Tiếu Ân cười khổ nói: "Ngài thật là coi trọng ta. Ta vừa mới thăng lên truyền kỳ không bao lâu."Vô Danh lắc đầu, nghiêm túc nói:
Tuy nhiên khác với lần trước là lúc này nơi xuất hiện chính là bên trong bình đài cực lớn của u linh đế vương kia.
Tại nơi này một mảnh yên tĩnh như đất chết này, im ắng không một bóng người.
Vong linh chính là vong linh, không có một trái tim tràn ngập hiếu kỳ như nhân loại, cũng không vô duyên vô cớ đến chiếm nhà. Cho nên sau khi toàn bộ vong linh trong một bình đài bị tiêu diệt, trên cơ bản sẽ hoang vu dần dần. Bởi vì không ai chăm sóc, bình đài này cũng không thể phát huy công năng chuyển đổi năng lượng vì thế bình đài tiếp tục suy bại cho đến khi rơi xuống vực sâu vô tận bên dưới.
Sau khi Tiếu Ân đi tới nơi này, đầu tiên là cảm khái một hồi.
U linh đế vương này cũng thật quá xui xẻo, gặp mình và hắc long vương còn có một tên lặng lẽ chờ đánh lén ở trên đầu.
Dưới tình huống như vậy, hắn đầu hàng và chạy trốn đã là cơ hội sống sót duy nhất.
Giơ tay vảy một cái, u linh đế vương kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn."Pakistan! Người còn bảo bối gì giấu ở trong này nữa, lấy ra cho ta coi."
Tiếu Ân đi theo phía sau u linh đế vương Pakistan, trải qua một loạt đường vòng vo ngoắc ngoéo, mới xem như đi tới một nơi cực kỳ bí mật.
Tiếu Ân thầm than trong lòng. Bọn hắc long vương đều là châu chấu qua đường, chỉ cần thứ hơi chút tác dụng bọn họ đều lấy toàn bộ mà không ngờ nơi này còn có một nơi giấu đồ. Như vậy bí mật là có thể nghĩ.
Ði tới trước cửa nơi chứa đồ nho nhỏ, Pakistan lập tức bắt đầu ngâm tụng một đoạn chú văn kỳ dị, theo đoạn chú văn này kéo dài, nơi chứa đồ nhỏ bé này lập tức chậm rãi mở ra.
Nhưng ngay lúc này, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện dường như có gì đó không bình thuờng. Ðây chỉ là một loại cảm giác, một loại cảm giác không nói rõ. Nhưng là Tiếu Ân vô cùng coi trọng cảm giác của mình. Bởi vì loại cảm giác này rất đặc biệt dường như cho tới giờ chưa tứng gặp sai lầm.
Ánh mắt và tinh thần ý thức hắn đảo qua trong ngoài căn phòng không phát hiện gì. Hơn nữa hắn mơ hồ cảm thấy loại cảm giác không yên này dường như không phải tới từ căn phòng nhỏ này mà là đến từ vị u linh đế vương bên cạnh hắn!
Ðột nhiên, Nhất Hào truyền đến một đoạn tin tức khiến trong lòng Tiếu Ân phát lạnh. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lóe ra hào quang khiến tim người khác đập nhanh. Chỉ có điếu ánh mắt hắn cũng không tập trung vào vị u linh đế vương bên cạnh."Chúng ta vào thôi." Tiếu Ân bình tĩnh tâm thần, dẫn đầu đi vào.
Lực lượng tinh thần của hắn cảm ứng ở bốn phía, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ quái thờ dài một tiếng nói: "Trách không được ngay cả chúng ta đều không phát hiện. Thì ra tài liệu làm vách tường này không ngờ có thể tránh né lực lượng tinh thần dò xét."Pakistan tiến lên một chút nói:
Làm xong những chuyện này, lúc này Tiếu Ân mới quay đầu, cẩn thận đánh giá những bảo bối chân chính trên vách tường."Pakistan. Không ngờ ngươi cât chứa nhiều linh sa như vậy. Không tệ, ngươi như thế nào làm được?" Tiếu Ân nhìn mấy vạn linh sa treo trên vách tường trong phòng khen không dứt lời.
Tiếu Ân mỉm cười gật đầu, vẻ mặt của hắn dường như hết sức hài lòng về căn phòng này.
Nhưng mà không biết vì sao, Pakistan đứng cạnh Tiếu Ân lại cảm thấy rùng mình, đó là bởi một tia hàn khí phát ra từ trên người Tiếu Ân.
Bởi vì dâng lên gần một phần tư linh hồn cho nên linh hồn của hắn không thể tránh khỏi có một tia liên kết với Tiếu Ân. Ðúng là thông qua một tia liên kết này hắn mới phát hiện ý lạnh lùng giấu dưới vẻ tươi cười của Tiếu Ân.
Tiếu Ân đột nhiên quay đâu, trên mặt mang theo một tia châm biếm nói: "Ngươi cảm ứng được? Ta che dấu như vậy không ngờ ngươi cũng cảm ứng! Ha ha! Ta đã kỳ quái lúc trước vì sao ngươi thoải mái dâng một phần tư linh hồn ra. Hóa ra ngươi tới căn bản là không có sợ hãi!"Ánh mắt Pakistan không chút dao động, hắn cung kính khom lưng nói:
Nhưng từ trong miệng Tiếu Ân, không ngờ hắn nghe được bí mật gần như long trời lở đất này lập tức khiến trong lòng hắn nhấc lên cơn sóng gió động trời."Linh hồn gia tăng. Ngài có phài là nghĩ sai rồi không?" Trên mặt Pakistan đầy vẻ chua xót:
Tiếu Ân trong lòng khẽ động. Sau khi hắn thấy ánh mắt đối phương thậm chí có chút hoài nghi phán đoán của mình.
Tuy nhiên, đưa ra phán đoán đó không phải là Tiếu Ân mà là Nhất Hào. Cái tên không lúc nào không tính toán này không ngờ phát hiện lúc vừa rồi khi Pakistan mở cửa phòng tinh thần dao động trong cơ thể và lúc trước có chút biến dị. Dựa theo phân tích sau khi hắn đi vào thế giời này và sửa sang lại không ngờ nhận được suy luận linh hồn Pakistan đang dần dần gia tăng.
Nếu nói lời này không phải là Nhất Hào, như vậy rất có thể Tiếu Ân căn bản không quan tâm. Nhưng mức độ tín nhiệm đối với Nhất Hào, Tiếu Ân tuyệt đối không kém hơn Vô Danh.
Lúc này hắn bình tĩnh nhìn Pakistan, khóe miệng rốt cục lộ ra một tia trào phúng."Thật đáng tiếc! Ta còn muốn coi ngươi như một người trợ giúp tốt. Ðáng tiếc, ngươi không nên gạt ta." Dứt lời, bàn tay Tiếu Ân khẽ lật, lấy ra một linh hồn phiêu đãng như sương khói, hắn cao cao giơ tay kia lên, nhe răng cười độc ác nói:
Pakistan đột nhiên phát ra một tiếng gào thê lương.
Khi tiếng gào to vang lên, thân hình u linh đế vương không ngờ trở nên chân chính trong suốt, giống như một trận gió hướng ra cửa phòng bỏ chạy.
Hắn không ngờ không để ý tới một phần tư linh hồn nằm trong tay Tiếu Ân, mà là lấy tốc độ nhanh nhất muốn dời xa Tiếu Ân.
Chỉ trong nháy mắt Tiếu Ân đã đoán được ý tưởng của hắn. Hắn không ngờ muốn rời khỏi nơi này, chạy ra ngoài phát ra tiếng kêu cứu.
Một khi tín hiệu kêu cứu của hắn bị đám vong linh sinh vật vô cùng vô tận nhận được, như vậy chờ đợi Tiếu Ân sẽ là một trận đại chiến giết không bao giờ ngừng. Mà Pakistan khẳng định có thể trốn thoát khỏi tay Tiếu Ân.
Tuy nhiên điều duy nhất khiến Tiếu Ân nghĩ không ra chính là vì sao hắn lại đồng ý vứt bỏ một phần tư linh hồn này. Chắng lẽ hắn không sợ biến thành ma thần điên cuồng hoặc là tử vong sao?
Hừ lạnh một tiếng, bàn tay Tiếu Ân dùng sức không chút do dự hoàn toàn đập vụn linh hồn trong tay.
Thân thể Pakistan dường như cũng chịu một chút ảnh hưởng, thân thể như u linh hư vô tạm dừng một chút trên không trung rồi lại biến thành sinh long hoạt hổ.
Mắt thấy hắn sẽ lao ra cửa phòng nhưng ngay tại giờ khắc này cửa phòng đột nhiên trở nên đỏ tươi như lửa. Một con hỏa long thật lớn ngăn cản tất cả khe hở của phòng theo cường độ năng lượng và ngọn lửa trên người hỏa long bắn ra, dường như linh hồn cũng có thể bị thiêu đốt.
Pakistan tuy rằng đã biến thành một như linh thần thể vô cùng mỏng manh, mặc dù thân thể này đối với người thường mà nói đã là mạnh mẽ quá mức, nhưng nó lại không dám dính đến ngọn lửa nhỏ bé trên thân thể hỏa long.
Ngay khi hỏa long cản trở một chút, tiếng hừ lạnh của Tiếu Ân chợt truyền đến. Theo sau Pakistan liền cảm thấy một cỗ áp lực nghẹt thở chặt chẽ vây khốn hắn.
Tuy rằng một u linh là không cần hô hấp nhưng một khi lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân phóng thích hoàn toàn hơn nữa dưới tác dụng của cương nhu nhất thể, thân thể như u linh của Pakistan rốt cục đừng mong nhúc nhích một chút nào.
Không chỉ như vậy. Sự cường đại của lực lượng lĩnh vực lúc này hoàn toàn biểu hiện ra. Cỗ năng lượng này không ngờ khiến lực lượng tinh thần của u linh thể cũng bi áp bách trở về, ở xung quanh u linh thể tạo thành một lồng giam vững chắc không thể tin tưởng được.
Tiếu Ân chậm rãi đi lên vài bước, ánh mắt nhìn vào Pakistan.
Cho đến lúc này trong mắt Pakistan mới toát ra vẻ cầu khẩn, hoảng sợ và tuyệt vọng.
Tiếu Ân nhìn trong lòng bàn tay mình, ở đó linh hồn đã hoàn toàn tan thành mây khói. Theo sau hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Ta đã phá hủy một phần tư linh hồn của người. Nhưng người chẳng những không tử vong, hơn nữa còn có trí tuệ hoàn hào không tổn hao gì. Ðây là có chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết không?"Pakistan nhanh chóng nháy mắt vài cái, đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm được lúc này.
Nhưng Tiếu Ân lại căn bàn không cho hắn cơ hội thanh minh, chỉ lẩm bẩm nói: "Ngươi đã lừa gạt ta hai lần, hai lần! Mà ta thiếu chút nữa đã bị người lừa cho nên ta không tin người."Ánh mằt Tiếu Ân gắt gao tập trung nhìn đối phương, dường như muốn trực tiếp nhìn thấu vào sâu trong tâm linh hắn:
Nếu vừa rồi còn là lời cầu xin tha thứ, như vậy lúc này biến thành kinh sợ và bi thương. Ðó là loại hồi hộp có thể bằng ánh mắt mạnh mẽ dọa chết người nhát gan.
Chỉ có điều Tiếu Ân không chút động lòng, chỉ không chậm không vội đưa tay ra điểm tới trán của u linh đế vương.
Một cỗ lực lượng tinh thần giống như thủy triều tràn vào trong u linh thể của Pakistan. Ðây là một loại ma pháp sưu hồn cưỡng bách, đối với người bị thi pháp mà nói sẽ tạo thành thương tổn nhất định. Nhưng người thi triển pháp thuật này lại có thể đọc được hết mọi thứ trong đầu đối phương ngay cả bí mật sâu nhất ở trong lòng cũng không ngoại lệ.
U linh đế vương gần như đã lâm vào bước đường cùng, nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái chính là trong quá trình hắn thi pháp vẫn cảm thấy lực cản thật lớn như trước.
Ðến lúc này Tiếu Ân mới có thể khẳng định Pakistan sử dụng một mật thuật nào đó không muốn người biết, không ngờ khiến cho linh hồn khế ước không thể hóa giải trong truyền thuyết đều mất đi hiệu quả ràng buộc.
Nếu như hôm nay không phải Nhất Hào nhạy bén, như vậy nhất định có một ngày Tiếu Ân sẽ bị ám toán.
Khẽ thở ra một hơi, Tiếu Ân tăng lên vài phần lực lượng, thậm chí ngay cả lực lượng lĩnh vực cũng đều bắt đầu vững vàng phóng ra.
Dưới tình huống như vậy. Pakistan rốt cục không thể ngăn được, khiến cho Tiếu Ân và Nhất Hào ở trong linh hồn và trí nhớ hắn tùy ý sưu tầm.
Một hồi lâu sau, sắc mặt Tiếu Ân biến ảo vài lần.
Sau khi hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ xâm nhập tinh thần thể của Pakistan thì đã chiếm được đại bộ phận trí nhớ. Nhưng ở một số trí nhớ mấu chốt thì chưa có đột phá.
Tiếu Ân có một loại cảm giác kỳ dị, nếu như tiếp tục tăng mạnh năng lượng trùng kích, như vậy như linh thể này có lẽ thật sự nổ tan xác mà chết do đó khiến hắn không thu hoạch được gì.
Trong lòng Tiếu Ân âm thầm bội phục, u linh đế vương quả nhiên danh bất hư truyền không ngờ có thể làm được điều như vậy. Xem ra cho dù Tiếu Ân tiến vào thời gian đình chỉ cũng không nhất định có thể chiếm được hết trí nhớ của Pakistan.
Tuy nhiên theo những trí nhớ đạt được, Tiếu Ân đã biết rất nhiều về Pakistan.
Trong đó có một điều quan trọng nhất chính là hắn đã thông qua loại phương pháp này thấy được u linh đế vương khi còn sống.
Pakistan khi còn sống là một nhân vật có thiên phú khác người. Thiên phú của hắn chính là linh hồn tăng trưởng.
Bất kể là người hay thần linh, linh hồn bọn họ đều là cố định, một khi bị tổn hại sẽ bị thương tổn thật lớn. Nếu là bị thương nhỏ như vậy trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng là có thể khôi phực. Nhưng nếu là linh hồn tổn thương quá một phần năm như vậy trừ việc chết bất đắc kỳ tử ra thì cũng chỉ có một con đường biến thành ma thần hiếu sát.
Nhưng linh hồn Pakistan lại có thể tự động tăng trưởng. Cho dù một lần chiến đấu nào đó bị tiêu diệt gần một nửa linh hồn cũng chỉ khiến hắn tu dưỡng một năm liền hoàn toàn khôi phục.
Nếu có được thiên phú không gì sánh được như vậy, hắn tự nhiên liền lựa chọn ma pháp vong linh hệ có yêu cầu rất cao về linh hồn, và sau đó trở thành truyền kỳ phụ thuộc vào một vị thần linh vong linh hệ vĩ đại.
Nhưng ở trong trận chiến giữa các thần, thần linh hắn nương tựa lại thất bại ngã xuống Mà hắn vốn muốn chạy trốn lại xảy ra ngoài ý muốn, cuối cùng trờ thành một vật chôn cùng đáng thương.
Trải qua không biêt bao nhiêu năm hắn thức tỉnh lại và biến thành một u linh.
Mà điều khiến hắn cảm kích tạo hóa chính là dị năng thiên phú của hắn không ngờ theo việc hắn sống lại mà xuất hiện.
Dùng một thân thể u linh hơn nữa có được thiên phú khôi phục linh hồn khiến cho hắn một lần nữa ở nơi quỷ quái này tu luyện tới cảnh giới đế vương.
Đương nhiên, có một số việc hắn cũng không nói dối. Ví dụ như là mộ thần linh kia, hay phương pháp chế tạo ma pháp võ sĩ… Nếu không phải có mấy thứ này làm lợi thế. Tiếu Ân cũng không có hứng thú cùng hắn cò kè mặc cả.
Tuy nhiên sau khi đọc mọi chuyện u linh đế vương trải qua, trái tim Tiếu Ân cũng thật lạnh.
Bởi vì sau khi Pakistan phát hiện bí mật này, trước sau cũng đã kính dâng một phần tư linh hồn cho mấy chục người khác. Đương nhiên một phần tư linh hồn đều là chính hắn tự rứt ra.
Sau khi tiếp nhận linh hồn của Pakistan, tất cả mọi người đều hoàn toàn yên tâm về hắn. Ngay cả linh hồn khế ước đều đã ký kết thì còn gì có thể lo lắng đây?
Nhưng đúng là lợi dụng điểm mù này, cuối cùng Pakistan cũng đã toàn bộ hại chết những người nhận linh hồn của hắn.
Trong mắt Tiếu Ân chợt lóe lên vẻ hung ác. Hắn cũng không muốn có kết quả như những người đã từng là chủ nhân của Pakistan trước kia. Tuyệt đối không muốn!
Một đạo tinh thần dao động cực kỳ mỏng manh từ trong u linh thể Pakistan truyền ra, đây là một cỗ tin tức cầu xin tha thứ.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn về u linh thể, trong mắt Pakistan vẻ hung ác đã hoàn toàn biến mất. Cái loại oán độc và tuyệt vọng biến mất không còn, chỉ còn lại một vẻ mặt đáng thương tội nghiệp.
Có thể khiến cho loại cường giả cấp bậc này lộ ra biểu tình như vậy thật sự làm cho người ta quá mức kinh ngạc.
Trong lòng Tiếu Ân dâng lên một cảm xúc không nói nên lời. Nếu là một ngày kia mình sống lâu ngày với hắn, như vậy hắn cũng sẽ vì sinh tồn mà liều lĩnh hay không?
Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ ngươi còn muốn cầu xin tha thứ sao? Hừ! Nể tình ngươi là một vong linh đế vương cấp, ta lại cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng. Mở ra tất cả tinh thần của người, ta muốn hiểu biết tất cả về ngươi."U linh thể dường như lộ ra một tia do dự. Sắc mặt Tiếu Ân lập tức trở nên âm trầm, một cố sát khí mãnh liệt không chút che dấu phóng thích ra.
Sắc mặt u linh thể đại biến, lập tức gật đầu hoàn toàn rộng mở tất cả phòng ngự tinh thần, rộng mở tất cả những nơi mấu chốt trong trí nhớ không hề giữ lại, tất cả hiện ra trước mặt Tiếu Ân.
Tiếu Ân yên lặng cảm ứng hết thẩy, Nhất Hào lại càng không chút khách khí ghi chép hết lại toàn bộ nội dung bên trong. Vừa rồi lúc Tiếu Ân dùng thủ đoạn mạnh mẽ xâm lấn u linh thể còn có một số nơi không thể mạnh mẽ tiến vào, nhưng lúc này đã dễ dàng đạt được quyền hạn đọc tất cả.
Sau một lát, Tiếu Ân thở phào một tiếng, tại mấy nơi trí nhớ mấu chốt quả nhiên không thể coi thuờng.
Ðặc biệt là về phương vị cụ thể của mộ thần linh và phương pháp tiến vào. Ðây chính là phương pháp mà Pakistan hao phí rất nhiều vong linh sinh vật và mấy ngàn năm tỉ mỉ nghiên cứu mới đạt đuợc. Nếu không có phương pháp này, liều lĩnh đi vào như vậy chờ đợi ngươi đó sẽ là một hồi kinh nghiệm khủng bố cả đời không thể nào quên. Đương nhiên điều kiện đầu tiên chính là người xâm nhập kia còn may mắn còn sống trở ra.
Sau khi đọc hết tất cả trí nhớ một lần, ánh mắt Tiếu Ân từ nóng bỏng dần chuyển thành lạnh như băng, nhìn về phía u linh thể không còn lại chút cảm tình gì.
U linh thể dường như cảm ứng đuợc ý nghĩ trong lòng Tiếu Ân, hắn rốt cục không nhịn nổi kêu lên: "Chủ nhân vĩ đại! Xin ngài tha thứ cho ta lần này, từ nay về sau ta nhất định hối cãi, vĩnh viễn coi ngài là chủ nhân, tuyệt đối không hai lòng!"Tiếu Ân im lặng không nói gì nhìn hắn, chỉ có điều ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng:
Sắc mặt u linh thể đã trở nên cục kỳ dữ tợn, hắn dường như đã hiểu được lúc này bất kể thế nào cũng không có khả năng trốn thoát. Ánh mắt hắn tràn ngập huyết sắc, nhưng là nồng đậm nhất trong đó không ngờ không phải phẫn hận mà là sợ hãi. Một loại sợ hãi đối với tử vong.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, lực lượng lĩnh vực giống như núi lửa bùng phát hoàn toàn bao phủ u linh thể.
Tuy nhiên hắn khống chế lực lượng lĩnh vực cũng không phải là cái loại lực lượng tính chất cương cường, mà là loại lực lượng nhu hòa từng chút một tiêu hao u linh thể của Pakistan. Đồng thời lực lượng tinh thần của Tiếu Ân hóa thành cơn sóng gió động trời tận tình tấn công linh hồn Pakistan, mặc cho linh hồn hắn phát ra tiếng kêu thê luơng thảm thiết cũng không có bất kỳ dấu hiệu ngừng lại.
Dần dần, linh hồn Pakistan bị ăn mòn từng chút, từng chút một cuối cùng hóa thành hoàn toàn hư ảo không tồn tại chút nào.
Ngược lại là u linh thể mất đi linh hồn kia bởi vì Tiếu Ân cố ý dung nhập vào trong lực lượng lĩnh vực nhu hòa cho nên sau khi linh hồn Pakistan mất đi vẫn giữ lại được.
Tiếu Ân đưa tay ngoắc, u linh thể đã không có linh hồn này lặng im lơ lửng bên người hắn. Trên mặt Tiếu Ân có một tia biểu tình khác thuờng, than nhẹ một tiếng nói: "Có một việc ngươi không gạt ta. Ngươi quả thật là một u linh đế vương… sợ chết!"Ngẩng đầu, hắn hướng về hỏa long đang lượn vòng ở cửa, nói:
Nhẹ nhàng vuốt vật phẩm trang sức không gian này, Tiếu Ân rốt cục có chút hiểu lời nói ngày xưa của Vô Danh. Vạn niên quang nguyên chi vương uy năng quả nhiên không gì sánh bằng ngay cả Pakistan cũng không dám tới gần chút nào. Uy năng như vậy, ngay cả gặp ngụy thần hoặc chân thần chỉ sợ cũng có lực chiến đâu một trận.
Bàn tay nước trong tay Vô Danh có thể diệt sát Cự Ma Thần, như vậy vạn niên quang nguyên có thể ngang hàng với nó cũng có thể có được uy năng to lớn như vậy mới đúng.
Trong lúc nhất thời, Tiếu Ân thật đúng là muốn tìm một tên có thể thử tay nghề để đọ sứ một phen.
Lấy ra một không gian trang sức khác, Tiếu Ân do dự một chút đi ra khỏi phòng. Ma lực toàn thân chấn động, lực lượng lĩnh vực buông ra trong phạm vi nhỏ bao phủ toàn bộ cái phòng này.
Dưới sự chiếu cố đặc biệt của Tiếu Ân, gian phòng nhỏ này bắt đầu lay động rất nhỏ cuối cùng không ngờ toàn bộ bay lên khỏi mặt đất. Phía trên phòng nhỏ này cũng có một kiến trúc không quá lớn, nhưng khi phòng nhỏ này bay lên cao thì kiến trúc này không chút cản trở bị trực tiếp đánh bay.
Không gian trang sức mà Tiếu Ân mới lấy ra kia chính là bảo bối dùng ba thi thể nhện chúa tinh chế thành. Không gian bên trong rất lớn cho dù nhét toàn bộ căn phòng nhỏ này vào trong đó cũng không thành vấn đề.
Linh sa trong phòng tất nhiên là bảo bối, nhưng căn phòng có thể tránh khỏi sự tìm kiếm của bọn hắc long vương thì giá trị to lớn của nó cũng không kém bao nhiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comSau khi lấy đi một phần đáng giá cuối cùng của bình đài, Tiếu Ân cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Sau khi thật cẩn thận tránh thoát vài vong linh sinh vật, hắn tiến vào một bình đài loại nhỏ nhìn như sắp sụp đổ.