Dị Thế Tà Quân xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
Chương 234: Miêu Thân Hổ!
Dịch Giả: Pearl
Biên Tập: Nguyenbaviet
Nguồn: 4vn.eu
Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây liền xôn xao một trận. Đấu thú làm sao có thể so với đá gà đua chó bình thường được, cả hai thứ này khác biệt rất nhiều, đặc biệt cái gọi là “thực lực cơ bản đều tương đương nhau, vận khí là quan trọng nhất” lại càng bậy bạ!
Những người ở đây đều là người có kinh nghiệm, liếc mắt một cái đã nhìn ra vị Mặc đại thiên tài Không Linh Thể Chất kia bằng trực giác đã “chọn” trúng một con Miêu Thân Hổ bé nhất trong bầy, nó trông đã bé như thế nhưng thể trọng so ra còn ít hơn nữa.
Một cân, so với các loại huyền thú khác có thể nói không đáng là gì.
Nhưng đối với loại huyền thú như Miêu Thân Hổ khi trưởng thành cùng năm chỉ có thể nặng đến mười cân mà nói, cái con số bé đi kia có ý nghĩa rất lớn a! Vị Mặc Quân Dạ Mặc đại thiên tài lần này không muốn chiến thắng nữa hay sao? Vừa nãy rõ ràng Miêu đại tiểu thư đã gọi hắn đến chỉ điểm một lúc rồi, vậy mà điểm tri thức quan trọng này cũng không nói đến cho hắn biết sao!
Đương nhiên ở đây cũng có một số người biết Chiến gia có nắm giữ một bí quyết khống chế huyền thú riêng, nhưng nhìn tình hình hiện tại Mặc Quân Dạ chọn phải con thú kém cỏi nhất trong bầy, bại thế càng rõ ràng hơn. Mà cho dù hắn có may mắn chọn trúng một con Miêu Thân Hổ cường tráng hơn cũng chẳng đủ để xoay chuyển tình thế, kết quả đã được xác định rồi!
- Mặc công tử quả nhiên thẳng thắng, ta đây cũng không lựa chọn nhiều nữa, ta chọn con gần ta nhất.
Chiến Thanh Phong cười với vẻ hết sức đắc ý. Ở đây những người bình thường nghe câu này cũng không biết trong đó có ý tứ gì, nhưng những người biết rõ nội tình trong Chiến gia lại thầm bĩu môi: “ngươi còn phải lựa chọn à? Ngươi có bí pháp trong người rồi cho dù có chọn trúng con nào thì kết quả cũng giống hệt nhau thôi…”
Sau khi cả hai đã chọn xong huyền thú, Chiến Thanh Phong liền tung một mảnh vải đen trùm lên cái lồng đang chứa con Miêu Thân Hổ của hắn, sau đó liền thò tay vào, ngay lặp tức âm thanh phẫn nộ gào rít của con Miêu Thân Hổ dần dần biến mất, từ từ chuyển thành giọng điệu hết sức thân thiết. Mà Quân đại thiếu gia bên này lại còn biến thái hơn, lần thứ hai làm cho những người ở đây phải mở rộng tầm mắt, trước mặt bao người, Quân đại thiếu mỉm cười mở bung cửa lồng ra, thậm chỉ còn không sử dụng huyền khí để bảo vệ bản thân nữa, hoàn toàn không có chút phòng bị nào.
Mọi người trông thấy thế đều vô cùng kinh ngạc, ai ai cũng biết rằng móng vuốt và răng của con Miêu Thân Hổ này là một vũ khí hết sức sắc bén! Một người bình thường có tu vi thấp, nếu không cẩn thận phòng bị thì chắc chắn sẽ dễ dàng bị con Miêu Thân Hổ một phát cắn trúng ngay, thậm chí còn có thể bị cắn đứt cả bàn tay… Chuyện này cũng đã từng xảy ra rồi…
Hơn nữa, còn thêm Chiến đại công tử đang ở đây bày mưu muốn Mặc Quân Dạ phải chịu xấu hổ ở đây, dù biết khả năng hắn hiện giờ chưa đủ để thoải mái khống chế Miêu Thân Hổ nhưng vẫn không mở miệng ra cảnh báo.
Vậy mà vị Không Linh Thể Chất này lại còn không thèm để ý, cứ thế mở ra…
Đây mới thật sự là người không sợ trời không sợ đất, quả là dũng cảm.
Sự việc diễn ra tiếp theo còn bất ngờ hơn, suýt tí nữa làm cho mọi người ở đây rớt cả tròng mắt xuống.
Chỉ thấy Miêu Thân Hổ ở bên kia đầu hơi ngẩng lên một chút, tựa hồ có chút nghi hoặc nhìn người thiếu niên trước mắt, sau đó vươn vai vặn eo một cái, rồi chậm chậm bước ra khỏi cái lồng sắt, động tác y hệt như một con mèo nhà bình thường vậy, từ từ thông thả đi đến cạnh Quân Mạc Tà, cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân hắn trông hết sức thân mật, cọ cọ một lúc liền hết sức ngoan ngoãn nằm im dưới chân hắn, lại còn xoay người đưa cái bụng trắng lòa lên trời, lăn lăn một vòng…
- Cái… cái chuyện gì đang xảy ra thế này????
Trong đám người đứng xem, có một vị thiếu niên đang há miệng trợn tròn mắt, cơ hồ như vừa trông thấy một việc tuyệt đối không thể có thể xảy ra. Trên tay hắn còn vài vết thương chưa lành, nhìn kỹ thì rõ ràng đây là vết trảo của Miêu Thân Hổ lưu lại, cũng chỉnh vì lẽ đó mà hiện giờ hắn mới cảm thấy khiếp sợ như vậy…
Hơn nữa, ai ở đây cũng biết, đối với động vật phần bụng chính là vị trí phòng ngự yếu nhất, cũng là nơi nguy hiểm trí mạng của bọn chúng. Một khi bọn chúng ở trước mặt một người hay một động vật khác mà có thể hoàn toàn phơi bày vị trí này, điều này chứng tỏ bọn chúng đã hoàn toàn tin tưởng và thần phục người trước mắt!
(NBV: Các độc giả hiểu vì sao chó với mèo nhà mình hay lăn qua lăn lại, ngửa bụng lên khi mình giỡn với chúng rồi chứ )
Mà Miêu Thân Hổ lại còn là một loại huyền thú hiếu chiến, ngay từ lúc sinh ra thì tính đề phòng đã cao đến mức thái quá rồi, bất luận là ai, cho dù là đồng loại với nó cũng không thể nào có được sự tin tưởng của chúng! Đến khi bọn chúng trưởng thành rồi thì ngay cả trước mặt là ba mẹ của bọn chúng cũng không ngoại lệ… Nhưng tại làm sao mà trước mặt vị Không Linh Thể Chất này lại có thể thập phần tin tưởng như vậy? Chẳng lẽ thể chất kỳ dị trong truyền thuyết còn có thêm khả năng đặc biệt này sao?
Những người đứng xem xung quanh lại được thêm một phen ngạc nhiên trợn mắt há mồm khi thấy Quân Mạc Tà mỉm cười ôn hòa đứng lên nói:
- Này nhóc, ngươi lại đây cho ta hảo hảo mà quan sát kỹ ngươi.
Nói xong liền ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm Miêu Thân Hổ vào lòng, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Miêu Thân Hổ, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Còn con Miêu Thân Hổ này miệng chỉ kêu lên hai tiếng cô cô rồi lại cuộn tròn nằm vào trong lòng Quân Mạc Tà, cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, nằm đấy cho hắn tùy ý vuốt ve, thỉnh thoảng còn phát lên vài tiếng nghe như tiếng ngáy, bộ dạng trông hết sức thoải mái…
- Ông trời a, ta nhất dịnh là đang nằm mơ a… Đây… Đây mà là Miêu Thân hổ sao?
Vị thiếu niên lúc nãy còn hết sức bất ngờ, bây giờ thì cả người run rẩy, không nhịn được thốt lên:
- Không! Đây căn bản không phải là con Miêu Thân Hổ, chỉ là một con mèo bình thường thôi!
Miêu Tiểu Miêu mở to đôi mắt đẹp, đối với mọi chuyện đang diễn ra trước mắt này nàng cũng không sao hiểu được.
Nhãn lực của nàng dĩ nhiên hơn xa vị thiếu niên kia, nàng đã sớm dễ dàng phân biệt được chổ khác nhau giữa một con Miêu Thân Hổ và một con Tiểu Miêu bình thường, đương nhiên nàng cũng nhìn ra hiện tại trong lòng Quân Mạc Tà xác thực là một con Miêu Thân Hổ hàng thật giá thật… Nhưng còn việc tại sao mọi chuyện lại diễn ra kỳ quái thế này thì nàng không sao giải thích được, từ trước đến nay Miêu Thân Hổ chưa bao giờ tỏ ra thái độ ngoan ngoãn đến bực này, hơn nữa lại còn thân mật với người khác đến mức không đề phòng một tí gì cả…
Lúc này nàng so với người khác cũng không minh bạch hơn được bao nhiêu…
Mọi người ở đây lúc này chính thức rơi vào trạng thái khiếp sợ, từ nãy giờ không ai để ý đến đám Miêu Thân Hổ còn lại ở bên ngoài, rõ ràng ban đầu bọn chúng vẫn tràn đầy địch ý với nhau, vậy mà giờ phút này tất cả bỗng nhiên im lặng, bầu không khí hết sức yên tĩnh, cả bầy đều tập trung nhìn chằm chằm vào con Miêu Thân Hổ đang được Quân Mạc Tà ôm trong lòng, nếu quan sát kỹ một chút thì chắc chắn dễ dàng nhận ra ánh mắt của mấy con Miêu Thân Hổ này hoàn toàn không còn chút ý tứ căm thù nào, càng không phải là chán ghét mà đã chuyển thành… hâm mộ, ghen tị!
Đúng vậy, bọn chúng hết sức ganh tị, tại sao tên kia lại có được diễm phúc như thế, tại sao người được người kia ôm vào lòng lại không phải là mình…
“Nếu được như thế thì hạnh phúc biết bao, chuyện tốt như vậy, vì cái gì mà không đến với ta“
Quân Mạc Tà mỉm cười, trong lòng bàn tay âm thầm vận chuyển ra một tia thiên địa linh lực, vừa vuốt ve vừa từ từ truyền vào trong thân thể con Miêu Thân Hổ này…
Con Miêu Thân Hổ hết sức kinh ngạc, kêu lên một tiếng “Meo Meo”, hai mắt liền mở to hết sức kinh hỉ, nó rõ ràng cảm giác được có một nguồn năng lượng hết sức đặc biệt đang được truyền vào cơ thể nó, càng lúc càng được truyền vào nhiều hơn, trong nháy mắt luồng năng lượng đó đã dễ dàng giúp nó đột phá bình cảnh nó vướng phải bấy lâu nay, bình cảnh này nó cứ tưởng cả đời này cũng vĩnh viễn không có cơ hội đột phá được, vậy mà không ngờ mọi việc lại chỉ diễn ra trong nháy mắt…
-“Mình vẫn không hiểu sao lại đặc biệt cảm thấy thân thiết với nhân loại này, hóa ra là hắn lại có bổn sự lớn như vậy, Khí tức trên thân thể hắn chính là thứ mà bản thân mình hết sức thích thú và mong ước”,
Quân Mạc Tà mỉm cười, vẫn duy trì tốc độ truyện linh lực, thậm chí còn thừa hơi nhìn sang Chiến Thanh Phong ở phía đối diện, tựa hồ như tò mò quan sát xem Chiến Thanh Phong sẽ làm cách nào để huấn luyện huyền thú của hắn.
Bộ dạng lúc này của Quân Mạc Tà trông hết sức vô tội, tựa hồ như chỉ đứng một chổ ngẩn ngơ, ôm và vuốt ve Miêu Thân Hổ, bất cứ người nào cũng không thể ngờ được hắn lại cả gan trước mặt bao nhiêu người ở đây mà thi triển thủ đoạn…
So với những từ như “vô song, không gì sánh được” thì tác dụng của linh khí này còn có chút khoa trương hơn, làm sao có thể hình dung được đây?
Đột nhiên con Miêu Thân Hổ trong lòng Quân đại thiếu gia chợt run run, hai mắt mở to, ngửa đầu lên trời kêu lên vài tiếng cô cô…
Âm thanh liên tục phát ra, càng lúc càng to và rõ…
Nó rống to lên một tiếng, mấy con Miêu Thân Hổ bị nhốt ở trong lòng gần đất tự nhiên tứ chi run rẩy, sao đó liền phủ phục xuống trong lòng, đầu rụt sâu vào trong lòng, bộ dạng đáng thương vô cùng, vừa nãy đây vẻ mặt ánh mắt còn tràn ngập hâm mộ, ghen tị, vậy mà giờ đây đã chuyển sang sợ hãi, sợ hãi tự đáy lòng…
Nghe con Miêu Thân Hổ thét lên một tiếng, Quân đại thiếu gia liền nhẹ nhàng dừng tay, con Miêu Thân Hổ “phốc” nằm yên bình thường trở lại, quay đầu nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt toát ra vẻ hết sức lưu luyến xen lẫn cảm kích, Miêu Thân Hổ này phẩm giai vẫn còn quá thấp, không đủ sức chịu được nhiều thiên địa linh khí như thế, Quân Mạc Tà chỉ nhẹ nhàng truyền vào cơ thể nó một tia linh khí rất nhỏ mà thôi, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đã quá đủ rồi!
Mà bản thân Quân Mạc Tà cũng không sao ngờ được, thiên địa linh khí hắn vận dụng lúc này lại chính là Hồng Mông Tử Khí được tinh luyện lại từ bên trong Hồng Quân Tháp.
Cho nên lúc này một tia linh khí rất nhỏ hắn truyền vào cơ thể Miêu Thân hổ đây cũng là loại Hồng Mông Tử Khí này!
Hồng Mông Tử Khí, có thể nói đây là tuyệt đại chí bảo ở trong thiên địa! Bất cứ Tu Luyện Giả nào ở trên thế gian này cũng đều cực kỳ thèm muốn có được nó, đối với thứ này có thể gọi là tha thiết ao ước mà không thể có được!
Tuy rằng chỉ một tia linh khí nhưng kết cục trận chiến này cũng đã rõ ràng trước mắt! Có một tia Hồng Quân Khí này trong người, con Miêu Thân Hổ trước mắt ngoài mặt vẫn còn là tứ cấp huyền thú nhưng hiện tại đối mặt có là Miêu Thân Hổ ngũ lục cấp cũng không phải là đối thủ của nó!
Hơn nữa, một tia Hồng Mông Tử Khí trong người Miêu Thân Hổ này sẽ vĩnh viễn có ích cho nó, nói cách khách nó có thể thoải mái tiến giai mà không gặp bất cứ trở ngại gì…
Bây giờ bất luận là một con Thú Hoàng bình thường ở Thiên Phạt hay hoặc giả là một vị Thánh Hoàng mà biết được Quân đại thiếu gia có thể lãng phí một thứ trân quý như thế lên trên người một con tứ cấp huyền thú, cho dù có là một con Miêu Thân Hổ tứ cấp cũng sẽ cảm thấy hâm mộ lẫn ghen tị!
Tin chắc rằng Quân Mạc Tà có nằm mơ cũng không thể ngờ được hôm nay ở đây hắn chỉ vô tình cao hứng vui đùa một chút mà mấy ngàn năm sau lại có thể tạo thành một vị hoàng giả huyền thú, hơn nữa theo chủ nhân của nó, thực lực của nó hết sức khủng bố, nhấc tay thôi cũng có thể tạo nên một trường mưa máu, một tai nạn khủng bố… Đương nhiên, chuyện này lại thuộc về một câu chuyện khác…
(NBV: Muốn biết truyện gì, hãy tìm đọc tác phẩm khác của lão Phong lăng nha, ta cũng lười PR quá )
Miêu Thân Hổ nằm thoải mái trong lòng Quân Mạc Tà, bộ lông toàn thân hết sức sặc sỡ, trong một khắc này mơ hồ ánh sáng phát ra còn vượt qua cả bình thường, điều này thoạt nhìn trông nó có vẻ bình thường nhưng khí phái và thần bí hơn rất nhiều….
- Nhóc à, ngươi có tên chưa?
Quân Mạc Tà nói chuyện giống như nói với bạn bè bình thường, vẻ mặt hết sức ôn hòa:
- Hôm nay ngươi gặp ta cũng là hữu duyên, ta sẽ chọn cho ngươi một cái tên, từ nay về sau ngươi gọi là “Tiểu Tử”, như thế nào?
Miêu Thân Hổ ở bên kia đang lẳng lặng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nghe xong lời nói này của Quân Mạc Tà vẻ mặt giống như là nghe hiểu lời hắn nói, cái đầu nhỏ ngẩng lên tỏ vẻ hết sức vui mừng, kêu lên một trận cô cô cô, sau đó đắc ý đánh đánh xuống mặt đất, tựa hồ như đang chúc mừng bản thân mình rốt cục cũng có tên…