Dilxi bế Biu ngủ ngặng trĩu cánh tay, bác Peter đang khóc và chị bếp lấy tạp dề lau bộ mặt đẫm lệ. Cả ba nhìn nàng như thầm hỏi bây giờ họ phải làm gì. Nàng nhìn dọc hành lang về phía phòng khách, thấy Indio và cô Pitti đứng im lặng nắm tay nhau và lần đầu tiên, Indio mất đi vẻ ương bướng cố hữu. Giống như đám đầy tớ da đen, họ nhìn nàng, vẻ cầu khẩn, chờ đợi nàng bảo ban mọi việc. Nàng bước vào phòng khách và hai người kia sáp lại bên nàng.
- Oâi, Xcarlet, làm gì…, bà Pitti mào đầu, cái miệng bầu bĩnh trẻ
con run lên.
- Đừng nói với tôi, kẻo tôi la lên bây giờ. Thần kinh quá căng
thẳng khiến giọng nàng đâm gắt gỏng, hai tay nàng ghì chặt hai mạng sườn. Nghĩ đến việc phải nói về Meloni, phải thu xếp những việc tất yếu không tránh được sau một cái chết, cổ họng nàng se lại – Tôi không muốn nghe một lời nào từ miệng hai người.
Vẻ quyết đoán trong giọng nàng làm hai người lùi lại, vẻ phật ý,
ngơ ngác hiện trênnét mặt. “Mình không được khóc trước mặt họ”, nàng tự nhủ. “Mình không được suy sụp lúc này, kẻo họ sẽ òa khóc theo, rồi đám gia nhân cũng sẽ tru lên và cả nhà thành điên loạn mất. Mình phải trấn tĩnh lại. Gặp người thầu đám ma, thu xếp tổ chức tang lễ, lo liệu sao cho nhà cửa sạch sẽ và có mặt ở đây để tiếp những người sẽ ôm lấy cổ mình mà khóc, Asli không thể làm những việc ấy, Indio và bà cô Pitti cũng vậy. Mình phải cáng đáng thôi. Oâi, cái gánh nặng mới mệt mỏi làm sao! Lúc nào mình cũng có trên vai một gánh nặng mệt mỏi và bao giờ cũng là một gánh nặng của người khác”.
Nàng nhìn vào bộ mặt bàng hoàng đau đớn của Indio và bà cô Pitti,
và cảm thấy hối hận. Meloni hẳn không ưng nàng đối xử gay gắt thế với nhưng người yêu quý cô ấy.
- Tôi lấy làm ân hận đã cáu kỉnh, nàng nói một cách khó khăn.
Đó chỉ tại tôi … cháu lấy làm ân hận về thái độ, cô ạ. Cháu ra hiên một phút đây, cháu cần được một mình. Và nàng cần phải khóc cho nhẹ bớt, nếu không tim nàng sẽ vỡ mất.
Nàng bước ra hàng hiên tối và đóng cửa lại sau lưng, cảm thấy
không khí ẩm ướt ban đêm mát rượi trên mặt. Mưa đã tạnh. Tịnh không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng nướcmưa thỉnh thoảng nhỏ giọt từ trên mái nhà. Cảnh vật chìm trong một màn sương dày lành lạnh phảng phất mùi của năm tàn. Tất cả các nhà bên kia đường đều tối đen, trừ một ngọn đèn ở cửa sổ ha71t ra phố một luồng ánh sáng vẫn những bụi vàng yếu ớt chọi lại màn sương. Như thể cả thế giới bị bao bọc trong một làn khói xám chuyển động. Và cả thế giới đều im lìm.
Nàng dựa đầu vào một cột hiên và chuẩn bị khóc, nhưng nước mắt
không chịu chảy ra. Tai họa này quá lớn không khóc được. Toàn thân nàng rung lên. Còn dội lên trong tâm trí nàng tiếng ầm ầm của hai thành trì kiên cố vừa sập đổ tan thành bụi. Nàng đứng một lúc, cố vận dụng câu thần chú cũ: “Mình hẵng khoan nghĩ về chuyện này, để đến mai, khi mình đủ sức chịu đựng hơn đã”.
Nhưng câu thần chú đã hết mầu nhiệm, ngay bây giờ, nàng phải
nghĩ về hai vấn đề: thứ nhất, Meloni – nàng yêu và cần Meloni đến mức nào; thứ hai – Asli cùng sự khăng khăng mù quáng đã khiến nàng không chịu nhìn thấy con người đích thực của chàng. Và nàng biết rằng những ý nghĩ về hai điều ấy bao giờ cũng dau đớn như nhau, ngày mai cũng như mọi ngày sẽ tới của đời nàng.
“Bây giờ mình chưa thể quay vào trong đó và nói chuyện với họ được”, nàng nghĩ thầm. “Đêm nay, mình chưa thể giáp mặt Asli và an ủi chàng được. Không, đêm nay thì chưa được! Sáng mai, mình sẽ đến sớm và làm những việc cần làm, nói những lòi an ủi cần nói, nhưng đến nay thì chưa. Mình không thể. Bây giờ mình về nhà thôi”.
Nhà cách đây có năm nhà thôi. Nàng sẽ không đợi bác Peter nức nở thắng ngựa vào xe, nàng sẽ không đợi đi nhờ xe bác sĩ Mid. Nàng sẽ không chịu nổi những giọt nước mắt của người lão bộc cũng như sự lên án thầm lặng của ông đốc tờ. Nàng đi nhanh xuống những bậc thềm trước nhà, không áo mũ, lao vàođêm sương mù. Nàng quành góc phố, ngược lên đồi về phía phố Cây Đào, bước đi trong một thế giới ướt át tịch mịch, ngay cả bước chân của nàng cũng lặng lẽ như trong một giấc mộng.
Trong khi đi ngược lên đồi, ngực tức nghẹn những giọt nước mắt không trào ra được, một cảm giác hư ảo chợt chen vào tâm thức nàng: Nàng cảm thấy nàng đã từng ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo này, trong cùng một hoàn cảnh tương tự – không phải một mà nhiều lần rồi. Thật vớ vẩn, nàng gượng gạo nghĩ thầm, rảo bước nhanh hơn. Thần kinh đang đánh lừa nàng. Nàng hoang mang đưa mắt nhìn quanh và cái cảm giác đó rõ thêm, kỳ lạ nhưng quen thuộc. Nàng ngẩng phắt đầu lên như một con vật đánh hơi thấy nguy hiểm. Chỉ tại mình quá mệt đấy thôi, nàng cố tự trấn an. Vả lại, đêm nay thật khác thường, sương mù nhiều quá. Mình chưa từng thấy sương mù dày đặc như thế này bao giờ, trừ… trừ… !
Thế rồi nàng hiểu ra và nỗi sợ bóp chặt lấy tim nàng. Bây giờ, nàng hiểu ra rồi. Trong hàng trăm cơn ác mộng, nàng đã chạy giữa màn sương như thế này, qua một xứ sở ma quái không có mốc địa giới gì hết. Một vùng ngập chìm trong sương mù dày đặc lạnh lẽo, đầy những bóng ma quái nắm bắt nàng. Phải chăng nàng lại mơ, hay đây là cơn mơ đã thành sự thật?
Trong một lúc, nàng hoang mang, mất hết ý thức về hiện thực. Cái cảm giác về cơn ác mộng cũ xâm chiếm nàng, mạnh hơn bao giờ hết, và tim nàng bắt đầu lồng lên. Nàng lại đứng giữa chết chóc và tịch mịch, y hệt một lần nàng dã đứng như thế ở ấp Tara. Tất cả những gì đáng kể trên đời đã tan biến, cuộc sống tàn lụi và nỗi kinh hoàng ào ào qua tim nàng, gào hú như một cơn gió lạnh. Cái khủng khiếp ẩn trong màn sương, àm cũng chính là màn sương, vươn tay túm lấy nàng. Và nàng bắt đầu chạy. Như đã chạy hàng trăm lần trong mơ, lúc này, nàng nhắm mắt chạy như bay, không biết chạy đi đâu, thúc đẩy bởi mộtnỗi sợ không tên, sục trong màn sương xám tìm một chốn an toàn đâu đó.
Nàng chạy ngược lên con phố tối, đầu cúi xuống, tim đập rồn, hơi đêm ướt trên môi, hàng cây trên đầu đe dọa. Đâu đó, đâu đó trong cái vùng hoang dại ước át tịch mịch này, có một nơi ẩn náu! Nàng hổn hển lao nhanh lên dốc, vạt váy ướt dán vào mắt cá chân, lạnh giá, phổi như muốn vỡ tung, chiếc coócxê thắt chặt ép mạnh xương sườn nghiến vào tim.
Thế rồi trước mặt nàng, hiện ra một ánh đèn, một dãy ánh đèn, mặc dầu lờ mờ và lập lòe nhưng là thật. Trong cơn ác mộng của nàng, không bao giờ có ánh đèn ấy. Aùnh đèn có nghĩa là an toàn, là có người, có thực tại. Đột nhiên nàng ngừng chạy, nắm chặt tay lại, ráng sức vùng ra khỏi cơn hoảng sợ, thu hết nhãn lực nhìn trân trân vào dãy đèn hơi báo hiệu cho nàng biết đó là phố Cây đào của Atlanta chứ không phải cái thế giới mù xám của hôn mê và ma quỷ.
Nàng gieo mình xuống một cái trụ đậu xe thở dốc, bám riết lấy thần kinh níu lại như thể đó là những sợi dây thừng đang tuột nhanh khỏi tay nàng.
“Mình đã chạy… chạy như một người điên!”. Nàng nghĩ thầm. Người run lên nhưng đã bớt sợ, tim d8ập thình thịch… nôn nao. “Nhưng chạy đi đâu?”.
Lúc này, nàng thở đã dễ hơn, nàng ngồi ép hai tay vào mạng sườn và nhìn dọc theo phố Cây đào. Trên đầu dốc kia, là nhà nàng. Dường như tất cả các cửa sổ của ngôi nhà ấy đều sáng đèn, những ánh đèn thách thức màn sương. Nhà mình! Đó là thực tại! Nàng khao khát nhìn cái khối mờ mờ của ngôi nhà đằng xa, lòng đầy biết ơn và một cái gì an tĩnh trùm lên tâm hồn nàng.
Nhà! Đó là nơi nàng muốn tới. Đó là nơi nàng chạy tới. Về nhà với Rhett!
Nhận thức đó vừa nhen lên, nàng liền cảm thấy như rứt hết mọi xiềng trói đồng thời rũ đi cả nỗi sợ đã ngự trong những cơn mê của nàng từ cái đêm nàng lặn lội về ấp Tara để thấy cảnh tận thế. Ở cuối con đường về Tara, nàng đã chẳng tìm thấy an toàn, mọi thứ: sức mạnh, khôn ngoan, thương yêu trìu mến, thông cảm đều mất sạch. Những thứ ấy hiện thân ở bà Ilon, đã là bức tường thành che chở cho nàngsuốt thời con gái. Và mặc dầu từ sau đêm ấy, nàng đã đạt được an toàn vật chất, trong những giấc mơ, nàng vẫn là đứa bé khiếp đảm đi tìm sự an toàn đã mất trong cái thế giới đã mất ấy.
Giờ đây, nàng đã biết cái bến nương náu nàng tìm trong những cơn mê, cái nơi yên ổn ấm áp luôn luôn bị chìm lấp trong sương mù. Đó không phải là Asli – Ồ, không bao giờ là Asli! Ở anh ta, chẳng có hơi ấm gì hơn ở một vùng cát lầy. Đó là Rhett – Rhett, con người có đôi cánh tay mạnh mẽ để ôm ghì nàng, có bộ ngực rộng để nàng ngả cái đầu mệt mỏi vào, có cái cười giễu cợt để quy những lo âu của nàng về đúng tầm của chúng. Và hoàn toàn thông cảm, vì cũng như nàng, Rhett nhìn sự thật nguyên si không tô vẽ, thoát khỏi những khái niệm không thực tế và danh dự, hy sinh hoặc lòng tin quá đáng ở bản chất con người. Và chàng yêu nàng! Tại sao nàng không nhận ra là chàng yêu nàng, mặc dầu chàng thường buông những nhận xét trêu chọc ngược lại? Meloni đã nhìn thấy những điều đó và, trong hơi thở cuối cùng, đã nói: “Hãy tử tế với anh ấy”.
“Oâi”, nàng nghĩ thầm, “Asli đâu có phải là người duy nhất mù quáng một cách ngu xuẩn. Lẽ ra, mình phải thấy Rhett là người như thế nào”.
Trong bao năm, nàng đã dựa vào bứ`c tường đá kiên cố là tình yêu của Rhett và coi đó, cũng như coi tình cảm của Meloni, là chuyện đương nhiên, tự phỉnh phờ rằng mình đã hoàn toàn tự lực tự cường. Và cũng như một lát trước đây, nàng đã nhận chân ra rằng Meloni luôn ở bên cạnh nàng trong những lúc chiến đấu quyết liệt với cuộc sống. Lúc này nàng hiểu rằng Rhett đã đứng lặng lẽ sau lưng nàng làm hậu thuẫn, yêu nàng, hiểu nàng, sẵn sàng giúp đỡ. Rhett tại cuộc bán hàn gphúc thiện, đọc thấy nỗi thèm muốn nôn nóng trong mắt nàng và đã tìm cách đưa nàng tham gia vào điệu luân vũ. Rhett giúp nàng rứt khỏi xiềng trói của thủ tục để tang chồng. Rhett hộ tống nàng qua những phố bốc cháy, ầm ầm tiếng nổ, cái đêm Atlanta thất thủ, Rhett cho nàng vay tiền để khỡi sự gây dựng cơ nghiệp, Rhett an ủi nàng những đêm nàng thức giấc, khóc cuồng lên vì nỗi kinh hoàng trong mộng – chao, không một người đàn ông nào có thể làm thế mà không yêu ta đến điên dại!
Nước từ trên cây nhỏ giọt xuốn gnàng, nhưng nàng không cảm thấy gì, Sương mù cuồn cuộn quanh nàng, nhưng nàng không buồn để ý. Vì khi nàng nghị đến Rhett với bộ mặt ngăm đen, hàm răng trắn gbóng và đôi mắt đen linh hoạt, một luồng run rẩy chạy khắp người nàng.
“Mình yêu chàng”, nàng nghĩ thầm và như bao giờ cũng thế, nàng chấp nhận sự thật đó chẳng mấy ngạc nhiên, khác nào một đứa trẻ nhận một món quà. “Mình không biết mình đã yêu chàng baolâu, nhưng đó là sự thật. Vànếu không có Asli, hẳn mình đã nhận ra điều đó từ lâu rồi. Mình đã không th6ẻ nhìn được thế giới vì bị Asli chặn tầm mắt lại”.
Nàng yêu Rhett, kẻ vô lại đểu cáng, không có liêm sỉ hoặc danh dự – chí ít là danh dự theo cánh nhìn nhận của Asli. “Chết tiệt cái thứ danh dự của Asli!”, nàng nghĩ thầm. “Cái danh dự của Asli bao giờ cũng bỏ rơi mình. Phải, ngay từ ban đầu khi mà anh ta tiếp tục đến gặp mình mặc dầu đã biết gia đình muốn anh ta lấy Meloni. Rhett thì không bao giờ bỏ rơi mình, ngay cả trong cái đêm khủng khiếp có cuộc tiếp tân của Meloni, khi mà đáng ra chàng phải vặn cổ mình. Ngay cả khi chàn gđể lại mình trên đường, cái đêm Atlanta thất thủ, chàng cũng biết rằng mình sẽ thoát hiểm. Chàng biết rằng mình sẽ vượt qua bằng cách nào đó. Ngay cả khi chàng làm như bắt mình phải có đi có lại khi mình đến vay tiền chàn gở trại giam của bọn Yanki. Chàng ắt chẳng chơi trò thân tình với mình. Chàng chỉ thử mình thôi. Suốt bao lâu, chàng đã yêu mình, mà mình thì thật tệ với chàng. Mình đã luôn luôn xúc phạm chàng, nhưng chàng quá tự trọng không bộc lộ ra đây thôi. Và khi Bonny chết… ôi, sao mình lại có thể thế được nhỉ?
Nàng đứng thẳng người dậy và nhìn về phía ngôi nhà trên đầu dốc. Cách đây một tiếng, nàng nghĩ mình đã mất hết tất cả mọi thứ trên đời trừ tiền bạc, tất cả những thứ làm cho cuộc đời đáng sống: Bà Ilon, ông Gierold, Bonny, Mammy, Meloni và Asli. Nàng phải mất tất cả những người ấy để hiểu ra rằng nàng yêu Rhett – yêu vì chàng mạnh mẽ và vô liêm sỉ, đam mê và trần tục, giống như nàng.
“Mình sẽ nói hết với chàng”, nàng nghĩ thầm. “Chàng sẽ hiểu. Chàng bao giờ cũng thông cảm. Mình sẽ nói với chàng rằng mình ngu ngốc biết bao, rằng mình yêu chàng biết bao và mình sẽ bù đắp cho chàng tất cả”.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mạnh mẽ và sung sướng. Nàng không sợ bóng tối hoặc sương mù, và tim náo nức hát mùng, nàng biết mình sẽ không bao giờ còn sợ chúng nữa. Rồi đây bất kể lớp lớp sương mù có thể vây quanh nàng dày đặc đến đâu chăng nữa, nàng cũng biết nơi ẩn náu của mình. Nàng thoăn thoắt đi dọc phố về nhà và cảm thấy những khối nhà sao mà dài. Xa, xa lắc. Nàng xắn váy lên tận đầu gối và bắt đầu nhẹ nhàng chạy. Nhưng lần này, không phải chạy vì sợ. Nàng chạy vì đôi cánh tay của Rhett đang ở cuối phố.