Cuồng Đồ Tu Tiên
Tác Giả: Vương Tiểu Man
-- o --
Chương 175: Tỳ Bà châu. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan
Phi hành trên thành vào ban đêm, Diệp Không cũng không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện, hắn thuận lợi bay vào nội thành, đi tới một địa điểm vắng vẻ ở gần Diệp phủ rồi hạ xuống.
- Bát thiếu gia, ngài đã về rồi.
Lý lão tứ đang phụ trách gõ mõ cầm canh cùng thủ vệ, cho nên mỗi buổi tối trở về đều sẽ phải gặp hắn.
- Ừm, tình hình gần đây như thế nào, ta thấy rất khẩn trương a, ngươi ngồi xuống rồi nói.
Diệp Không cũng không vội vã đi vào nội viện mà ngồi nói chuyện với Lý lão tứ.
Lý lão tứ bị hắn bảo tự nhiên vô cùng nghe lời, chẳng qua nói cho cùng, loại cấp bậc như hắn chỉ là gia đinh bỏ đi dùng để khi dễ. Trước đây Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia, Cửu phu nhân đều bị Bát thiếu gia đánh sao, trong Diệp phủ còn có ai dám vuốt râu hùm tên ôn thần này nữa, sống không kiên nhẫn nổi sao?
Diệp Không nổi danh tính tình không tốt lại khách khí như vậy khiến cho chân tay Lý lão tứ vô cùng luống cuống.
- Bát thiếu gia, tốt nhất là để lão nô đứng nói chuyện.
Nghe qua Lý lão tứ nói, Diệp Không biết rõ tình thế trước mắt vẫn chưa quá khẩn trương, không phải sắp khai chiến mà đánh qua hai trận nhỏ.
Cả hai trận chiến đánh xong đều có được có mất, loại chiến đấu thăm dò này không lớn thế nhưng chiến đấu cũng rất thảm thiết. Song phương đều có một gã Thiên phu trưởng bỏ mình.
Nghe Lý lão tứ nói quân sĩ Man tộc vô cùng cường hãn, hung hăng không sợ chết, toàn liều mạng xông lên. Ngược lại quân Diệp gia không chiến đấu mười năm có chút mềm nhũn.
Diệp Không cảm thấy có khả năng này, chẳng qua hắn cảm thấy nguyên nhân lớn hơn chính là uy thế của Diệp Uy quá thấp. Tuy rằng quân Diệp gia không đi chiến tranh nhưng những quân sĩ Diệp gia được huấn luyện tại biên quan cũng không hề lười biếng, làm sao có thể mềm nhũn như vậy được? Lại nói vì sao Dực Hổ doanh của Diệp gia không xuất chiến?
Sự tình rất đơn giản, nếu như quân Diệp gia thoáng cái diệt sạch Man tộc thì nguy cơ của Diệp gia vẫn không thể giải trừ, Diệp Hạo Nhiên vĩnh viễn không trở về được. Chỉ có đánh cho tràn đầy nguy cơ, lung lay khiến cho Diệp Hạo Nhiên bắt buộc xuất mã thì hắn mới có cơ hội rời khỏi An Đô.
Cuộc chiến này càng đánh càng uất ức, phía trước đối địch, phía sau còn phải đề phòng hoàng đế. Chẳng qua nếu có thể đem Diệp Hạo Nhiên trở lại, như vậy sẽ là thắng lợi lớn nhất.
- Mấy ngày trước Diệp Văn cùng Diệp Vũ đã vào quân doanh.
Lý lão tứ còn nói thêm.
Diệp Không gật đầu:
- Chuyện này đối với bọn họ cũng là tôi luyện, như vậy mới có lợi, tránh khỏi chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết tại Nam Đô thành.
Kỳ thật Diệp Văn và Diệp Vũ không lăn lộn ngoài đời nổi ở Nam Đô thành. Rất nhiều người trong phủ biết hình dáng xấu xí trước khi chết của Nhị thái thái. Cho nên bình thường bọn hắn đều không có ý định hồi phủ, cả ngày chỉ đi lại trên đường cái, phòng bị những người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cho nên cũng chỉ còn cách đi chiến trường, nhìn xem có thể tích lũy chút quân công, mưu đồ ngày nổi danh được hay không.
- Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm, ngươi cũng nên đi đánh canh ba đi, ta về ngủ trước.
Chào hỏi với Lý lão tứ xong, Diệp Không liền trở về nội viện.
Thời gian đã không còn sớm, tất cả các phòng đều đã tối lửa tắt đèn, Diệp Không cũng không đi quấy rầy Trần Cửu Nương cùng hai thiếu nữ, hắn trở lại phòng của chính mình.
- Ta quyết định luyện hóa linh khí còn thừa ở trong nhà, sau đó ra ngoài lưu lạc, vừa vặn cũng có thể nhìn tình thế biên quan.
Diệp Không ngồi xếp bằng ở trên giường.
Hoàng Tuyền lão tổ cũng bay ra khỏi pháp khí tiểu kiếm, nói:
- Như vậy là tốt nhất, lão tổ ta còn sợ ngươi không biết nặng nhẹ, mới Luyện Khí kỳ tầng ba đã muốn hành tẩu bốn phương, hừ, chỉ sợ vừa ra ngoài đã bị người ta đuổi giết chạy trối chết!
Diệp Không cười khổ nói:
- Lão tổ, ngươi không sợ tổn thương ta à? Ta cũng không có kém như vậy a, mấy ngày hôm trước còn giết một Luyện Khí kỳ tầng sáu đấy.
- Đó là bởi vì tên kia nghèo kiết xác, giết mười người như hắn cũng không tính có bổn sự. Nếu như ngươi gặp lại nữ nhân đánh lén ngày đó, cảnh giới cao hơn so với ngươi, pháp khí tốt hơn của ngươi thì ngươi trốn cũng không thoát! Đến lúc đó đừng mong lão tổ ta giúp ngươi!
Hoàng Tuyền lão tổ mắng xong, khẽ vươn tay: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Lấy hạt châu của ta ra.
- Đây.
Diệp Không nhanh chóng lấy hạt châu tỏa ánh sáng bảy màu từ trong túi trữ vật ra đưa cho Hoàng Tuyền lão tổ.
Hắn lại lấy xuống một cái túi khác rồi nói:
- Lão tổ, ngươi nói giúp ta bồi dưỡng một cực phẩm linh trùng…
Diệp Không vừa mới mở miệng đã bị Hoàng Tuyền lão tổ chặn họng:
- Tiểu tử, đừng làm phiền ta, lão tổ ta đang phải nghiên cứu hạt châu này, có thời gian rảnh rỗi sẽ làm giúp ngươi.
Diệp Không bất đắc dĩ nhìn túi linh thú ngây ngốc một hồi, sau đó lại tiến đến bên cạnh Hoàng Tuyền lão tổ nói:
- Lão tổ, ngươi nói lai lịch cùng tình huống của hạt châu này một chút đi. Nói không chừng ta có thể giúp ngươi nghiên cứu ra đầu mối, cái đó gọi là một người kế ngắn, hai người nhiều kế, ba anh thợ giày cũng bằng một Gia Cát Lượng…
- Gia Cát Lượng là thứ đồ chơi gì?
- …
Diệp Không té xỉu, hắn cảm giác Thương Nam đại lục thật không có văn hóa, ngay cả Gia Cát Lượng cũng không biết.
- Đó là một người rất thông minh tại quê của ta.
Diệp Không chỉ có thể nói như vậy, đương nhiên nếu nói cho Hoàng Tuyền lão tổ sự tích của Gia Cát Lượng, vậy chuyện hôm nay khỏi cần làm nữa.
Hoàng Tuyền lão tổ không hỏi tới, lão cũng không hứng thú nghe, chỉ nâng hạt châu lên nói:
- Hạt châu này là trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc, tên là Tỳ Bà châu.
- Trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc!
Diệp Không biết rõ thứ đồ chơi này vô cùng trân quý nhưng không ngờ lại trân quý như vậy. Ngẫm lại Ảnh tộc đã thống trị Thương Nam đại lục nhiều năm như vậy, bảo vật cũng nhất định nhiều vô kể, cái trấn tộc chi bảo này sẽ như thế nào?
Nhất định là báu vật trong báu vật, tốt trong tốt nhất.
- Lão tổ quả nhiên cường hãn, ngay cả trấn tộc chi bảo của Ảnh tộc cũng bị ngươi cướp đoạt, thật sự là bội phục, bội phục!
Ánh mắt Diệp Không nhìn về phía hạt châu kia đã bất đồng.
- Thứ có thể lọt vào ánh mắt của Hoàng Tuyền lão tổ ta sao có thể là rác rưởi? Nếu so với những đồ vật trên dưới một trăm linh thạch trên người ngươi thì tốt hơn rất nhiều!
Hoàng Tuyền lão tổ đắc chí, lâng lâng nói:
- Cho nên ta mới nói đó là một kiện bảo vật đáng giá bán đứng tất cả mọi người, cũng đáng để tất cả mọi người bán đứng ta!
- Chẳng qua, ta cảm thấy được, có nhiều thứ vĩnh viễn không thể bán đứng.
Hoàng Tuyền lão tổ liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Cho nên mới bảo ngươi ngu xuẩn a! Ngu ngốc! Nếu không phải ngươi ngu ngốc như vậy, ta sớm đã giết ngươi!
Diệp Không không phục nói:
- Ta cảm thấy ngươi mới là ngu ngốc, chỉ vì giữ tính mạng của mình mà còn làm vẻ muốn bán đứng tình bạn. Cuối cùng chỉ đạt được một hạt châu lại không biết tác dụng của nó, đây không phải việc hại người không lợi mình sao? Ngươi nói là ngươi ngu xuẩn hay ta ngu xuẩn hả?