiwi phải thực hiện ước mơ của mình bằng bất cứ giá nào, kể cả có bị ngăn cấm.

“Kiwi không hề biết em cũng thích nó.”

Không hề ư? Mình luôn luôn thích anh ấy, thích đến phát điên lên được. Và mình sẽ đi nói với anh ấy ngay bây giờ đây. Dù trời có sập đi chăng nữa.

“Còn 45′ nữa chuyến bay sẽ cất cánh.”

Đến nơi tôi chạy như bay vào đại sảnh tìm kiếm Kiwi mà quên béng mất mình là Hạ Kem.

Tôi cố gắng tìm một hình bóng cao gầy, mặc đồ đen lịch lãm. Anh ấy ở đâu đó quanh đây, nhất định là thế.

“Sao trông quen quen vậy nhỉ?”

“Ô đây có phải là…”

“Á á á! Hạ Kem!”

Một tốp các bạn học sinh òa lên. Họ nhanh chóng phát hiện và quây thành một vòng tròn quanh tôi.

“Cho em xin chữ kí!”

“Chụp hình với em nhé!”

“Em nữa chị ơi!”

“Á á em nữa! Em muốn một chữ kí!”

“Em có đem theo album của chị trong cặp!”

Không xong rồi, các bạn fan làm náo loạn cả khu này lên khiến bao nhiêu người chú ý. Họ nháo nhác cả lên xin chữ kí và chụp ảnh khiến tôi không kịp thở.

Còn 25′ nữa, làm sao bây giờ?

Vừa kí tôi vừa lùi lại về phía sau. Thời cơ đã đến.

“Xin lỗi các bạn.”

Chạy!

Tôi cắm đầu cắm cổ chạy một mạch như động viên điền kinh chuyên nghiệp. Đám đông cũng ồ hết cả lên, họ dồn dập đuổi theo tôi!

Ôi trời, tình cảnh trớ trêu quá.

Tôi chạy lên tầng hai, họ cũng chạy theo tôi.

“Chị còn chưa kí cho em mà!”

“Bạn ơi chụp ảnh với mình!”

“…”

Đang chạy qua hành lang thì một bàn tay túm lấy áo tôi, kéo vào căn phòng cạnh đó rồi đóng sập cửa lại, ép tôi vào tường.

“Shh!”

“Anh Kiwi?” Tôi chẳng tin nổi vào mắt mình nữa.

“Ừm, là anh.” Hai tay anh ấy chống vào khoảng tường trên vai tôi.

Rồi Kiwi bấm điện thoại gọi cho Skyler muốn nhờ anh ấy tới đây đưa tôi về.

“Tại sao anh không nói cho em biết?”

“Nói gì?”

“Về việc anh đi Mĩ…” Tôi mím chặt môi cố nén cảm xúc của mình lại.

“Thì sao?”

“Không sao cả.” Tôi lặng người.

“Ừm, có gì quan trọng không?” Kiwi buông lời lạnh lùng. “Nếu không có gì thì anh đi đây. Em ở lại chờ Skyler đến đưa về. Bảo trọng.”

Sau khi chắc chắn đám đông người hâm mộ đã đi xa, Kiwi toan mở cửa ra ngoài.

Không, mình không thể để anh ấy đi như vậy được.

Nghĩ vậy tôi lao tới vòng tay ôm chặt lấy anh ấy từ phía sau.

“Anh đừng đi, Kiwi.” Tôi nói trong nghẹn ngào.

…[Em...yêu...anh]…

Thế đấy, cuối cùng thì tôi cũng thốt lên được.

Em luôn yêu anh, Kiwi. Kể cả anh có là ánh mặt trời nóng bỏng đi nữa, kể cả anh có thể khiến em tan chảy.

Vài giây ngỡ ngàng, Kiwi đưa tay lên nắm lấy tay tôi gạt ra, giọng anh trầm lại.

“Anh phải đi rồi.”

Dù trời có sập em cũng cứ ôm anh thật chặt không buông ra đâu.

“Ice-cream à, anh thực sự phải đi rồi.”

Vẫn ôm không hề xoay chuyển.

“Đồ ngốc, làm như thế này anh sẽ nhớ em hơn đấy.”

Rồi Kiwi quay lại, siết chặt vòng tay.

“Bởi vốn dĩ anh đã nhớ em lắm rồi. Lúc nào anh cũng nhớ em, nhớ đến phát điên lên được.”

Và anh cúi xuống hôn tôi. Rất tự nhiên như thế.

Nụ hôn tạm biệt giữa Gấu Trắng và Tảng Băng Mùa Xuân…

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/19438


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận