Con Ma Trả Thù Người Chương 3

Chương 3

Ông ở trần, mặc quần soọc tiến lên tham gia câu chuyện:

- Ai ở đây có thể làm một chuyện như vậy?

Một cậu bé mạnh bạo nói:

- Già Matlin dám làm.

Cậu có cái cằm xệ, cặp kính cận nằm gọn trên sống mũi cao nhọn:

- Cháu là Phil Bourchard.

Cậu nói với ông cảnh sát chẳng có vẻ sợ hãi gì.

- Cháu là Ernic Allen – Tính chất hùa theo bạn toát ra khắp thân hình gầy gò của cậu. Chúng cháu mới khám phá ra, già Matlin chẳng muốn ai đi trên vườn ngôi nhà cổ của ông ấy cả.

- Đúng đấy, ông ấy chẳng bằng lòng ai đứng lên đất của ngôi nhà cũ cả. Chính là già Matlin.

Freddy Titus hét toáng lên:

- Đúng ông ấy, đúng ông ấy.

Bà chăm sóc cho Freddy mặc áo xanh bây giờ mới lên tiếng:

- Bây giờ cháu nên giữ yên lặng để người lớn giải quyết. Tôi sẽ mách bố cậu đấy.

Đó là cách kìm giữ trẻ con ít ồn ào nhất. Nhưng dường như cậu bé không nghe thấy.

Thẩm phán Kittinger kiên nhẫn thử một lần nữa:

- Cháu muốn đổ tội cho ông cụ thì cháu phải có bằng chứng chứ, Freddy.

- Con Bones đâu có làm hư tài sản của cụ ấy. Nó chẳng phá hỏng cái gì cả. Chính già Matlin làm.

- Thằng quỉ nhỏ nói láo!

- Ông ấy nói láo!

Ông cảnh sát lại lắc vai Freddy lần nữa:

- Thế làm sao mà tụi mày thấy con chó?

- Chúng cháu đang ở nhà Bourchard, đang định xuống nhà Titus.

- Và thấy con chó đã chết rồi. – Freddy thêm vào.

Cụ Matlin uể oải đáp lại:

- Tôi không biết chuyện đó. Chẳng biết tí gì cả.

Ông cảnh sát đứng giữa đám, bực mình hỏi:

- Có ai ở đây thấy chuyện gì không?

Ông mặc quần soọc phát biểu:

- Tôi là Daugherty, người hàng xóm của ông Matlin nhưng nhà quay ra phố Hannibal. Tôi vẫn ngồi trong vườn sau nhà. Tôi không thấy chuyện gì cả.

Phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo bông cũng lên tiếng:

- Tôi là Page, ở góc đối diện, phía bên kia đường. Tôi thấy rõ ràng một người đàn ông lạ đi vào lối xe đi nhà ông Matlin sáng nay.

- Thưa bà lúc mấy giờ ạ?

- Khoảng mười một giờ, ông ấy ăn mặc luộm thuộm, đi vào lối xe và quanh quẩn ở gara.

- Ông ấy không đi vào nhà chính à?

- Không. Ông ấy chỉ ở trong khuôn viên nhà khoảng ba phút. Tôi tin là ông ấy có ôm theo một cái gì, ăn mặc tồi tàn, điệu bộ rất khả nghi, giống như dân cầu bơ cầu bất.

Lời khai này khiến những người lớn cảm thấy nhẹ nhõm. Mike Russell nhận xét:

- Ồ, thật là một ông già du thủ du thực mà lương thiện. Bà có chắc không, bà Page? Chuyện khó xảy ra quá!

Người phụ nữ sửng cồ lên:

- Ông cho là tôi nói láo à?

Russell mở miệng định nói, anh thấy bàn tay ông thẩm phán chạm tay anh, rồi giọng nói ôn tồn của ông:

- Đây là khách của tôi, ông Russell… Freddy. Thầy để cho cậu ấy đi đi: chắc giờ đây cậu ấy đã hiểu. Cháu Freddy này, cụ Matlin không ở nhà sáng nay. Có thể là người lạ đó… hay chỉ là một tai nạn bất ngờ.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t99319-con-ma-tra-thu-nguoi-chuong-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận