Khương Hồng Lăng từ nhỏ sinh hoạt tại đô thị trong rừng, khó có được cơ hội đến bờ biển, cho nên cho dù cô cũng đã ở bờ biển dân túc ở lại gần nửa tháng rồi, mỗi lần tới vẫn như cũ đến bờ biển thì vong ngã cùng sóng biển ngoạn đến mệt mới bằng lòng đi về.
Mệt mỏi quá.
Khi trong đầu của cô hiện ra loại cảm giác này thì ngay sau đó xuất hiện là ba chữ :Anh Ngôn Nghiễm, bởi vì không biết khi bắt đầu từ đâu, ý nghĩ tìm Anh Ngôn Nghiễm sẽ không sai này sớm sâu thực trong lòng.
Anh Ngôn Nghiễm đâu?
Cô nháy mắt mấy cái, rung đùi đắc ý tìm kiếm thân ảnh quen thuộc cao ngất kia .
A! Tìm được rồi! !
Cô mở ra bộ pháp hướng thân ảnh kia chạy tới, đang trên nửa đường đột nhiên một chút ngừng lại, sau đó chậm rãi ngưng tụ lại mày, đồng thời, một cỗ ngay cả mình cũng không hiểu cảm giác dần dần lan tràn tới thân.
Chị gái này từ đâu xuất hiện , vì sao Anh Ngôn Nghiễm muốn giúp các chị ấy chụp ảnh, bọn họ quen biết sao? Vì sao Anh Ngôn Nghiễm cho tới bây giờ không từng giúp cô chụp ảnh — lại giúp người khác chụp ảnh, hơn nữa lại lần nữa không để ý tới cô?
Nhớ tới lần trước Anh Ngôn Nghiễm không để ý tới hậu quả của cô, Khương Hồng Lăng sắc mặt nhất thời như là trường kỳ ốm đau ở giường bệnh hoạn, tái nhợt dọa người. Cô chạy đi chạy như điên, trong nháy mắt nhằm phía Ngôn Nghiễm mà chạy tới, tự thân sau gắt gao nắm ở hắn.
Thình lình xảy ra va chạm, thiếu chút nữa đánh rơi bảo bối máy chụp ảnh trong tay , hắn lửa giận đầy mình, cúi đầu thiếu chút nữa chửi ầm lên, lại bị phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của đột nhiên chấn động ——
“Không. . . . . . Muốn. . . . . .”
Anh giống xúc điện giống như bay nhanh xoay người, trong mắt tràn đầy kinh hỉ cùng không thể tin.
” Hồng Lăng?” Cô vừa mới thật sự mở miệng nói chuyện sao? Hay là hắn nghe nhầm?
“Không cần.” Khương Hồng Lăng ôm thật chặc anh nói nhỏ.
Ông trời, thật sự! Cuối cùng cô mở miệng!
“Không cần cái gì?” Anh thật cẩn thận cúi đầu hỏi.
“Không cần không để ý tới ta, ta sợ, ô. . . . . . Ta tìm không thấy đường, không ai, ô. . . . . . Đều không có người, ta sợ. . . . . . Ô. . . . . . Ô. . . . . .”
Cô rốt cục vẫn đem áp lực dưới đáy lòng nửa tháng này đến sợ hãi cùng sợ hãi khóc lên, Ngôn Nghiễm hai tay vây quanh cô, cảm giác tảng đá lớn treo ở trong lòng đã được gở xuống, cô không thể áp chế nước mắt chậm rãi rơi xuống.
“Ách. . . . . . Thực xin lỗi, chúng ta. . . . . .”
Giọng của Ngôn Nghiễm bỗng nhiên nâng lên ánh mắt Lãnh Mạc chặt đứt đi nhìn cô gái một chút sau đó vội vàng ngồi xổm người xuống ở trên bờ cát viết xuống một chuỗi con số.
“Đây là số điện thoại của tôi, sau khi rửa ảnh chụp xong làm phiền báo một tiếng, tôi sẽ trả tất cả chi phí cùng địa chỉ gửi cho anh.” Nói xong, cô cùng bốn cô gái khác bước nhanh rời đi.
Lười hao tâm tốn sức đi nhớ kia xuyến con số, Ngôn Nghiễm tùy tay nhấn một cái máy chụp ảnh, nhiếp hạ này con số sau, liền đem hạng nặng tâm lực đặt ở trước người khóc đến giống tiểu oa nhi thiên hạ trên người. Nhưng nói trở lại, số tuổi của cô thật sự cũng xác thực chỉ là tiểu nữ oa mười tuổi .
“Tốt lắm, đừng khóc, đừng khóc, Anh Ngôn Nghiễm đáp ứng em, về sau vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không không để ý tới em được không ﹖”Anh ôn nhu trấn an.
Thấy cô vẫn tiếp tục khóc , dường như phi khóc đến tận thế không thể giống nhau, Ngôn Nghiễm nghĩ rằng, có lẽ cô thật sự cần tốt như vậy tốt phát tiết một phen, liền không hề ra tiếng.
“Em cũng muốn vậy.”
Không biết qua bao lâu, trước ngực hắn đột nhiên toát ra một câu như vậy ngữ mang nghẹn ngào trong lời nói .
“Cái gì? ﹗”Anh trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng mà đem cô từ trước ngực mình đẩy ra một khoảng cách, cúi đầu hỏi.
” Em cũng muốn vậy.” Tiếng nói nghẹn ngào lại lần nữa vang lên, Khương Hồng Lăng mút lấy cái mũi hồng đến không được nói.
“Muốn cái gì?”
” Em cũng muốn chụp ảnh.”
Ngôn Nghiễm sửng sốt.”Chụp ảnh?”
Cô nhanh chóng lau trên mặt nước mắt nước mũi, dùng sức gật đầu.
“Đúng, Em cũng muốn chụp ảnh. Vì sao anh đều chụp người khác, không chụp cho em?” Cô tràn ngập lên án ý tứ hàm xúc kháng nghị nói.
“Anh không có nói không chụp cho em.” Anh vội vàng thanh minh.
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Khương Hồng Lăng nhất thời tươi cười rạng rỡ. Cô lại thân thủ dùng sức ở trên mặt lau vài cái, sau đó lại gẩy tóc.
“Như vậy có thể chứ?”
“Cái gì có thể chứ?” Ngôn Nghiễm bị cô hỏi liền sửng sốt.
“Chụp ảnh nha, Anh không phải muốn giúp em chụp ảnh sao?” Bị nước mắt tẩy trôi qua một đôi mắt sáng trát nha trát , rất thiên chân.
“Em nói là hiện tại?”