Dạ Thiên Tử Chương 17-1: Đại Hanh mở tiệm.



    DạThiên Tử - Lưỡng Tống Nguyên Minh ​
    Tác giả: Nguyệt Quan
    Quyển 3: Uy phong Điển sử.
    Chương 17-1: Đại Hanh mở tiệm.

    Nhóm dịch: KoCo & friends
    Nguồn: thienthucac









    Quyển 3 – Chương 17-1: Đại Hanh mở tiệm.

    Lúc Hoa Vân Phi vào thành, Diệp Tiểu Thiên, Lý Vân Thông và La Đại Hanh đang đi tới đường Thp Tự. La Đại Hanh nhìn Diệp Tiểu Thiên, khoe:

    - Đại ca, hôm qua sau khi từ biệt đại ca, đệ liền đến đường Thp Tự đi lòng vòng một hồi, đã tìm được một cửa hàng mặt tiền khá đẹp, chúng ta tới đó xem một chút đi?

    Diệp Tiểu Thiên hơi bất ngờ, không ngờmột người đần độn như vy, lại có ý chí xây dựng sự nghiệp mà cũng rất dụng tâm, Diệp Tiểu Thiên khích lệ nói:



    - Tốt lắm! Nếu cha ngươi biết ngươi tiến bộ như vy, nhất định sẽ rất vui mừng.

    Đại Hanh bĩu môi, nói:

    - Đừng nhắc tới ông ấy, hôm qua đệ về nhà, nghe cha đệ đang dặn người hầu, rằng trong một tháng sắp tới, dù có tin tức gì về việc buôn bán của đệ, cũng đừng nói với ông ấy.

    Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:

    - Cha ngươi vốn rất quan tâm đến tương lai của ngươi, sao bây giờlại không quan tâm nữa?

    Đại Hanh nói:

    - Cha đệ nói, nếu ông ấy lắng nghe tin tức về đệ, hoặc là sẽ không kìm được đánh đệ chết, hoặc là ông ấy sẽ bịtức chết, trước hết cứđểqua tháng này rồi hãy nói.

    Diệp Tiểu Thiên:

    - ...

    Lý Vân Thông khen:

    - Biết con không ai bằng cha!

    Diệp Tiểu Thiên đằng hắng một cái, nói:

    - Xem ra cha ngươi không hy vọng gì về ngươi cả, đã như vy, ngươi càng phải cố gắng hơn, tạo thành sự nghiệp lớn, đểcha ngươi kinh ngạc.

    La Đại Hanh kiêu ngạo nói:

    - Đương nhiên rồi!

    Diệp Tiểu Thiên nói:

    - Ngươi nói ta nghe một chút, ngày hôm qua ngươi tìm ra cửa tiệm này như thế nào, nó có ưu điểm về vấn đề gì, về địa điểm, ở nơi đông dân cư, hay là...

    La Đại Hanh đáp:

    - Ngày hôm qua đệ đi dạo quanh đường Thp Tự, bỗng nhìn thấy một cửa tiệm mặt tiền, tiệm chỉcó hai mẹ con chủ tiệm, cô nương đó có giọng nói tht nhẹ nhàng uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người. Đệ liền nghĩ, nếu buôn bán sát bên tiệm của nàng, hàng ngày đều gặp mặt, tht là thoải mái biết bao! Nhà cửa mà yên ổn thì làm việc gì cũng hưng thịnh, việc buôn bán cũng vy, cho nên đệ bèn mua lại cửa tiệm bên cạnh cửa tiệm của cô nương đó!

    Diệp Tiểu Thiên:

    - ...

    Lý Vân Thông:

    - ...

    La Đại Hanh thấy phía sau im lìm, bèn quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt kỳ quặc của hai người, lại giải thích:

    - Cửa tiệm bên cạnh rất vắng vẻ, hầu như không có khách mua. Đệ liền suy nghĩ, cửa tiệm ở một nơi như đường Thp Tự này, vì tình hình buôn bán ế ẩm như vy, chủ tiệm mới chịu bán đi, vào tay đệ, chỉcần kinh doanh tht tốt, tuy chủ cũ không kiếm được tiền, nhưng đệ thì chưa chắc.

    Diệp Tiểu Thiên nói:

    - Ừ, nghe cũng có lý, tuy nhiên... nếu ngươi đã chọn xong cửa tiệm, còn tìm ta làm cái gì?

    La Đại Hanh nói:

    - Đệ còn chưa quyết định chắc chắn, xin hãy góp ý giúp đệ một chút, nếu huynh cảm thấy không ổn, thì đệ lại bán đi.

    - Vảlại, sắp tới khai trương, cũng phải chào hỏi, đánh tiếng với hàng xóm chứ? Một mình đệ đi cũng lạvà không tiện, huynh là đại ca của đệ, dĩnhiên phải giúp đệ chứ.

    Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩnói:

    - Được! Như vy... ngươi đã suy nghĩsẽ bán thứgì chưa?

    La Đại Hanh nói:

    - Đệ định mở tiệm tạp hóa, món lặt vặt gì cũng bán. Không phải cha đệ đã nói rồi sao, bán thứnày thì không cần suy nghĩquá nhiều, chỉcần có đầy đủ hàng hóa, vt dụng mà mọi người thường dùng, tự nhiên họ sẽ tới mua.

    Diệp Tiểu Thiên gt gt đầu, thầm nghĩ: “Tính vy cũng ổn, nếu vy, cửa tiệm này tạm thời cũng có thểmở được rồi”.

    Đột nhiên La Đại Hanh chỉmột tay về phía trước, hết sức phấn khởi nói:

    - Tới rồi! Đại ca, huynh nhìn kìa!

    Diệp Tiểu Thiên ngẩng lên nhìn, chỉthấy phía trước là một tiệm tạp hóa, phía trên viết nguệch ngoạc mấy chữto: “Tiệp tạp hóa Nữu Nữu”.

    Cửa tiệm đang mở, bên trong bày đầy chổi, xẻng gỗ, thùng sắt đựng nước... Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi:

    - Ngươi cũng tht nhanh nhẹn, mới đó mà hàng hóa đã chuẩn bịđầy đủ. Vy... là đã khai trương?

    La Đại Hanh cười nói:

    - Đại ca, huynh hiểu lầm rồi, đây không phải là tiệm của đệ, tiệm của đệ ở bên cạnh. Đại ca nhìn kìa!

    Diệp Tiểu Thiên đưa mắt nhìn theo, quảnhiên bên cạnh còn có một cửa tiệm diện tích cũng tương đương với tiệm tạp hóa, cửa tiệm đã khóa, vắng ngắt. Diệp Tiểu Thiên hơi ngơ ngác, hắn nhìn cửa tiệm đang đóng kín, lại nhìn tiệm tạp hóa, không kìm được, bèn hỏi:

    - Đại Hanh, lúc nãy ngươi nói là muốn mở tiệm gì?

    La Đại Hanh vui vẻ đáp:

    - Tiệm tạp hóa chứgì!

    Diệp Tiểu Thiên chỉvào cửa tiệm tạp hóa đang mở, hỏi:

    - Mở tiệm tạp hóa bên cạnh tiệm tạp hóa?

    Đại Hanh hiên ngang đáp:

    - Đúng vy!

    Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại lại nhìn Lý Vân Thông, hai người đều hơi choáng. Đại Hanh đã dn đầu, đi tới trước tiệm tạp hóa, quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Thiên, nói:

    - Đại ca, nhanh lên một chút, đây là cửa tiệm sát cửa tiệm hàng xóm mà ta nói.

    Lý Vân Thông cười khổ, nhìn Diệp Tiểu Thiên nói:

    - Đại nhân, đây là hắn tới mở cửa tiệm hay theo đuổi con gái nhà người ta vy?

    Diệp Tiểu Thiên thở dài nói:

    - Ta chỉsợ tiệm hắn mở không được, mà con gái hắn theo đuổi cũng không xong!

    Mặt tiền cửa tiệm tạp hóa cũng không phải là quá nhỏ, tht ra ở một nơi phồn hoa như đường Thp Tự mà mở tiệm tạp hóa là hơi uổng, tuy nhiên nếu chủ tiệm ít vốn, thì cũng chỉcó cách là mở tiệm tạp hóa thôi. Làm ăn lớn thì vốn cũng phải lớn, người không có nền tảng sẽ không đảm đương nổi.

    Trong tiệm tạp hóa rất bề bộn, hàng hóa chất khắp nơi, La Đại Hanh phải nghiêng người, men theo hành lang cht hẹp đi tới trước, cao giọng kêu:

    - Bùi đại nương, xin chào.

    Một phụ nữchừng trên năm mươi tuổi ngồi trong góc, nhìn thấy có người đi vào, khuôn mặt lộ ra nụ cười, đứng dy định đón chào, nhưng nhn ra là Đại Hanh, liền đặt mông ngồi xuống, tức gin nói:

    - Ta tưởng là ai, hóa ra là ông chủ La định mở tiệm tạp hóa sát tiệm của ta. Ông chủ La cũng quá rảnh rỗi rồi, không lo buôn bán, mà lại tới phá việc làm ăn của ta?

    La Đại Hanh xoa xoa tay, cười lấy lòng nói:

    - Không phải là ta tới đây học hỏi kinh nghiệm của đại nương sao? Bàn về mở tiệm, đại nương có kinh nghiệm hơn ta nhiều.

    La Đại Hanh vừa nói vừa nhìn đông lại ngó tây, hẳn là đang tìm vịcô nương kia. Đáng tiếc là trong tiệm không có ai ngoài người phụ nữlớn tuổi kia. Ở một góc khác của tiệm, có treo một bức màn cửa, phía sau chắc là chỗ ở của hai mẹ con. Lúc này, từ phía sau bức màn, vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái:

    - Mẹ, trưa nay mình ăn bánh chẻo à?

    Người phụ nữđáp:

    - Ừ, mẹ đã mua hoa hồi rồi, con tìm thấy chưa?

    Cô gái trong nhà đáp:

    - Con thấy rồi, nếu không nãy giờcòn đã hỏi mẹ rồi.

    - Mẹ à, mẹ bịđau lưng, cứngồi yên đó, đừng làm gì cả, hôm nay con gái sẽ chăm sóc chu đáo cho mẹ. Con đang làm nhân và trộn bột đây.

    Người phụ nữlớn tuổi vui vẻ:

    - Ừ, con gái mẹ có hiếu quá! Con à, mà con biết trộn bột không đó, trước giờcon chưa từng làm mà.

    Cô gái đáp:

    - Ôi dào, nhào bột thì ai mà không biết chứ! Mẹ, rồi mẹ xem!

Thanks 

    DạThiên Tử - Lưỡng Tống Nguyên Minh ​
    Tác giả: Nguyệt Quan
    Quyển 3: Uy phong Điển sử.
    Chương 17-2: Đại Hanh mở tiệm.

    Nhóm dịch: KoCo & friends
    Nguồn: thienthucac









    Quyển 3 – Chương 17-2: Đại Hanh mở tiệm.

    Hai mẹ con một trong một ngoài đối đáp với nhau, La Đại Hanh đeo túi xách đứng đó lắng nghe mê mẩn đến nỗi đờngười ra. Diệp Tiểu Thiên thấy vy không biết nên khóc hay nên cười, ho khan một tiếng, nói:

    - Đại Hanh, ngươi cũng đã bắt chuyện với đại nương rồi, bây giờchúng ta về tiệm đi.

    Đại Hanh vội nói:

    - Đừng đừng, đệ còn có việc muốn bàn với đại nương.

    Đại Hanh nói xong, liền kéo một băng ghế tới ngồi xuống, nói với người phụ nữlớn tuổi kia:

    - Đại nương, ta có việc muốn nói với bà, bà xem, bà mở tiệm tạp hóa, ta cũng mở tiệm tạp hóa. Ta mới vừa học buôn bán, cũng không biết lấy hàng ở đâu, hay là thế này đi, ta lấy hàng từ tiệm bà, được chứ?

    Diệp Tiểu Thiên và Lý Vân Thông nghe xong, mắt trợn tròn như muốn lồi ra ngoài, mở tiệm tạp hóa bên cạnh tiệm tạp hóa, lấy hàng cũng lấy ở tiệm tạp hóa bên cạnh, trên đời này... sao lại có đứa con phá của đến trình độ như vy chứ!

    Người phụ nữkia cũng ngây người ra một hồi lâu, rồi nói với vẻ không vui:

    - Ông chủ La, ông trêu ghẹo bà già này có phải không?

    La Đại Hanh vội kêu lên:

    - Không có đâu, ta rất chân thành. Đại nương nhìn đi, bà bán tạp hóa, ta cũng bán tạp hóa, ta lấy hàng từ tiệm của bà thì càng thun lợi biết chừng nào? Thế này đi, bà lp bản danh sách, tiệm bà bán thứgì, thì cũng lấy cho ta một phần đểta bán, nếu bà đồng ý, ta giao tiền đặt cọc ngay bây giờ, được không?

    La Đại Hanh vừa nói vừa lấy ra hai đĩnh bạc đại nguyên bảo nặng năm mươi lượng, đẩy tới trước mặt người phụ nữkia. Cảtiệm tạp hóa này còn chưa đáng giá năm mươi lượng bạc, hai đĩnh bạc nguyên bảo khiến người phụ nữkia sửng sốt, lúc này bà ta mới tin chắc là ông chủ họ La này tht sự hơi đần.

    Ông chủ La hơi đần, nhưng không có nghĩa bạn bè của ông ta cũng đần, bà chủ tiệm lo lắng đưa mắt liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên và Lý Vân Thông, thấy mặt hai người đầy vẻ buồn cười, nhưng không có ý đứng ra ngăn cản, trong lòng liền hiểu phần nào, e là hai vịbằng hữu của ông chủ La, cũng không thân thiết đến mức có thểcan thiệp vào chuyện làm ăn của ông ta.

    Đôi mắt xoay tròn, bà chủ tiệm nói:

    - Được chứ! Vy đểta cho ông chủ La bản danh sách, nếu ông chủ La xem thấy được, chúng ta cứđịnh như vy.

    Người phụ nữnày tuy mở tiệm tạp hóa, nhưng cũng biết võ vẽ mấy chữ, lp tức lấy ra một mẩu than, viết rất nhanh lên một tờgiấy. Đợi bà ta viết xong, La Đại Hanh cầm lên xem, tuy chữviết sai lung tung, nhưng cũng đọc hiểu được, lp tức gt đầu lia lịa.

    - Khoan đã!

    Diệp Tiểu Thiên không thểtrơ mắt nhìn La Đại Hanh chịu thiệt, liền lách theo hành lang cht hẹp tới đứng bên cạnh La Đại Hanh, vừa cúi xuống xem bản danh sách, lp tức gin tím mặt, nói:

    - Bà chủ, một chu gốm mà bà đểgiá tám mươi đồng? Đừng nói là giá mua vào, ngay cảgiá bán ra mà mười tám đồng cũng quá đắt! Bà cho huynh đệ ta là người ngu sao?

    La Đại Hanh ngơ ngác hỏi:

    - Đại ca, quá đắt sao? truyện cp nht nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

    Diệp Tiểu Thiên nói:

    - Đây không phải là quá đắt, mà là cướp đoạt trắng trợn!

    - Cái gì?

    La Đại Hanh nghe xong cũng tức gin:

    - Bà chủ, bà không trung hu!

    Bà chủ tiệm thấy mưu gian bịphát hiện, khuôn mặt liền sa sầm, nói:

    - Ta không trung hu, chẳng lẽ ngươi phúc hu? Nhà ta mở tiệm tạp hóa, ngươi cũng muốn mở tiệm tạp hóa bên cạnh nhà ta, bộ muốn giành git khách hàng sao? Ta buôn bán nhỏ, gắng gượng sống tạm qua ngày, đây là ngươi khi dễ chúng ta mẹ góa con coi mà!

    La Đại Hanh tức gin nói:

    - Làm ăn là dựa vào bản lãnh nha, nếu khách đã muốn tới tiệm bà mua hàng, ta cũng không thểcố mời chào lôi kéo mà được.

    Hai người lời qua tiếng lại, La Đại Hanh không phải là đối thủ của bà chủ tiệm, bịbà ta mắng mỏ bằng những lời lẽ cay độc, y hầm hừ lấy từ túi xách ra hai đĩnh bạc nguyên bảo nữa, đp lên bàn cái rầm, nói:

    - Tiệm này ta đã quyết định mở rồi, bà không giao hàng cho ta, ta mua luôn cửa tiệm của bà!

    Bà chủ tiệm nghe vy lại ngẩn người ra, tất cảhàng hóa trong tiệm này chưa đáng giá mười lạng bạc, tuy nhiên tiệm này nằm ở khu vực sầm uất, mặt bằng rất giá trị, ước chừng một trăm năm mươi lượng, cộng với số hàng hóa, tổng cộng khoảng một trăm sáu mươi lượng, La Đại Hanh đưa ra hai trăm lượng, là quá dư dả.

    Tuy nhiên tiệm này nằm ở khu vực rất tốt, thông thường bà chủ tiệm sẽ không bán cửa tiệm làm gì, nhưng hôm nay thì khác, rõ ràng gã họ La này là một người đần độn, chính xác là một người đần độn có tiền, muốn làm ăn buôn bán chung chạvới một người đần độn như vy, ngóc đầu sao nổi!

    Hai nhà đều mở tiệm tạp hóa sát nhau, nhất định là thua lỗ, đã như vy, chi bằng bán luôn cửa tiệm, kiếm được một khoản lãi, mà lại tránh được cuộc chiến làm ăn khiến đôi bên đều thiệt hại. Hai mẹ con cầm số bạc này đến nơi khác mở tiệm, còn có thểtiết kiệm được một số tiền lớn.

    Nghĩtới đây, người phụ nữlớn tuổi không chút do dự, lấy mấy đồng nguyên bảo, nói:

    - Được! Cửa tiệm bán cho ngươi, chúng ta lp tức làm văn tự!

    Trong cơn gin dữ, hai người lp tức viết hợp đồng, Diệp Tiểu Thiên và Lý Vân Thông thấy vy há hốc mồm cứng lưỡi: “Không phải nói lấy hàng ở tiệm bên sao, sao không đồng ý giá lấy hàng, là lp tức mua lại tiệm bên luôn rồi? Có kiểu làm ăn như vy ư?”

    Trong lúc hai người còn ngơ ngác, bà chủ tiệm và La Đại Hanh đã làm xong hợp đồng mua bán.

    Bà chủ tiệm cất hợp đồng, cất kỹ mấy đồng nguyên bảo, quay ra phía sau kêu lớn:

    - Nữu Nữu! Nữu Nữu!

    Người phụ nữkêu mấy tiếng, màn cửa chợt vén lên, một cô gái bước ra, quảnhiên mặt tròn như trăng rằm, dung mạo đẹp đẽ, nước da trắng trẻo mềm mại, trông rất phúc hu, đặc biệt là eo nhỏ mông tròn, theo kinh nghiệm dân gian, phụ nữcó dáng người thế này rất mắn đẻ. Diệp Tiểu Thiên nhìn Đại Hanh một cái, thầm nghĩ: “Cái tên đần này cũng có mắt nhìn người đó chứ!”

    Bà chủ tiệm nói:

    - Nữu nữu, con gói bánh chẻo xong chưa, nếu chưa xong, đểmẹ gói hết cho.

    Nữu Nữu xoắn xoắn bàn tay, ngượng ngùng nói:

    - Mẹ à, hay là... trưa nay mình ăn bánh bao đi?

    Bà mẹ ngạc nhiên:

    - Đã mua nhân bánh chẻo rồi, sao lại làm bánh bao?

    Nữu Nữu xấu hổ nói:

    - Nước...hơi nhiều...ưm, con phải...thêm chút bột, bột hơi nhiều...con lại thêm chút nước, nước...lại hơi nhiều...khụ, bây giờnếu chỉlàm bánh chẻo, sợ là... còn dư lại tới hơn nửa chu bột...

    Bà chủ tiệm bực bội nói:

    - Được rồi, con cũng không cần đi tới đi lui nữa, ở đây có một tên đầu heo, cho dù con có hấp cảnồi bánh, sợ cũng không dư miếng nào đâu, đểhết lại cho hắn đi! Mau thu dọn đồ đạc, mẹ bán cửa tiệm này rồi.

    Nữu Nữu nghe vy không hiểu tại sao, nhưng thấy mẹ đang nổi nóng, cũng không dám hỏi nhiều, vội dạmột tiếng, quay ra thu dọn đồ đạc.

    Ngoài cửa tiệm này, hai mẹ con còn có chỗ ở khác, cho nên đồ đạc trong tiệm cũng không nhiều, rất nhanh dồn được hai bao đồ, hai mẹ con liền rời khỏi tiệm.

    Lúc này dường như cơn bực bội của La Đại Hanh đã tiêu tan, đôi mắt đầy trông mong nhìn theo người đẹp rời đi, bộ dạng khá lưu luyến.

    Diệp Tiểu Thiên liền nói:

    - Đại Hanh, nếu ngươi tht sự thích nàng, vy thì mạnh dạn mà đuổi theo đi! Ta thấy vừa rồi nàng nhìn ngươi, dường như trong mắt cũng có một chút thích thú đấy!

    La Đại Hanh xoa xoa hai tay, xấu hổ nói:

    - Đại ca, huynh cứlừa đệ hoài, người ta có thểcoi trọng đệ sao? Đệ vừa cao vừa mp, người ta thì xinh xắn lanh lợi như vy...

    - Đừng sợ, ngươi xấu thì có sao, ngộ nhỡ...mắt nàng ta...bịthông manh thì sao?

    Lý Vân Thông:

    - !!!

    La Đại Hanh không nhn ra là Diệp Tiểu Thiên đang trêu mình, lo lắng nói:

    - Nhưng...nhưng vừa rồi đệ mới ép buộc người ta như vy, bây giờcon muốn con gái nhà người ta, có vẻ hơi quá mức...

    Diệp Tiểu Thiên đưa mắt nhìn cửa tiệm rách nát, căn bản không đáng giá hai trăm lượng bạc, thở dài nói:

    - Nếu như ta làm ăn, ta cũng hy vọng là đệ cũng “quá mức” với ta y như vy.

    Lẽ ra muốn mở tiệm thì ít nhất La Đại Hanh cũng phải chuẩn bịtrong thời gian năm ba ngày, đằng này gã vừa mua luôn cửa tiệm của người ta, là lp tức khai trương buôn bán. Diệp Tiểu Thiên tin chắc cửa tiệm này kinh doanh chưa tới một tháng là sạch vốn, hy vọng cuối cùng của Hồng Bách Xuyên sẽ hoàn toàn tan biến, nhưng ông ta gặp phải một kẻ dở hơi như thế này, thì cũng đành chịu.

    Thấy rõ mình không cứu nổi tên phá của này, Diệp Tiểu Thiên và Lý Vân Thông chỉcó thểbất đắc dĩrời đi. Hai người vừa đi không bao lâu, liền có một ông lão chắp tay sau lưng thong thảđi vào cửa tiệm còn chưa thay biển hiệu. La Đại Hanh vừa mới lên làm chủ tiệm, hết sức nhiệt tình, lp tức nghênh đón hỏi:

    - Đại thúc muốn mua gì?

    Ông lão chỉchỉtiệm bên cạnh còn không mở cửa, hỏi:

    - Hôm nay sao chủ tiệm bên cạnh không khai trương?

    La Đại Hanh cười nói:

    - Tiệm bên cạnh à? Tiệm bên cạnh ta đã mua rồi, hai ngày nữa sẽ khai trương.

    Ông già kinh ngạc:

    - Ngươi mua lại rồi? Ôi, thua rồi, thua rồi! Lão Trác ta tính sai mất rồi!

    La Đại Hanh ngạc nhiên:

    - Ta mua cửa tiệm, sao đại thúc lại thua?

    Lão Trác lắc đầu nói:

    - Ta vn muốn mua tiệm này, chẳng qua là định ép giá xuống, cho nên làm ra vẻ không cần mua, nào ngờlại rơi vào tay ngươi mất rồi. Ài, ngươi mua cửa tiệm, không lo xếp đặt khai trương, lại chạy qua tiệm này làm cái gì?

    La Đại Hanh cười nói:

    - Tiệm này ta cũng mua luôn rồi.

    Lão Trác tròn mắt nhìn gã, hỏi:

    - Tiệm này làm ăn cũng không tệ, ngươi mua tiệm này bao nhiêu tiền?

    La Đại Hanh giơ ra hai ngón tay:

    - Hai trăm lượng!

    Ông lão lắc đầu nói:

    - Hai trăm lượng hơi nhiều, nếu là một trăm sáu mươi lượng thì còn được...

    Ông lão nói đến đây, đột nhiên nghĩra điều gì, nhìn La Đại Hanh từ đầu xuống chân, rồi giơ ngón cái lên nói:

    - Cao! Tht sự là cao tay! Ngươi còn trẻ tuổi, lại dám mua bán lớn như vy!

    La Đại Hanh không cảm thấy ngượng, không chút khiêm nhường, nói:

    - Chờta sửa sang cửa tiệm này xong, kính mời đại thúc đến ủng hộ nhiều hơn.

    Ông lão cười ha hảmấy tiếng, lắc đầu ra cửa:

    - Lỗ rồi, thua rồi!

    Ông lão lắc đầu than thở vừa đi ra ngoài, một thiếu niên lưng đeo cung, hông giắt đoản đao đã xuất hiện ngoài cửa tiệm, ánh mắt lạnh lùng nhìn trước nhìn sau, rồi chắp tay hướng về phía La Đại Hanh, lễ độ mà điềm tĩnh hỏi:

    - Cảm phiền cho hỏi, muốn đến phủ đệ của Tề Mộc đại gia thì đi hướng nào?

Thanks 

Nguồn: tunghoanh.com/da-thien-tu/quyen-3-chuong-17-7Lpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận