Dược Vương Tà Thiếu Chương 139: Chung quy đạt tới Chân Khí Cảnh

Ngay khoảnh khắc khi Nhậm Kiệt dùng lực lượng của Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh thúc giục chiếc nhẫn gia chủ trong tay, thì giống như cắm chìa khóa chính xác vào, liền mở ra không có gì trở ngại.

- Hả! Điều này làm cho Nhậm Kiệt cũng không khỏi có phần kinh ngạc. Nên biết trước đây hắn cũng làm thử mấy lần, thậm chí để cho mấy người Đồng Cường là Thần Thông Cảnh thử mở ra, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào. Lúc tán gẫu cùng lục thúc, Nhậm Kiệt cũng đề cập tới, ngay cả Nhậm Thiên Tung cũng lắc đầu nói cho hắn biết, không phải lão không chịu giúp mở ra, mà vì cấm chế do đại ca Nhậm Thiên Hành bố trí, trong thiên hạ không có mấy người có thể phá mở.

Vì thế Nhậm Kiệt cũng không nghĩ tới nữa, thời điểm này đạt tới Chân Khí Cảnh lại phát hiện mình mở ra dễ dàng như thế, tự nhiên hắn cũng có phần kỳ quái! Tuy nhiên điều này càng khiến hắn thầm kinh sợ Nhậm Thiên Hành lợi hại. Trước khi không có đạt tới yêu cầu là không thể phá được, sau khi đạt tới yêu cầu liền thuận lợi dễ dàng... Điều này không có đủ lực lượng nắm trong tay nhất định là tuyệt đối không làm được.

"Không gian thật là lớn..." Đây là cảm giác đầu tiên khi Nhậm Kiệt mở ra chiếc nhẫn gia chủ, đưa thần thức đi vào dò xét, còn lớn hơn một chút so với không gian nhẫn trữ vật của tên sát thủ Nhậm Kiệt chiếm được kia. Bất quá bên trong trống rỗng, chỉ có ở chính giữa có một vật gì đó có dạng kim tự tháp.

Linh ngọc, Nhậm Kiệt cũng không khỏi không sửng sốt, kim tự tháp hoàn toàn do từng khối từng khối linh ngọc chất đống mà thành. Tuy nhiên ngay sau đó Nhậm Kiệt cũng không có cảm giác hưng phấn, toàn bộ đều là linh ngọc trung phẩm, nhìn số lượng, hắn lập tức đoán được đại khái, chừng 1 vạn khối linh ngọc trung phẩm.

Không có biện pháp, nếu là một tháng trước Nhậm Kiệt gặp được nhiều linh ngọc như vậy hẳn rất hưng phấn rất kích động, giống như lúc nhìn thấy linh ngọc trong nhẫn trữ vật của tên sát thủ kia. Nhưng hiện tại có được nhẫn trữ vật của sát thủ, bên trong chẳng những có linh ngọc còn có Cửu Tự Sát Ấn, đến Minh Ngọc sơn trang lại hấp thu lượng linh ngọc khổng lồ. Nếu hôm nay lại lần nữa mở ra đoạn phim cần linh ngọc tuyệt đối là số lượng như biển, 1 vạn khối linh ngọc trung phẩm này cũng không làm Nhậm Kiệt kích động.

Ngược lại ở bên trên linh ngọc kia có đặt một khối ngọc bài ký ức, lại làm cho Nhậm Kiệt hơi chấn động. Bởi vì khối ngọc bài ký ức này giống nhau như đúc với ngọc bài ký ức lúc trước Nhậm Kiệt học tập Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Thiên tầng thứ nhất.

Sau khi Nhậm Kiệt tự mình tu luyện Ngọc Hoàng Quyết hoàn thành Luyện Thể Thiên, có một loại cảm giác ý chưa hết, biết loại phương pháp tu luyện này chẳng qua chỉ là phần mở đầu. Nhưng sau khi đạt tới Chân Khí Cảnh, một lần nữa ngưng tụ lực lượng, một lần nữa bố trí trận pháp, tổ hợp lực lượng trong cơ thể thì hoàn toàn bất đồng với trước đây. Cho dù là Nhậm Kiệt cũng không có biện pháp hoàn toàn bằng vào cảnh giới suy diễn ra được, có thể tưởng tượng phương pháp tu luyện Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh này kinh người biết bao.

Chính vì vậy, nhìn thấy khối ngọc bài ký ức này, Nhậm Kiệt mới kích động, vừa động thần thức trong nháy mắt liền lấy ra ngọc bài ký ức.

"Ông ông..." Trước tiên Nhậm Kiệt chích một giọt máu vào trong đó, nhưng khối ngọc bài ký ức chỉ lấp lóe, cũng không có lập tức tràn ra tin tức giống như lần trước. Nhậm Kiệt chợt nhớ lại cảnh tượng lúc mở ra chiếc nhẫn gia chủ này, lập tức rót vào lực lượng của Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh.

"Ầm!" Lực lượng của Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh phối hợp với giọt máu của Nhậm Kiệt, ngay sau đó Nhậm Kiệt liền cảm nhận được vô số tin tức tràn vào trong đầu, sau khi những tin tức này tràn vào trong đầu óc, ngọc bài ký ức trên tay hắn cũng bắt đầu từ từ vỡ vụn.

"Ba năm! Nếu như ngươi dùng ba năm, tiếp tục cố gắng tu luyện, trong tầng tiếp theo của chiếc nhẫn gia chủ này có đầy đủ tài nguyên cùng linh ngọc có thể giúp ngươi vượt qua Thần Thông Cảnh đánh sâu vào Âm Dương Cảnh kéo dài tuổi thọ!"

"Năm năm! Nếu như vậy ngươi cũng không cần lo lắng, trước 50 tuổi đạt tới Thần Thông Cảnh, bên trong chiếc nhẫn gia chủ có đan dược kích hoạt lực lượng sinh mệnh thanh xuân, có thể trợ giúp ngươi đánh sâu vào Âm Dương Cảnh kéo dài tuổi thọ!"

"Mười năm! Nếu như ngươi dùng mười năm mới có thể mở ra tầng thứ nhất của chiếc nhẫn này...".

Ngay khoảnh khắc tin tức từ trong ngọc bài ký ức kia tràn vào đầu óc, đồng thời còn có một số chữ tràn vào trong óc, điều này hiển nhiên là có người đích thân lưu lại.

Không cần đoán cũng biết là Nhậm Thiên Hành. Thấy ba hàng chữ này, Nhậm Kiệt cũng không nhịn được cười khổ, xem ra Nhậm Thiên Hành đối với tiêu chuẩn của mình đúng là không cao: ba năm có thể đạt tới Chân Khí Cảnh cũng coi như không tệ; ngay cả năm năm sau đột phá vào Chân Khí Cảnh cũng còn để lại đường lui. Mà cuối cùng mười năm kia, chỉ sợ mới là điều lão lo lắng thật sự: nếu như mười năm mới đạt tới Chân Khí Cảnh, vậy nói đúng ra sắp 30 tuổi mới đạt tới Chân Khí Cảnh, điều này ở trong gia tộc nhỏ bình thường đã là phế vật có cũng được không cũng được, huống chi là ở Nhậm gia. Cũng không trách không có câu nói sau cùng kia.

Lúc này, trong đầu Nhậm Kiệt xuất hiện rất nhiều phương pháp tu luyện Chân Khí Cảnh. Nhậm Kiệt nhanh chóng tụ hợp điều chỉnh, nhưng tiếp đó cũng không có lập tức tu luyện. Mà nhìn vào hơn vạn khối linh ngọc trung phẩm, nghĩ tới Nhậm Thiên Hành lưu lại ba câu kia: hơn vạn khối linh ngọc trung phẩm này trưng bày dựa theo mười tầng, tầng trên nhất số lượng ít nhất, tầng dưới chót nhất là nhiều nhất. Hơn nữa trừ tầng trên cùng, mỗi một tầng đều có một lực lượng bao phủ. Dựa theo kinh nghiệm trước đó, Nhậm Kiệt không cần thử cũng biết là chuyện gì.

Nhậm Thiên Hành sợ mình cầm những linh ngọc này xài hoang phí lung tung, nên cố ý thiết đặt cấm chế, phỏng chừng khi đột phá mỗi một tầng Chân Khí Cảnh là có thể mở ra tầng cấm chế tiếp theo, tuy nhiên...

"Bịch bịch bịch..." Nhậm Kiệt vận chuyển chân khí, trong nháy mắt xông vào bên trong linh ngọc trong chiếc nhẫn này. Lực lượng bao phủ trên linh ngọc ở chín tầng phía dưới lần lượt vỡ ra. Khí kình của Nhậm Kiệt ở Luyện Thể Cảnh đã có thể đối kháng, chiến đấu cùng người Chân Khí Cảnh tầng tám, tầng chín, huống chi giờ khắc này đã đột phá Chân Khí Cảnh, mặc dù chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất, trình độ lực lượng hùng hậu cũng không yếu bao nhiêu so với Chân Khí Cảnh đại viên mãn.

Vừa mở ra linh ngọc trung phẩm trưng bày, thần thức vừa động, liền phát hiện phía dưới vị trí của linh ngọc có một chiếc nhẫn gia chủ nhỏ cùng một loại dấu hiệu.

Vừa nhìn thấy, trong nháy mắt Nhậm Kiệt ngẩn người tại đó. Thật ra hắn sớm đã suy nghĩ: lúc trước Nhậm Thiên Hành nắm quyền hành tuyệt đối ở Nhậm gia, tại sao phải lập ra trưởng lão hội để phân quyền, chẳng lẽ lão không biết sau khi các trưởng lão kia cầm quyền sẽ như thế nào sao?

Hiển nhiên nhất định lão biết, bằng không lão không phải là Nhậm Thiên Hành! Hiện tại nhìn thấy hết thảy trong nhẫn trữ vật này, sau khi thấy vật của Nhậm Thiên Hành lưu lại, tuy rằng Nhậm Kiệt chưa từng thấy Nhậm Thiên Hành, trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp khó diễn tả bằng lời. Loại không một tiếng nói đó, quan ái âm thầm đó, không phải ngôn ngữ có thể biểu đạt được. Nhậm Thiên Hành không hy vọng con trai mình trở thành quần áo lụa là, hết ăn lại nằm, sống dựa vào gia tộc, nhưng lão lại không có thời gian để quản giáo.

Lão chỉ có thể tạo ra môi trường. Trên thực tế Luyện Thể Cảnh, hoặc Chân Khí Cảnh với cảnh giới và vị trí lúc đó của Nhậm Thiên Hành, nhất định có biện pháp trợ giúp Nhậm Kiệt nhanh chóng tăng lên. Nhưng nếu làm vậy, về sau sẽ mất đi cơ hội đột phá vào cảnh giới cao hơn. Nếu hoàn toàn dựa vào ngoại lực, chỉ làm cho người ta mất đi cơ hội đột phá tới đỉnh phong.

Từ đó thấy được, mặc dù dưới loại tình huống này, lão cũng hy vọng Nhậm Kiệt dựa vào chính mình đột phá, ít nhất cũng phải đạt tới Âm Dương Cảnh mới được. Âm Dương Cảnh, kéo dài tuổi thọ, đây cũng là yêu cầu thấp nhất của Nhậm Thiên Hành! Nhậm Kiệt có cảm giác, Nhậm Thiên Hành sợ không gặp lại con trai của mình, thời gian, chẳng lẽ lão phải rời đi thời gian dài lâu như vậy.

Các thứ bên trong chiếc nhẫn gia chủ này thật ra không có gì ngạc nhiên, nhưng có phương pháp tu luyện Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh tầng thứ hai vậy là đủ rồi. Chỉ là Nhậm Thiên Hành để lại ba đoạn câu nói kia thật ra làm cho Nhậm Kiệt có hơi cảm khái, bất quá hắn rất nhanh thu liễm tâm thần. Dù sao vừa rồi đột phá, trong cơ thể ngoài ý muốn ngưng tụ chân khí, trước cũng cần một lần nữa ngưng luyện máu Giao long. Loại lực lượng đặc biệt đó, Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được, cho nên thời khắc này nhanh chóng thu liễm tâm thần bắt đầu tu luyện, dựa theo phương pháp tu luyện của Ngọc Hoàng Quyết Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất.

Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất cũng là bắt đầu lần nữa ngưng tụ 36 cái vòng tròn chân khí, sau đó tạo thành trận pháp. Chỉ có điều trên vòng tròn chân khí còn phải ngưng tụ một số phù văn. Hơn nữa sau khi ngưng tụ trừ trước sau như một tăng lên trọng lực, trọng áp đối với thân thể, thì còn phải ngưng luyện chân khí. Cộng thêm có phù văn khắc trên vòng tròn chân khí, sau đó ngưng tụ những vòng tròn này tạo thành trận pháp, một khi vận chuyển công pháp Chân Khí Cảnh, sẽ tạo thành một loại hiệu quả ảnh hưởng lẫn nhau.

Tuy rằng hôm nay bắt đầu lại từ đầu, chẳng qua là 36 cái vòng tròn chân khí, nhưng bởi vì bên trong vòng tròn chân khí còn phải khắc phù văn, độ khó tăng lên rất nhiều, cho nên tới khi trời sáng Nhậm Kiệt cũng chỉ ngưng tụ được 6 vòng tròn chân khí. Khi dừng tu luyện chuẩn bị rời đi, đột nhiên Nhậm Kiệt nhớ lại một câu nói ở đời trước, có chỗ tương tự với Ngọc Hoàng Quyết mình tu luyện lúc này.

"Trứng gà, từ lực bên ngoài đánh vỡ là thức ăn, từ bên trong đánh vỡ là sinh mệnh". Cuộc sống cũng thế, từ bên ngoài đánh vỡ là áp lực, từ bên trong đánh vỡ là trưởng thành. Nếu như chờ đợi người khác từ bên ngoài đánh vỡ ngươi, như vậy chú định ngươi sẽ trở thành thức ăn cho người khác. Nếu như có thể tự mình từ bên trong đánh vỡ, như vậy ngươi sẽ phát hiện sự trưởng thành của mình tương đương với một loại sống lại.

Tu luyện Ngọc Hoàng Quyết chính là như thế, bề ngoài nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào, nhưng bên trong lại không ngừng đánh vỡ cực hạn của bản thân, không ngừng tự mình đột phá, không ngừng lớn lên. Bất luận là ở Ngọc Kinh Thành, hay là Minh Ngọc sơn trang nhìn thấy trận chiến giữa Cửu Đầu Long Vương cùng lão Đan Vương, Nhậm Kiệt cũng biết rõ thế giới này rất tàn khốc, nếu không muốn trở thành thức ăn thì phải không ngừng lớn lên, không ngừng cường đại mới được.

Thời điểm này tuy rằng thương thế của Nhậm Kiệt vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều so với trước, đứng dậy thấy bầu trời bên ngoài từ từ sáng lên, Nhậm Kiệt nhanh chóng đổi một bộ quần áo, nhảy xuống, sắp đến phía dưới liền vung tay chụp vào vách đá một cái, ngón tay chụp xuống để lại năm dấu ngón tay thật dài, ngay sau đó thân hình bắn ra xa.

Ngay lúc Nhậm Kiệt rời đi không đủ một canh giờ sau, trong bầu trời bay tới một con chim khổng lồ, toàn thân đỏ thẫm, nhìn bên ngoài là yêu thú tu vi cấp tám trở lên, mà ở trên lưng con yêu thú to lớn này, Kim Sư đang ngồi trên đó.

Kim Sư vốn cũng chỉ là đại yêu hóa hình âm hồn tầng thứ ba, trước lại bị Ngọc Trường Không đánh bị thương nặng, phi hành khoảng cách gần còn tạm được, với cự ly xa chỉ có thể mượn loại yêu thú phi hành này.

- Chính là chỗ này, hạ xuống! Kim Sư một đường nhìn xuống dưới, nó chân chính là đại yêu hóa hình, liếc mắt một cái liền nhìn ra trận chiến trước đó.

- Con bà nó! Là ai biến thái như vậy, lại chạy tới vách đá chiến đấu với Kim Trảo Yêu Viên, mà còn luôn đè ép Kim Trảo Yêu Viên, nhìn bộ dáng này cũng chỉ có trình độ Chân Khí Cảnh, mà lại lớn gan như vậy! À! Long Vương muốn tìm hẳn là người này đây!

Kim Sư nhìn thoáng qua, liền có phán định.

Sau khi phán đoán, trong lòng nó dường như có hơi đắc ý, loại chuyện nhỏ này đâu cần phải có Mị Xà kia, mình cũng đường đường là đại yêu hóa hình, chút chuyện này còn không xử lý được sao?!.

- Mau gọi toàn bộ yêu thú cấp sáu trở lên trong vòng 500 dặm tới đây cho ta! Con bà nó! Ta phải biết hết thảy tình huống có người sống trong phạm vi này! Kim Sư nói xong tự mình cũng không nhịn được cất tiếng cười vang! Nơi này chính là Yêu Thú Thâm Uyên, là địa bàn của yêu thú, chuyện đơn giản như vậy đối với mình vốn không có chút khó khăn. Một lát nữa sẽ bắt mang về toàn bộ người khả nghi thì lập tức hoàn thành chuyện Long Vương giao phó!...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duoc-vuong-ta-thieu/chuong-147/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận