"Được rồi, tôi đáp ứng yêu cầu của ngài." Ánh mắt Nhất Hào thương xót nhìn Tiếu Ân.
Không biết vì sao, Tiếu Ân đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc cả sống lưng, khiến hắn muốn buông tha. Nhưng vừa nghĩ tới quá trình chiến đấu với tên sát thủ, Tiếu Ân kiên cường lại.
Trong không gian hư cầu, dù gặp phải chuyện kinh khủng gì thì hắn sẽ không tử vong nhưng tại thế giới hiện thực nếu bản thân không phát hiện được sát khí của địch nhân, đến lúc đó ngay cả chết như thế nào cũng không biết nữa.
Nếu mỗi lần đều trông cậy vào Nhất Hào, điều đó căn bản không thực tế.
Hít sâu một hơi, Tiếu Ân thận trọng gật đầu nói: "Ta muốn học."Nhất Hào không nói nhảm trực tiếp dẫn Tiếu Ân tới đại sảnh, đứng trước một cánh cửa nhỏ nói:
※※※
Bên trong là một mảnh không gian đen kịt, Tiếu Ân cẩn thận đi vào, ánh sáng phía sau đột nhiên biến mất, cánh cửa đã đóng lại.
Không có bất cứ tiếng động nào, cũng không có một tia sáng nào, phảng phất như một không gian phong bế, hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên từ bốn phía truyền đến những tiếng bước chân cực nhỏ nhưng nó khác so tiếng bước chân của loài người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comTiếu Ân liếm đôi môi khô khốc, trong tình cảnh này gặp phải loại tiếng động này thì dù kẻ ngốc cũng kinh sợ.
Thần kinh của hắn căng thăng, lòng bàn tay không biết đã đổ đầy mồ hôi lạnh lúc nào. Tiếng bước chân ngày càng gần, trái tim Tiếu Ân cơ hồ cũng đập nhanh theo. Đột nhiên, hắn cảm giác thấy một loại dự cảm khiến cả người hắn tê tái.
Mặc dù đang cấp bách nhưng Tiếu Ân cảm giác rõ ràng được loại dự cảm này, trong lòng hơi động, chẳng lẽ đây là cảm nhận về sát khí sao?
Đột nhiên, trước mắt hắn xuất hiện mấy ngọn đèn nhỏ, mặc dù mấy ngọn đèn này không thể chiếu sáng cả không gian nhưng lại có thế khiến hắn thấy rõ nơi phát ra những tiếng động đó.
Đồng tử mở to, Tiếu Ân dùng hết khí lực, điên cuồng hét lên: "A…"Tiếng gầm truyền đi khắp bốn phía rất có uy thế, ngay cả chính bản thân Tiếu Ân cũng không biết được tại sao hắn có thể phát ra tiếng gầm có uy thế như vậy.
Ngay khi ánh sáng bao phủ, thì đồng thời hắn cũng phát ra tiếng gầm cổ quái.
Trong nháy mắt, Tiếu Ân ngất đi.
※※※"Tỉnh tỉnh rồi, trời ạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại."Tiếu Ân mơ mơ màng màng mở hai mắt, nhìn khuôn mặt giống bản thân mình trước mắt.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi mình nhìn thấy gì?
Đầu hắn nhớ lại những vấn đề này, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, hắn không cần nghĩ ngợi phát ra một quyền, đánh thẳng vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt.
Thế nhưng hắn lập tức phản ứng, bản thân mình vừa làm chuyện gì!"Nhất Hào, xin lỗi" Nhìn Nhất Hào bị đánh nằm lăn quay dưới đất, Tiếu Ân áy náy nói.
Khi mấy ngọn đèn soi xuống, cuối cùng hắn cũng thấy được mấy thứ tạo ra tiếng động.
Mấy thứ đó là người nhưng không phải là người sống mà là loại người chết thối rữa, có tên thiếu một con mắt, có tên chỉ còn lại nữa mặt, hình dạng kinh khủng như vậy hiện ra trong không gian yên tĩnh đó quả thực quá dọa người.
Mặc dù Tiếu Ân có kinh nghiệm hai kiếp làm người nhưng cũng chưa bao giờ trải qua chuyện kinh khủng như vậy, cho nên biểu hiện của hắn giống với phần lớn mọi người, tinh thần không thừa nhận nổi kích thích nên dẫn tới hôn mê."Nhất Hào, tại sao ngươi để ta chứng kiến mấy thứ đó?"
Tiếu Ân cười khổ hỏi: "Biện pháp này có tác dụng hay sao?"