Diễm Ngộ Chi Lữ Chương 199: Máu Chảy Thành Sông

Trầm mặc một lúc, Tiêu Tiên Đỗ Vũ tựa hồ vì chuyện năm xưa mà cảm thấy bi thương, thở dài một hơi, tiếp tục nói:

"Đêm trung thu mười lăm tháng tám, Tứ Tuyệt tập trung ở một chỗ, uống rượu luận đàm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, duy chỉ có Kinh Hồng Tuyệt Kiếm Tư Đồ Không là tỏ ra không vui. Trong tiệc, Hồ Hải Lãng Tử đã nhận ra Tư Đồ Không buồn bã bèn nói đùa rằng nên tìm một nữ nhân để giải tỏa căng thẳng. Lúc đó Hồ Hải Lãng Tử chỉ là nhất thời nói đùa, nhưng Tư Đồ Không sinh tính kiêu ngạo, lại cho rằng Triệu Bích cố ý khi dễ y trước mặt hai người còn lại, bèn giận dữ phất tay bỏ đi. Ba người còn lại tiếp tục đối ẩm.

Đây cũng không phải là chuyện lớn, chỉ cần Tư Đồ Không hết bực bội thì cũng xem như xong, ai mà ngờ khi y trở về khách điếm thì lại gặp Mị Tiên Liễu Tam Nương đang câu dẫn một thiếu niên thư sinh, lúc đó Tư Đồ Không đang bực bội trong người, hơn nữa lại khinh thường phẩm hạnh của Liễu Tam Nương bèn mắng nàng, đuổi gã thư sinh kia đi, sau đó bỏ đi ngủ. Liễu Tam Nương bị chửi mắng không những tức giận, ngược lại còn còn bám theo Tư Đồ Không nhằng nhẵng, mặt dày vô cùng. Tư Đồ Không bực bội muốn động thủ nhưng lại nể mặt Triệu Bích mà bỏ qua, cuối cùng chỉ tát ả một cái, đuổi ả ra khỏi phòng.

Liễu Tam Nương vì chuyện này mà nuôi hận trong lòng, luôn tìm cách để báo thù. Một đêm, khi Tứ Tuyệt đang ở trong một khách sạn, nhưng lại ở những phòng không gần nhau, sau khi ăn xong thì Triệu Bích đi tìm Thiên Tàm Thần Quân và Thiết Chưởng Bá Thiên đánh cờ, Liễu Tam Nương lại âm thầm đi tìm Tư Đồ Không, thật xảo hợp khi đêm đó một cừu nhân của Tư Đồ Không phát hiện hành tung của Tư Đồ Không bèn sắp đặt âm mưu muốn giết y, lẻn vào phòng y, một kiếm ám toán Tư Đồ Không. Nhưng võ công song phương quá chênh lệch, vì thế tên cừu nhân đó cũng bị lâm vào khốn cảnh.

Lúc đó Liễu Tam Nương bất đồ xông vào, vừa vặn bị tên cừu nhân đó khống chế. Ả luôn miệng hô to tên Tư Đồ Không cầu cứu, tên cừu nhân không phải là kẻ ngu, lập tức dùng Liễu Tam Nương uy hiếp Tư Đồ Không.

Tuy nhiên Tư Đồ Không tâm cao khí ngạo, không hề bị cừu nhân uy hiếp, song phương tiếp tục đánh nhau một trận, cừu nhân nhận thấy Liễu Tam Nương vô dụng, bèn hung ác đâm thẳng vào tim ả một kiếm, vứt về phía Tư Đồ Không, quay người bỏ chạy.

Tư Đồ Không lúc đó ngây người, bổn ý của y là muốn cho địch nhân hiểu rằng không thể dùng Liễu Tam Nương uy hiếp y, cuối cùng sẽ phải thả Liễu Tam Nương, ai ngờ kết quả lại diễn ra như thế, khiến cho y cũng cảm thấy giật mình. Sau đó y buông Liễu Tam Nương ra, hét lên một tiếng giận giữ, ra khỏi cửa đuổi theo cừu nhân, nhưng không thể tìm được đành phải quay lại. Khi đó ba người Triệu Bích bị tiếng thét kinh động cũng đều đã đến, vừa lúc gặp Tư Đồ Không quay về phòng đang nhìn Liễu Tam Nương thở dài. Khi Triệu Bích ôm Liễu Tam Nương hỏi hung thủ là ai thì ả chỉ tay vào Tư Đồ Không, không nói được lời nào đã chết.

Triệu Bích đương nhiên là nổi giận, chất vấn Tư Đồ Không tại sao giết người, thế nhưng Tư Đồ Không chỉ lạnh lùng nói một câu "người không phải do ta giết", sau đó bỏ đi. Triệu Bích không tin, vội vàng đuổi theo ngăn lại, Tư Đồ Không cũng không hề giải thích, vì vậy song phương xuất thủ, đánh đến khi thiên hôn địa ám, cuối cùng Tư Đồ Không bởi vì trước đó đã thụ thương trong người mà bị thương nặng rời đi, chuyện đó đã cách đây hơn bốn mươi năm.

Chỉ một kiếm mà đổi lấy thời gian hơn bốn mươi năm. Lúc này một trung niên nhân lên tiếng hỏi: "Chuyện này nếu đúng như thế thì sao ngươi lại biết hết nguyên nhân bên trong?"

Tiêu Tiên Đỗ Vũ nói: "Một thời gian sau ta mới biết được, đáng tiếc là đã quá muộn. Khi ta biết chuyện này đã từng dùng ba năm đi tìm Tư Đồ Không và Triệu Bích, đáng tiếc là không tìm được, vì vậy chuyện này vẫn còn đau đáu trong lòng ta hơn bốn mươi năm nay. Hết thảy đều là do tên cừu nhân năm đó trước khi chết đã rơi vào tay ta, trong lúc vô ý đã nhắc đến việc này, sau đó ta dùng hình tra khảo mới lộ rõ hết đầu đuôi chân tướng của việc năm xưa.

Trung niên mặc quần áo rách rưới bất đồ lạnh lùng nói: "Hy vọng ngươi không có mặt ở đây, nếu không có một ngày ngươi sẽ hối hận."

Nói xong tung người biến mất về phía xa. Đỗ Vũ sửng sốt, chợt tỉnh ngộ, đột nhiên hét lớn một tiếng, đuổi theo. Lúc này mọi người đều như rơi vào màn sương mờ mịt, có vài người lúc này mới sực nhớ chuyến đi lần này là để tìm Mai Hoa cư sĩ.

Bởi vì Mai Hoa cư sĩ đã dịch dung cho nên tìm một lúc cũng không thấy. Lúc này Hoa Tinh trên cây quay sang nhìn Dạ Phong bên cạnh nói: "Xem ra phải giúp bọn chúng mới được, ngươi đi giúp bọn chúng đi."

Dạ Phong gật đầu hỏi: "Giúp thế nào? Ta cũng không nhìn ra Mai Hoa cư sĩ ở đâu, giúp bằng cách nào đây?"

Hoa Tinh cười nói: "Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần ngươi đi xuống xuất thủ một chút thì sẽ rất nhanh chóng phát hiện thôi, đi đi, đến lúc đó ta sẽ có hành động." Dạ Phong nhìn Hoa Tinh, thấy mặt hắn đầy vẻ tự tin, bèn không nói lời nào nữa, phi thân vào đám đông, phát chưởng tấn công loạn xạ. Đám người lập tức đại loạn, không ít người bị chưởng phong của Dạ Phong đả thương, trở tay đánh trả. Toàn bộ tràng diện nhất thời trở nên hỗn loạn.

Ngay khi Dạ Phong cảm giác được đám đông bốn phía dần dần gia tăng áp lực lên thì nghe thấy Hoa Tinh truyền âm nói: "Nhìn phía bên trái sáu thước có một hán tử mặc áo vải thô chừng ba mươi không? Hắn chính là Mai Hoa cư sĩ, ngươi nhớ toàn lực tấn công, buộc hắn lộ ra sơ hở thì lui lại." Dạ Phong xoay chuyển ánh mắt lập tức phát hiện ra kẻ đó, nhất thời lăng không, song chưởng mang theo mười thành công lực, bổ ra hai chưởng kình như sấm sét vào ngực hán tử kia.

Đột nhiên bị công kích, hán tử có vẻ hơi già đó thoáng hiện lên vẻ ngẩn ngơ trong mắt, sau đó hoành ngang song chưởng đẩy ra trước, hai đạo chân khí hùng hậu tạo thành một tiếng nổ rung trời, đám đông đều bị chấn lui về phía sau, hán tử đó cũng loạng choạng như say rượu. Giữa không trung, Dạ Phong hừ lạnh một tiếng, song thủ lần lượt thay đổi, cạnh bàn tay bắt đầu nổi lên khí lưu màu xanh, nhanh chóng đổi màu, chỉ một lúc đã hình thành ba màu sắc, đẩy thẳng vào ngực hán tử kia.

"Mai Hoa cư sĩ, ngươi còn không mau hiện nguyên hình hay sao?" Một tiếng hét vang lên chấn động mọi người ở bốn phía, hán tử kia ánh mắt biến đổi giận giữ hét lên:

"Tam Sắc chưởng, Dạ Phong, ngươi thực là ác độc." Vừa nói hữu thủ đột nhiên lớn lên, một đạo Cự Linh thần chưởng xuất hiện trước ngực, đón một chưởng của Dạ Phong. Cuồng phong nổi lên bốn phía tạo thành một hố sâu cực lớn, cát đá tung bay đả thương một số người.

Dạ Phong cười đắc ý nói: "Ngươi mang theo hộp gấm chính là hoài bích kỳ tội, sao lại trách ta ác độc? Mau mau giao ra đây thì ta có lẽ sẽ tha cho mạng chó của ngươi, nếu không thì chỉ bằng những người ở đây cũng đủ để phân thây ngươi ra. Ha ha, ngươi cứ chậm rãi thưởng thức nhé." Nói xong thân thể tung lên, rơi xuống bên cạnh Hoa Tinh.

Đám đông đã hiểu được hán tử đó chính là Mai Hoa cư sĩ, vì hộp gấm, cao thủ võ lâm tứ phía điên cuồng phóng đến, muốn đoạt lấy bảo vật. Mai Hoa cư sĩ vừa sợ vừa giận, vốn tưởng rằng phương pháp khi nãy rất ảo diệu, không ngờ tình thế biến chuyển, lâm vào khốn cảnh, muốn thoát đi cũng không có cơ hội, đành phải nghiến răng vung chưởng cuồng sát.

Ở phía ngoài, Vô Song thư sinh Tống Văn Kiệt, Mộc Tây Tạp, Cửu Toàn thư sinh, Long Vũ, Thiết Chiến, Lục Nhãn Tà Thần đều im lặng nhìn cuộc chiến, vẻ mặt rất thản nhiên, tựa hồ tính mạng của những người trước mặt cũng chỉ bằng những con súc vật mà thôi. Cách đó không xa, trên cây đứng thẳng một người, lẳng lặng quan sát hết thảy mọi chuyện.

Dạ Phong nhìn cuộc chiến, khẽ hỏi: "Đám người này chỉ sợ sẽ còn rất ít người có thể rời đi mà thôi." truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Hoa Tinh lạnh nhạt nói: "Đúng là không nhiều lắm, bởi vì bọn họ quá tham, bọn họ cho đến bây giờ vẫn không nghĩ đến nếu có đoạt được hộp gấm vào tay thì cũng chỉ nhanh chóng mất mạng mà thôi. Mai Hoa cư sĩ hôm nay cũng sẽ không dễ dàng thoát được. Trong những người này còn có cả người của Võ Đang, Thanh Thành, mấy cao thủ Địa bảng, ta nghĩ bọn họ nhất định hiểu được đạo lý thừa dịp kẻ khác lâm nguy mà ra tay, cho nên họ sẽ chờ cho những kẻ võ công thấp kém chết đi một ít đã, sau đó mới đích thân ra tay.

Dạ Phong gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, xem bọn hắn lúc này chỉ ở bên ngoài hò reo cổ vũ thì biết. Không biết vật hôm nay sẽ rơi vào tay kẻ nào? Ngươi thì muốn nó rơi vào tay ai?"

Hoa Tinh mỉm cười, thấp giọng nói: "Ta thích nhất là vật đó rơi vào tay Mộc Tây Tạp, chỉ sợ hắn sẽ không ra tay, bởi vì hắn cũng không phải là kẻ ngốc."

Dạ Phong sững sờ, lập tức hiểu được ý của Hoa Tinh.

Thời gian cứ thế trôi qua, nửa canh giờ sau, Mai Hương cư sĩ quả nhiên võ công cao cường, trong chốc lát trên mặt đất đã có gần bảy mươi thi thể, cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi vô cùng. Còn lại sáu bảy mươi người thì đã có một nửa bị thương thế nặng nhẹ khác nhau, thực sự có năng lực tấn công chỉ còn có hai phái Võ Đang, Thanh Thành và một ít người có võ công cao cường mà thôi.

Lúc này, Võ Đang và Thanh Thành vẫn đang án binh bất động, trong lòng bọn họ đều biết nếu tiến lên chỉ hao binh tổn tướng, hơn nữa cho dù đạt được vật đó thì cũng khó có thể trốn thoát khỏi mấy cao thủ tuyệt đỉnh trước mắt, cho nên hai phái đều quyết định đứng im xem kỳ biến.

Lúc này, Mai Hoa cư sĩ thấy thế công đã giảm bớt bèn nhân cơ hội bay lên trời, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía sáu đại cao thủ, thấy bọn họ không có động tĩnh, Mai Hoa cư sĩ thở phào một hơi, nhân cơ hội điều tiết, khôi phục lại công lực đã bị tiêu hao, để ứng phó tình huống tiếp theo. Tuy nhiên hắn muốn nghỉ ngơi, người khác lại không muốn cho hắn cơ hội, mọi người thấy ánh mắt hắn lộ ra vẻ uể oải đều hiểu được hắn đã sụt giảm khí lực rất nhiều, nhất thời vang lên một tiếng hét lớn, hơn mười bóng người chia ra phương hướng bay lên, thi triển kế sách xa luân chiến. Những người này có võ công không hề kém, trong đó có cả cao thủ cấp bậc Địa bàng, lúc này liên hợp tấn công, khí thế còn mãnh mẽ hơn trước mấy lần, càng đấu Mai Hoa cư sĩ càng ngày càng lâm vào thế hạ phong.

Nguy cơ hiển hiện trước mắt, Mai Hoa cư sĩ nổi giận gầm lên một tiếng, Mai Hoa Tam Lộng Cự Linh Thần Chưởng toàn lực phát ra, chưởng kình như sấm sét ngang trời, gặp vật cản tất phá, ba chiêu không ai có thể kháng cự. Chưởng pháp này chính là kỳ học thế gian hiếm thấy, phối hợp với công lực thâm hậu của Mai Hoa cư sĩ, dùng để đối phó với võ lâm nhân sĩ Địa bảng, quả thực giống dễ dàng như thai rau cắt dưa vậy.

Cửu Toàn thư sinh đang lạnh lùng nhìn thết thảy đột nhiên thân ảnh chớp động, dưới sự che khuất của vài bóng người, hữu thủ biến hóa liên tục, kình lực vô hình lập tức xuất hiện sau lưng Mai Hoa cư sĩ, nhất cử đánh trúng vai phải Mai Hoa cư sĩ, khiến cho kẻ này run lên, bắn ra ngoài ba thước.

Phẫn nộ nhìn Cửu Toàn thư sinh, Mai Hoa cư sĩ hét lên: "Ngươi quả là hèn hạ vô sỉ, đánh lén sau lưng, đây là đặc sứ của Thiên Tinh thư viện hay sao?"

Cửu Toàn thư sinh cười nói: "Mạnh được yếu thua là đạo lý sinh tồn từ xưa đến nay, không lẽ ngươi đã quên mất. Bây giờ ngươi tốt hơn hết là cố giữ lấy mạng đi, nếu ta cao hứng thì nói không chừng sẽ có thể ra tay giúp ngươi đánh lại bọn họ cũng chưa biết chừng." Nói xong chỉ mỉm cười Mai Hoa cư sĩ, như thể muốn trêu chọc đến đối phương.

Nhìn Cửu Toàn thư sinh, Hoa Tinh lạnh lùng nói với Dạ Phong: "Người này không phải là nhân vật đơn giản, tâm cơ sâu trầm rất đáng sợ. Hắn đứng từ đầu đến giờ, chỉ tung ra một kích đã đắc thủ, sau đó lại bất động để tiết kiệm sức lực, hơn nữa hắn đứng một chỗ cũng sẽ khiến cho Mai Hoa cư sĩ phải đề phòng, không cách nào chuyên tâm đối địch, rơi vào kế của Cửu Toàn thư sinh mà chết thảm trong tay những người ở đây. Một chưởng vừa rồi nhìn thì không thấy gì nhưng lại cực kỳ âm độc, lòng dạ không tàn độc thì không thể sử dụng được, sau này nếu có cơ hội thì phải bắt kẻ này vĩnh viễn nằm xuống mới được.

Dạ Phong cẩn thận nghe Hoa Tinh phân tích không khỏi cảm thấy kinh hãi vì tâm cơ của Cửu Toàn thư sinh, đồng thời cũng cảm thấy Mai Hoa cư sĩ thật đáng thương. Song đang nghĩ đến đây, đột nhiên Mai Hoa cư sĩ né được một kiếm trên ngực, thân thể hất tung về phía sau, thoáng chốc đã xuất hiện trước mắt Cửu Toàn thư sinh, tung một chưởng vỗ thẳng vào ngực hắn. Cửu Toàn thư sinh sắc mặt biến đổi, cấp tốc vận mười thành công lực đẩy về phía trước, chưởng lực cực đại phát ra một tiếng nổ như sấm sét, hai người đồng thời bị đánh văng ra sau ba bộ.

Lui về phía sau, Mai Hoa cư sĩ hung ác lấy hộp gấm trong ngực ra, ném về phía Cửu Toàn thư sinh, miệng quát:

"Ngươi muốn thì cho ngươi, để xem ngươi có bản lĩnh giữ lấy nó hay không." Cửu Toàn thư sinh thấy hộp gấm bay đến, vội tung trảo chộp lấy, không thèm nhìn kỹ đã ném về phía Lục Nhãn Tà Thần, cười lạnh nói:

"Ngươi muốn di họa giang đông ư? Ta sẽ không dễ dàng mắc lừa như thế đâu, đó là chưa biết thứ này có đúng là do ngươi ngụy tạo ra hay không."

Mai Hoa cư sĩ biến sắc, nghĩ không ra Cửu Toàn thư sinh lại tinh minh như thế, kế hoạch của mình đã nhanh chóng thất bại. Nhìn thoáng qua mấy người nhảy về phía Lục Nhãn Tà Thần muốn cướp lấy hộp gấm, Mai Hoa cư sĩ lăng không nhảy vọt về phía bắc, muốn nhân cơ hội rời đi. Song Cửu Toàn thư sinh đã cười lạnh một tiếng, phi thân đuổi theo định ngăn hắn lại, nhưng lúc này một tiếng hét quái dị vang lên, một mũi tên như phá trời bay đến, cắm thẳng vào vai Mai Hoa cư sĩ, mang theo thân thể của hắn rơi ra xa.

Cửu Toàn thư sinh kinh hãi liếc nhìn về phía nam, sắc mặt có chút cổ quái. Sắc mặt Hoa Tinh cũng biến đổi, hừ lạnh một tiếng nói: "Chấn Thiên cũng đã xuất hiện, ta đi xem nó thế nào, một ngày nào đó ta sẽ tiêu diệt nó." Dạ Phong quay đầu nhìn lại, không biết kẻ đó ẩn nấp nơi nào.

Suy nghĩ một chút, Dạ Phong nói: "Chúng ta phải cẩn thận một chút, Chấn Thiên cung so với bình thường thì kình lực mạnh mẽ hơn nhiều, đủ để giết chết bất cứ ai, phải đề phòng nó tập kích Bách Hoa môn. "Hoa Tinh phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong mắt, nói:

"Nếu hắn xuất hiện ở đây thì tâm thời cũng sẽ không đi chiếm tiện nghi, hơn nữa còn có Ngọc Hoa, không cần lo. Bây giờ phải đi xem Chấn Thiên cung thần bí mới được, ngươi ở đây cẩn thận một chút, có việc thì trở về, nếu có gì bất ổn thì tìm Thiết Chiến hỗ trợ." Nói xong thân thể phiêu động, như một đám mây màu lam bay về phía nam.

Lúc này, Lục Nhãn Tà Thần cẩn thận nhìn hộp gấm trong tay, khẽ cau mày, hiển nhiên không phân biệt được thật giả. Tuy nhiên lúc này mấy thân ảnh lao đến đến phát ra chưởng kình tấn công hắn, chỉ trong nháy mắt, lục quang trong mắt hắn sáng lóe, tay phải chém thẳng ra một đạo đao mang xanh biếc, dễ dàng chém đứt thế công của ba người trước mặt, thuận thế giết một người, đả thương hai người, biến hóa thực khiến kẻ khác kinh hãi.

Thân thể khẽ chớp lên, tay trái Lục Nhãn Tà Thần tung một chưởng cuốn ba người rơi ngoài mấy trượng, ngay cả đứng cũng không vững, hắn hừ lạnh một tiếng quát: "Không muốn chết thì lui xa một chút, lão phu gần đây tâm tình không tốt, chạm đến ta các ngươi sẽ phải hối hận. Về phần thứ đồ chơi này thật hay giả còn chưa biết được, các ngươi vội vã làm gì?"

Sáu người còn lại hoảng sợ nhìn hắn, thối lui ra ngoài ba trượng, giữ khoảng cách an toàn, ánh mắt nhìn kỹ hộp gấm trong tay hắn lộ ra vẻ tham lam. Lúc này Cửu Toàn thư sinh hỏi: "Hộp gấm này nghe nói lúc đầu Hắc Thủy Ma Sát đoạt được, ngươi hẳn là đã nhìn qua, không lẽ ngươi không phân biệt được thật giả hay sao?"

Lục Nhãn Tà Thần hừ lạnh một tiếng nói: "Lúc đầu ta quả thực có nhìn thấy, tuy nhiên chỉ nhìn có vài lần, làm sao có thể nhìn mà nhận ra ngay được. Hơn nữa nhìn cũng có vẻ giống hệt trước kia, ta không thể dám chắc được."

Cửu Toàn thư sinh ồ lên một tiếng, nói: "Thật giả tất có chỗ khác nhau, ngươi có thể mở ra, thật giả khắc biết, không phải sao? Bây giờ tất cả mọi người không động thủ, ngươi thử một lần cũng tốt, giải tỏa đám sương mù trong đầu mọi người luôn thể.

Ánh mắt Lục Nhãn Tà Thần biến đổi không ngừng, hiển nhiên đang suy tính cẩn thận. Nếu hộp gấm này là giả thì không nói làm gì, nhưng nếu là thật thì chỉ sợ thế cục sẽ khó lường. Tuy nhiên bất kể thế nào thì giằng co như lúc này cũng không phải là biện pháp tốt, chi bằng thử một lần. Nghĩ vậy, Lục Nhãn Tà Thần nói: "Hay lắm, ta thử một lần xem sao."

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/diem-ngo-chi-lu/chuong-225/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận