Mộng xuân, khiến nàng cả đêm đều không bình tĩnh. Một thân mồ hôi, quần áo cũng ướt đẫm, phía dưới cũng thê thảm không nỡ nhìn. Nàng hết sức tức giận, sáng sớm, liền vọt tới gian phòng của sư phụ.
"Sư phụ, không xong rồi, không xong rồi, ta đã ngã bệnh rồi sao? Thế nào lại làm mộng xuân nha!" Viên Chiêu Quân vé chăn trên người của Đông Phương Tố, mặt khổ não hỏi.
Bị xốc chăn, Đông Phương Tố cũng không còn buồn ngủ, đối mặt với Viên Chiêu Quân còn là nhất quán cưng chiều, "Ngươi không có ngã bệnh, là luyện Tam Dương thần công vấn đề." Đông Phương Tố nói xong, nhìn mặt của Viên Chiêu Quân, không khỏi thất kinh, "Chiêu Quân nha đầu, ngươi gầy rồi sao?"
"Cái gì? Có thật không?" Viên Chiêu Quân trước tiên là quan tâm vấn đề gầy. Nàng vội vã chạy đến gương đồng bên loay hoay thân thể, qua một lúc lâu, "Là gầy, nhìn dáng vẻ này, ít nhất gầy 10 cân." Xem ra Tam Dương thần công thật là có thể khiến người ta xinh đẹp, hiệu quả cũng quá thần tốc rồi. Tuy nói sắc mặt vẫn là rất hắc, nhưng là có thể gầy, nàng cũng rất vui vẻ.
Đông Phương Tố rời giường, rửa mặt một chút, cười nói: "Đi thôi, chúng ta vào cung."
Viên Chiêu Quân nhìn mình trong gương, "Sư phụ, luyện Tam Dương thần công bao lâu có thể gầy đến 100kg?" Nàng cao 1m65 như vậy, 100kg mập gầy cũng vừa.
Đông Phương Tố suy nghĩ một chút nói: "Nghe sư phụ nói, chỉ cần luyện tập thuận lợi, chỉ cần nửa tháng là có thể khiến cho người ta mơ đến vóc dáng hoàn mỹ của ngươi."
"Chúng ta không đi hoàng cung, mang lá thư cho Hoàng đế nói ta bị bệnh. Nửa tháng sau mới có thể đi ký thư từ hôn." Những người đó cho tới bây giờ đều nhìn không nổi nàng, chuyện nàng lại mập vừa đen vừa xấu, lần này nàng muốn hắn phải hối hận, cũng coi là thay nguyên chủ thở ra một hơi.
Đông Phương Tố có danh xưng là nữ Gia Cát, tự nhiên biết Viên Chiêu Quân suy nghĩ trong nội tâm, vì vậy đồng ý, sai Quả Khế đưa thư vào trong cung.
Hoàng đế tự nhiên cho là Đông Phương Tố cùng Viên Chiêu Quân hối hận, cố ý trì hoãn thời gian. Nhưng là nghĩ tới thời gian thành thân của Tam hoàng tử còn một tháng nữa, vì vậy cũng không còn nhiều lời, đồng ý.
Kế tiếp mười ngày, Viên Chiêu Quân không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đóng viện môn luyện tập Tam Dương thần công, luyện công ngày thứ năm, nàng khiến sư phụ tìm tới cân, sau biết gầy 50 cân. Hơn nữa bởi vì nàng trước luyện tập qua nội công, hiện tại hơi gầy, cũng có thể nhảy lên cao hai, ba mét rồi, hơn nữa nàng cảm giác mình hơi sức cũng thay đổi lớn, hình như có thần lực . Càng làm cho nàng hưng phấn, sắc mặt cũng không ngăm đen như trước, tinh thần cũng hơn so trước kia tốt lắm.
Nhìn Viên Chiêu Quân ngày từng ngày biến hóa, Đông Phương Tố, Quả Khế, Cây Dương Mai cũng mừng thay cho nàng, hai sư muội mỗi ngày hết sức đi tìm hiểu tin tức Thuần Dương nam tử, mà sư phụ sợ nàng Tẩu Hỏa Nhập Ma, mỗi ngày chỉ đạo nàng luyện công.
Tiếp đó lại luyện năm ngày, Viên Chiêu Quân hoàn toàn gầy, thế nhưng gầy đến 100kg. Cô ấy vốn là ngũ quan xinh xắn hiện ra, nhìn đặc biệt đẹp, làm cho người ta không dời mắt đươc. Hai sư muội nàng cũng đòi luyện bí kíp Tam Dương thần công, bị sư phụ mắng ột trận, nói các nàng muốn đẹp phát điên rồi. Thật ra Qủa Khế và Cây Dương Mai đã rất đẹp rồi, họ cũng chỉ nói chơi, họ nghĩ đến việc không tìm được Thuần Dương nam tử thì chết là sợ rồi.
Da thịt Viên Chiêu Quân bây giờ thành màu lúa mì khỏe mạnh, tóc tức khắc vừa sáng vừa đen, nàng để cho Qủa Khế cắt tóc ngang trán, sau ót để một phần tóc cài trâm, sau đó để tóc còn lại tùy ý trên vai, làm cho người ta có cảm giác siêu phàm thoát tục.
Hai đôi mắt đen giống như hai dòng suối trong veo, sâu không thấy đáy, giống như có ma lực hấp dẫn người khác. Phấn ngọc quanh mũi, cánh môi đỏ hồng mềm mại nở nàng, cộng thêm da thịt khỏe mạnh, cả người tựa như ánh sáng nhàn nhạt.
Thay bộ y phục màu trắng ngà, nhìn cao nhã nhưng không mất đi phần dí dỏm. Đối với mình bây giờ, Viên Chiêu Quân rất hài lòng. Suy nghĩ một chút vẫn chưa đến thời gian vào cung, nàng có ý tưởng nên ra ngoài một chút.
Đến nơi cổ đại này, mặc dù trong nguyên chủ trí nhớ biết một số điều về thời đại này, nhưng còn rất nhiều thứ mơ hồ không rõ, có lẽ những thứ đó cả nguyên chủ cũng không nhớ mới đúng. Vì vậy nàng muốn đi ra ngoài một chút, thêm hiểu biết về thời đại này.
Nàng cùng Cây Dương Mai và Qủa Khế đi ra Tướng phủ, lúc ra cửa không ai chú ý tới nàng. Có mấy nha hoàn gặp được Viên Chiêu Quân cũng chỉ nghĩ nha đầu xinh đẹp nào tới mà thôi.
Trên đường đi náo nhiệt, nhìn những thứ đồ chơi chỉ có ở cổ đại, Viên Chiêu Quân bộ dang trẻ con, nụ cười ngây thơ cùng Cây Dương Mai chơi đùa vui vẻ. Qủa Khế thì tính cách trầm, nhìn hai người chơi, trong mắt còn có mấy phần cưng chiều. Thấy hai người họ cầm tiền mua đồ, xách đồ, hình như chính nàng cũng vui vẻ.
Đang lúc này, một chiếc xe ngựa chạy như bay tới , trên đường rất nhiều người, người đánh xe hình như không muốn giảm tốc độ, còn chưa dừng quất ngựa, ngựa bị đau xông về phía trước, dọc theo đường đụng ngã không ít người và đồ, nhưng bách tính nhìn ký hiệu là xe ngựa của Tam hoàng tử, chỉ đành im lặng không phản ứng.
Viên Chiêu Quân đang cùng Cây Dương Mai chơi đùa vui vẻ, khi kịp phản ứng lại thì xe ngựa cũng phóng đến trước mặt họ, lúc này Qủa Khế kêu lên, “ Tiểu thư, cẩn thẩn”. Nàng bay thẳng phóng tới, nhưng không ngờ có người nhanh hơn nàng, đem Viên Chiêu Quân cùng Cây Dương Mai ra khỏi chỗ nguy hiểm.
Nam tử mặc áo tím mang mặt nạ phất tay áo nhẹ nhàng, chỉ thấy đồng tiền đánh trúng ngựa, lúc ngừng lại, rèm xe ngựa kéo ra, một nữ nhân âm thanh ngông cuồng phát ra, “ Xe của Tam hoàng tử mà cũng dám cản, các người muốn tìm đến cái chết sao?”
Người nam tử áo tím vừa ra tay cứu liếc mắt nhìn Viên Chiêu Quân, sau đó nhàn nhạt rời đi.
Viên Chiêu Quân lấy lại tinh thần, theo gió nhẹ ngửi thấy được mùi vị, nàng nghe đặc biệt thơm, trong lúc vô tình nàng đi theo, "Công tử, xin dừng bước."
Nam tử mặc áo tím không có ý đinh dừng lại, động tác cũng nhanh hơn rất nhiều.
Viên Chiêu Quân hình như bị thứ gì hấp dẫn, trong đại não chẳng có suy nghĩ gì, liền muốn đi theo nam tử mặc áo tím kia. Hôm nay nàng gầy, người nhẹ như yến, nhắc tới nội lực liền xuất khinh công đuổi theo. Sau lưng Cây Dương Mai cùng Qủa Khế cũng theo đó.
Nam tử mặc áo tím hình như cũng không định bỏ rơi Viên Chiêu Quân, đến một rừng cây trước đột nhiên ngừng lại .
"Cô nương, vì sao đi theo tại hạ?" Thanh âm nam tử mặc áo tím lên tiếng, giống như bầu trời khuyết ca. Nhưng âm thanh kia cũng cực lạnh, tựa như hàn băng Bắc Cực ngàn năm.
Viên Chiêu Quân cũng nói không ra nguyên cớ, nhưng thấy hắn dừng bước trước mặt nàng, nàng tựa như thấy được một khối thịt ngon, không kịp chờ tiến lên, ôm thân thể nam tử hít thật sâu, sau đó có chút ngơ ngác nói: “ Thơm quá…….” Nàng ngửi mùi vị này, thân thể bắt đầu nóng ran, nội tâm cũng cảm thấy hết sức trống không, dục vọng mãnh liệt muốn đem nam tử này gục vào tháo dỡ cảm giác trong bụng.
Thân thể nam tử mặc áo tím cứng đờ, âm thanh chút khản băng, giọng nói càng thêm lãnh tới cực điểm, “ Cô nương, xin tự trọng.”
Viên Chiêu Quân bị giọng nam thức tỉnh, tay ôm nam tử còn chưa buông, cuối cùng hít một hơi sâu mới nặng nề lưu luyến buông tay, mặt lúng túng nói: “ Ngượng ngùng nha. Ta………ta……..” Nàng muốn tìm lý do chính đáng, nói hồi lâu, đột nhiên: “ Ta đói quá, lại nghĩ người là chân gà bự thơm ngát rồi?” Nàng nói xong mặt đần ra cười hai tiếng.
Nam tử đeo mặt nạ sắc mặt cực kỳ khó nhìn, một lát mặt trắng thành xanh, hiển nhiên là bị Viên Chiêu Quân nói cho tức điên rồi, ánh mắt lạnh dọa người, còn nhàn nhạt mang sát khí.
Qủa Khế cùng Cây Dương Mai nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, nhìn chằm chằm đến độ con người mau rớt xuống, nhìn một thân tỏa ra nhàn nhạt sát khí, hai người không khỏi thì thầm to nhỏ, “Thực lực thật mạng”
Nam tử không lên tiếng, Viên Chiêu Quân khoảng cách gần nhìn nam tử, trong lỗ mũi tràn đầy mùi vị kỳ lạ phát ra trên người nam tử, trước mắt như là thức ăn mỹ vị, không khỏi lại ngơ ngác nói: "Để cho ta ăn một miếng được không?" Nàng nói qua không khỏi nuốt nước miếng một cái, đầu óc hoàn toàn không khống chế được.
Nam tử liếc nhìn Viên Chiêu Quân đối với mình mặt si mê cùng âm thanh nới cổ họng, trong mắt toàn là chán ghét, sau đó lách người không thấy tăm hơi.
Viên Chiêu Quân ngơ ngác nhìn người trước mắt biến mất, vào giờ phút này quả khế cùng cây dương mai mặt lo lắng, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
"Ta đói, muốn. . . . . ." Viên Chiêu Quân cũng không biết như thế nào, chỉ là cảm giác hình như là đói bụng, trong lòng trống không, thân thể cũng nóng một chút, trong đôi mắt nhỏ đầy lửa dục.
Ánh mắt kia khiến Qủa Khế cùng Cây Dương Mai dọa sợ không nhẹ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: “ Chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma?” Tiếp, Cây Dương Mai một tay giơ lên đem Viên Chiêu Quân đánh ngất xỉu, sau đó một cánh tay đỡ, lợi dụng khinh công, nhanh chóng hướng đi Tướng phủ hậu viện.
Dọc theo đường đi hai người cãi lộn không ngừng.
Quả Khế: "Làm sao ngươi đánh tiểu thư ngất xỉu?"
Cây Dương Mai: "Ngươi không phải cũng muốn như vậy? Chỉ là ta nhanh ngươi một bước."
"Ai nói ta nghĩ vậy, ta không có ý nghĩ đánh ngất tiểu thư ?" Quả Khế phản bác.
"Thật sao? Ngươi rõ ràng là có, chỉ là ta vươn tay trước, ngươi liền cố ý cùng ta bới móc cãi vả đúng không!" Cây Dương Mai thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly mà nói.
"Thôi đi, ta mới không muốn cùng ngươi cãi vả." Quả Khế nói, đẩy cửa viện vào
Cây Dương Mai hướng về phía bên trong kêu lên: "Sư phụ không xong rồi, tiểu thư tẩu hỏa nhập ma?"
Sư phụ đột nhiên xuất hiện, hai người đem Viên Chiêu Quân cho sư phụ, nhìn chằm chằm đối phương, sau đó bèn nhìn nhau cười. Tiếp hai người lại giống như trẻ sinh đôi đi theo sư phụ vào phòng giúp một tay.