Dị Thế Tà Quân Chương 462 : Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở!

Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Chương 462: Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở!

Dịch giả: ryno_nguyen
Biên Dịch: Chim Ruồi
Nguồn: 4vn.eu








- Ghê tởm?!

Cổ Hàn nghe vậy liền sửng sốt, lập tức hắn cười to mà nói:

- Lý do này hay lắm, đúng là bọn hắn thật ghê tởm! Chỉ cần lý do này thôi đủ để tiêu diệt bọn chúng!

Cổ Hàn có tu vi thánh quân, đương nhiên không phải là một thằng ngốc, lấy mấy ngàn năm trí tuệ của hắn, làm sao có thể không nhìn ra Quân Mạc Tà đang nói dối? Nhưng dù lý do gì đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đối với dị tộc nhân, Quân Mạc Tà có hận ý vô cùng vô tận là tốt rồi!


- Sau này không còn sự uy hiếp của dị tộc, cũng không còn Tam Đại Thánh Địa, chỉ còn lại Tà Quân phủ và Thiên Phạt nhất mạch, ngươi cần phải bảo trì cẩn thận.

Trong lời nói của Cổ Hàn có mang ý để lại hậu sự, lời nói vô cùng sâu xa:

- Quân Mạc Tà, ngàn vạn lần đừng nghĩ chỉ có nhân loại mới có thể làm điều ác, cũng đừng nghĩ chỉ có người xấu mới làm việc ác! Một khi người tốt đã làm việc ác, lúc đó người xấu có thúc ngựa cũng không đuổi kịp sự ác độc của họ! Xin hãy ghi nhớ lời này của lão hủ!

- Lời nói này rất đúng! Có thể gọi là chân lý!

Quân Mạc Tà thở dài một tiếng.

Người xấu làm chuyện xấu, ít nhất bản thân hắn cũng biết hắn đang làm chuyện xấu, trong lòng cũng còn tí băn khoăn.

Nhưng nếu người tốt lại coi chuyện xấu là chuyện tốt, cố gắng mà làm thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Bời vì khi hắn làm, trong lòng của hắn là chính nghĩa, là quang vinh! Dưới tư tưởng này, hắn hoàn toàn không có chút cố kị nào, cố hắn dùng tất cả mọi thủ đoạn, kế hoạch để hoàn thành chuyện này!

Mà xung quanh loại "người tốt" này có vô số người tín nhiệm hắn, có thể trợ giúp, hùa theo hắn một cách vô điều kiện. Đến lúc đó, hậu quả như thế nào không một ai dám tưởng tượng!

Ví dụ tốt nhất trước mắt chính là Tam Đại Thánh Địa!

Nếu không phải Quân Mạc Tà hoành không xuất thế, chưa biết thế giới này quang vinh thẳng tắp, hay lại giống như lời tiên đoán kia!

Hoảng nhiên nhất mộng, phi huyễn phi không!

Vạn niên huy phong, nhất triêu thành yến!

(Ngỡ ngàng giấc mộng, ảo ảo không không!

Vạn năm huy hoàng, một sớm khói tan - Dennis Q)

Cổ Hàn cười khổ một tiếng, ý nghĩ của hắn lúc này chắc cũng giống với Quân Mạc Tà.

Vị lão nhân này đã quyết tâm dùng cái chết để tạ tội, vậy thì cần gì phải đay nghiến chuyện lúc trước đã xảy ra?

Mặc dù đã sai lầm, nhưng xuất phát điểm của người tốt và người xấu khác xa nhau, cần gì phải hủy đi một chút tôn nghiêm còn sót lại của người tốt này? Nếu đã nhận ra sai lầm thì phải quyết tâm đền bù sai lầm của mình, bằng bất cứ giá nào!

- Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện, điểu chi tương vong, kỳ minh tối ai (con người sắp chết thì bao giờ lời lẽ cũng thiện lương, hiền lành, con chim sắp chết thì tiếng kêu của nó là ai oán nhất. Xuất phát từ "Luận ngữ": Tăng Tử lâm bệnh, Mạnh Kính Tử hỏi thăm người - Dennis Q)

Cổ Hàn trầm trọng nói:

- Đại bộ phận huyền thú Thiên Phạt có ý nghĩ chân chất, tính cách thật thà đáng yêu, không có tâm cơ như nhân loại, bất cứ một ai cũng mơ có được thủ hạ như thế, mà ngươi hiện nay lại có được sự tử trung của Thiên Phạt nhất mạch, không ai dám nghi ngờ chuyện đó!

- Nhưng chính vì thế, loại tính cách này của huyền thú sẽ dễ dàng bị ngươi thay đổi nhất, một khi bọn hắn đã thay đổi, thì có chết cũng không quay lại. Đây chính là thành công lớn nhất của ngươi, cũng chính vì điểm này mà ngươi nên cẩn thận, sau này sẽ không còn sự chế ước của Thánh Địa, cao thủ của Thiên Phạt thế nào cũng sẽ tiếp xúc với nhân loại. Đến lúc đó, hậu quả như thế nào, ai cũng khó có thể nói rõ ràng, hi vọng Quân phủ chủ không nên nghĩ ta nói ra để cho vui.

Quân Mạc Tà cúi đầu trầm tư nói:


- Ta cam đoan với lão, trước khi ta rời khỏi thế giới này, bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn.

- Đúng là ngươi có thể cam đoan, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, chỉ một chút việc thế này mà Quân Mạc Tà ngươi cũng làm không được thì đã không phải là Quân Mạc Tà, nhưng sau đó thì sao?

- Ngươi đã nói sớm hay muộn ngươi cũng sẽ rời đi, chắc hẳn là đi theo con đường của Cửu U Đệ Nhất Thiếu đúng không? Sau khi ngươi rời đi, ai sẽ là người nắm giữ Thiên Phạt chân chính? Ngươi vì trận chiến trước mắt, đã làm cho thực lực vốn có của Thiên Phạt nâng lên một trình độ khủng bố, có thực lực như thế, lại mất đi sự khống chế của ngươi, toàn bộ đại lục sẽ không có một thế lực nào có thể chế hành bọn họ! Nhờ có ngươi, có thể phiến đại lục này thoát khỏi móng vuốt của ngoại tộc, nhưng cũng có thể vì sự tồn tại của ngươi mà khiến cả Huyền Huyền đại lục này biến thành thế giới của riêng huyền thú!

Sắc mặt Quân Mạc Tà âm u, nhìn không ra có diễn cảm gì.

- Nếu nói một cách bi quan, nhân loại trên phiến đại lục này, sau này có thể chỉ là đồ ăn hay đồ chơi của huyền thú Thiên Phạt! Huyền thú Thiên Phạt quả là nhân tính hóa, hơn nữa cũng trọng tình trọng nghĩa, điểm này không ai dám phủ nhận! Nhưng cũng không thể phủ nhận phần "thú" của chúng, hung tính vẫn tồn tại, vĩnh viễn! Bản năng hiếu chiến khát máu của họ là điều rõ ràng!

Sắc mặt Quân Mạc Tà rất khó nhìn.

- Lão phu nói chuyện này không phải bắt ngươi phải làm gì, mà là nhắc nhở ngươi! Nếu thật sự đến lúc đó, lão phu cũng không thể nhìn thấy rồi, tất cả tương lai đã không còn nằm trong tầm tay của lão phu!

Quân Mạc Tà trả lời từ tốn:

- Nếu lão đã nói như vậy, chẳng khác nào nãy giờ nói lời vô nghĩa! Cổ Hàn, lời lão nói quả thật có đạo lý, đúng là việc này có thể phát sinh trong tương lại, nhưng đây là chuyện của tương lai. Việc của tương lai, ai dám nói có thể nắm chắc, chúng ta nói chuyện này bây giờ hình như quá sớm!

Cổ Hàn cười khổ một tiếng, một câu này của Quân Mạc Tà, hắn đã nhận ra sự bảo vệ của Quân Mạc Tà đối với huyền thú Thiên Phạt đến mức độ nào, chỉ sợ trong lòng của Tà Chi Quân Chủ này, muôn dân thiên hạ so ra vẫn kém hơn huyền thú Thiên Phạt!

Chuyện này là cho Cổ Hàn vô cùng kỳ quái, Quân Mạc Tà dù sao cũng là nhân loại, tại sao lại có ít hảo cảm với nhân loại như thế? Điểm này hắn hoàn toàn không hiểu!

Trang tử không phải cá, làm sao biết làm cá không vui!

- Được rồi, chuyện này lão phu chỉ nói đến đây thôi, nói tiếp nữa lại làm chúng ta không thoải mái!

Cổ Hàn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

- Không sao cả! Ta tự có định kiến riêng của ta, cho dù lão nói thế nào đi nữa, muốn thay đổi ý nghĩ ban đầu của ta đều không thể. Vì thế, lão vẫn nên tỉnh lại đi, đem hậu sự của mình nói cho xong là được rồi.

Cổ Hàn tức giận đến trợn tròn mắt, cái gì gọi là "đem hậu sự của mình nói cho xong là được rồi"? Cho dù lão phu sắp chết cũng chưa đến mức này nha? Tên này nói giống như chỉ chớp mắt nữa là mình ra đi vậy! xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Khi nói chuyện với tên tiểu tử này, phải chuẩn bị tâm lý có thể tức chết bất cứ lúc nào a!

- Lão nhìn ta làm gì, ta nói sự thật chứ không phải nguyền rủa lão chết sớm! Là do chính lão nhân gia ngài nói là mình sống đủ rồi, muốn chết, ta chỉ tôn trọng ý kiến của lão a, cũng không ngăn không hối. Thêm vào đó, là ngài mời ta đến, nghe lão lãi nha lãi nhãi, giờ lại tỏ cái thái độ này với ta? Thật là khó chịu a!

Khó chịu?

Nghe xong mấy chữ này, trong lòng Cổ Hàn càng bực tức. Ngươi còn nói ngươi khó chịu, vậy lão phu khó chịu đến mức không thể thốt nên lời đây này!

- Thôi quên đi, lão phu đã là một người sắp chết, không chấp nhặt cùng tiểu tử ngươi!

Cổ Hàn thở hắt ra, muốn chấm dứt lần tranh luậ này.

- Đúng a, chính lão cũng thừa nhận là lão sắp chết, đây cũng là lão tự nói a, không phải ta a! Rốt cuộc có hậu sự gì, mau chóng nói đi, ta còn có nhiều việc phải làm, tốn thời gian quá!

Cổ Hàn lạnh cả người: "Con bà nó, may mà ta đã ôm lòng quyết tử, nếu không không đã bị tên tiểu tử này làm tức chết!"

- Quân Mạc Tà, cái nhìn đối với sinh mạng của ngươi quá lạnh lùng, chẳng lẽ ngươi không thể nhận ra Tam Đại Thánh Địa chúng ta tuy làm ra nhiều việc sai lầm, nhưng lần chiến đấu cuối cùng này, chúng ta sẽ để lại danh tiếng muôn đời sao?

Cổ lão gia tử nói ra tính toán cuối cùng của Tam Đại Thánh Địa, chỉ mong tự đáy lòng Quân Mạc Tà tán thưởng một câu. Ít nhất, trên thế gian này, người có thể nói ra sự thật này, chỉ có người trước mắt này, cho dù thiên hạ không ai biết, nhưng ít nhất cũng có một vị Tà Chi Quân Chủ chứng kiến sự trả giá của chúng ta a.

Mong muốn duy nhất của hắn cũng chỉ là một câu khen ngợi của vị Tà Chi Quân Chủ này mà thôi!

Bởi vì hiện tại, Quân Mạc Tà hoàn toàn xứng đáng với danh xưng nhân vật đỉnh của đương kim thế gian!

Trăm triệu không thể ngờ tới là tên tiểu tử này lại có thể keo kiệt đến mức độ này! Đừng nói là tán thưởng, một câu tiếc hận hắn cũng không thèm nói!

- Ta phải nói thế nào đây? Cho dù các ngươi chết trận sạch, ta cũng không nghĩ cái chết của các ngươi rất vĩ đại.

Quân Mạc Tà trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Cổ Hàn, nói đúng ra, không ai bắt buộc các ngươi phải dính vào trận chiến này đúng không? Các ngươi cầu người có người, muốn lấy tính mạng của mình để bảo vệ một phần quang vinh trong lòng, điều này rất bình thường. Bởi vì bản thân ta cũng ở đây, nói một câu thành thật, ta cũng không dám nắm chắc bản thân ta sẽ sống sót sau trận chiến này, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi, còn cần gì nữa?

Nguồn: tunghoanh.com/di-the-ta-quan/quyen-5-chuong-462-vQ2aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận