Dị Thế Tà Quân
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế.
Chương 79: Nhân họa đắc phúc.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: KobayashiMidori.
Biên Tập: Sói
Hiệu đính: Thương Long
Nguồn: 4vn.eu.
Độc Cô Tung Hoành khinh bỉ nói:
- Xem ra tôn tử của lão gia hỏa này bị thương không nhẹ, bộ dạng khẩn trương như vậy chẳng có phong phạm của một vị đại tướng quân chút nào, thực đáng khinh bỉ, thế mà chức quan của ta lại dưới lão thất phu này, thật là trời không có mắt!
Độc Cô Vô Địch ngoác miệng rộng, phối hợp với lão gia tử nhà mình, gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cực kỳ đáng khinh, trời không có mắt!
Chúng đại thần đồng thời lắc đầu, rất khinh bỉ nhìn hai người: Độc Cô gia các ngươi, cho dù thiếu một khối da mỏng bằng tờ giấy cũng muốn hô thấu trời, vậy mà còn ở nơi này khinh bỉ Quân Chiến Thiên người ta, thật chẳng biết xấu hổ! Bất quá Độc Cô lão gia tử quăng ra mấy lời cũng có chút văn vẻ, phỏng chừng là có tên cẩu sư gia nào giúp đỡ a …
Ân? Chẳng lẽ chuyện này đã được xếp đặt từ lâu? Đây chính là một tin tức kinh thiên động địa a! Chẳng lẽ trong quân đội xảy ra bất hòa? Nghĩ đến đây, chúng lão cáo già mỗi người đều trong lòng thầm suy đoán.
Thấy đứa con phối hợp với mình như thế, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử mừng rỡ, cảm thấy an ủi trong lòng, vuốt vuốt râu nói:
- Người nhà ta vẫn là tốt nhất, một nhà xuất hiện tới mười người, mỗi người đều là long tinh hổ mãnh cả, không giống Quân gia, liền một cọng lông cũng không có.
Độc Cô Vô Địch nhất thời lại gật đầu như gà mổ thóc hưởng ứng:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mọi người cảm thấy toàn thân mình nổi da gà: Mới một câu đã lòi ra cái xấu, một nhà xuất hiện mười người kiệt xuất? Ngươi cho con dâu ngươi là heo mẹ sao? Thật là thô bỉ không chịu nổi! Hơn nữa, con trai thứ ba của lão tiểu tử ngươi cùng hơn hai mươi cái lão bà cũng chỉ có mười tôn tử cháu gái mà thôi, nói vậy mà cũng không biết xấu hổ!
Không để ý đến đôi cha con một tung một hứng dương dương tự đắc này nữa, một đám người lắc đầu ngao ngán trở về.
Chuyện xảy ra hai ngày này hoàng thượng sử lý giống như một trò khôi hài vậy. Mọi người đã sớm biết như vậy, ài.
Không bao lâu, thị vệ canh giữ cửa cung liền thấy Quân lão gia tử vẻ mặt đắc ý mang theo một lão nhân râu tóc bạc phơ vai đeo hòm thuốc, ra khỏi cửa cung, Quân Chiến Thiên tự mình cưỡi ngựa, theo sau còn có một cỗ kiệu!
Xem ra lão gia tử này trước khi tiến cung ngay cả cỗ kiệu để mời ngự y cũng chuẩn bị tốt…
Thật sự là… Tính toán như thần không để lệch chút nào!
Cao nhân là người như thế nào? Hành động này chính là cao nhân a!
Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia nằm trên giường, cố gắng làm ra bộ dáng bị bệnh nguy kịch, thực tế trong lòng đang hô to đã quá.
La lỵ Khả Nhi hầu hạ hắn rất cẩn thận, một muỗng lại một muỗng cháo đường tổ yến, canh nhân sâm hạt sen, thuốc nước bát bảo phù dung… Đút cho hắn, tóm lại tất cả vật phẩm đại bổ có thể ăn, hăn đều nếm qua một lần, duy nhất khiến hắn khó chịu chính là, lão gia tử còn đem tới không ít máu của lục cấp huyền thú cho hắn uống, nghe nói đó cũng là vật đại bổ hiếm có, bất quá Quân Mạc Tà mỗi lần đều bịt mũi rót một mạch vào miệng, hoặc là tranh thủ đổ xuống thùng đặt bên giường…
Quá khó uống đi! Ca ca ta cũng không phải người rừng, cần gì phải cho ta uống máu sống? Rất mất vệ sinh, không sợ tiêu chảy sao?!
Đương nhiên, không chỉ điều này làm hắn khoan khoái, mấu chốt là sau khi trải qua lần bị thương này, Quân Mạc Tà phát hiện, Hồng Quân tháp trong đầu vấn chuyển động với tốc độ cao, linh khí sương trắng từ bên trong tỏa ra càng thêm nồng đậm, liên tục cọ rửa kinh mạch trong cơ thể hắn, nhất là địa phương bị thương lại trở thành đối tượng trọng điểm cần chiếu cố, không đến một ngày đêm, vết kiếm trên cơ thể cư nhiên đã khép lại bảy tám phần.
Theo vài tiếng ho khan, sau khi nôn ra mấy khối máu đen, cảm giác nặng nề ở ngực cũng giảm đi rất nhiều; vết thương, kiếm trên đùi, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng, cơ hồ có thể thấy được cả xương đùi, nhưng dưới linh khí không ngừng tẩm bổ, cũng không còn cảm thấy đau nữa; chỉ có từng đợt ngứa ngáy lan khắp toàn thân, khiến Quân mạc Tà có chút khó chịu, bất quá cũng có chút thoải mái, đúng là đau đớn trong khoái hoạt…
Bởi vì liên quan lần bị thương này cho nên linh khí trong Hồng Quân tháp không ngừng tuôn ra, vết thương trên người Quân Mạc Tà nhanh chóng bóc vẩy, Quân Mạc Tà đương nhiên không bỏ qua cơ hộ tu luyện tốt như vậy, hắn thúc đẩy Khai Thiên Tạo Hóa Công dẫn động đạo linh khí như thực chất này tuần hoàn trong kinh mạch,lần vận công này, hắn nhất thời phát hiện chỗ bất đồng với lúc trước, linh khí giống như ngưng tụ thành thực chất va chạm trong kinh mạch, mấy đoạn kinh mạch bế tắc do vết kiêm gây nên sau khi vận chuyển vài lần, bỗng nhiên thông suốt, tốc độ cơ hồ mắt thường cũng thấy được, hắn cảm giác luồng khí lưu trong kinh mạch mở rộng một chút, to hơn một chút …
Nếu là lúc trước, gặp được loại tình huống này, Hồng Quân tháp đã sớm đình chỉ phát ra, nhưng lần này nó lại không có ý định dừng lại, Quân Mạc Tà đương nhiên mừng rõ vô cùng, hắn buông lỏng việc chữa thương, tập trung dẫn đạo luồng linh khí này, luồng khí lưu dần dần phình to, quả là phát tài to rồi.
Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy loại hành vi này của mình giống như lừa bịp vậy… Người ta có ý tốt giúp ngươi trị thương, ngươi lại lợi dụng cơ hội này đề thăng thực lực bản thân, giống như gian thương lợi dụng thiện tâm của mọi người giành món lời kếch sù vậy…
Nhưng!
Lừa dối như vậy, ta tình nguyện nhiều thêm vài lần! Ta nghiện kiểu lừa dối này rồi! Không lừa không được nha! Quân Mạc Tà la lên trong lòng, càng thêm nắm chặt tốc độ “lừa dối”…
Nếu không vạn nhất thương thế liền khỏi hắn, linh khí lại trở về trạng thái ban đầu, vậy làm sao bây giờ, hiện giờ đã quen với linh khí chất lượng cao vận chuyển, một khi trở về nguyên bản, vậy chỉ còn nước ngồi khóc mà tiếc rẻ, chẳng lẽ lại tự đâm hai kiếm để đổi lấy hoàn cảnh khí tu luyện tốt như lúc này?!
Đáng tiếc linh khí phát ra ít nhiều vẫn đi tới trị thiệu các bộ vị bị thương, cho dù chậm một chút cũng tốt, thủy chung thương thế bên trong đã khỏi hẳn, ngay khi hắn cảm thấy vết thương trên đùi cũng phát từng trận ngứa ngáy, tốc độ vận chuyển của linh khí trong Hồng Quân tháp rốt cục chậm lại, sau khi dùy trì một lát, tốc độ vận chuyển rốt cục chậm rãi đình chỉ, bên trong ý thức hải quay về một mảng yên lặng…
Quân Mạc Tà chấn động, rốt cục tỉnh lại, trong lòng thở dài tiếc nuối, làm ra vẻ ta còn không có hưởng thụ đủ--- tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh thế này, thật sự rất là mê người. Hắn thử vận khí, một đạo khí lưu trong suốt chậm rãi chảy xuôi bên trong kinh mạch, so với trước khi bị thương, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã gia tăng gấp đôi! Nếu dựa theo tiêu chuẩn huyền khí của thế giới này mà nói, ít nhất hắn đã đạt tới bát cấp huyền khí tu vi, hơn nữa lại phi thường tinh thuần!
Tại thế giới người có thực lực dưới cửu phẩm chỉ được coi là con kiến này, Ngân Huyền, Kim Huyền cũng chỉ được coi là mới vừa bước vào trong một rừng cường giả mà thôi, ngay cả bát phẩm huyền khí phi thường tinh thuần cũng không đáng nhắc tới; nhưng cũng không thể nói loại tốc độ tu luyên này của Quân Mạc Tà là chậm được, phải biết rằng từ khi hắn đi vào thế giới này cũng chỉ được nửa tháng mà thôi, mà chính là trong thời gian nửa tháng này, hắn từ nguyên bản tam phẩm Huyền khí vừa gia tăng lên tới bát phẩm! Tốc độ tu luyện như thế, cho dù là Chí Tôn Thần Huyền Lão bất tử này đến xem, cũng phải kinh ngạc rụng răng!He he!
Nếu thế giới này có nghiên cứu giải phẩu học linh tinh gì đó, một khi phát hiện tốc độ tu luyện như vậy của Quân Mạc Tà, hắn không bị chộp sau đó thân thể bị xẻ làm tám mảnh nghiên cứu mới thật là lại đó! Quân Mạc Tà thư thái thở một ngụm không khí, nhất thời cảm thấy mình bị thương lần này thật .. Mụ nội nó đáng giá! Thậm chí hắn còn cân nhắc, có hay không cách một đoạn thời gian liền tự đâm mình hai kiếm!
Một tên thị vệ tiến vào bẩm báo:
- Thiếu gia, Đường công tử đến thăm ngài.
Quân Mạc Tà a một tiếng, lập tức nghĩ đến cái gì đó, hắn vội vàng đem cái bao vải nhét vào trong chăn, mới dùng một loại âm thanh hữu khí vô lực nói:
- Đi mời Đường thiếu gia vào đi.
Theo một trận bước chân nặng nề, Đường mập mạp thở phì phò, rất gian nan tiến vào phòng Quân Mạc Tà, phòng ngủ to như vậy, tựa hồ đột nhiên trở nên chật hẹp khi hắn xuất hiện.
- Tam thiếu gia, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Vẻ mặt Đường Nguyên khiếp sợ:
- Ta nghe nói ngươi đã đi gặp tiên đế, khiến ta khóc suốt cả nửa đêm, ngươi nói huynh đệ chúng ta nếu như mỗi người một thế giới, vậy ta còn sống tiếp như thế nào được chứ!
Quân Mạc Tà hữu khí vô lực nhìn nhìn mập mạp này, thật muốn nhảy dựng lên đá hắn một cước bay ra ngoài! Bất quá hiện tại phải sắm vai trọng thương, đành tạm thời tha hắn một trận đòn. Nhưng ánh mắt lại không che đậy như muốn ăn thịt người vậy…