Huyền Minh ma dơi không nghĩ tới Bạch Bạch lại ở bên người Mặc Yểm, nhưng xem bộ dáng hồ ly này của nàng, đáng yêu thật là đáng yêu, nhưng thị uy đối với tiện nữ nhân Phi Du kia lại rất khó khăn!
Mặc Yểm từ khi Bạch Bạch xuất hiện, sắc mặt liền hết sức khó coi, Huyền Minh ma dơi ho khan hai tiếng, không dám trả lời, may mắn Ngọc Lưu Ly yêu phi còn có chút coi hắn là đồng bọn, vì hắn mở miệng cứu vãn nói:" Những chuyện này, Bạch Bạch ngươi hỏi Yểm quân đại nhân sẽ biết."
Phi Du thấy Mặc Yểm mang theo một bạch hồ ly bên người, cảm thấy cả kinh, nữ yêu đối với hồ ly tinh cực kỳ mẫn cảm, lập tức đã nghĩ đến phương diện uy hiếp lớn nhất.
Bạch Bạch pháp lực so với trước đã cao hơn nhiều, yêu ma bình thường hoàn toàn nhìn không ra pháp lực của nàng nông sâu, Phi Du theo lẽ thường suy đoán, cho rằng bạch hồ tinh trước mắt là vì căn cơ quá kém cho nên mới không có thể hóa ra hình người.
Một khi hồ ly tinh đã không thể hiện ra hình người, vậy đối chính mình uy hiếp còn có ích sao…… Phi Du nghĩ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, bằng ngữ khí ôn nhu nói:" Đây là sủng vật của Yểm quân? Thật đáng yêu!"
Mặc Yểm đưa tay sờ Bạch Bạch, Bạch Bạch lóe lên lui thân, lớn tiếng nói: "Ta không phải sủng vật!" Nàng là đệ tử Thanh Lương Quan sao có thể đi làm sủng vật của người ta? Trước kia vì tránh né Thiên kiếp giả dạng làm bạch hồ sủng vật của Lăng Thanh Ba cũng không sao, làm một hồ tiên có lý tưởng có theo đuổi, nàng mới không cần làm sủng vật của kẻ bại hoại!
Mặc Yểm thần sắc ngưng tụ, Phi Du cảm giác được hắn ở bên cạnh trở nên có chút cứng ngắc, hẳn là nổi giận, vội vàng giả vờ hiền lành hoà giải nói:" Yểm quân tiểu hồ ly này thực tinh nghịch."
Mặc Yểm đối Bạch Bạch trước mặt mọi người làm trái hắn, né tránh hắn chạm đến, quả thật có chút tức giận, lại thêm hôm nay Bạch Bạch hờ hững trầm mặc cùng với thái độ vừa rồi đối Huyền Minh ma dơi cùng Ngọc Lưu Ly Yêu phi thân mật, cơn tức trong lòng càng lúc càng tăng mạnh mẽ.
Bạch Bạch mặc dù có chút sợ hãi, nhưng nàng không muốn nhịn tức im hơi lặng tiếng nữa, nàng cũng rất tức giận, Mặc Yểm dựa vào cái gì tùy ý sai khiến nàng sắp đặt nàng?
Nàng cũng không yêu mến nữ nhân trang phục màu đỏ trong ngực Mặc Yểm này, nữ nhân này cũng không yêu mến nàng, nàng có thể nhìn ra được, nhìn trong ánh mắt của nữ nhân này rõ ràng khinh thường cùng chán ghét, hừ! Mặc Yểm không phải người tốt, nữ nhân bên cạnh hắn cũng không phải!
Một người một hồ, một đen một trắng cứ như vậy giúp nhau giằng co, bế cục có chút bế tắc. Mặc Yểm thấy Bạch Bạch lộ ra ánh mắt đề phòng tức giận đối với hắn một lần nữa, trong nội tâm vừa tức vừa vội, đây không phải hắn muốn, hắn muốn Bạch Bạch nhu thuận nghe lời đợi ở bên cạnh hắn, hắn muốn Bạch Bạch dùng ánh mắt làm nũng ỷ lại nhìn hắn, không phải giống như bây giờ– trước mắt Bạch Bạch như chỉ có bị chọc giận, lông mao dựng lên.
" Tất cả cút ra hết!" Mặc Yểm lạnh giọng quát,
Huyền Minh ma dơi cùng Ngọc Lưu Ly yêu phi liếc nhau, dẫn đầu thối lui ra khỏi đại điện, Phi Du bị thái độ lãnh khốc của Mặc Yểm hù đến, cười lớn nói:" Yểm quân đừng nóng giận, vì tiểu súc sinh như vậy, không đáng……"
Lời vừa ra miệng, người đã bị một chưởng đánh bay xa hơn một trượng, Mặc Yểm nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói:" Lập tức cút đi!"
Phi Du không biết vì sao mới vừa rồi người tình còn ôn nhu phong lưu trong nháy lại vô tình lạnh như băng như vậy, bị chưởng tay của hắn đánh ra khỏi chỗ một hồi lại một hồi phát đau, nàng đứng ở tại chỗ hoàn toàn quên phản ứng.
Mặc Yểm ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, cái nhìn này làm cho Phi Du rõ ràng cảm giác được, nếu như nàng không lập tức rời đi, Mặc Yểm sẽ động thủ giết nàng, nàng bị tỉnh lại hoàn toàn, chẳng quan tâm đau đớn, giống như trốn chạy ra đại điện.
Mặc Yểm duỗi tay ra bắt Bạch Bạch, Bạch Bạch sớm có phòng bị, lại bị nàng nhanh tránh ra, Bạch Bạch không dám dừng lại nhanh chóng liền chạy tới hậu điện. Mặc Yểm thật sự tức giận, đuổi tới ngoài điện lớn tiếng nói:" Bạch Bạch trở lại đây!"
Một tiếng này đồng thời khởi động pháp chú trên người Bạch Bạch, Bạch Bạch chỉ cảm thấy tứ chi hoàn toàn mất đi khống chế, giống tình cảnh ngày đó cùng Vân Cảnh ở giữa không trung bị Mặc Yểm gọi lại, không tự chủ được quay người hướng bên Mặc Yểm chạy tới.
Mặc Yểm không nói một lời đem Bạch Bạch ôm vào trong ngực, hung ác cười nói:" Bảo nàng ngoan ngoãn nghe lời, hết lần này tới lần khác không nghe!"
Bạch Bạch sợ hãi, hỏi: "Ngươi làm gì với ta, vì sao?" Thân thể của nàng giống như đã không còn là chính nàng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.com
Mặc Yểm thản nhiên sờ sờ bộ lông của nàng, nói: "Ngoan ngoãn làm tiểu sủng vật của ta không tốt sao? Ta sẽ rất thương nàng, nàng muốn ăn cái gì liền ăn cái ấy, nàng cũng không cần vất vả đi tu luyện pháp thuật, có ta bảo vệ nàng, không ai dám khi dễ nàng."
" Không cần, ta là đệ tử Thanh Lương Quan, mới không cần làm sủng vật của ngươi, ta muốn trở về tìm sư phụ sư huynh, muốn Phụ thân mụ mụ, không cần ngươi, ngươi sẽ khi dễ ta! Oa!" Bạch Bạch muốn giãy dụa hết lần này tới lần khác toàn thân đều không nghe theo, thương tâm sợ hãi khóc lớn lên.
Mặc Yểm bị nàng khóc đến tâm phiền ý loạn, nghe nàng luôn miệng nói không cần hắn, nghe những câu nàng nhắc tới tử địch của mình Thanh Lương Quan, nghe nàng thốt tên nam nhân khác trong miệng, trong nội tâm chỉ cảm thấy có một thanh độc hỏa đang đốt.
Hắn đã nhượng bộ! Hắn vất vả tìm thảo dược vì Bạch Bạch khôi phục căn cơ pháp lực, hắn hại Bạch Bạch trọng thương, nhưng là không chỉ một lần cứu tính mạng nàng, hắn vì không để nàng đi đối mặt máu tươi giết chóc, đặc biệt đuổi tới Địa phủ vướng phải một đống lớn chuyện phiền toái, tự nguyện bị sư huynh của các nàng lợi dụng, đối với nàng mọi cách ôn nhu sủng ái, chỉ là muốn đem nàng giữ ở bên người hảo hảo yêu thương, nhưng nàng báo đáp hắn như thế nào?
"Nàng thực cho là ta đã làm gì nàng sao?" Mặc Yểm như vậy rất nhẹ nhàng mềm dịu, nhưng Bạch Bạch rõ ràng thấy trong mắt của hắn lộ vẻ rét cắt da cắt thịt.
" Không cho phép khóc!" Theo tiếng nói, Bạch Bạch đột nhiên cảm giác được hai mắt liền khô, một giọt nước mắt đều chảy không được.
" Biến thành người." Bạch Bạch cơ hồ là một khẩu lệnh một động tác, trong nội tâm không ngừng kháng cự, nhưng giữa lông mày bạch quang lóe lên, thân thể đã biến thành bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp.
" Ôm ta, hôn ta!"
Bạch Bạch hai tay ôm chặt lấy cổ Mặc Yểm, dán vào thân thể của hắn dùng sức rướn cao mũi chân, hai môi áp vào cùng một chỗ, triền miên trằn trọc, đây là trò chơi hôn nhẹ nàng rất thích đùa, nhưng giờ phút này nàng nửa điểm không biết kích thích thú vị, chỉ có vô cùng sợ hãi…… Tại sao phải như vậy, vì sao nàng hoàn toàn không khống chế được chính mình?
Mặc Yểm cũng đã thấy kinh hoảng e ngại trong mắt nàng, trong nội tâm có chút như mềm ra, nhưng rất nhanh tâm hắn lại cứng lại, phải thừa cơ hội này bắt tiểu hồ ly yếu ớt này phục tùng hoàn toàn, khiến nàng biết ai là chủ, khiến nàng biết rõ nàng đời này cũng không thể rời đi bên cạnh hắn.
" Nhắm mắt lại!" Cặp mắt kia làm trong lòng của hắn khổ sở lại không đành lòng, dứt khoát không nên nhìn.
" Bạch Bạch ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ rất thương nàng, không cần lại phải đối nghịch ta, cũng không nên đề cập đến những sư huynh sư phụ kia của nàng, được không?" Mặc Yểm ôn nhu hôn lấy cánh môi Bạch Bạch, thân thủ đã muốn cởi vạt áo của nàng.
Bạch Bạch khổ sở lại sốt ruột, hết lần này tới lần khác không cách nào phản kháng được tí nào, khóc không được cũng nói không ra ngôn ngữ kháng nghị, thậm chí cả thân thể đều đã sớm phản bội nàng, phối hợp với động tác Mặc Yểm, bắt đầu cởi áo nới dây lưng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đúng lúc này, một thanh âm chen vào:" Này này này! Đã nói sẽ không miễn cưỡng Tiểu sư muội ta, Mặc Yểm ngươi nói không giữ lời?!"
Hóa ra hai người trong lúc truy đuổi đã đến hoa viên sau chính điện, Bạch Bạch bình thường đều ở đây cùng Vân Cảnh luyện công, mà Vân Cảnh thì một mực dùng pháp thuật thu nhỏ hình thể, ở trong một cái thạch động không thấy được trên một hòn giả sơn.
Hôm nay Vân Cảnh sáng sớm nghe được tiếng của Bạch Bạch, biết rõ Mặc Yểm đem nàng dẫn theo đi ra ngoài, chính điện ban ngày có Huyền Minh ma dơi chờ ra vào, vì vậy hắn liền ở lại trong sơn động ngồi xuống luyện công, ngồi xuống cả một ngày, chợt nghe tiếng khóc Bạch Bạch cùng tiếng khắc khẩu với Mặc Yểm, hắn không dám tùy tiện hiện thân, nhưng hiện tại Mặc Yểm đã nhịn không được giơ ra ma trảo với Bạch Bạch, hắn nếu không ra khẳng định Bạch Bạch phải chịu thiệt thòi lớn! Cho nên cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Mặc Yểm tâm tình kích động, không có chú ý chung quanh, nếu không đã sớm phát hiện Vân Cảnh, lúc này nghe thấy tiếng của hắn, chuyện thứ nhất chính là một tay nhanh che lại Bạch Bạch quần áo rời rạc, đem nàng giấu vào trong ngực– Bạch Bạch là của hắn, thân thể không thể để cho nam nhân khác nhìn!
Xác định quần áo Bạch Bạch đều sửa lại tốt rồi, không lộ ra một chút chỗ không nên lộ, Mặc Yểm mới đen mặt xoay người nói: "Ngươi lá gan không nhỏ, thực cho là ta không dám giết ngươi?!"
Mặc Yểm đình chỉ dùng chú khống chế Bạch Bạch, Bạch Bạch lập tức nước mắt rơi như mưa, lóe thân hóa thành hồ ly đã muốn chạy đến bên Vân Cảnh, nhưng đi vài bước phát hiện lại loại tường trong suốt dựng lên này, biết là Mặc Yểm giở trò quỷ, chỉ có thể tội nghiệp nhìn sư huynh, thút tha thút thít.
Vân Cảnh chứng kiến bộ dạng này của Bạch Bạch, đau lòng không thôi, đối Mặc Yểm cũng không khách khí đứng dậy, cãi lại nói:" Ngươi có cái gì không dám, khi dễ phi lễ Tiểu sư muội nhà ta đều làm ra được, còn có cái gì làm không ra?"
Mặc Yểm mặt trầm như nước nói:" Bạch Bạch là của ta, chuyện của nàng không tới phiên ngươi trông nom."
" Ai nói Bạch Bạch là của ngươi? Rõ ràng là ngươi cứng rắn đoạt lấy! Sư huynh đệ chúng ta chỉ đáp ứng cho Bạch Bạch lưu lại một tháng, hơn nữa điều kiện tiên quyết là ngươi không thể miễn cưỡng nàng, lúc này mới qua chín ngày mà thôi, ngươi liền nhịn không được? Đã không tuân thủ hứa hẹn, vậy trả Bạch Bạch cho ta, sư huynh muội chúng ta vẫn là ở Quỷ Môn quan chết trận, cũng không để cho Bạch Bạch bị ngươi khi dễ như vậy, đệ tử Thanh Lương Quan cái khác không có, chút cốt khí vẫn phải có." Vân Cảnh nói như chém đinh chặt sắt, kỳ thật trong nội tâm có… một suy tính khác.
Hắn phong lưu nhiều năm, nói đến chuyện nam nữ, cho dù là sư phụ Minh Ất chân nhân ở trước mặt hắn cũng chẳng qua là một con thái điểu, sư huynh đệ khác có lẽ chỉ thấy một mặt Mặc Yểm đáng giận đáng hận, hắn biết rằng ngọn nguồn sau chuyện này, lại cảm thấy Mặc Yểm cũng không phải là như suy nghĩ những người khác chỉ là mê luyến sắc đẹp Bạch Bạch, muốn chiếm tiện nghi của Bạch Bạch.
Dung mạo vẻ đẹp của Bạch Bạch đúng là trong tam giới cũng khó thấy được, nhưng loại nữ nhân này bên người Mặc Yểm không thiếu, không đến mức chỉ vì ham mỹ mạo của nàng liền nguyện ý làm nhiều chuyện như vậy, nếu như chỉ là vừa ý sắc đẹp Bạch Bạch, hắn dùng biểu hiện vừa rồi, hắn hoàn toàn có năng lực đem Bạch Bạch khống chế đang trong tay tùy ý đùa bỡn, hoàn toàn không cần vì nàng chủ động thay Thanh Lương Quan gánh chịu nhiều phiền toái, nguyên nhân hắn làm như vậy chỉ có một, đó chính là hắn để ý cảm thụ của Bạch Bạch!
Đối với loại hành động ngang ngược này của Mặc Yểm, tiểu tử không cố kỵ chỗ nào, có thể làm được điểm này, cũng đã chứng minh hắn đối Bạch Bạch cũng không phải đơn giản chỉ là đùa bỡn giữ lấy như vậy. Chỉ là có lẽ chính hắn cũng còn không rõ cảm thụ chân chính đối với Bạch Bạch.
Cho nên Vân Cảnh cảm thấy, để cho sư muội không bị hắn tiếp tục khi dễ, hắn cần nghĩ biện pháp đánh thức Mặc Yểm, khiến hắn rõ ràng, muốn đem tiểu sư muội nhà hắn lừa gạt về nhà, chỉ dựa vào pháp thuật khống chế, dựa vào cưỡng bức dụ dỗ là không thành!