Dục Vọng Đen Tối Chương 128

Chương 128: Tình yêu đã tổn thương, khó mà quay trở lại.

Editor: Winnie

Beta: Paris

Lúc té xuống, cả người đều co quắp lại.

Dung Ân hai tay che mặt, trong cổ họng có nỗi bi phẫn và thương tâm mãnh liệt như vỡ òa ra, cô không biết được còn có thể biểu đạt tâm trạng bị đè ép đến buồn bực như hôm nay của mình như thế nào, mỗi tế bào trong cơ thể bị nghẹn lại đến sít sao, khắp cơ thể đều đau nhức, hai đầu gối cô cong lên, hai cánh tay ôm chặt lấy đầu gối khóc lên thảm thiết.

Cô không biết trong lòng mình còn có thể nghĩ được gì, Dung Ân dùng đầu gối ép chặt vị trí tim mình, nhưng không có tác dụng, nỗi đau đó vẫn còn, hơn nữa lại càng phát tán rộng ra hơn, không thể mất đi.

Nam Dạ Tước muốn giúp Diêm Việt, anh muốn cô tiếp tục sống, nhưng, cô… lại chính tay đưa anh xuống địa ngục.

Đang lúc anh đang bận rộn ở bên ngoài, khi anh từng bước thực hiện công việc theo kế hoạch, Dung Ân lại ở đằng sau anh tìm kiếm chiếc đĩa có thể đẩy anh đến chỗ chết, phía trước sau lưng anh đều là kẻ thù, những tổn thương sâu sắc mà cô đã đâm vào, vĩnh viễn bén nhọn hơn bất cứ đao súng nào được đưa tới.

Cô khàn cả giọng, đôi vai không ngừng run lên, Duật Tôn nghiêng người dựa trên trường đài, một câu cũng không nói, ý giễu cợt khẽ nơi khóe miệng cũng đã thu lại.

Dung Ân ngay lúc này đây, ngay cả A Nguyên không quen nhìn cô nhất khóe miệng cũng nâng lên, khẽ đưa mặt quay qua.

Trần Kiều nằm sấp trên bàn một mực thở dốc, đôi mắt thấm đầy máu, có chất lỏng nóng hổi chảy ra, anh biết, sau khi bản thân nói ra, Ân Ân sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Ánh mắt hẹp dài của Nam Dạ Tước quét qua hướng Dung Ân đang ngồi dưới đất, anh buông Trần Kiều ra, bước vài bước đến bên Dung Ân, nắm lấy cánh tay cô kéo cô đứng dậy.

Bộ dạng Dung Ân như con rối để mặc anh đẩy đưa, bước chân lảo đảo, sau khi Nam Dạ Tước đem cô kéo đến bên Trần Kiều, lại đem khẩu súng trong tay để vào trong tay Dung Ân, anh nắm chặt tay cô, đem họng súng đối diện thái dương Trần Kiều.

“Anh… Anh muốn làm gì?” Lúc Dung Ân phản ứng lại, sợ hãi không thôi, toàn thân bắt đầu run rẩy, chỉ có cánh tay nắm chặt súng là không dám động đậy lung tung.

“Em không phải muốn báo thù cho Diêm Việt sao? Bây giờ đã biết được chân tướng, không lẽ em không muốn một phát súng bắn vào anh ta sao?” Ngón trỏ Nam Dạ Tước cong nhẹ lại, Dung Ân cảm giác được ngón tay mình theo lực của anh đang bị ép xuống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bóp cò.

Một dây cung được kéo căng, bây giờ đã được kéo thẳng. Tay để trên gò má của Trần Kiều không ngừng run rẩy, nửa gương mặt đã thấm trong máu, mi mắt anh ta cố hết sức nâng lên, sau khi đã nhìn kỹ người cầm súng, ngược lại không thấy sợ hãi như vậy nữa. Loại đau đớn tận trong tim này trực tiếp thâm nhập vào tận xương tủy, nếu như có thể, anh tình nguyệnđể Dung Ân có thể cho anh một phát súng nhanh.

“Không, không thể được…”

Cơ thể trong lòng đang run lên không ngừng, Dung Ân núp trên cánh tay đang cong lại của Nam Dạ Tước, cả người có vẻ gầy suy yếu, mái tóc đen bóng của cô buông rơi theo cánh tay người đàn ông, ánh mắt Nam Dạ Tước lạnh lùng, cánh tay mạnh mẽ mà ra sức giữ lấy cô, “Tại sao không được? Lúc đầu em tưởng anh đã giết Diêm Việt, cũng đòi ăn miếng trả miếng, đưa anh vào địa ngục sao?”

“Không, không phải vậy đâu, không phải…” Dung Ân lặp đi lặp lại lời nói trong miệng, hai chân mềm nhũn lùi lại, nhưng đôi vai bị người đàn ông giữ chặt, làm cô không lùi được.

“Cái gì không phải?” Giọng điệu Nam Dạ Tước càng lạnh lùng, “Đã xuống tay được với anh, tại sao đối với anh ta lại không được?”

“Ân Ân, xin lỗi…” Đôi mắt Trần Kiều đau khổ nhắm hờ, “Anh biết hôm nay đã rơi vào tay anh ta thì đừng hòng mong muốn được sống tiếp, nếu đã như vậy… Anh tình nguyện chết trong tay em.”

Nỗi bi phẫn trong lòng Dung Ân dấy lên, bàn tay nắm khẩu súng run lên dữ dội, “Trần Kiều, Việt anh ấy tin tưởng anh như vậy, ngay cả tôi từ trước đến nay cũng không nghĩ tới sẽ là anh, sao anh có thể đối đãi với anh ấy như vậy? Sao anh có thể!”

Trần Kiều ngậm miệng lại, anh biết một câu xin lỗi, đối với sự tổn thương của Dung Ân mà nói thì không là gì cả.

Phải can đảm như thế nào, mới có thể để Diêm Việt cuối cùng từ bỏ đi chính sinh mạng của mình, sau lưng Dung Ân dán chặt lấy bộ ngực rắn chắc của Nam Dạ Tước, hơi thở người đàn ông lên xuống, hơi nóng theo áo lông mỏng trên người cô không ngừng thấm nhuần vào trong cơ thể Dung Ân, cô hướng nhìn gương mặt đang nằm sấp trên bàn này, một cảm giác hận thù sâu nặng trong đáy lòng từ từ dâng lên, cảm giác sợ hãi và khiếp sợ vừa nãy đã bị thay thế bằng sự phẫn nộ và kích động, Nam Dạ Tước đã cảm giác được tay cô đã không còn phản kháng mà nắm lấy khẩu súng đó, ngón tay trỏ, thậm chí còn chủ động đặt tại cò súng.

Cô thật sự là muốn như vậy mà bóp cò, toàn thân thấm đầy mồ hôi lạnh, cảm giác ướt nhẹp giống như ngâm trong nước, hai mắt cô trợn tròn, con ngươi đen bóng lộ ra ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả, đôi tay Dung Ân nắm chặt lấy khẩu súng đó, khẩu súng đen ngòm được ấn vào nơi thái dương Trần Kiều, nhưng vì đôi tay run rẩy mà nó cũng lắc lư nhẹ.

Nam Dạ Tước đã có được đáp án, anh tất nhiên cũng sẽ không để Dung Ân giết Trần Kiều.

Nhưng mà, cô cũng nên chính tay vì Diêm Việt mà tặng anh ta một phát súng, báo thù cũng được, cứ xem như là chính thức viết lên một dấu chấm hết đi.

Nam Dạ Tước kéo lấy cánh tay của Dung Ân, đem khẩu súng trên tay chĩa vào bả vai Trần Kiều, anh không để cô có thời gian do dự hay sợ hãi, ngón tay trỏ ấn vào ngón tay Dung Ân một cái, tiếng động này không vang như lúc nãy, viên đạn xuyên qua thịt cắm vào trong xương, máu tươi phun ra bắn vào mặt Dung Ân, dòng máu tanh vẫn còn nóng, theo gương mặt trắng nõn của cô chảy xuống cổ.

Dung Ân chỉ cảm thấy lòng ngực mình bị đè nén khó chịu, hai chân cô lần nữa mềm nhũn ra, ngất xỉu trong lòng Nam Dạ Tước.

Người đàn ông đem khẩu súng dò xét một chút trên vai Trần Kiều, hơi thở anh suy yếu, đã hấp hối, “Tôn, nghĩ cách cho anh ta chút rắc rối, đưa anh ta vào tù, mặt này cậu rành hơn tôi, nhớ kĩ, phải để cho anh ta cả đời này cũng phải ngồi tù mục gông.” Cánh tay Nam Dạ Tước ghì chặt lấy eo Dung Ân, ánh mắt cuối cùng liếc về Trần Kiều, để anh ta chết như vậy, chằng phải là quá dễ dàng cho anh ta sao.

Thủ đoạn pháp luật mà Diêm Việt đã từng nói, cho dù Trần Kiều đến cục cảnh sát có thể tự mình nói ra, thì cũng xem như là đầu thú, Nam Dạ Tước lần này sẽ không cho anh ta cơ hội lần nữa, dứt khoát vu oan giá họa, dù sao theo tội của anh ta, đem ngồi tù mọt gông cũng không có chút gì là quá đáng.

Dung Ân hình như đã quá kinh hãi, liên tục gặp ác mộng, vết máu trên mặt trên người đều đã được rửa sạch, Nam Dạ Tước đặt cô trở về giường, vừa mới muốn đứng dậy, cổ anh đã bị hai tay cô quấn chặt lấy.

Dung Ân cảm giác như mình giống như là đã ngã vào đáy vực sâu vĩnh viễn không nhìn thấy đáy, hơn nữa, cả người vẫn đang còn tiếp tục rơi, xung quanh tối như mực không nhìn thấy gì, chỉ khi cô cứ ôm khư khư cổ người đàn ông, thì mới không sợ hãi và cô độc đến vậy.

Nam Dạ tước một chân quỳ trên giường, hai tay nắm lấy cổ tay Dung Ân muốn kéo cô ra, nhưng ngay lúc này, sức lực của cô lớn hơn ai hết, cứ giống như người té xuống nước khó khăn lắm mới nắm được cái phao có thể cứu được mạng, sao có thể dễ dàng buông tay chứ. Nam Dạ Tước thử mấy lần, Dung Ân vẫn cứ ôm chặt như cũ, cảm giác được hơi ấm không dễ dàng gì ôm được lại muốn rời đi, hai tay cô luống cuống vội vàng, trong cơn ác mộng kêu khóc, “Đừng mà, đừng bỏ tôi lại, tôi sợ lắm…”

Cơ thể Dung Ân cũng theo đó mà sát lại, Nam Dạ Tước nằm trên giường, cô lần theo hơi ấm cơ thể ôm lấy hông người đàn ông, ngón tay dùng dức nắm lấy vạt áo anh, cứ sợ anh lát nữa sẽ chạy mất.

Cô dường như đã khóc suốt đêm, khóc mệt rồi, liền ngủ thiếp đi, sau đó lại tỉnh dậy khóc trong con ác mộng, lặp đi lặp lại, cổ họng sớm đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi ra từ mắt Dung Ân đã làm ướt một mảng lớn trên ngực áo người đàn ông, gió còn chưa kịp hong khô, lại tiếp tục ướt.

Nam Dạ Tước mở tròn mắt, cũng là một đêm không ngủ, trong lòng cảm thấy bực bội không thôi, giống như là bị cái gì đó chận lại, không thổ lộ ra được.

Khi Dung Ân tỉnh lại đã là trưa của ngày thứ hai, ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, đang xuyên thấu qua cửa sổ sát đất phản chiếu vào trong, cô mở mắt, mỗi ngóc ngách trong căn phòng đều được ánh mặt trời chiếu rọi vào sáng lóa, Dung Ân giơ tay che trước trán. Nghiêng người, vị trí bên cạnh không có một ai, cô vươn tay ra sờ, cũng không có dấu vết của người nào nằm qua.

“Cốc cốc,” bên ngoại vọng lại tiếng gõ cửa, “Dung tiểu thư, cô đã tỉnh chưa ạ?”

Dung Ân yên lặng nằm trên giường, “Vương Linh, vào đi.” Giọng nói cô khàn khàn, vừa mở miệng đã đau rát.

Vương Linh vặn mở then cửa đi vào, “Cô sáng giờ cũng chưa ăn gì, bây giờ xuống dưới ăn chút gì đi ạ.”

Dung Ân kéo chăn đến vai, “Tôi không đói, cô ăn một mình đi.”

“Dung tiểu thư, cô sao lại vậy, tôi thấy cô hình như không được khỏe.”

“Không sao,” Dung Ân vùi mặt trong chăn, giọng nói cũng trở nên rất buồn, “Em ra trước đi, tôi muốn ngủ chút.”

Sau khi Vương Linh chưa đi được bao lâu, Dung Ân đã đứng dậy, cô đến bên ban công gọi điện cho ông chủ, muốn xin nghỉ mấy ngày, giọng điệu đối phương không dễ chịu lắm, nhưng cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Trong thời gian đó Vương Linh lên xem cô mấy lần, hình như cũng không yên tâm, chỉ sợ xảy ra chuyện gì. Cũng may Dung Ân chỉ ngồi trên ban công, tuy là chỉ duy trì một tư thế, nhưng có vẻ rất yên lặng.

Xe của Nam Dạ Tước cho đến khi màn đêm đã buông xuống mới về đến Ngự Cảnh Uyển, hai ngọn đèn đưa tới, Dung Ân mới thu tầm mắt, đứng dậy quay trở về phòng.

Lúc xuống lầu, Vương Linh đã chuẩn bị xong bữa tối, “Dung tiểu thư, ăn cơm thôi.”

Nam Dạ Tước cởi bỏ áo khoác, ngồi vị trí đối diện Dung Ân, giữa chân mày anh nhíu lại, Vương Linh đem chén cơm đã múc sẵn để tới trước mặt anh, đầu người đàn ông cũng không ngước lên, Dung Ân dùng đũa khẩy vài hạt cơm, không khí trên bàn ăn ngột ngạt mà âm trầm.

Cô không có khẩu vị, mùi máu tanh trên người tuy là đã rửa sạch, nhưng vẫn còn lưu lại trong cánh mũi, Dung Ân gắp đại vài đũa thức ăn, nhét vào trong miệng nhai, vừa nuốt vào, đã bị mắc xương cá.

“Khụ khụ…”

“Dung tiểu thư, chị làm sao vậy?” Vương Linh bỏ chén trong tay xuống.

Dung Ân khó chịu bụm lấy miệng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nước mắt rơi lã chã, chiếc xương cá đó giống như đâm sâu vào trong cổ họng, nuốt không trôi, cũng không khạc ra được. Mỗi một hơi thở cũng đau đến trong tim, Nam Dạ Tước không khỏi để chén cơm xuống, “Vương Linh, mau đi lấy dấm.” Anh đứng dậy đến bên cạnh Dung Ân, tay phải vòng qua sau lưng cô, đặt lên bờ vai cô, Vương Linh nhanh chóng mang chén dấm tới, Nam Dạ Tước đỡ lấy chén, “Nào, uống nó đi.”

Dung Ân buông cánh tay đang bụm miệng ra, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi, Nam Dạ Tước đưa chén đặt vào bờ môi cô, đem dấm rót vào, bàn tay to lớn của anh giữ lấy cằm dưới kéo ra, vị chua kích thích đến gai vị của lưỡi, Dung Ân khó chịu đẩy tay anh ra, cúi người không ngừng nôn ra.

Nhưng chiếc xương cá kia vẫn còn kẹt cứng trong đó, hình như còn tiến sâu hơn vào thực quản, Dung Ân không khỏi sợ hãi, cảm giác bị đâm vào đó làm cô không biết phải làm sao, Vương Linh thấy cô như vậy, cũng lo lắng lên, “Dung tiểu thư, cô uống dấm vào nhanh lên.”

Tuy rằng khó uống, nhưng Dung Ân vẫn cứ bịt mũi uống hết phân nửa chén, cô có thể cảm giác được chiếc xương cá đó vẫn còn mắc chặt, ngoan cố vô cùng, “Không được…”

Vừa nói chuyện, hình như lại sâu vô thêm vài phân, Nam Dạ Tước thấy vậy, vội vàng kêu Vương Linh đem áo khoát của mình đưa tới, “Chúng ta đi bệnh viện.”

Trên đường, xe thể thao nhấn ga điên cuồng, Dung Ân không dám thở. Mỗi một hơi thở, xương cá liền đâm vào một phân, sau khi đến bệnh viện, người đàn ông vẫn cứ bá đạo như cũ, sau khi đậu xe bên đường một cách bừa bãi, liền kéo lấy tay Dung Ân sải bước vào trong cửa.

Cô chỉ lo theo sau Nam Dạ Tước, người đàn ông không xếp hàng cũng không lấy số, xông thẳng vào phòng khám, trong đó còn có bệnh nhân khác, cô y tá phụ trách kiểm tra số thứ tự đưa tay ra cản, “Mấy người số mấy?”

Nam Dạ Tước đẩy tay cô ra, kéo Dung Ân qua để cô ngồi trên ghế, “Mau lại đây coi coi, cô ấy bị mắc xương cá rồi.” Hoàn toàn là thái độ làm chủ thiên hạ, giọng điệu ra lệnh.

Những người xếp hàng khác bắt đầu bất mãn, Dung Ân tuy là khó chịu, nhưng cũng không khỏi ngượng ngùng, cô muốn đứng dậy, nhưng lại bị Nam Dạ Tước phía sau đè chặt bả vai.

“Thẻ bệnh lý đâu?”

“Không có.”

“Không có thì đi ra lấy số,” y tá chưa được hai mươi tuổi đầu, nhưng đối với dạng người như vậy, cô cũng mềm rắn không tha, “Anh coi người ta cũng xếp hàng đó, nếu ai cũng giống mấy người chen ngang hàng như vậy, thì còn có trật tự gì đáng nói nữa không?”

Dung Ân ngồi không yên, đứng lên, “Xin lỗi nhé…”

Cô khó chịu đến mức giọng nói cũng lạc mất, Nam Dạ Tước thấy vậy, gương mặt lạnh lùng ấn cô ngồi lại, “Tôi đi lấy số.”

Nói xong, thân hình cao to từ trong cánh cửa nhỏ hẹp chen ra ngoài, Dung Ân ngồi trên ghế, nhìn thấy người đàn ông đi đến phía trong đại sảnh, xem ra anh từ trước đến nay chưa bao giờ đi bệnh viện một mình, xuyên qua những hình ảnh lờ mờ, Dung Ân đột nhiên thấy mắt mình cay xót, từ trước đến nay, nguyện vọng của cô đều rất giản đơn. Trong đó có một nguyện vọng, chính là khi đến bệnh viện, có thể có người nào đó cùng đi, rất nhiều người đều có tâm lý sợ hãi khi đi khám bác sĩ, Dung Ân cũng có, ánh mắt của cô theo đó dán lên người Nam Dạ Tước, nhưng lần này, cô lại không sợ.

Người đàn ông rất lâu sau mới quay lại, thấy vẫn còn chưa đến lượt Dung Ân, liền nổi giận, “Rốt cuộc mấy người có khám bệnh không vậy, không thấy cô ấy khó chịu đến thế nào sao?”

Trong phòng khám còn có hai người bệnh đang đứng xếp hàng đằng trước, cô y tá nhận lấy số trên tay anh, “đợi thêm chút đi.”

Nam Dạ Tước lấy bóp da ra, lấy tiền mặt trong túi ra để trên bàn làm việc, “Tôi mua cái số này được chưa, cầm lấy tiền rồi đi nhanh lên, đừng có chọc tôi.”

Vốn dĩ bệnh nhân đến phòng khám này đều là bệnh nhẹ, ai có thể thấy cả xấp tiền dày cộm đó mà không động lòng được, bệnh nhân đang được bác sĩ khám cho vội đứng lên giật lấy, tay chân nhanh chóng cầm lấy tiền, “Được, được, mấy người xem trước đi, tôi cùng lắm đi lấy số lại.”

“Ây… mấy người này…” cô y tá mắt chữ A mồm chữ O, sau khi Nam Dạ Tước đuổi mấy người đó ra liền đóng cửa phòng khám.

Bác sĩ hỏi sơ qua tình hình, lấy ngọn đèn nhỏ bên cạnh ra hiệu Dung Ân há miệng, ông ta đại khái có thể nhìn thấy chỗ xương mắc vào, ông bác sĩ già bình tĩnh ung dung cầm lấy một cái kẹp inox nhỏ.

Một tay ông giữ lấy cằm Dung Ân, cô hồi hộp nắm chặt hai tay thành nắm đấm để trên đầu gối, cái kẹp vào sâu, hai tay Dung Ân mở ra rồi lại nắm lấy quần, bác sĩ tìm thấy chỗ bị mắc xương,”Mắc hơi bị sâu, nhịn chút nha, lấy ra sẽ làm rách cổ họng chút, hơi đau.”

Nam Dạ Tước nghe vậy, ngồi xuống bên cạnh Dung Ân, bàn tay to lớn của anh đưa qua nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn để vào lòng bàn tay, lúc này mới phát hiện ra cả bàn tay cô đều bị mồ hôi làm ướt hết cả.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/duc-vong-den-toi/chuong-147/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận