Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương 13: Dòng máu Viêm Hoàng.
Dịch giả: Nomore8x
Biên Tập: Chim Ruồi
Nguồn: 4vn.eu
Vụ án trộm cắp binh khí mấy ngày này hoàn toàn không tìm được điểm khả nghi, cũng không có bất cứ gì làm bằng chứng để lại. Chuyện này quá rõ ràng chính là do Quân Mạc Tà đầu sỏ gây lên. Cũng chỉ có hắn mới có tài năng tạo ra cái mỹ danh “Cái thế thần thâu” như vậy.
Đương nhiên chuyện này cũng chỉ có chúng ta biết với nhau thôi, người khác làm sao mà biết được! ( ^^!)
Vị "Vô thượng thần thâu" Quân Mạc Tà này bằng vào thủ đoạn của mình chỉ cần mỗi ngày nếu nhàn rỗi không có việc gì làm lại đi trộm cắp thì làm sao thế giới thanh bình, càn khôn yên lặng được nữa? Chỉ cần đồ vật ở trong tầm mắt thì lấy được dễ như trở bàn tay, không đúng. hiện tại căn bản không có thể dùng từ "Lấy" mà đã đạt được trình độ của "Thu giữ". So với sự tăng trưởng của công lực bản thân thì tinh thần lực của Quân Mạc Tà đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đối mặt với những binh khí vô chủ này, chỉ cần tâm niệm thoáng động lập tức thu vào Hồng Quân tháp. Thủ đoạn này đã đến cảnh giới siêu phàm vô cùng vi diệu, không dấu vết, không vết tích để lại, tin tưởng rẳng kể cả tứ đại danh bộ trong kiếp trước được trợ giúp thêm kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất cũng không thể điều tra được thủ phạm là ai. Cuối cùng hắn đem con dê mới trộm được ra giết trong đêm, tại nơi ở của mình đem sắt thường hóa thành kim loại đặc biệt (ý nói biến thanh kiếm trong bình thường thành bảo kiếm ý mà). Chẳng qua cũng là một đạo lý "Hủy thi diệt tích", thay đổi hình dạng mà thôi, cũng chẳng có gì là lạ
Tin tường cũng sẽ chẳng có vị tiên nhân nào có thể ngờ được rằng Ngũ Hành Âm Dương Độn cao thâm được dùng vào những việc như vậy. Kỹ năng nghịch thiên, lại dùng để trộm cắp vài ba bộ đao kiếm chẳng phải là thần binh lợi khí chất liệu thượng thừa, chỉ là binh khí bình thường được rèn ra từ những loại sắt thép tầm thường.
Cho nên từ ý nghĩa nào mà nói, trình độ phá gia của Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia tuyệt đối đã tiến đến cảnh giới cực kỳ vĩ đại, cực kỳ khủng bố, không một ai có thế sánh bằng!
Tốn cả một buổi tối công phu, Quân thiếu gia trải qua bao nhiêu vất vả, hao hết tâm huyết, sử dụng tất cả công phu để thu thập chín trăm chín mươi chín thanh binh khí, nhằm rèn luyện được kỳ kim từ những thanh sắt thép bình thường, thành công có được một thanh bảo kiếm.
Có thể nói thế này, tại thế giới này, Quân Mạc Tà tự mình làm ra thanh kiếm đầu tiên.
Cũng vì hắn dùng cách cực đoan như vậy mà cuối cùng chỉ luyện ra một thanh kiếm! Bởi vì thanh kiếm này mà linh lực của hắn trong mấy đêm bị hút sạch hơn ba trăm lần, đây đúng là một loại tiêu hao cực lớn!
Sau này có thể Quân thiếu gia vẫn có thể sử dụng pháp môn luyện binh khí “Biến sắt thành kỳ kim" để luyện ra những thanh đao, thanh kiếm khác, nhưng chắc chắn rằng hắn sẽ không bao giở dám hao tổn vốn liếng linh lực khổng lồ của mình liên tục như thế này nữa.
Tiêu hao lớn như vậy, mặc dù Quân Mạc Tà đã cố gắng kiên trì rất nhiều nhưng cũng có phần không chịu nổi. Mặt khác, chính bản thân hắn còn không khẳng định được sau này còn có thể có được thời gian cùng sự kiên nhẫn mà làm việc như vậy hay không.
Cùng với thực lực bản thân không ngừng tăng tiến, trong tương lai nếu muốn đối mặt với địch nhân, hắn phải cố gắng hơn nữa, không bao giờ được lãng phí thời gian vào những việc nhỏ nhặt. Mà cường địch của hắn tuyệt đối sẽ không cho hắn có thời gian bổ sung năng lực tiêu hao. Quân Mạc Tà tự nhiên có khả năng chạy trốn, nhưng thân nhân, thuộc hạ của hắn vị tất đã có thể! Bất cứ một điểm sai sót lơ đãng nào đều có khả năng tạo thành hối hận cả đời.
Mỗi một thanh bính khí đều là trực tiếp trích ra bộ phận chất liệu tinh hoa nhất!
Quân Mạc Tà theo đuổi chính là một loại cực hạn hoàn mỹ!
Mà thanh binh khí này là một tồn tại hoàn mỹ như vậy.
Để luyện ra thanh kiếm này, Quân Mạc Tà cơ hồ làm việc ngày qua ngày không dừng lại, đi trộm binh khí sau đó tinh luyện liên tục, rồi lại đi trộm binh khí, lại tinh luyện...
Cứ lặp đi lặp lại quá trình như thế, thường xuyên sử dụng Kim chi lực, cạn kiệt rồi lai hồi phục, hồi phục rồi lại cạn kiệt, bên trong kinh mạch của hắn giống như là một cái đập nước trên đỉnh núi, bên trên có một đập ngăn, bên dưới cũng có một đập ngăn, vốn đang trong trạng thái tĩnh lặng, bỗng nhiên đập ngăn bên dưới hoàn toàn mở ra, nước bên trong đập tràn xuống, trong nháy mắt liền không còn chút nào...
Sau đó liền ngăn lại đập chứa nước bên dưới, đập bên trên lại đột ngột mở ra, trong thời gian ngắn bổ sung lượng nước đã thất thoát... cứ như vậy lặp đi lặp lại, một lần lại một lần khiến cho quá trình tuần hoàn xảy ra càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuần thục. Cùng với sự tác động của dòng nước, dung lượng của đập chứa nước cũng tăng thêm một lượng nhỏ.
Tuy mỗi lần tăng trưởng đều cực kỳ nhỏ nhưng với tần suất tác động cao của dòng nước khiến cho dung lượng đập nước càng lúc càng lớn, nhưng cho dù có tăng thêm như thế nào, cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi là đã bị lấp đầy…
Cũng chỉ vì để luyên thành một thanh kiếm, mà tinh lực của Quân Mạc Tà lại tiến bộ không ít, liên quan đến tu vi huyền công của bản thân giống như nước lên thì thuyền lên.
Lấy tiêu chuẩn của huyền khí đại lục mà nói, bây giờ hắn sắp đạt đến trình độ của Thiên Huyền trung giai, đừng coi đây là một bước nhỏ từ sơ giai lên trung giai, với đẳng cấp huyền công mà nói, cũng là một chuyện rất lớn, Quân đại thiếu gia chỉ mới vài ngày trước còn vừa mới đạt đến Thiên Huyền sơ giai, bây giờ lại sắp đột phá lên trung giai, tiến bộ như thế này thực là chuyện lớn dọa người, từ trước đến nay tuyệt đối chưa có tốc độ tiến bộ kinh người như thế, cho dù là “truyền thuyết” cũng không được như vậy!
Ngoài ra, đối với các thao tác vận dụng Kim lực cũng càng thêm dễ dàng, nói là cực kì thành thục cũng không quá…Hiện tại, Quân đại thiếu gia cũng không còn bị giới hạn với chất liệu đơn giản nữa rồi, thử điều khiển Kim lực, cố gắng làm cho mộ thanh kiếm thu nhỏ lại còn một nửa, hoặc nhỏ hơn, nhưng lại sắc hơn, cứng hơn một chút…. Hoặc là làm cho ba bốn thanh kiếm hợp thành một thanh kiếm, hoặc là một thanh đao…
Phải biết rằng, mang thần thông của bản thân phóng ra thì tương đối dễ dàng, nhưng nói đến điều khiển chính xác từng phần, từng điểm, đó chính là năng lực linh hoạt, mặc dù hiện nay Quân đại thiếu gia vẫn chưa thế điểu khiển được tinh tế, nhưng vẫn tiếp tục tìm hiểu về Kim lực kia, phát triển theo hướng năng lực linh hoạt…
Nhưng tiêu hao đáng kể vẫn làm cho Quân Mạc Tà hơi mệt mỏi, mặc dù có Hồng Quân Tháp chuyển hóa linh khí, bổ sung thể lực, nhưng vẫn tiêu hao rất nhiều tinh thần, mà phương pháp bổ sung tinh thần tốt nhất vẫn là ngủ, với đẳng cấp của Quân đại thiếu gia hiện nay vẫn cần phải ngủ, không ngủ đủ giấc, chắc chắn sẽ có cái mặt “gấu mèo”…
Bởi vì như thế, cho nên Quân đại thiếu gia được ông cậu thân ái tận tình khuyên bảo một hồi, lại còn tự lấy mình làm gương…
Quân Mạc Tà vừa tực giận vừa buồn cười, nhưng ngay lúc đó chứng kiến thanh kiếm, tất cả suy nghĩ đều biến mất toàn bộ!
Trong mắt Quân đại thiếu gia lúc này, ngoại trừ thanh kiếm ra, không còn gì khác!
Đây cũng là lần đầu tiên Quân Mạc Tà dùng đến phương pháp truyền thống Viêm Hoàng, dùng nghi thức “Huyết tế” đối với một thanh kiếm! Thanh kiếm này do chính mình làm ra, không nhờ đến bất cứ công cụ gì cả, cứ như thế mà làm ra! Giống như mình là một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện ở trên đời! Lại giống như một người bạn cả đời không chê không bỏ, gặp lại sau khi xa cách, về sau luôn ở bên cạnh mình!
- Trên thân của ngươi có máu của ta, ta là con cháu Viêm Hoàng, ngươi, làm cho ta giữ lại một ý nghĩ vĩnh hằng, đời này kiếp này, làm bạn mãi mãi.
Quân Mạc Tà dùng một ánh mắt cực kỳ nhẹ nhàng nhìn thanh kiếm này, trong giọng nói có hoài niệm, có phiền muộn, ánh mắt của hắn lúc này, trong giây lát dường như xuyên qua thời không vô tận, đến một nơi hắn nhớ tha thiết, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
- Từ nay về sau, tên ngươi, gọi là Viêm Hoàng Chi Huyết.
Quân Mạc Tà nói.
Ánh mắt hắn lập tức trở nên nóng bỏng, giống như máu bùng cháy!
- Từ nay về sau, tại dị thế này, cùng ta giành thiên hạ, giúp ta làm mưa làm gió! Giành được Tà Quân Vương, ca ngợi tên Viêm Hoàng của ta, trảm sát hết thảy những thứ ghê tởm nhất thế gian, một người một kiếm, tung hoành thiên hạ!
- Ta sẽ dùng máu tươi kẻ địch để tẩm bổ cho ngươi, để cho ngươi ăn no. Trên đại lục này, ngươi, Viêm Hoàng Chi Huyết, chắc chắn sẽ trở thành một truyền thuyết vĩnh hằng.
Giọng nói Quân Mạc Tà cực kỳ lắng đọng, rất nghiêm túc, rất tập trung. Nghe ra giống như hắn không phải tự nói, mà là đang phát ra một lời thề kinh thiên động địa!
Một ước hẹn biển cạn đá mòn
Lấy tên Viêm Hoàng!
Trường kiếm ngân dài một tiếng, như hổ thét rồng gầm!
Kinh Thành!
Quân gia trong thời gian này đúng là rất náo nhiệt.
Tù khi đoàn quân ra trận, Linh Mộng công chúa dường như ngày nào cũng nghe ngóng tin tức, mà còn ngơ ngẩn cả ngày, lại qua một thời gian ngắn, Hoàng Hậu nương nương thỉnh thoảng cũng ghé thăm.
Đối với việc này, trong lòng Quân lão gia tử cũng biết là vì cái gì, nhưng chuyện như vậy không thể để truyền ra bên ngoài, định dứt khoát vung tay, dù sao Quản Thanh Hàn cũng không ở nhà, sẽ đem biệt viện của nàng tạm thời làm nơi dừng loan giá của Hoàng Hậu nương nương và Linh Mộng công chúa.
Mỗi lần đến đây, Hoàng Hậu nương nương đều ở tại tiểu viện của Quản Thanh Hàn, lấy ra một cây tiêu ngọc, nhẹ nhàng thổi lên một khúc, sau đó ngơ ngẩn bần thần ngồi ở trong sân, không hề ra khỏi cửa viện một bước, đợi một lúc, lại thổi thêm một khúc, sau đó lập tức rời đi, không hề nán lại chút nào.
Tiếng tiêu vốn buồn, mà tiếng tiêu của Hoàng Hậu nương nương lại càng thêm đau thương ai oán, giống như khóc, như kể, kẻ khác nghe thấy mà rơi lệ, người nghe thương tâm.
Sắc mặt của Hoàng Hậu nương rất bình tĩnh, thậm chí, có thể nó là đờ đẫn, chỉ có lúc thổi hai khúc tiêu này, ánh mắt người mới chăm chú, giống như là dùng toàn bộ linh hồn của mình để thổi hai khúc tiêu này. Kiểu bi thương yên lặng này, làm cho người ta cảm thấy đau thương.
Thậm chí, sau khi Hoàng Hậu nương nương thổi xong, trong mắt có đôi lúc xuất hiện một vẻ…..ôn nhu tuyệt vọng….đau thương tiếc nuối…
Mỗi khi tiếng tiêu vang lên, Dạ Cô Hàn đang nghỉ ngơi trong tiểu viện của Quân Mạc Tà lại đặc biệt im lặng.
Lúc này hắn đã có thể hoạt động thân thể, thậm chí còn có thể đi được hai bước, nhưng tổn thương thân thể quá nhiều, nguyên khí bị thương tổn nặng nề, tay phải chuyên cầm kiếm đã bị chặt đứt đến tận vai, một thân kiếm thuật tinh xảo, không phế cũng tự phế, còn có đan điền bị phá hủy, tu vi Thiên Huyền cũng mất sạch.
Trong thời gian này, Dạ Cô Hàn đã tiều tụy không nhận ra, từ một cường giả Thiên Huyền trở thành một phế nhân mất hết huyền khí, là một người tàn phế hoàn toàn.
Chênh lệch lớn như thế, làm cho Dạ Cô Hàn tâm cao khí ngạo này trở nên điên cuồng! Hắn trả giá vì Linh Mộng, cho dù mất hết tu vi, cho dù trở nên tàn phế cũng không hối hận! Hắn chỉ oán tại sao mình lại không chết ngay lập tức, lại còn cái thân tàn này, ở lại trên đời, tâm cao khí ngạo như hắn bất kể thế nào cũng không chịu được, thậm chí hắn đã cầu xin trời cao cho hắn được chết!
Nhưng chỉ cần tiếng tiêu kia vang lên, cho dù Dạ Cô Hàn điên cuồng như thế nào cũng liền giống một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn, yên lặng ngồi ở chỗ này, cùng người cách một bức tường kia đồng thời im lặng trong một lúc…