- Nhị gia coi như mở rộng kiến thức.... Ngưu Lão Nhị vuốt sừng trâu, đã không biết phải nói gì mới được. Nhìn những người liều mạng đuổi theo nhưng chớp mắt đã bị bỏ lại, nhìn nơi bọn họ đi qua, mọi lực lượng của vùng cấm Cửu Dương đều bị hút vào tiểu thế giới Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, hắn cũng ngây ngốc.
- A.... Còn Tặc đạo nhân đã choáng váng, quả thật muốn phát điên.
Cả buổi cũng không hồi thần lại, thế này... thế này là sao, trời ạ, đây là toàn bộ vùng cấm Cửu Dương đó.
Ngay cả Thiên Tiên tu luyện hệ hỏa đến trong này cũng có chỗ tốt rất lớn, ngay cả Kim Tiên đến đây cũng không làm được như vậy, dù có dùng Tiên khí thượng phẩm, cũng tuyệt đối khó làm được. Trừ khi là Tiên khí tuyệt phẩm, còn phải là Kim Tiên đỉnh phong đến đây mới hoàn toàn hủy diệt chỗ này.
Đó cũng chỉ là hủy diệt, mà không thể làm được như vậy, thế này... thế này là sao?
Hắn hoàn toàn không ngờ, Nhậm gia chủ này khủng khiếp đến thế, vừa đi qua liền hút sạch vùng cấm Cửu Dương, đây là chuyện gì?
Hiện tại hắn cảm thấy đầu óc không đủ xài, hắn biết, nhất định những người đằng sau cũng bị dọa, chỉ sợ họ nghĩ rằng đó là sinh linh hỗn độn, Hắc Long Tiên Vương, thần thú gì đó xuất hiện, bằng không tuyệt đối không thể làm được như thế.
Tặc đạo nhân không biết tiểu thế giới trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, có một mặt trời do Cổ Thần Vương diễn hóa đại thế giới không thành công. Mặt trời này theo Nhậm Kiệt rèn luyện từ từ trưởng thành, tuy rằng còn kém một chút so với mặt trời đại thế giới chân chính, nhưng hấp thu những lực lượng này thì không thành vấn đề.
Tuy rằng hắn lợi hại, ánh mắt sắc bén, nhưng dù sao mặt trời này ở trong tiểu thế giới, cho nên hắn càng chấn động, càng kiêng kỵ Nhậm Kiệt.
Dựa vào chiêu thức này, làm hắn bội phục sát đất, người thường tuyệt đối không làm được chuyện như thế, ngay cả Kim Tiên đỉnh phong cũng không làm được, khủng bố, quá khủng bố.
- Hả, không đúng... Bỗng nhiên Tặc đạo nhân ý thức đến một chuyện, theo thói quen chà tay. Mình thích trộm cướp, hắn cũng chưa phản bác điều này, bởi vì trước giờ hắn căn cứ thái độ đối xử bình đẳng với mọi người, theo hắn thấy, không ai không cướp được, không ai không trộm được.
Chỉ là vừa mới nhắc tới liền bị tên Ngưu Lão Nhị đánh cho, bỗng nhiên hắn ý thức được, khó trách vừa rồi mình bảo Nhậm Kiệt đi cướp của những tên kia mà hắn không làm, thì ra hắn vốn là không thèm nhìn tới mà.
Còn nói mình cứ luôn muốn cướp cái này cái kia, hiện giờ so sánh với Nhậm gia chủ này, quả thật là cướp đường gặp đại bá vương mà.
Hắn còn ác hơn cả mình, đó là vùng cấm Cửu Dương mà rất nhiều tông môn, tán tu, thậm chí Hắc Long Tiên Vương cũng có phần trong đó, lại bị hắn trực tiếp cướp lấy. Không đúng, không phải cướp, mà là cướp bóc trắng trợn, không sai, là cướp bóc hoàn toàn, một cọng lông cũng không chừa cho người khác.
Từ điểm này, Tặc đạo nhân nhìn lại Nhậm Kiệt, lúc này chợt cảm thấy vừa mắt hơn nhiều.
Nhậm Kiệt không phải như bọn họ nghĩ, vừa rồi chẳng qua là không muốn đi đường vòng xa, trực tiếp xông qua mà thôi. Sau đó phát hiện mặt trời có phản ứng với vùng cấm Cửu Dương, tự như đất khô cằn cần được mưa tưới, như là nam nhân khao khát cần có nữ nhân, cho nên Nhậm Kiệt lập tức dẫn vào trong, rồi mới phát hiện mặt trời này có bao nhiêu cũng không từ chối, hấp thu toàn bộ, vậy Nhậm Kiệt còn khách khí làm gì.
Đến cuối cùng, một đường xông tới, buông tay hấp thu, liền hút cạn cả vùng cấm Cửu Dương, quả thật là ban đầu Nhậm Kiệt cũng không ngờ.
Nhưng hắn không quan tâm, trước giờ hắn vốn đã không chịu thiệt thòi, thứ tốt thì sẽ không bỏ qua. Đương nhiên, chuyện như thế cũng phải chia nặng nhẹ.
Hiện tại bởi vì trọng điểm là chạy đi, đến Đông Vực cứu cha mình, tranh thủ thời gian mau về đại thế giới của mình, cho nên mặc kệ mọi chuyện mà chạy đi, cố gắng bỏ qua những chuyện không quan trọng.
Về phần chuyện như vừa rồi, thuận tay mà làm, hắn tuyệt đối sẽ không để ý làm luôn, dù sao có thể làm mặt trời lớn mạnh hơn nhiều. Mà mặt trời biến hóa, cũng trực tiếp làm tiểu thế giới biến hóa, mặt trời trở nên mạnh mẽ ổn định, tiểu thế giới cũng thay đổi rất nhiều, càng thêm ổn định.
Về phần những người khác nghĩ gì, đuổi theo thế nào, chuyện này truyền ra sẽ dọa người biết bao, làm bao nhiêu người kinh ngạc, Nhậm Kiệt cũng lười để ý.
--------------
Không gian bao la sụp đổ, vô số ngôi sao biến thành đá vụn, mặt đất nứt vỡ, thiên hà đảo chiều, mọi thứ như muốn trở về hỗn độn, trăm vạn dặm không còn sức sống, mọi thứ đều hủy diệt.
Ngay ở chỗ này, một cái sát trận to lớn bao phủ trăm vạn dặm đang vận chuyển, còn ở bên trong, có mấy cỗ lực lượng không ngừng động đậy.
- Oành! Khốn kiếp, bổn Long Vương không tin, không xông ra ngoài được! Ầm ầm! Cự long màu đen to lớn vô biên, đánh sâu không ngừng va đụng, xung quanh trời sụp đất nứt, trận pháp không ngừng mở rộng, bọn họ vẫn bị vây bên trong.
- Đây là đại trận từ tay Chuẩn Thánh, ngươi thật cho rằng mình lợi hại như thế, yên tĩnh chút đi. Một con Phượng Hoàng xinh đẹp dừng lại giữa không trung, cố gắng chống đỡ áp lực xung quanh, nhìn Hắc Long nói.
- Khụ... Một con Kỳ Lân to lớn ngàn trượng đột nhiên phun máu, thiêu đốt ngàn dặm, cười nhạt nói: - Thật không ngờ tới, năm đại Tiên Vương chúng ta cuối cùng vẫn bị đám kia tính kế... Khụ...
Bọn họ đều là sinh linh hỗn độn đại thế giới này, tuy rằng không đạt tới trạng thái mạnh nhất, nhưng trời sinh hùng mạnh vô biên, sau đó đại thế giới trải qua đại chiến hủy diệt, bọn chúng đều tự chiếm giữ một phương.
Hiện tại bên ngoài vẫn do lực lượng của chúng nắm giữ vài chỗ, chỉ là nào ngờ đến mức này.
Nghe vậy, Hắc Long Tiên Vương, Phượng Hoàng Tiên Vương đều không lên tiếng, không nhịn được nhìn về một người trong góc trận pháp.
Qua mấy chục năm, chỗ này vốn có hơn vạn người, cuối cùng chỉ còn bọn họ, chỉ là mấy người kia ở trong trận pháp vẫn không lên tiếng, yên lặng ở trong đó.
Mà hai người ở đó, một người chính là Nhậm Thiên Hành từng xuất hiện trong hình ảnh để lại trong nhẫn trữ vật tại gia chủ, Nhậm Thiên Hành. Chỉ là lúc này hắn có vẻ tiều tụy, bộ dạng thảm hại, rõ ràng đang cố chống đỡ.
Một cô gái khác thì lạnh băng ngồi đó, người phát tán tiên khí hùng hồn, tuyệt đối như tiên tử tuyệt thế, không dính bụi trần, nằm đó không nhúc nhích.
Oành... Ầm ầm... Bỗng nhiên bầu trời bùng nổ uy thế dữ dội, đại trận tiếp tục co rút, không ngừng biến hóa.
- Diệt Tiên Trận lại sắp biến đổi, mọi người cẩn thận. Vừa thấy biến hóa, Phượng Hoàng cũng hành động, lúc này Kỳ Lânđã không động đậy, nàng chỉ có thể giúp Hắc Long Tiên Vương cùng nhau chống đỡ.
Vù! Nhậm Thiên Hành vẫn không lên tiếng bỗng khoát tay, một thanh kiếm cạnh hắn bay lên trời, thanh kiếm này bùng nổ uy lực khủng bố, giúp Hắc Long Tiên Vương, Phượng Hoàng ngăn cản một vòng nguy hiểm mới của Diệt Tiên Trận.
- Tuy rằng biết rõ là phí công, nhưng cũng không thể bỏ cuộc, lâu như vậy rồi, không biết trong nhà thế nào, hy vọng có thể bình thản tiếp tục kéo dài. Nhậm Kiệt cũng nên lấy vợ sinh con rồi, ôi, đáng tiếc mình không có cơ hội được gặp cháu. Nhậm Thiên Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm.
Hắn biết nhiều hơn đám người Hắc Long Tiên Vương, chỉ là hắn không nói, nếu hắn nói ra, không biết ba vị này còn chống đỡ tiếp được nữa không.
Bọn họ đều nghĩ chỉ bị Kim Sí Đại Bằng Tiên Vương, một trong 5 đại Tiên Vương tính kế, lại không biết đằng sau còn có người...
--------------
- Cái gì, vùng cấm Cửu Dương biến mất, bị người cướp đi, sao lại thế được? Các ngươi có nhầm lẫn không? Vũ Tiêu vốn đang nghiêm túc tra xét tìm kiếm tung tích Tặc đạo nhân, tuy rằng hắn biết nhất thời Tặc đạo nhân không đến được, nhưng vẫn cẩn thận thì hơn.
Tuy rằng Vũ Tiêu rất hư vinh, nhưng chuyện có liên quan tới lợi ích của mình, hắn vẫn dốc sức, cho nên điều động toàn bộ lực lượng, tự mình bố trí những chỗ có thể đi qua trong phạm vi mấy chục vạn dặm.
Hơn nữa toàn bộ nối liền, một khi có chỗ xảy ra chuyện thì hắn có thể biết ngay.
Hắn không sợ hy sinh những người này, thực tế hắn luyện chế ngọc bài bổn mạng cho bọn họ, sau đó cho bọn họ đi chịu chết, như vậy càng dễ dàng điều tra ra Tặc đạo nhân ở đâu.
Chỉ là làm hắn không ngờ, chưa phát hiện tung tích Tặc đạo nhân, lại biết được tin tức kinh người. Vùng cấm Cửu Dương ở trong phạm vi thế lực của hắn, lúc này vô duyên vô cớ nói là biến mất, còn là bị người ta hút mất, hắn làm sao mà tin được.
- Đại nhân, ngài xem là biết ngay? Người báo tin cũng không biết phải nói sao, thực ra đến giờ hắn cũng không thể tin nổi đây là thật, cũng càng không thể giải thích được, dù sao hắn không có mặt ở đó, chỉ là người bên kia báo cáo tình huống, hắn phụ trách báo lên cho Vũ Tiêu mà thôi.
Cũng may người kia có ghi chép lại, cho nên lập tức giao hình ảnh cho Vũ Tiêu.
Bụp! Nhìn tràng cảnh khủng bố đó, chỉ thấy một đạo hào quang bay qua, nháy mắt mọi cản trở đằng trước đều vỡ vụn, sau đó cây cờ lớn nháy mắt biến mất, không ngừng có người đuổi theo đằng sau.
Càng khủng bố hơn, không thấy gì rõ ràng, lúc tia sáng kia bay đến khu trung tâm, ngọn lửa trong cấm khu Cửu Dương bị hấp thu điên cuồng, tựa như bị hố đen cắn nuốt.
Nếu không phải tia sáng kia phá vỡ các trận pháp cản trở xông qua, chỉ nhìn cảnh này, Vũ Tiêu nhất định sẽ cho là chỗ đó xuất hiện không gian sụp đổ, lốc xoáy không gian như hố đen xuất hiện mới tạo thành tràng cảnh này.
Nhưng bây giờ... bây giờ tuyệt đối không phải như thế, vậy là sao, sao lại như vậy được?
Sắc mặt Vũ Tiêu thay đổi mấy lần, trở nên lo lắng, tiếp theo ném thứ này cho nhân viên tình báo, nói: - Lập tức thông báo cái này lên trên, chuyện này đã vượt qua phạm vi quản lý của chúng ta, để bên trên phái người điều tra, hoặc là... bảo những tông môn kia đi làm. Bổn tọa còn phải đi bắt Tặc đạo nhân, so sánh với bắt giữ tội phạm quan trọng của Tiên Vương, chuyện trong lãnh địa không tính là gì.
Nhân viên tình báo vội thưa, nhưng trong lòng lại nghĩ, biết ngay sẽ thế mà. Đừng nhìn bình thường Vũ Tiêu tự đại lớn lối ngông nghênh không thôi, nhưng khi có người mạnh hơn hắn một chút, hoặc biết không có chút hy vọng nào, hắn tuyệt đối sẽ không chạm tới.
Hơn nữa gặp người mạnh mẽ thật sự, hắn sẽ sợ, nói là nhịn được chuyện người khác không nhịn nổi, nói thật ra là nạt yếu sợ mạnh mà thôi.
- Đại nhân, không xong. Bụp... Oành...
- Không hay. Bụp....
Lúc này đột nhiên có người liên lạc với hắn, nhưng sau đó liên tiếp bị ngắt, mấy khối ngọc bài bổn mạng liền vỡ vụn.
- Nhanh như vậy, thật muốn vượt ải. Ha ha! Nằm mơ đi. Oành.... Nhìn phương hướng những khối ngọc bài vỡ vụn, Vũ Tiêu đã xác định con đường đối phương sẽ đi, quả nhiên là một đường đi qua chỗ hắn đến Đông Vực. Hắn lập tức quên chuyện vừa rồi, đắc ý ngự kiếm lao đi, nháy mắt đủ loại ánh sáng lóe lên, Tiên Kiếm trung phẩm hoa lệ sáng ngời, nhanh chóng lao đi ngăn cản.
----------oOo----------
Quý vị vui lòng bấm nút Thanks để tiện theo dõi cho người đọc người dịch![/CHARGE]