Duy Ngã Độc Tôn
Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
-----oo0oo-----
Chương 548: Một màn chấn động!
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
- Là công tử, quả nhiên là công tử!
Lãnh Bình ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt kích động nói với chín vị trưởng lão bên cạnh:
- Đúng thật là công tử đã trở về!
- Long đầu! Làm sao bên kia lại giống như có người của chúng ta vậy?
Một trưởng lão trong đó híp mắt, vươn tay chỉ về phía đám người đang quỳ ở một bên.
Vừa nãy Lãnh Bình chỉ biết hưng phấn, thật sự không chú ý tới người khác, vừa được trưởng lão này nhắc nhở liền nhìn lại. Quả nhiên, hắn nhìn thấy một đám người đang quỳ, trên người mặc quần áo là trang phục đặc chế của Đại Thanh Bang.
Khuôn mặt Lãnh Bình chậm rãi âm trầm xuống, nhìn trưởng lão bên cạnh nói:
- Bạch trưởng lão! Nếu ta không nhìn nhầm, những người kia... hẳn là người Trường Xuân Đường phải không?
Một lão già khoảng hơn bảy mươi tuổi nao nao, nhìn kỹ lại, lập tức nhíu mày gật đầu nói:
- Long đầu! Xin cho thuộc hạ chút thời gian tìm hiểu một chút.
Lãnh Bình gật đầu. Kỳ thật hắn cũng biết những người này cũng như mình, đều đã sớm không hỏi chuvện thế sự, quyền lực trong tay đã sớm buông ra ngoài. Có xảy ra chuyện, cũng không thể trách được bọn họ.
Ở giữa đội ngũ hoàng gia bên cạnh. Triệu Tinh Hải bên trong xe cũng vẻ mặt kích động, không nhịn được lẩm bẩm:
- Thật là ông trời cũng giúp ta, thật là trời cũng giúp ta, rốt cuộc lại để cho ta gặp lại hắn. Thật là tốt quá, lần này ta nhất định phải thỉnh cầu cho thế lực của hắn trở thành cung phụng Thanh Long quốc. Như vậy, còn có thể tiếp tục mở rộng bản đồ Thanh Long quốc, ta phải đánh hạ ranh giới thật lớn, thành lập một Đế quốc to lớn!
Lúc này, có người nhỏ giọng hồi báo với Triệu Tinh Hải:
- Bệ hạ! Thần thấy hình như thành vệ quân cũng ở nơi đó.
- Thành vệ quân? Triệu Tinh Hoành này muốn làm gì?
Triệu Tinh Hải sinh ra ở nhà Đế vương, lại làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đương nhiên biết rõ một ít trò mèo. Cho nên lập tức bắt đầu khẩn trương, mặt biến sắc, thầm nghĩ: nếu như ngươi thật sự chọc giận hắn, chém đầu ngươi cũng khó tan mối hận trong lòng ta.
Nào không biết, giờ phút này ở trong lòng Triệu Tinh Hoành đã tự tát mình vô sổ bạt tai, nếu như không phải ở ngay trước mặt mọi người, hắn đã có ý muốn tát mình thật sự rồi. Thầm than làm sao mình không may như thế?
Không phải là tham chút tiền thôi sao? Hơn nữa tới rồi cũng chưa làm gì, một tướng lĩnh thủ hạ tâm phúc đã bị người ta rống một tiếng té xuống. Nếu nói bị hại thế nào cũng là mình bị hại mới phải chứ.
Nhưng loại cục diện lúc này, nhìn thế nào cũng bất lợi với mình mà.
Đang lúc do dự, hai đội người ngựa bên kia lại đồng loạt đẩy nhanh tốc độ. Đi tới gần, đám người Đại Thanh Bang bên này liền ngây ngốc. Xa xa thấy cờ xí Long đầu cùng chín vị trưởng lão là một chuyện nhưng cận cảnh thấy chín vị trưởng lão cùng Long đầu xuất hiện chung, vậy hiệu quả thật là chấn động.
Nên biết rằng, Lãnh Bình cùng chín vị trưởng lão Đại Thanh Bang đã nhiều năm không xuất hiện trước công chúng. Thân phận địa vị Lãnh Bình hôm nay, thậm chí không kém hơn Hoàng đế một vương quốc.
Bởi vậy, đám thành viên Đại Thanh Bang này thấy mười người xuất hiện cùng một chỗ, có thể tưởng tượng trong lòng chấn động cùng kích động biết bao.
Bạch trưởng lão lập tức gọi người tới hỏi xảy ra chuyện gì, không hỏi được vài câu, sắc mặt Bạch trưởng lão đã tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Nếu không phải Vạn Tùng đã bị người ta một đao chém rơi đầu, Bạch trưởng lão thật muốn róc xương hắn. Đây đâu phải là tìm phiền toái cho lão, quả thật là đang làm hại lão mà.
Không nói Bạch trưởng lão toát mồ hôi lạnh suy nghĩ làm sao ăn nói chuyện Vạn Tùng cho Long đầu, chỉ nói hai người Hoàng đế Triệu Tinh Hải, cùng Lãnh Bình Long đầu bang chủ Đại Thanh Bang. Kẻ xuống xe, người xuống ngựa, đi bộ tới trước mặt Tần Lập. Một màn làm cho vô số người cả đời khó quên, xảy ra...
Lãnh Bình Long đầu lão đại Đại Thanh Bang, thân phận địa vị này đã có thể so sánh với vua một nước, bá chủ một thế lực lớn, không ngờ lại chậm rãi quỳ xuống trước mặt một người thanh niên anh tuấn nhìn qua còn không đến ba mươi tuổi.
Mà càng chấn động hơn còn ở phía sau. Hoàng đế Triệu Tinh Hải quốc quân Thanh Long quốc, nay đã là siêu cấp Đế quốc, tuy rằng không quỳ xuống, nhưng thi lễ thật sâu với Tần Lập.
Điều này.... Đổi với mọi người mà nói quả thật còn làm người ta không thể tin nổi hơn là Lãnh Bình quỳ xuồng.
Có ai thấy qua vua một nước cúi đầu trước người khác chưa? Đổi với Hoàng đế mà nói bọn họ thà rằng có chết cũng sẽ không đánh mất tôn nghiêm của mình.
Nhưng ngày hôm nay, đường đường Hoàng đế Thanh Long Đế quốc, ở trước mặt nhiều người như vậy, vô cùng thản nhiên.... cúi đầu trước mặt một người trẻ tuổi.
- Tần huynh đệ, đã lâu không gặp!
Trên mặt Triệu Tinh Hải mang theo nụ cười, rất tự nhiên nói. Giống như là một người thư sinh bình thường, thân thiết, hiền hòa, hơn nữa rất hiểu lễ tiết.
Đúng vậy, nếu như đặt trên người một thư sinh, hoặc một võ giả bình thường. Triệu Tinh Hải hành động như vậy cũng không có gì, lễ nhiều không đáng ngại. Nhưng đặt trên người một quân chủ vua của một nước, nhất là một Đế quốc to lớn, thật làm người ta khó có thể giải thích được.
Chẳng qua hiển nhiên là Triệu Tinh Hải không muốn giải thích cho người khác, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, ngữ khí hết sức ôn hòa.
Tần Lập mỉm cười nói:
- Triệu huynh có lễ rồi!
Lãnh Bình bên cạnh, vành mắt đỏ lên, giọng cũng có chút run run:
- Công tử, rốt cuộc Lãnh Bình lại gặp được công tử rồi.Công tử có khỏe không?
Tần Lập mỉm cười, tiến lên nâng Lãnh Bình dậy, cười nói:
- Ta rất tốt. Lãnh Bình, ngươi cũng được chứ?
Tần Lập nói một câu, làm cho Lãnh Bình thiểu chút rơi nước mắt. Quả nhiên công tử còn không quên ta, công tử vẫn còn nhớ ta.
- Tôi rất tốt, Lãnh Bình vẫn còn tốt. Nhờ phúc của công tử, Lãnh Bình sổng rất tốt! Lãnh Bình liên tục nói, tám trưởng lão phía sau vẫn quỳ ở đó, vấn an Tần Lập.
Người khác không biết năm đó Tần Lập mạnh mẽ thế nào, thế nhưng chín trưởng lão bọn họ vẫn theo cạnh Lãnh Bình, trong lòng biết rõ ràng hơn ai hết.
Năm đó lúc Tần Lập còn là một thiếu niên, đã làm ra sự tích đủ để một người có vốn khoác lác cả đời. Càng đừng nói Tần Hầu gia hôm nay, đã sớm không phải thiếu niên ngây ngô năm đó.
Thành Hoàng Sa có vô số võ giả các nơi thần bí, nhưng hiện tại người nào không biết đại danh Tần công từ?
Lúc này, Bạch trưởng lão bên kia đã điều tra rõ sự tình xảy ra, toát đầv mồ hôi lạnh đi tới, bành một tiếng quỳ xuống, giọng run run nói:
- Tần công tử! Tiểu nhân tội đáng chết vạn lần, không thể ước thúc được thủ hạ, xin Tần công tử trị tội!
- Xảy ra chuyện gì?
Lãnh Bình rất bình tĩnh hỏi.
Những người chân chính hiểu biết Lãnh Bình, đều biết rõ: Long đầu nổi giận rồi!
truyện copy từ tunghoanh.com
Bởi vì bình thường Lãnh Bình tính tình nóng nảy, không rượu không nữ nhân không vui. Nhưng vào những lúc đó, ngược lại là lúc hắn không có gì nguy hiểm nhất, cho dù có người mạo phạm hắn thì hắn cũng sẽ không quá để ý. Chỉ có lúc hắn tỉnh táo, ngữ khí càng bình tĩnh. Có nghĩa là lửa giận trong lòng hắn càng bốc cao.
- Là Vạn Tùng phó Đường chủ Trường Xuân Đường, thu chỗ tốt của Hà quản gia trạch viện này, dẫn người đến đây. Lúc Bạch trưởng lão nói những lời này, trong lòng đổ máu, thầm mắng tên súc sinh Vạn Tùng đáng chết này, sao ngươi lại may mắn như thế? Ngươi không chết thì tốt rồi.
- Được rồi! Bạch trưởng lão, đây là thủ hạ ngươi giáo dục ra hay sao? Ngươi tự sát đi! Trong lòng Lãnh Bình đã giận không thể nén nổi nữa, cũng không phải bởi vì Vạn Tùng quấy rầy Tần Lập nên Lãnh Bình mới phẫn nộ như vậy. Bởi vì Lãnh Bình đã nhiều lần cường điệu không cho phép tùy ý quấy rầy bần dân bách tính, đã ghi vào trong bang quy. Nếu vi phạm, phải chịu nghiêm phạt kinh khủng.
Bởi vì Đại Thanh Bang hiện giờ, nói là thế lực ngầm, còn không bằng nói là một đại tập đoàn, đại hiệp hội thương nghiệp thì đúng hơn. Hiện tại hầu như bọn họ đã không còn tiếp xúc với bất kỳ chuyện đen tối nào nữa.
Nhưng vẫn có người đánh cờ hiệu Đại Thanh Bang làm loại chuyện này, lại còn làm tới địa vị Phó Đường chủ cao như thế, làm sao Lãnh Bình không phẫn nộ?
Bên này cũng có người hồi báo với Hoàng đế Triệu Tinh Hải. Triệu Tinh Hoành đứng bên kia chần chờ không dám tới, sắc mặt Triệu Tinh Hải cũng dần dần khó coi. Hắn không nghĩ tới tòa hoàng trang mình đưa cho Tây Qua, lại còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đặc biệt là cái tên Hà quản gia chó má này không có bổi cảnh gì, hắc lại có thể mời được một Phó Đường chủ Đại Thanh Bang, bạch có thể mời ra đường đường thành chủ Thanh Long thành.... Đây, đây đúng là sỉ nhục hoàng gia, cũng là sỉ nhục Đại Thanh Bang!
Triệu Tinh Hải lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Tinh Hoành, trầm giọng nói:
- Triệu Tinh Hoành, ngươi lăn tới đây cho trẫm!
Triệu Tinh Hoành bên kia hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa mềm té xuống đất, lăn lóc bò tới, dập đầu như cối gạo, run lập cập nói:
- Hoàng Thượng! Thần bị lừa gạt mà, thần tới nơi này chưa có làm gì cả!
- Hừ! Nếu ngươi làm gì, trẫm còn có thể nói chuyện với ngươi? Đã sớm một đao chém bỏ, ngược lại còn thanh tịnh!
Đệ tử Băng Tuyết Môn đều kinh ngạc nhìn Tần Lập, đổi với bọn họ mà nói giết đám người trước mặt thật không khó gì. Nhưng làm được loại trình độ như Tần Lập, bọn họ tự hỏi có cho mình thêm một trăm năm nữa, bọn họ cũng không làm được.
Cơ Ngữ Yên cũng thế, nhìn thấy nam nhân mình ưa thích được người ta coi trọng như vậy, lòng của nàng cũng phấn khởi theo. Chút khó chịu Hà quản gia gây ra lúc trước, đã sớm tiêu tan thành mây khói.
Tần Lập cười cười, nói với Lãnh Bình:
- Quên đi! Lãnh Bình, người không biết không có tội. Bạch trưởng lão cũng đã đi theo ngươi nhiều năm, sau này các người chú ý tố chất thủ hạ là được rồi.
Kỳ thật làm sao Lãnh Bình bỏ được thật sự để Bạch trưởng lão đi tự sát, nhưng nếu Tần Lập không lên tiếng thì hôm nay Bạch trưởng lão tất nhiên khó thoát khỏi cái chết. Không ai rõ ràng địa vị của Tần Lập chân chính cao cỡ nào ở trong lòng Lãnh Bình.
- Còn không mau cảm tạ Tần công tử! Lãnh Bình quay sang Bạch trưởng lão quát to.
- Cảm tạ Tần công tử! Cảm tạ Tần công tử!
Bạch trưởng lão tìm được đường sống trong chỗ chết, sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này Triệu Tinh Hoành bên kia cũng không dám làm thêm cái giá gì nữa. Trên thực tế ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng thượng Triệu Tinh Hải thi lễ với Tần Lập. Triệu Tinh Hoành đã biết hôm nay nhất định đá tới một khối sắt thật to rồi.
Hắn vừa quỳ đền tội với Tần Lập, trong lòng vừa thầm mắng:
"Họ Hà kia, ngươi chờ đó cho lão tử, không thu thập ngươi đến chết đi sổng lại, lão tử sẽ không làm thành chủ này nữa!”