Diễm Tu Chương 15: Cửu lôi oanh đỉnh

Đả kích ngoài ý muốn khiến cho Kiều Tam khó có thể nhập vào cõi mộng, hắn rốt cục hiểu được Lục Manh Trấn cùng nhất quốc kinh đô khác nhau rất xa, đã hiểu được lưu manh cùng hoàng đế lớn nhỏ cách xa nhau như thế nào!

" Con mẹ nó!" Lưu manh tuyệt sẽ không nổi giận, có chăng chỉ là tức giận, bàn tay nắm chặt đấm lên hư thông, lần này phải chịu đại kích, hắn y hạ quyết tâm rồi sẽ có một ngày, nhất định phải để cho cẩu hoàng đế hướng Kiều Tam dập đầu thỉnh tội!

" Ầm ầm!"

Đang lúc này, một tiếng sấm sét đột nhiên nổ tung rồi ngày mùa thu đích bầu trời đêm, cả chuỗi sét đánh vô tình đích oanh kích trứ mặt đất.

Kiều Tam chỉ là phàm nhân bản năng chợt động, tâm thần run lên, tiểu hồ nữ đang ngủ ở ngoài sương đêm lại sợ tới mức hoa dung thất sắc, bay vọt phải vào trong phòng!

" Tam thiếu gia, mau đóng cửa sổ, đừng để cho Lôi Công Điện Mẫu thấy muội!" Tiểu hồ yêu đệ thứ nhất là tránh ở phía sau Kiều Tam, tiếp theo ngoài sức tưởng tượng là chui vào ổ chăn nam nhân, trùm chăn che kín đầu không ngừng thúc giục Kiều Tam đóng chặt cửa sổ!

Kiều Tam buồn cười lắc lắc đầu, sau khi hắn đóng chặt cửa sổ liền đi đến bên giường cười hỏi:" Thập Nhị, chỉ là sấm chớp thôi mà, ngươi sợ cái gì à? A, a...... Không thể tưởng được ngươi lại nhát gan như vậy!"

Ổ chăn vẫn run run không ngớt, Thập Nhị đôi môi đã bắt đầu run rẩy:" Tam thiếu gia, nhất định là hôm nay xông trận đã lay động đến Thiên Giới, người là phàm nhân không có việc gì, ta là Địa Giới yêu tộc, thiên thần chắc chắn đem ta đánh cho hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh!"

" Vì cái gì? Bởi vì bọn họ là thần tiên? Thiên Giới con mẹ người cũng quá bá đạo rồi?"- Kiều Tam vỗ nhẹ thân hình Thập Nhị, tiểu hồ yêu nhu nhược một mặt để cho nam nhân hộ hoa chi tâm không chịu nổi ngăn cản, trong phút chốc nhìn trời cảm thấy sợ hãi đến cực điểm.

" Con mẹ nó, chúng ta bát da hoàn lại chú ý một ân oán rõ ràng, hôm nay giới một đám hỗn đản thế nhưng so với bát da hoàn lại vô sỉ, hung tàn!"

Tiếng sấm đột nhiên nổ thật mạnh, thiểm điện lúc sáng lúc tối, bên trong ổ chăn Thập Nhị yêu thể dần dần cảm thấy khó chịu, tiểu hồ yêu đạo hạnh không đủ có thể nào ngăn cản Thiên Giới cửu lôi oanh đỉnh?

" Tam thiếu gia, cứu.... Cứu ta!"

Không biết là Kiều Tam có ảo giác hay không, cửa sổ mặc dù đóng chặt, nhưng hắn lại thấy bên ngoài sấm sét hình như như đang hướng cửa sổ đánh vào, làm cho không gian xung quanh dần nhỏ lại!

" Như thế nào cứu? Nói mau, ta không hiểu, Thập Nhị, nói mau... Làm sao…"- Kiều Tam trong lòng vô phương, chân tay luống cuống vẻ mặt hắn rất lo lắng, dự cảm không ổn làm cho hắn cảm thấy thật rối trí chỉ biết nhìn tiểu hồ yêu.

" Người lập tức... À!"- Thập Nhị lời nói chợt hóa thành tiếng thét lên, tự miêu không phải miêu, tự khuyển không phải khuyển, tiếng hét khẩn trương của hồ tộc thật lanh lảnh, khí tức trọng như núi nhạc, ngưng đọng âm vang!

Tuyệt sắc hồ nữ cực phẩm vú trong phút chốc lại bành trướng hai phân, quần áo mỏng manh căn bản đở không được nhũ phong to tròn.

" Bịch!" Cửu thiên chi lôi còn chưa đánh đến, quần áo Thập Nhị đã bị chính cô ta chấn thành tơ tằm, xuân quang câu hồn chảy xuôi dịu ngọt, nhũ sóng đoạt phách không chỗ vắng mặt; khe dưới thâm sâu thăm thẳm, sóng biển bàn thịt sắc dâm hỗn loạn một vùng non nước ẩm ướt!

Trong khoảnh khắc rất ngắn, cơ hồ cùng thời gian, " Phốc" một tiếng, hai hồ vĩ đạn khéo léo từ khoảng không bay ra, vòng quanh Thập Nhị cùng Kiều Tam bay múa hòa quyện, tà dị sắc đẹp, xinh đẹp khác thường, để cho không gian khẩn trương đến mức hít thở không thông… chuyện xấu càng dễ nảy sinh!

" Ách!" Khi hai điều hồ vĩ đem Kiều Tam cuốn lấy, nam nhân hô hấp đang bị độc nhất vô nhị nhũ câu làm cho đóng băng, chiếc áo chỉ che đậy được một nửa cặp vú để lộ ra hai hạt nhũ đỏ tươi chóng mặt càng mạnh hơn thiên địa cực pháp bảo, để cho Thập Dương Thể bất diệt linh hồn lung lay muốn ngã!

Mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ, nhưng đỉnh cực phẩm vú kia so với ngón út còn lớn hơn, so với anh đào càng hồng, so với cây cỏ môi càng thương thơm trong suốt núm vú thật săn cứng, lại sinh sôi nảy nở đánh vào ấn ký trong tâm linh nam nhân!

" Thập… Thập Nhị, ngươi muốn làm... Để làm chi?"- Trong nháy mắt nguy hiểm đã rời xa thế giới quan của Kiều Tam, sinh tử giờ đã không ngăn được bàn tay to của nam nhân, năm ngón tay nóng như lửa đã không thể khống chế, hướng thẳng hai vú mà tìm kiếm, mò nắn, muốn tìm tòi nhũ câu kia rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, to bao nhiêu, căng chắc bao nhiêu!

Trong lúc hô hấp nam nhân sắp nổ mạnh trong nháy mắt, một đạo huyền lôi hỏa như ngân xà xuyên cửa sổ mà vào, Thập Nhị mê loạn đã chẳng biết né tránh, mắt nàng đã thấy hình thần câu diệt.

Thời khắc nguy cơ, lưu manh vô lại cũng không thể tự chủ thân hình vừa động, làm ra cử động không thể tưởng tượng!

Một tiếng nổ, Kiều Tam ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp lao ra khỏi yết hầu, trong nháy mắt chết ngất đi. Sắc lang đúng là sắc lang, thân hình té xuống song khuôn mặt lại rơi đúng thế vào liên miên phập phồng nhũ sóng trong vắt, cao ngất mà tô nộn nhũ thịt hảo một trận rung động, vì vậy kẹp chặt hai má nam nhân vào trong cặp vú to tròn ấy.

" Dũng cảm" Kiều Tam bị sét đánh chẳng biết thiên địa nhật nguyệt, nhập vào cơ thể hắn qua đó tia điện thuận thế đánh vào trong cơ thể Thập Nhị, thế nhưng đem tiểu hồ yêu chấn bất tỉnh đương trường, sấm sét kia oai lực thật là mạnh!

Không gian cuồng loạn đột nhiên trầm tĩnh yên ắng, đã thập phần mê người!

Một cơ thể xuân quang mới tiết tuyệt sắc nử tử đang ngửa ngọa trên giường, một nam tử nửa người cháy đen đang nằm ở trên thân cô gái, mặt hắn lại đang án ngữ ngay trên bộ vị yếu thương thơm căng tròn của cô gái!

" Ầm ầm!"

Mặt đất tựa hồ đều run rẩy một chút, đáng sợ nhất chính ra sau đó, thiên địa lại đột nhiên hồi phục sự bình tĩnh- một loại đủ để cho người nghĩ đến vạn vật đã bị hủy diệt hoàn toàn! xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Bầu trời đầy mây mù trở mình quay cuồng xoay chuyển, tâm linh không gian vô biên vô hạn, trong thiên địa huyền hoặc, Kiều Tam chậm rãi mở ra mi mắt, lập tức kinh hỉ khôn xiết.

Một vầng sáng hình người bay tới rồi trước mặt Kiều Tam, thân ảnh cái đó nhu nị mượt mà có đủ tứ chi, tung bay quanh quẩn như mây mù khiến cho thứ đại biểu cho nữ tử hai vú no đủ như ẩn như hiện, đáng tiếc đầu cùng cấm địa đều bị khói sóng không tiêu tan đích chặn lại.

" Chủ nhân, Sách Linh xin vấn an người!" Uyển chuyển dễ nghe tiên âm đã không còn khô khan đơn điệu, khắp nơi lộ ra nhu mị phong tình, quả nhiên là Sách Linh, tinh linh đã bắt đầu tiến hóa mê người!

" Oa! Sách Linh, ngươi rốt cục xuất hiện rồi! Trong lúc sinh tử này người hiện ra sao?" Kiều Tam tựa như nhìn thấy thân nhân vô cùng vui mừng và kích động tình không tự kìm hãm được mở ra song chưởng hướng vầng sáng ôm lấy!

" Di? Sách Linh, ngươi có thân thể rồi!"

Kỳ quái chính là lời nói nhưng lại tuyệt không một chút nào đột ngột, Kiều Tam như vậy ôm lấy, thế nhưng ôm lấy rồi một thân hình mềm nhũn, có huyết có thịt, giờ phút này Sách Linh đã không giống dĩ vãng chỉ là một đoàn quang mang hư ảo, mà là một thân thể chân thật tồn tại!

" Chủ nhân, xin người nhẹ một chút, thân thể Sách Linh còn chưa hoàn toàn thành hình, người như vậy sẽ làm bị thương Sách Linh đó!"

Thần kỳ tinh linh ngữ điều tràn ngập vị người, tiên âm thanh thúy dễ nghe lộ ra cảm giác không khỏe của nhân loại.

" A, a... Khó trách ngươi còn chưacó khuôn mặt! Sách Linh, ngươi chừng nào thì có thể hoàn toàn biến đổi đây? Còn có, trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu vậy? Được rồi, tư tưởng của ngươi như thế nào tới..."

Kiều Tam hưng phấn đúng là tò mò trong bảo khố của bảo khố, vây quanh Sách Linh tuôn ra rồi một chuỗi dài vấn đề, thật giống như.... giống như tiểu hài tử vây quanh người lớn hỏi nghi vấn vô cùng vô tận!

Tình cảnh như thế thật quái dị, nhân gian cũng ly kỳ hài hòa tự nhiên, Sách Linh đã có tư tưởng thậm chí phát ra nụ cười ôn nhu, cánh tay thon dài nhu nị mang theo vầng sáng mông lung, nàng vỗ nhẹ tại trên vai Kiều Tam!

" Chủ nhân, từ sau khi người trải qua kiếp nạn lần thứ hai, Sách Linh đã tiến hóa rồi; mấy ngày này chánh trực "sống lại", cho nên không thể ra ngay lúc đó! Cho nên về tư tưởng, Sách Linh chính mình cũng không biết như thế nào tới, có lẽ lại tiến hóa thêm nữa thì mới hiểu được hết thảy!"

Lời nói có chút dừng lại, Sách Linh đối với chủ nhân Kiều Tam luôn trung thành thẳng thắn không có đổi:" Chủ nhân, chẳng biết vì cái gì, Sách Linh chung quy đối với người có một loại cảm giác đặc thù, người cũng có loại cảm giác này phải không?"

" A, a.... Đúng vậy! Có lẽ chúng ta vốn là duyên phận trời đã định rồi!" Kiều Tam mừng rỡ luôn miệng nói, bàn tay to vẫn nắm chặt Sách Linh cũng không buông lỏng!

" Chủ nhân, chúng ta bắt đầu học tập Quỷ Kinh nha! Ôi… Người cũng quá lười rồi!"

" Hắc, hắc…"- Kiều Tam mặt đỏ rồi, hắn lúc này mới phát giác, Sách Linh có tư tưởng cá tính cũng không phải mười toàn bộ mười mĩ, ít nhất trước kia nàng sẽ không dong dài như vậy phê bình hắn!

Chuỗi chuỗi văn tự từ bên trong Sách Linh "Thể" bay ra, huyền khắc hần kỳ bay về phía mi tâm Kiều Tam......

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/diem-tu/chuong-75/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận