Dida đại tát mãn không an bài tiệc rượu long trọng gì cả, mà chỉ bố trí một tiệc rượu bình thường.
Có thể ngồi ở chỗ này, ngoài Tiếu Ân và đệ tử của hắn ra, chỉ có Dida, Harrison, Bảo Mạn, Seth và Juliana.
Hiện giờ thái độ của Bảo Mạn đối với đám người Tiếu Ân có sự biến hóa rõ ràng, có thể nói là có vài phần khách khí. Điều này khiến Tiếu Ân hoài nghi, có phải Dida đã nói tin tức bọn họ thoát khỏi vùng đất tử vong cho lão tổ tông của gia tộc Berwick biết không.
Còn về Seth, thái độ của hắn cũng có sự thay đổi vi diệu. Trước kia hắn mơ hồ để lộ ra địch ý, nhưng hiện giờ đã biến mất hoàn toàn, trải qua chuyện trong khe nứt không gian, hắn trở nên chững chạc hơn nhiều, khiến Tiếu Ân đánh giá hắn rất cao.
Với thân phận của Dida, dù có bày mỹ thực quý hiếm cũng không lạ, nhưng thân phận của mọi người ở đây lại bất đồng, không ai rảnh để chú ý tới những lễ tiết trong cung đình, có thể nói là rất tùy tâm sở dục.
Trên thực tế, Dida gọi Seth tới là có tâm tư khác.
Là nhân vật có triển vọng nhất trong đế quốc Lang Nhân, tiền đồ của Seth cũng rất tươi sáng.
Ý của Dida rất rõ, hắn muốn bồi dưỡng Seth và Harrison, cũng hy vọng Tiếu Ân có quan hệ tốt đẹp với hai người.
Đặc biệt đối với đám người Đức Lỗ Phu là những người tới từ đế quốc Lang Nhân, thái độ của Dida cũng rất ôn hòa, khiến cho đám người Đức Lỗ Phu nở mặt nở mày. Nếu không có gì bất ngờ, trong tương lai mấy vị này sẽ trở thành truyền kỳ pháp sư, bọn họ lại là công dân của đế quốc Lang Nhân, tự nhiên Dida không thể bỏ qua cơ hội mượn sức.
Tiệc rượu qua đi, Dida ra lệnh cho hạ nhân lui xuống, nói: "Tiếu Ân, ta đã phân phó, từ nay về sau, sẽ không có kẻ nào đàm luận tới việc các ngươi tiến vào vùng đất tử vong."Giọng nói của lão rất bình tĩnh, phảng phất như đó không phải là chuyện quan trọng, nhưng người nào cũng biết, chỉ vì việc nhỏ này mà trăm năm sau đế quốc Lang Nhân hưởng không biết bao nhiêu lợi ích.
Tiếu Ân gật đầu nói: "Vâng, đa tạ Dida đại tát mãn."Dida khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:
Sau khi lực lượng giữa hai tộc mất đi sự cân bằng, thái độ của mấy quốc gia xung quanh lập tức thay đổi. Dù là đồng mình hay quân địch, dường như đều có sự thay đổi.
Dưới tình huống này, ngay cả Dida đại tát mãn cũng phải bó tay. Tiếu Ân đoán không sai, cuộc chiến tranh này sẽ không diễn ra trên đại thảo nguyên phương bắc nữa, mà diễn ra trên bàn đàm phán.
Dida thở dài nói: "Nói cho cùng là thực lực của chúng ta không đủ. Nếu như có một vị truyền kỳ xuất hiện, thì bộ tộc Tuyết Lang Nhân đã sớm bị đuổi ra khỏi đại thảo nguyên rồi."Lão quay đầu nhìn Tiếu Ân và Harrison, khuôn mặt nở nụ cười nói:
Mặc dù huynh muội Đức Lỗ Phu và Mary sinh ra ở đế quốc Lang Nhân, nhưng bọn họ lại thuộc tầng lớp thấp nhất của đế quốc, cho nên trong mắt của bọn họ, ngoài việc tu luyện ra, bọn họ không có hứng thú gì tới ân oán của Tuyết Lang Nhân và thanh lang nhân.
Còn Carter do có quan hệ tới thân thế, nên rất ghét Tuyết Lang Nhân, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong.
Còn hai người Kim và Lai An, sau khi đi theo Tiếu Ân, tầm mắt của bọn họ đã rộng mở hơn, không còn ánh mắt thiển cận.
Nhưng bọn họ phải nể mặt lão bằng hữu Daier của mình, cho nên nếu chuyện này xảy ra, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Điều này có thể rõ qua tần suất gật đầu của bọn họ.
Tất nhiên, ánh mặt của mọi người đều dừng trên người Tiếu Ân, nhất thời khiến đám người Dida minh bạch, chỉ có Tiếu Ân mới có quyền quyết định.
Tiếu Ân mỉm cười, cũng không chần chừ, nếu hắn đã đáp ứng Dida, ngày sau nếu trở thành truyền kỳ pháp sư, nhất định sẽ chiếu cố đế quốc Lang Nhân, nên tự nhiên tâm tình của hắn có chút bất đồng."Dida đại tát mãn, xin ngài yên tâm, ta tin tưởng hai vị tát mãn Harrison và Seth sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện này của ngài."Dida hài lòng cười, lão không hề hoài nghi lời của Tiếu Ân.
Nhân vật như vậy, nếu ngày sau có thể tiến giai thành truyền kỳ, tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình, bởi vì khi đó, chuyện này không phải chuyện khó.
Sáu truyền kỳ pháp sư, đừng nói là đuổi Tuyết Lang Nhân ra khỏi phương bắc đại thảo nguyên, dù xóa sổ cả bộ tộc đó, cũng không có ai dám ngăn cản.
Giây phút này, tâm trạng của Dida hoàn toàn thả lỏng, lão dường như nhìn thấu tương lai, thấy cảnh Tuyết Lang Nhân phải rời khỏi phương bắc đại thảo nguyên.
Mặc dù tâm nguyện này không phải do mình hoàn thành, nhưng có quan hệ gì chứ? Nhìn Harrison và Tiếu Ân đấu võ mồm với nhau, lão vô cùng hài lòng."Tiếu Ân pháp sư, người muốn tới đâu để du lịch?" Seth ngồi bên cạnh Harrison, nghe đám người Kim nói chuyện, rốt cuộc tìm được khe hở để dò hỏi.
Tiếu Ân trầm ngâm trong chốc lát nói: "Ta muốn tới phương nam."Phạm vi của phương nam cực lớn, hơn nữa đó là một phương hướng không rõ ràng, không có vị trí cụ thể.
Dida và Bảo Mạn nhìn nhau cười, hai lão hồ ly tươi cười hiểu được ý của nhau. Trong lòng bọn họ, chắc chắn Tiếu Ân muốn tới phương nam để báo tin mừng cho sư phụ mình biết.
Trên thực tế, bọn họ chỉ đoán đúng một nửa, đúng là Tiếu Ân muốn đi tìm sư phụ, nhưng sư phụ của hắn không phải là người mà bọn họ tưởng tượng."Phương nam?" Lông mày Seth hơi nhíu lại, lập tức giãn ra nói:
Từ đây tới công quốc Louis, xa tới mấy vạn dặm, mặc dù bọn họ đều là ma pháp sư, nhưng không có hứng thú phi hành. Trời mới biết, bay trên không trung gặp phải phiền toái gì, không bằng dùng Truyền Tống Trận cho nhanh.
Seth hơi gật đầu nói: "Tiếu Ân pháp sư, nếu như ngài lưu lại hai ngày, ta có thể liên lạc Truyền Tống Trận cho ngài."Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi:
So với các quốc gia loài người thì đế quốc rất thiếu Truyền Tống Trận.
Nhưng nếu Tiếu Ân là Dida cũng không có cách phát động Truyền Tống Trận.
Bởi vì chỉ có ma pháp sư không gian hệ mới có thể bố trí Truyền Tống Trận, hơn nữa muốn truyền tống trên trăm dặm, nhất định phải có ma pháp sư không gian hệ phối hợp.
Mặc dù lang nhân tát mãn có thực lực cường đại, nhưng nếu nói về không gian hệ thì không thể so được với loài người? Cho nên nếu lang nhân có hảo cảm với ma pháp trận mới kỳ lạ.
Nếu đổi vị trí cho nhau, chỉ sợ đám lang nhân tát mãn hận không thể xóa sổ Truyền Tống Trận, bởi vì xóa bỏ đi tai họa ngầm mới là biện pháp tốt nhất.
Tiếu Ân lẳng lặng tự hỏi.
Seth cũng không thúc giục, hiện giờ hắn đã thích ứng với địa vị của mình. Hắn là một người thông minh, không giống như Holyfield, vì đố kỵ mà bị mê muội, cho nên hắn biết rõ thực lực của đám người trước mặt mình, cũng biết tầm quan trọng của bọn họ đối với đế quốc, cho nên tâm tình của hắn mới thay đổi như vậy.
Tất nhiên, nếu như Seth không phải là người của bộ tộc thanh lang, hắn cũng không biến hóa như vậy."Seth tát mãn, có thể không dùng Truyền Tống Trận của ma pháp công hội không?" Rốt cuộc Tiếu Ân ngẩng đầu nói:
Ánh mắt nhìn về phía Dida, lão nhân này cân nhắc một lúc nói: "Tiếu Ân, nếu như ngươi không sợ phiền phức, ta đề cử một chỗ."Hai mắt Tiếu Ân phát sáng, nói:
Trong đội ngũ sáu người của bọn họ, có hai ma pháp sư không gian hệ, nếu nói ra, không có nhiều người tin tưởng."Dida đại tát mãn, đa tạ ý tốt của ngài, chúng ta sẽ dùng Truyền Tống Trận đó, còn về ma pháp sư không gian hệ…" Tiếu Ân lạnh nhạt cười, nói:
Dida nhìn Juliana, đột nhiên nói: "Tiếu Ân, nghe nói ngươi tặng quà cho Juliana?"
Kỳ thực với kiến thức của Dida, dù Tiếu Ân muốn giấu cũng không được.
Dida nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: "Ngươi lấy nó ở trong khe nứt không gian?"
Dida bình tĩnh nhìn Tiếu Ân, hỏi: "Tiếu Ân, ngươi có xung đột với bộ tộc Nguyệt Tinh Linh, nên giết chết đệ tử của bọn họ sao?"
Dida chậm rãi gật đầu, nhưng trong mắt lão vẫn lộ ra thần sắc cổ quái, một lát sao, lão mới nói: "Tinh linh đó phải là người hào phóng."Tiếu Ân hiếu kỳ hỏi:
Tiếu Ân nhìn Juliana, không biết vì sao Dida lại có thái độ như vậy.
Đột nhiên Juliana đứng lên nói: "Tiếu Ân, sư phụ đã mệt, ngài muốn nghỉ ngơi, ta sẽ bồi tiếp các ngươi."Harrison đứng lên nói:
Lắc đầu, Tiếu Ân vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, Tiếu Ân và đám người Kim mở to mắt nhìn nhau, không hiểu sao lão tát mãn lại nói những lời này.
Juliana mở to đôi mắt xinh đẹp nói: "Tiếu Ân pháp sư, mời các vị đi theo ta."Mặc dù nàng nói mọi người, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn Tiếu Ân.
Đột nhiên Carter ho một tiếng nói: "Sư phụ, hôm nay chúng con học nghệ còn chưa thành, muốn đi về trước để minh tưởng."Nói xong, hắn khom người xuống, sau đó chạy trốn ra ngoài rất nhanh.
Đám người Kim nhìn nhau, thấy Carter đi ra cửa nháy mắt ra hiệu, trong lòng mọi người hiểu ra."Sư phụ, hôm nay con cũng chưa học xong, muốn về trước để minh tưởng."
Giờ phút này, hắn đã bì hù dọa, lắp bắp nói: "Sư phụ, con muốn đi… Tiểu."Đám người Kim đang rời đi nghe thế thì lảo đảo, tí nữa té ngã xuống đất.
Tiếu Ân ngẩn ra, sau đó phì cười, vung tay lên nói: "Đi đi!"Đức Lỗ Phu như được đại xá, vội vã xoay người đi, trong nháy mắt đã bỏ xa đám người Kim.
Tiếng cười như chuông vang lên bên tai Tiếu Ân, Juliana không để ý tới hình tượng nữ tính của mình, khom người cười. Khuôn mặt thanh xuân của nàng lộ ra nụ cười thoải mái khiến trong lòng mọi người dâng lên một cảm xúc khác lạ.
Tiếu Ân xấu hổ tự hừ một tiếng. Trong lòng cực hận Carter, tên này, trở về sẽ cho hắn đẹp mắt, nhất định phải bắt hắn khổ luyện một trăm lần tam hệ phi đạn.
Nửa ngày sau Juliana tươi cười nói: "Tiếu Ân, mặt nạ ánh trăng chẳng những có thể thay đổi bề ngoài, còn thay đổi được cả khí chất, ngay cả ở trong bộ tộc Nguyệt Tinh Linh cũng không có quá mười cái."Tiếu Ân sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
Không thể tưởng tượng được, một lang nhân tát mãn lại có một đoạn tình cảm thần bí với một cô nương của bộ tộc tinh linh.
Nhưng nhìn bộ dáng của Dida đại tát mãn, Tiếu Ân có thể đoán được, kết quả của bọn họ không tốt, nên Dida mới nói lời đó trước khi rời đi, có lẽ tới hôm nay, lão rất hối hận.
Đột nhiên Juliana hỏi: "Tiếu Ân, nói thực cho ta biết, ai tặng ngươi mặt nạ này?"Tiếu Ân do dự một chút nói:
Đôi mắt Juliana chuyển động, đột nhiên sắc mặt đang tươi sáng biến thành âm u, một lúc lâu, không nói câu nào. Môi nàng giật giật, nhưng không nói thành lời. Ánh mắt của nàng bắt đầu tỏa sáng, một tầng hơi nước trong suốt như thủy tinh, chuẩn bị nhỏ xuống.
Tiếu Ân cảm thấy ngứa đầu, vội vàng nói: "Dừng!"Nếu Juliana mà khóc thực, thì hắn chả biết làm thế nào.
Tiếu Ân liếm đôi môi khô khốc nói: "Chúng ta là bằng hữu, nàng đừng hại ta, nếu không sau này ta không dám tới đế quốc Lang Nhân nữa."Mặc dù hắn không sợ gì, nhưng nếu hai người một nam một nữ ở riêng với nhau, mà tự nhiên Juliana khóc lớn lên, dù có phát sinh chuyện gì thì Tiếu Ân cũng hết đường chối cãi, dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Juliana nghiêng đầu cân nhắc một chút, dường như bị vẻ mặt của Tiếu Ân hù dọa.
Nàng mân mê đôi môi hồng của mình.
Cứ như thế, không khí bi thương do nàng kiến tạo biến mất không còn lại gì.
Nàng nhẹ nhàng dậm chân một cái, hàm răng như ngọc cắn chặt đôi môi đỏ mọng, gò má xuất hiện một tia ửng đỏ, ánh mắt lộ ra xuân quang khiến người khác mê say."Tiếu Ân, ngươi không chịu nhường ta sao? Nói đùa vài câu không được sao?" Juliana hờn dỗi nói, mặc kệ nàng có giả vờ hay không, nhưng hễ ai nghe nàng nói đều có cảm giác đau lòng.
Mặt của nàng hơi đỏ lên, cắt đứt mạch nói của Tiếu Ân, hỏi: "Khi nào ngươi trở về?"Giọng nói của Tiếu Ân dừng lại, hắn chần chừ một chút nói:
Tiếu Ân gãi đầu, hắn còn không biết nơi ở của nữ tinh linh tặng hắn mặt nạ ánh trăng.
Đột nhiên hắn cảm giác được, đế quốc Lang Nhân không tồi, dù sau này vĩnh viễn ở lại chỗ này cũng là một lựa chọn tốt.
Trên trời cao, có một bóng đen đang di động rất nhanh, xung quanh bóng đen có những đám mây di chuyển cùng, cho nên bóng đen đó in xuống mặt đất không khiến người khác chú ý.
Tiếu Ân nhìn Hắc Toàn Phong phi hành trên không trung, trong lòng có chút cảm thán.
Lúc trước hắn phi hành, chưa từng nghĩ tới việc ẩn giấu hành tung.
Có sư phụ chỉ điểm so với tự mình mò mẫm là hai chuyện khác nhau. Có một số việc nhìn qua thì rất giản đơn, nhưng vấn đề đơn giản đó lại rút ra một kinh nghiệm mới.
Lần này cùng Seth tới đế quốc Cát Hãn, biện pháp tốt nhất là ẩn giấu hành tung phi hành trên không trung.
Chỉ cần sử dụng hai hệ ma pháp, phong hệ và thủy hệ tạo nên một đám mây, rồi phi hành trong đám mây đó, ngay cả bị người ở dưới nhìn, cũng đừng mơ phát hiện được.
Thủ đoạn nhỏ này lập tức giải quyết được vấn đề lớn, nhưng trước kia, dù là Tiếu Ân hay mấy tên đệ tử của hắn không có ai nghĩ đến.
Bởi vậy có thể thấy được, có một số việc không chỉ dựa vào cố gắng là đạt được.
Ba ngày trước khi rời đi, trong lòng Tiếu Ân lo lắng cho sư phụ Maren của mình ở công quốc Louis, mặc dù Betty nói, sư phụ của hắn có chút vướng mắc với đồng môn, tuy nhiên không hề nguy hiểm, nhưng trong lòng của hắn như có lửa đốt, an bài xong chuyện ở đây, hắn chỉ muốn quay về.
Tất nhiên, gần tám năm không gặp gia đình cũng khiến hắn rất nhớ.
Lúc rời đi, Dida nói đã liên lạc với ma đạo sỹ Mozart của đế quốc Cát Hãn, bọn họ đã chuẩn bị tốt Truyền Tống Trận, hơn nữa còn để Seth dẫn đám người Tiếu Ân qua đó.
Tiếu Ân từng nghe nói, mấy trăm năm trước Mozart của đế quốc Cát Hãn đã từng giao thủ với Dida, sau lần đó, vị ma đạo sỹ nổi tiếng của đế quốc Cát Hãn liền quay về ma pháp tháp bế quan.
Hắn còn tưởng hai người kết mối thù sâu đậm với nhau, nhưng xem ra, bọn họ không hề thù hận nhau, ngược lại còn giống như những lão bằng hữu, vẫn dùng bí pháp nào đó để liên lạc với nhau.
Trải qua vài ngày phi hành, dưới sự chỉ điểm của Seth, bọn họ thuận lợi tới một u cốc cách đế đô Cát Hãn hơn mười dặm.
Xa xa, Tiếu Ân có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng dao động cường đại."Tiếu Ân pháp sư, phía trước là ma pháp tháp của ma đạo sỹ Mozart." Seth hâm mộ nói:
Tới mặt đất, Tiếu Ân lấy ra không gian ngủ đông, vẫy tay với Hắc Toàn Phong một cái, đôi mắt của đại ma thú này híp lại, lộ ra bộ dáng nhăn nhó.
Mặc dù không phải lần đầu tiên Seth nhìn thấy Hắc Toàn Phong nhân tính hóa như vậy, nhưng mỗi lần chứng kiến, hắn đều hâm mộ và kinh ngạc.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng nói: "Hắc Toàn Phong, lần này chúng ta phải nhờ người, hơn nữa đối phương rất cường đại, nếu như đối phương nhìn trúng ngươi, ngay cả ta cũng không giữ ngươi lại được, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta chia lìa."Cái đầu to của Hắc Toàn Phong ưỡn thẳng lên, miệng nó há ra, dường như muốn nói, ta sẽ ăn tươi hắn.
Tiếu Ân không nhịn được cười mắng: "Người ta là ma đạo sỹ đó, hơn nữa còn ngang cấp với Dida đại tát mãn, đối phó với lục cấp ma thú như ngươi, hắn chỉ cần điểm một ngón tay thôi ngươi cũng không chịu nổi đâu."Đôi mắt của Hắc Toàn Phong quay vòng, khiến Seth sợ hãi than, trí tuệ của nó không hề kém người thường.
Tiếu Ân vỗ vỗ Hắc Toàn Phong, móc ra một tảng đá nói: "Vào đi, với lại thân hình của ngươi không thể đứng trong Truyền Tống Trận được, chẳng lẽ ngươi muốn ta bỏ ngươi lại sao?"Hắc Toàn Phong mở mồm ra, nuốt chửng hòn đá vào bụng, sau đó không cam lòng, cẩn thận bước vào không gian ngủ đông.
Seth ngạc nhiên hỏi: "Tiếu Ân pháp sư, Hắc Toàn Phong thích ăn đá sao?"Tiếu Ân mỉm cười nói:
Thiếu đi Hắc Toàn Phong, đoàn người trở nên gọn hơn.
Đi bộ về phía ma pháp tháp, trong lòng mọi người không có chút oán hận nào. Bởi vì đó là lễ tiết thể hiện thái độ tôn kính đối với cường giả. Chỉ cần bọn họ chưa đạt tới cảnh giới ma đạo sỹ thì không có tư cách bay thẳng vào ma pháp tháp của ma đạo sỹ.
Thể chất của bọn họ không giống người bình thường, ngay cả Seth có thân thể cường tráng cũng không đuổi kịp.
Trong u cốc có một mảnh sương mù bao phủ, mặc dù không biết làn sương mù này có huyền cơ gì trong u cốc, nhưng chỉ cần cảm ứng trong đó có năng lượng cường đại là đủ biết nó không phải chuyện đùa.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, đây mới là thực lực chân chính của ma đạo sỹ, giống như tòa thành của Dida, tất cả chỉ để vẽ vời thêm mà thôi.
Seth xuyên qua sương mù, lấy ra một tấm thiết bài, sương mù tản đi, nhất thời ánh sáng xuyên tới.
Một lát sau, sương mù ở phụ cận đã tiêu tán, lộ ra một con đường.
Seth quay đầu mỉm cười với đám người Tiếu Ân nói: "Mời đi theo ta, không nên tách ra."Nói xong, hắn dẫn đường, đi thẳng vào bên trong, đám người Tiếu Ân liếc mặt nhìn nhau, lập tức đi theo.
Phạm vi của sương mù không nhỏ, hơn nữa khi tiến vào trong, Tiếu Ân có cảm giác bị người khác theo dõi, mặc dù cảm giác này không mãnh liệt, nhưng nó bám theo như hình với bóng.
Khuôn mặt của hắn hơi trầm xuống, nhưng ở trên địa bàn của người ta, hơn nữa còn có việc nhờ cậy, cho nên hắn không dám phát tác.
Chỉ một lát sau, mọi người đã thấy ánh sáng, cuối cùng đã ra khỏi tầng sương mù.
Đi ra khỏi tầng sương mù, cảnh sắc trước mắt biến đổi.
Đó là một mảnh phong cảnh xinh đẹp.
Hai ngọn núi cách nhau một đoạn, ở giữa có một thác nước, giống như một con sông lớn trên không trung, tiếng nước chảy va vào đá như vạn giọt trân châu va vào nhau, tạo nên những bọt nước.
Khiến Tiếu Ân phải ngước mắt đó là trên mảnh đất bằng phẳng dưới chân núi có hơn hai mươi tòa ma pháp tháp.
Nếu mỗi tòa ma pháp tháp đại biểu cho một vị ma pháp sư thì ở đây có ít nhất hơn hai mươi người.
Mặc dù con số này không thể so với khe nứt không gian, nhưng trong khe nứt không gian tập trung không biết bao nhiêu tinh anh trẻ tuổi của các tinh cầu, tự nhiên phải hơn xa một mạch truyền thừa.
Mấy người bước vài bước, thanh âm của thác nước chợt yếu đi, dường như như có như không.
Mọi người nhìn nhau, biết nơi nào có ma pháp cách âm thần kỳ, cho nên mới tạo nên hiệu quả như vậy."Tiếu Ân pháp sư, ở đây đều là đệ tử của ma đạo sỹ Mozart, trong đó có ba vị đại ma pháp sư." Seth thấp giọng giới thiệu.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, một vị ma đạo sỹ, ba vị đại ma pháp sư, hai mươi vị ma pháp sư chính thức, quả nhiên Mozart không phải người bình thường.
Đánh giá ma pháp tháp, mặc dù mỗi tòa ma pháp tháp không mở cửa, nhưng nhìn những ma pháp tháp lớn nhỏ khác nhau, là có thể thấy được nhiều thứ.
Đột nhiên một tòa ma pháp tháp lớn nhất mở ra, một thiếu niên cung kính đứng hầu trước cửa tháp: "Chiến tranh tát mãn Seth, đại nhân đang chờ mọi người ở bên trong."Seth không dám chậm trễ, vội vàng cùng đám người Tiếu Ân tiến vào ma pháp tháp.
Thiếu niên này không phải đệ tử của Mozart, mà là người hầu học đồ của lão, nhưng xem năng lượng dao động trên người hắn, ít nhất phải là thất cấp học đồ.
Trong lòng Tiếu Ân thầm than, tư chất tốt như vậy, nếu như ở công quốc Louis, chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của năm vị ma pháp sư trở thành nhập môn học đồ, nhưng ở ma pháp tháp của ma đạo sỹ, lại biến thành người hầu học đồ.
Nhưng luận về góc độ phát triển, đi theo ma đạo sỹ chưa chắc đã thiệt. Dù sao, dưới bóng cây cổ thụ cũng được hóng gió mát, đặc biệt khi hắn trở thành ma pháp sư chính thức, sẽ được ma đạo sỹ chỉ điểm, chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.
Cước bộ của thiếu niên rất nhẹ nhàng, khi leo lên tầng bảy của ma pháp tháp, thậm chí hắn còn giống như con báo, không phát ra một âm thanh nào cả.
Đám người Tiếu Ân đi theo thiếu niên, không gặp bất cứ ai, không tự chủ cũng bước nhẹ như thiếu niên, sợ khiến người nào đó bất mãn.
Cuối cùng, thiếu niên ngừng trước một căn phòng nói: "Đại nhân, Seth tát mãn đã đưa bọn họ tới."Cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, thiếu niên giơ tay mời, mọi người nhìn nhau một cái, sau đó tiến vào.
Mặc dù trong phòng không có cửa sổ, không có đèn dầu thắp sáng, nhưng lại có ánh sáng sáng ngời.
Ở giữa phòng có gắn một viên bảo thạch, chiếu sáng mọi góc phòng. Ở trên chiếc ghế chính giữa có một vị trung niên nhân mỉm cười với bọn họ, trước mặt trung niên nhân có một lò hương, tản ra mùi thơm nồng đậm.
Trên người của trung niên nhân khoác một chiếc áo choàng mỏng, đôi mắt ngăm đen phảng phất có một tầng u buồn, nhưng khi hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt khờ dại đó lại tỏa ra ánh sáng nóng rực.
Trong lòng Tiếu Ân xuất hiện một ý niệm, có lẽ chỉ có nhân tài như thế này mới có tư cách kết giao với Dida đại tát mãn."Không tồi, trách không được Dida lại nhờ ta cho các ngươi mượn ma pháp trận." Ánh mắt của trung niên nhân đảo qua người bọn họ một vòng, khiến đám người Tiếu Ân có cảm giác bị xuyên thấu.
Ánh mắt nhạy cảm như thế, ngay cả Dida đại tát mãn cũng không theo kịp.
Tiếu Ân rùng mình, nhưng hắn tin tưởng, dù vị ma đạo sỹ này có lợi hại hơn, cũng không thể sánh với cốt long, cho nên nhiều nhất hắn chỉ nhìn thấu tu vi chính thức của bọn họ mà thôi."Ta tên là Mozart, còn các ngươi?" Trung niên nhân sảng khoái nói, cùng ở một chỗ với hắn, mọi người không cảm thấy áp lực trầm trọng gì cả, giống như khi ở cùng Dida đại tát mãn, gần như giống với trưởng bối trong nhà mình.
Nhưng Tiếu Ân biết, càng là những nhân vật như thế, khi động thủ lại càng điên cuồng.
Ngày xưa Dida giết mấy vạn người chỉ để hoàn thiện năng lượng sát lục, chắc chắn vị trung niên đại thúc này cũng không tốt lành gì.
Khom người thực sâu, đám người Tiếu Ân rất cẩn thận, không để cho người ta phát hiện tật xấu của mình."Ma đạo sỹ đại nhân tôn kính, ta là Tiếu Ân…" Sau đó Tiếu Ân giới thiệu tên của từng người.
Thái độ của Tiếu Ân không nóng này, không kiêu ngạo, không siểm nịnh khiến Mozart âm thầm gật đầu. Nhưng nếu hắn không như thế thì làm sao trẻ tuổi như vậy đã trở thành đại ma pháp sư."Tiếu Ân, Dida nói ngươi muốn mượn ma pháp trận của ta để dùng?"
Mấy câu nói đó khiến bọn họ chìm sâu dưới đáy hồ.
Ma pháp công hội là địa phương gì, đó là một thế lực cường đại nhất trong thiên hạ, nếu như những lời này mà truyền đi, hơn nữa bị người khác tin, như vậy đám người Tiếu Ân chỉ biết trốn chui trốn lủi mà thôi."Ngài nói giỡn sao?" Mặt Tiếu Ân không đổi sắc mỉm cười nói:
Kỳ thực Tiếu Ân không có nói dối, quả thực hắn chưa điều khiển Truyền Tống Trận, nhưng lại không hề xa lạ với việc điều khiển nó.
Bởi vì phương pháp đó được ghi chép lại đầy trên lục thư, chỉ cần có đủ năng lượng tinh thạch, bất cứ ma pháp sư nào cũng có thể truyền tống tùy ý trong vòng một trăm dặm.
Chỉ là muốn truyền tống cự ly xa, nhất định phải có ma pháp sư không gian hệ điều khiển.
Điều này giống như ở trên trái đất, khoảng cách ngắn thì có thể dùng xe đạp, nhưng những giao thông công cộng trong quốc gia như xe lửa, thuyền thì phải cần có người lái chuyên nghiệp.
Những công cụ giao thông đó nhất định phải có người lái chuyên nghiệp.
Không nói đâu xa, dùng người lái ô tô để lái phi cơ thì chắc chắn phi cơ sẽ lao thẳng xuống đất.
Mozart thâm ý nhìn Tiếu Ân nói: "Ngươi không muốn người khác tra ra hành tung của mình à? Vậy thì đây đúng là biện pháp tốt nhất."Nếu sử dụng Truyền Tống Trận của ma pháp công hội, mỗi lần truyền tống xong đều có người ghi chép lại, nếu như truyền tống trong trăm dặm thì còn có thể xóa đi, nhưng nếu truyền tống xa thì không thể che dấu được.
Có lẽ truyền kỳ pháp sư có thể khiến ghi chép về ma pháp trận biến mất, nhưng trước mắt Tiếu Ân không thể làm được như thế.
Cho nên hắn mới tìm một ma pháp trận truyền tống tư nhân, như vậy hắn có thể ẩn giấu hành tung của mình, đặc biệt là ma pháp trận này lại không có ma pháp sư không gian hệ điều khiển.
Tiếu Ân nở nụ cười nhạt, hắn bình tĩnh nhìn đối phương, không có ý định giải thích, hắn làm vậy là để đối phương tự đoán.
Mozart mỉm cười nói: "Mặc dù Cát Hãn có không ít ma pháp trận, nhưng có khả năng truyền tống cự ly xa lại chỉ có ba cái. Hai cái thuộc về ma pháp công hội, hai ma pháp đó truyền tống tới mọi quốc gia, thậm chí còn có thể truyền tống tới đại lục khác, nhưng ma pháp trận của ta lại không làm được điều này."Hắn nhìn Tiếu Ân, bình tĩnh nói:
Bởi vì sau lưng Tiếu Ân có Dida đại tát mãn làm chỗ dựa.
Quả nhiên, Mozart chỉ cười nói: "Ma pháp trận này do sư phụ của ta tự mình bố trí nên, dù là tài liệu hay kết cấu đều hoàn mỹ nhất, không hề kém truyền tống trận của ma pháp công hội."Sau đó hắn nhẹ nhàng thở dài nói:
Lúc đầu hắn tới đế quốc Cát Hãn, cũng bị truyền tống tới một điểm truyền tống công lập của đế quốc.
Nhìn bộ dáng đăm chiêu của Tiếu Ân, Mozart nở nụ cười bất đắc dĩ nói: "Ngay cả khi ma pháp sư của chúng ta cường thịnh hơn, nhưng xét về mặt tư nguyên thì không thể bằng được với ma pháp công hội, cho nên hai trăm năm trước, sư phụ của ta đã giận dữ đóng cửa ma pháp trận lại."Sắc mặt Tiếu Ân trở nên cực kỳ đặc sắc, cá tính của lão nhân gia quả là mạnh.
Tự mình dựng lên ma pháp Truyền Tống Trận, có lẽ kém hơn Truyền Tống Trận do ma pháp công hội thiết kế một chút, nhưng dù sao đó cũng là một thành tựu vĩ đại. Trong lịch sử ma pháp, hễ người nào có thể tự mình hoàn thành ma pháp trận, cũng được xưng là ma đạo sỹ thiên tài.
Nhưng thiên tài này có cá tính quá mãnh liệt.
Nhìn thần sắc dở khóc dở cười của Tiếu Ân, Mozart cười nói: "Ngươi yên tâm, nếu ta đã đáp ứng Dida, nhất định sẽ mở ma pháp trận ra, nhưng ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn, bởi vì rất khó tìm được mục tiêu trực tiếp trong ma pháp trận."Tiếu Ân thở phào một hơi nói:
Nhìn Seth, ánh mắt của Tiếu Ân như muốn hỏi.
Seth do dự một chút, thấp giọng nói: "Ma đạo sỹ Mozart là một người hào phóng, hắn tuyệt đối không lừa gạt chúng ta."Đám người Tiếu Ân nhìn nhau, kiên trì đi theo.
Mozart đi lên phía trên, trực tiếp dẫn bọn họ tới chỗ cao nhất của ma pháp tháp, khuôn mặt của Tiếu Ân lộ vẻ cổ quái.
Đại ma pháp sư Tiffany kiến thiết Truyền Tống Trận của mình ở nơi cao nhất, mà sư phụ của Mozart cũng thế, thực không biết ma pháp sư không gian hệ nghĩ thế nào, lại đăt Truyền Tống Trận ở đó, chẳng lẽ không sợ không gian rối loạn trong truyền thuyết đổ xuống đầu sao?
Mozart không quay đầu lại, nhưng sau lưng của hắn như có mắt, nhìn thần sắc trên khuôn mặt của Tiếu Ân, hắn quay đầu hỏi: "Tiếu Ân pháp sư, ngươi cảm thấy nơi này có gì không đúng sao?"Bọn người Kim sửng sốt, sau đó cẩn thận đề phòng, mặc dù bọn họ biết, đối mặt với ma đạo sỹ sẽ không có cơ hội chiến thắng, nhưng không ai cam tâm giơ tay chịu trói.
Tiếu Ân có vẻ xấu hổ, cố tươi cười nói: "Ma đạo sỹ các hạ, ta từng nghe qua ma pháp không gian rối loạn, một khi xuất hiện tình huống này, tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy chục thước này sẽ bị cuốn vào trong, thậm chí còn khiến ma pháp trận nổ tung."
Không biết có phải do tâm tình của hắn hôm nay tốt hay không, nên Tiếu Ân hỏi gì hắn cũng trả lời."Ma pháp không gian rối loạn nếu xuất hiện, chắc chắn sẽ dẫn tới một trường tai nạn, chúng ta kiến thiết ma pháp Truyền Tống Trận ở đỉnh ma pháp là có nguyên nhân."Khuôn mặt Tiếu Ân hơi động, hỏi:
Tiếu Ân như đã hiểu, ánh mắt nhìn Mozart mang theo vài phần kính ý.
Ma pháp sư này đúng là to gan lớn mật, đặt ma pháp trận trên đầu mình, hơn nữa còn bố trí thiết bị ngăn cách nguyên tố ma pháp, trên lý luận thì không có bất cứ vấn đề gì xảy ra, nhưng vạn nhất không có hiệu quả, thì cả tòa ma pháp tháp sẽ bị phá hủy.
Nhưng ma pháp sư có thực lực cường đại, rất tin tưởng bản thân mình, trong lòng bọn họ khẳng định, mình có thể khống chế được tình cảnh đó, nên mới lựa chọn như vậy.
Tới trước cửa, Mozart nhẹ nhàng đẩy một cái, một căn phòng to lớn hiện ra.
Khi đám người Tiếu Ân tiến vào trong phòng, đôi mắt sáng ngời lên.
Mặc dù ánh sáng trong phòng tương đối ảm đạm, nhưng với nhãn lực của mọi người, vẫn có thể nhìn thấy rõ ở giữa phòng có bố trí một ma pháp trận thần kỳ.
Ma pháp trận này tràn ngập lực lượng thần bí. Mặc dù năng lượng dao động ở phía trên đã bị áp chế tới cực điểm, nhưng phương thức dao động đó vẫn khiến người khác kinh hãi.
Tiếu Ân cẩn thận cảm ứng năng lượng dao động trên ma pháp trận, hắn có cảm giác, ma pháp trận này phức tạp hơn ma pháp trận của Tiffany.
Tất nhiên đó chỉ là cảm giác thuần túy mà thôi, phải nghiên cứu cẩn thận mới có thể kết luận.
Ánh mắt dừng trên hoa văn của ma pháp trận, mắt của Tiếu Ân mở to ra, rơi vào cảnh giới trì trệ.
Không chỉ có Tiếu Ân, ngay cả Lai An cũng mất đi thần trí, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào ma pháp trận. Ngón tay của hắn còn nhẹ nhàng cử động, miệng vô thức nói thầm, dường như thấy một cảnh tượng kỳ diệu.
Sắc mặt của đám người Kim khẽ biến, bọn họ định tiến lên chắn tầm mắt của sư phụ và Lai An, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Mozart vang lên bên tai: "Không nên kinh động bọn họ, bọn họ đang nghiên cứu lộ tuyến đồ của ma pháp trận, nếu có thể lĩnh ngộ, bọn họ sẽ thu được nhiều lợi ích về ma pháp không gian."Nói xong, vị ma đạo sỹ dẫn mọi người tới một góc trong phòng. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất như an tâm dưỡng thần, không quản chuyện ở bên ngoài.
Đám người Kim nhìn nhau, bọn họ nhìn Tiếu Ân và Lai An, mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng biết Mozart nói không sai.
Thình lình xảy ra tình huống này, trán mọi người đều toát ra mồ hôi lạnh."Kim pháp sư, có thể dùng ma pháp trận này sao?" Seth đột nhiên lên tiếng.
Kim nhìn về phía ma pháp trận, mặc dù hắn không nắm giữ không gian hệ, nhưng tốt xấu gì cũng là một vị tam tinh đỉnh ma pháp sư, không ăn qua thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy."Seth, ma pháp trận này, nhưng…"Trong lòng Seth kinh hãi, dồn dập hỏi:
Đột nhiên, Tiếu Ân thở dài một hơi, ánh mắt của hắn nhắm lại, một lát sau, thanh tỉnh lại, khuôn mặt hoàn toàn khác trước, giống như thoát thai hoán cốt.
Đám người Kim vui mừng khôn xiết, bọn họ không dám lớn tiếng nhưng vẫn nói: "Sư phụ, người làm sao vậy?"Tiếu Ân giơ tay, quay đầu thấy Lai An vẫn nhìn chằm chằm ma pháp trận, không nhịn được cười.
Hắn tiến lên nhẹ nhàng nói: "Lai An, tỉnh lại đi."Thân thể Lai An khẽ run lên, trong mắt là một mảnh mờ mịt, ánh mắt từ từ thanh tỉnh lại, vẻ mặt hắn ngạc nhiên và vui mừng nói:
Ở chung với nhau mấy năm, Lai An vô cùng tín nhiệm Tiếu Ân, dù Tiếu Ân nói gì, dù những lời đó có hoang đường, hắn cũng tin.
Tới bên người Mozart, Tiếu Ân khom người nói: "Ma đạo sỹ tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ngài."Rốt cuộc Mozart mở mắt ra, hắn kinh ngạc nói:
Tiếu Ân do dự một chút, hỏi: "Xin ngài tha thứ cho sự mạo muội của ta, vì sao ngài muốn ta nghiên cứu ma pháp trận này?"Mozart mỉm cười nói: "Sư phụ của ta là một vị ma đạo sỹ không gian hệ, đáng tiếc cả đời của người không thể đột phá, tiếp xúc với cảnh giới lĩnh vực. Càng đáng tiếc hơn là, trong đám đệ tử của người không có ai có thiên phú về không gian hệ, cho nên trước khi lão nhân gia lâm chung, đã gỡ bõ tất cả vật phẩm che giấu ma pháp trận xuống, nếu có ai phát hiện ra, hơn nữa phát huy học vấn của sư phụ, coi như đã hoàn thành tâm nguyện của người."
Tiếu Ân cúi người với hắn, khâm phục nói: "Ma đạo sỹ các hạ, sư phụ của người quả là người độ lượng."Quả thực, nếu đổi lại là Tiếu Ân, hắn không có khả năng truyền cho người khác bí quyết của sư phụ mình.
Mozart hâm mộ nhìn bọn họ: "Các ngươi có sáu người, trong đó có hai người có thiên phú không gian, thực khiến người khác kinh ngạc."Đám người Tiếu Ân cười thầm, nếu như nói cho lão biết, ở đây ai cũng nắm giữ một loại ma pháp đặc thù, có lẽ lão sẽ kinh ngạc không nói thành lời.
Cúi người thi lễ với ma đạo sỹ, Tiếu Ân nói: "Ma đạo sỹ các hạ, đa tạ ý tốt của ngài."Hắn chỉ vào đầu mình nói:
Tiếu Ân mang mọi người tiến vào ma pháp trận, tinh thần ý thức của hắn tỏa ra, trong đầu cảm ứng được lực lượng thần kỳ của ma pháp trận, trong đầu hiện lên một số quang điểm, mỗi quang điểm là một truyền tống trận đối ứng.
Ánh mắt của hắn sáng ngời lên, nhẹ nhàng vung tay lên, ma pháp trận xuất hiện một đạo ánh sáng màu trăng bao phủ đám người Tiếu Ân vào trong.
Khi bạch quang tan biến, bọn họ đã biến mất.
Mozart lẳng lặng nhìn Truyền Tống Trận, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện đùa, bật cười khanh khách: "Dida à, mặc dù ta không biết lai lịch của bọn họ, nhưng bọn họ rất thú vị."