Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương 378: Tối hậu thư!
Dịch giả: dakbring
Biên Dịch:_Gaviettri_
Nguồn: 4vn.eu
Mà trên thực tế, Miêu gia, vô luận là phủ chủ Miêu Kinh Vân, hay là trưởng lão trong tộc, thậm chí là phụ thân của Miêu Tiểu Miêu Miêu gia gia chủ Miêu Hoàn Vũ, vô luận thương tiếc Miêu Tiểu Miêu bao nhiêu, vô luận là không nỡ bao nhiêu, cũng sẽ không vì chuyện này mà quá mức kiên trì, thậm chí sẽ hết sức tranh thủ cơ hội này.
Nếu là con gái yêu của Miêu gia cùng người cầm quyền cao nhất Huyền Huyền đại lục lấy nhau, tất nhiên sẽ tiến một bước củng cố quyền thế Miêu gia ở Huyễn Phủ, đây vốn dĩ là ước mơ tha thiết, việc tốt có muốn cũng không được.
Đây đúng là sự thật tàn khốc, cũng là bi ai của thế gia đại tộc.
Cái này, cũng là cách hiện thực nhất để có được thực lực cường đại.
“Thẳng thắn mà nói, tin rằng ngươi hiện giờ cũng minh bạch rồi, nếu là Mạc Tà chân chính cầu thân, ngươi liền không còn lựa chọn nào khác, coi như ngươi tiếp tục quật cường, thậm chí sau khi đến đây rồi chết, nhưng trên bia mộ của ngươi, cũng chỉ có thể khắc là Quân phu nhân mà không phải là khuê nữ Miêu gia, nếu chuyện này thật sự phát sinh, cũng không cần Mạc Tà yêu cầu, Miêu gia tự nhiên sẽ chủ động.”
Mai Tuyết Yên lạnh lùng nói: “Nếu thật sự như thế, nếu hắn ngoắc ngoắc ngón tay một cái là sẽ có người mang ngươi tắm rửa sạch sẽ tống qua đây, hắn còn lừa ngươi làm gì? Có bất kỳ ý nghĩa gì sao? Hắn cũng không phải rãnh rỗi tìm người tiêu khiển.”
Miêu Tiểu Miêu nghe được sự lãnh đạm bên trong khẩu khí của Mai Tuyết Yên, trong lòng lo sợ nghi hoặc, tim đập thình thịch, sau một lúc lâu cũng không có nói ra câu nào để phản bác.
“Ngày đó, hắn đối với việc ngươi chủ động thân cận, từng cự tuyệt không chỉ một lần, chính là ngươi chấp nhất, đem chính ngươi đến chỗ sinh tử, Mạc Tà sở dĩ chịu nhận ngươi, dự tính ban đầu không ngoài bởi vì cứu ngươi, cũng có một phần nguyên nhân không thể tránh đó, ta tuyệt không tin Mạc Tà chịu tùy tùy tiện tiện chấp nhận một nữ nhân, vô luận nữ nhân kia là ai, cũng không có khả năng.”
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói: "Mà hắn tiến vào Huyễn Phủ ước nguyện ban đầu, lại là vì chúng ta. Cho nên chúng ta sẽ không trách hắn, tất cả đều lựa chọn hiểu cho hắn, thậm chí nguyện ý bao dung nữ nhân kia."
“Mà ngươi, căn bản chính là tự mình làm khó mình. Mặc Quân Dạ, Quân Mạc Tà, hai người này, vốn là một người, hoặc là nói, từ đầu tới cuối, cũng chỉ có một người là Mạc Tà thôi. Nhưng ngươi lại muốn đem bọn họ tách ra, cố gắng đem Mặc Quân Dạ không tồn tại đổi thành một người thật, xét cho cùng, cũng chỉ là ngươi không thể chấp nhận việc mà ngươi nhận định là “lừa gạt” này mà thôi. Cũng không phải nói, Mặc Quân Dạ không phải là Quân Mạc Tà.”
“Chính vì ngươi cho là mình bị lừa, cho nên mới bắt đầu nghi ngờ cảm tình khi còn trong Huyễn Phủ kia. Ngươi ngoan cố cho rằng mình đã trả giá rất nhiều, nên đáng được đáp trả lại giống như vậy, nhưng ngươi lại thấy không có được phần đáp trả đó, nên trong lòng liền mất thăng bằng.” Mai Tuyết Yên gay gắt nói: “Nói cho cùng, cái này kỳ thật chỉ là một việc đơn giản.”
"Hắn không có gạt ta... Vì sao nói như vậy?" Miêu Tiểu Miêu mở to hai mắt nhìn.
“Lấy trí tuệ của ngươi, cư nhiên còn cảm thấy rối rắm ở vấn đề này? Không có khả năng nói ra, còn không phải bởi vì thân phận của hắn, ở trong Huyễn Phủ chính là bí mật lớn nhất, làm sao có thể nói rõ cho ngươi? Chẳng lẽ khi đó hắn phải nói với ngươi: Miêu Tiểu Miêu, ngươi không cần yêu thích ta, bởi vì ta kỳ thật không phải Mặc Quân Dạ, Mặc Quân Dạ chỉ là một ảo ảnh căn bản không tồn tại, ta là Quân Mạc Tà, ta tới Huyễn Phủ vốn là vì Thất Thải Thánh Quả, chứ không phải vì Miêu Tiểu Miêu ngươi?”
Mai Tuyết Yên cười cười, nói : "Hắn không phải vì lừa ngươi mới đi Huyễn Phủ."
Ánh mắt nàng nhìn Miêu Tiểu Miêu thật sâu: “Tiếp tục nói rõ một chút, mục đích hắn đi Huyễn Phủ, như thế nào cũng là không vì tình cảm của ngươi, không vì có được thân thể của ngươi, càng không vì *** (nhờ biên, chả biết cái gì nữa)( NB:tại hạ cũng pó tay tiếng hán hiện lên chữ C thì biết làm sao mà lần đây đoán là … hĩ hĩ ), Mạc Tà luôn luôn ở vào thế bị động, chưa từng có chút chủ động.” (người ta tắm nhào vào làm bừa mà ko có chút chủ động? đúng là vợ bênh chồng, haiz…)
“Nếu mục đích của hắn chưa bao giờ là ngươi, thậm chí cũng chưa hề chủ động, chỉ có cự tuyệt, chẳng lẽ hắn không có nói cho ngươi biết, trong nhà hắn sớm đã có thê tử hắn yêu quý? Hay là hắn không có nói cho ngươi biết, người hắn chân chính để ý cũng chỉ có thê tử trong nhà sao? Hẳn là đã nói qua.(nếu mà anh ấy ko có nói qua chắc chị MTY đem thiến ngay và luôn rồi) Chín người mười ý làm sao nói là hắn lừa gạt ngươi.
“Ngươi trao thân cho Mặc Quân Dạ cũng tốt, cho Quân Mạc Tà cũng thế, xét cho cùng, đều là chuyện của ngươi. Bởi vì… là do ngươi tự nguyện, tuyệt đối không ai bắt buộc ngươi. Thậm chí tình cảm từ ngươi, đối với Mạc Tà mà nói, căn bản chính là có tính cưỡng ép.” (haiz… trần truồng nhào vào thế ko tình nguyện trao thân thì chẳng lẽ đợi anh Tà nhà ta rape mới chịu sao… bất quá ta thích :D)
“Cho nên, chân chính cảm thấy bất bình, không phải là ngươi, mà là Mạc Tà mới đúng, cảm thấy ủy khuất, cũng sẽ chỉ là đám nữ nhân trong nhà chúng ta này, chẳng lẽ thông tuệ như ngươi, thật sự không rõ sao?” (đúng vợ cả anh Tà…)
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói: "Mạc Tà hiện tại lựa chọn đầu tiên hướng ngươi nói ra chân tướng tất cả chuyện này, xét đến cùng, vốn bởi vì cảm giác trách nhiệm của hắn, làm một nam nhân, vô luận dự định ban đầu như thế nào, kết quả đã như thế, nên đối với nữ nhân đều phải chịu trách nhiệm, hắn không muốn cả đời hổ thẹn, lại càng không nguyện nhìn ngươi hương hồn phiêu miểu." (hay dịch là làm oan hồn không chỗ dung thân?)(NB: để cái xác không hồn khéo hợp hơn )
“Thử hỏi thế gian có người nam nhân nào có thể làm được điểm này? Tiểu Miêu muội muội, không cần tiếp tục ôm chặt chấp nhất vô nghĩa kia nữa. Một nữ nhân có thể quật cường, nhưng ngàn vạn lần không nên chấp nhất quật cường làm cho nam nhân mình yêu chán ghét chính mình, một khi đến lúc đó nhất định sẽ là một bi kịch. Mạc Tà là người cầm được thì cũng buông được, nếu một khi hắn thật sự buông, như vậy, muốn để cho hắn lại cầm lấy, tuyệt đối là việc không có khả năng.”
“Bây giờ, ngươi hảo hảo bớt lo lắng, hảo hảo nghỉ ngơi. Nếu ngươi nghĩ thông suốt, ta sẽ giúp ngươi làm việc với các tỷ muội khác, chúng ta cùng làm hảo tỷ muội, nếu ngươi vẫn như cũ không nghĩ ra, cũng không cần thông qua Quân Mạc Tà, chỉ cần nói với ta một tiếng, ta sẽ tức khắc phái người đưa ngươi quay về Huyễn Phủ. Ngươi vẫn là con gái yêu của Miêu gia, sẽ không ai biết việc hôm nay, cũng sẽ không có người tiếp tục truy cứu việc này, lực chọn thế nào tùy ngươi.” (NB: cây gậy và củ cà rốt đây mà ai không biết chủ nghĩa này thì gu gồ thần chưởng nhóe )
Mai Tuyết Yên thản nhiên kết thúc, cũng chẳng lưu lại nữa, đứng dậy, chỉ để lại một câu ‘Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi’, rồi chuẩn bị ra ngoài.
Đối với nữ nhân tính tình quật cường như Miêu Tiểu Miêu, Mai Tuyết Yên biết, nếu chỉ an ủi khuyên giải, chỉ làm cho sự tình càng ngày càng hỏng bét, sẽ làm nàng càng cố chấp trên con đường vòng càng chạy càng xa, không bằng trực tiếp dứt khoát nói ra cảnh tỉnh. Đem toàn bộ có thể nói hay không thể nói, nên nói hay không nên nói, toàn bộ nói ra hết.
Cho nên Mai Tuyết Yên không ngại làm điên đảo sự tình đối với Miêu Tiểu Miêu, hoàn toàn đứng ở góc độ bảo vệ Quân Mạc Tà mà nói, đến đây đưa ra một lời “cảnh tỉnh”.
Mà Mai Tuyết Yên cũng là người quyết đoán, nói vậy là coi như xong.
Nếu Miêu Tiểu Miêu quả thật vẫn không đến, kiên trì với ý kiến của mình, như vậy, cho dù Quân Mạc Tà không muốn, cho dù Quân Mạc Tà thương tâm thế nào, sẽ oán hận Mai Tuyết Yên, Mai Tuyết Yên vẫn sẽ kiên quyết dứt khoát đưa Miêu Tiểu Miêu đi, tuyệt không lưu nàng lại để Quân Mạc Tà tiếp tục thống khổ dài dài.
Mạc Tà là một người quả quyết, Mai Tuyết Yên cũng đồng dạng là người nói được làm được.
Đối với Mai Tuyết Yên Quản Thanh Hàn những nữ nhân này mà nói, hiện tại Quân Mạc Tà, chính là bảo bối các nàng dốc lòng che chở, quan ái còn không kịp, người khác thương tổn chút gì đến hắn, các nàng đều không cho phép.
Cho nên, Miêu Tiểu Miêu đi hay ở, giờ phút này đều ở một ý niệm của Mai Tuyết Yên.
“Tuyết Yên tỷ tỷ...” Miêu Tiểu Miêu đột nhiên giãy dụa ngồi dậy, thanh âm yếu ớt, mang theo một cỗ ý tứ khẩn cầu rõ ràng.
truyện copy từ tunghoanh.com
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, cẩn thận suy nghĩ một chút. Nếu nghĩ thông suốt, cho ngươi báo cho ta.” Mai Tuyết Yên cũng không quay đầu lại: “Quân gia chúng ta, không cần người vợ không nghe lời, cũng không cần nữ nhân trong lòng oán hận nam nhân của mình, vô luận nữ nhân kia có địa vị lớn thế nào, bối cảnh hùng hậu thế nào, không ai có thể ngoại lệ. Mạc Tà cho dù là Tà Chi Quân Chủ, coi như hắn có thể chiến thắng Cửu U Đệ Nhất Thiếu, nhưng ở hậu viện gia đình này, thủy chung vẫn là do Mai Tuyết Yên ta làm chủ, ngươi đi hay ở ta chỉ cần nói là được, ngươi không cần cố kỵ điều gì, vẫn là câu nói kia, bất kể ngươi lựa chọn thế nào, tùy ý ngươi.”
Lời của Mai Tuyết Yên, đối với Miêu Tiểu Miêu mà nói, cơ hồ chính là tối hậu thư.
Sau đó Mai Tuyết Yên liền đi ra ngoài, lúc ra tới cửa, nàng lại đứng lại, vẫn không quay đầu lại, nói: “Nga, đúng rồi, nơi đây vốn là phòng ngủ của Mạc Tà, ngươi hiện tại đang nằm, là giường của hắn. Nếu ngươi có điều khúc mắc, ta có thể đổi cho ngươi.”
Liền sau đó, bóng trắng lóe lên, bóng hình xinh đẹp của Mai Tuyết Yên biến mất ở cửa.
Miêu Tiểu Miêu nặng nề hạ xuống gối, trong lòng hoảng hốt lộ ra một mảng mờ mịt.
Hai giọt nước mắt trong suốt chảy ra, lẳng lặng nhỏ trên lên gối: “Quân Dạ… ta nên làm gì bây giờ?”
“Quân Dạ…” Đột nhiên, Miêu Tiểu Miêu chợt nhớ ra một chuyện khác.
Mặc Quân Dạ, Quân Mạc Tà…
Hai cái tên này tuy rằng chợt nhìn hoàn toàn không giống nhau, nhưng hai cách đọc…
Há lại không phải là ba chữ giống nhau đảo lại trật tự?
Hay nói là, lúc Quân Mạc Tà tiến vào Huyễn Phủ, đã dùng tên mình, cho Huyễn Phủ một cái ám chỉ…
Chỉ là ám chỉ này khá khó hiểu mà thôi. (ôi chị MTM này thật là thông mình >”<)
“Khó trách…” Miêu Tiểu Miêu thống khổ nở nụ cười. Nàng nỗ lực lần thứ hai mở đôi mắt vô thần, đột nhiên một đoạn lời nói từ trong lòng chợt lóe lên, ngày đó, đêm trước khi Mặc Quân Dạ rời khỏi Huyễn Phủ, đã từng hỏi chính mình một câu: “Miêu Miêu, nếu ta rời khỏi Huyễn Phủ rồi không bao giờ trở lại nữa, nàng có nguyện ý sống ở bên ngoài cùng với ta không?”
Lúc ấy chính mình đã trả lời: “Ta là người của ngươi, vô luận ngươi ở đâu, ta cũng sẽ theo cùng, cho dù là thiên nhai hải giác, cũng không cần biết là địa ngục hay thiên đường, có ngươi thì có ta…”
Lúc ấy không có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy người trong lòng hỏi hơi có chút cổ quái thôi, nhưng hiện giờ nhớ tới, những lời này, rõ ràng chính là lúc ấy Quân Mạc Tà thử thái độ của mình.
Ta nên làm cái gì bây giờ?
Ta rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Ngoài cửa, có người đang cùng Mai Tuyết Yên nói chuyện, đúng là Quản Thanh Hàn.
“Tuyết Yên tỷ, ngươi nói như vậy có trực tiếp quá không, có đả kích quá mức một chút không? Vạn nhất tiểu ny tử (bé gái, bà Quản Thanh Hàn này lớn hơn người ta bao nhiu là kiu là bé trời…) này nghĩ không thông, rơi vào ngõ cụt… thì phải làm thế nào? Lúc đó mọi người cũng khó thoát ra rồi” Quản Thanh Hàn lo âu nói.
Quản Thanh Hàn kì thực là cùng tới với Mai Tuyết Yên, chỉ là vừa rồi đứng ở cửa không có vào; bên trong Mai Tuyết Yên cùng Miêu Tiểu Miêu nói gì, nàng đều nghe hết, thật sự cảm giác Mai Tuyết Yên hôm nay, nói chuyện tựa hồ có chút nặng nề.
Sẽ không đâu Miêu Tiêu Miêu là một nữ tử quyết đoán lấy tác phong làm việc của nàng sẽ không làm ra cái việc có tầm nhìn hạn hẹp kia, hơn nữa nội tình gia tộc của nàng so với ta và ngươi đều kém một chút. Trước mắt việc quan trọng là không để cho tin kia loan truyền ra.Bất quá cũng phải nói lại, nếu quả thật nàng nghĩ không thấu, ta cũng sẽ tuyệt đối không vì Mạc Tà mà cố chấp lưu giữ nàng. Cho dù Mạc Tà phản đối, cũng là như vậy.”