Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm Ngoại truyện 2


Ngoại truyện 2
Lục Tự - Kiếp sau

Chuyện mà kiếp này Lục Tự không muốn làm nhất e rằng chính là làm phụ rể cho Phong Ấn, cho nên anh ta thà nằm im trong chăn ngủ mê man đến chết, khiến cho anh chàng chuẩn bị làm chú rể nào đó tiếp tục chờ đợi ở bên ngoài.

Trời vừa sáng, Phong ́n đã ở bên ngoài chỗ ở của Lục Tự và chờ anh ta đến lúc vị thiếu gia này thức giấc rời giường. Chẳng những anh không giận mà khi Lục Tự đang rửa mặt anh còn đích thân xuống bếp làm bữa ăn sáng cho anh ta. Lục Tự đắp chiếc khăn mặt trên đầu, để trần thân trên bước ra khỏi phòng tắm sau đó anh ta bước đến chỗ tủ lạnh lấy hộp sữa ra uống một cách ung dung rồi liếc nhìn gã đàn ông đang kiên nhẫn ở bên cạnh: “Hôm nay có muộn không? Không bằng mấy hôm trước đúng không?”



“Không muộn, nhà thiết kế là chỗ quen biết lâu năm với bố tớ, từ bây giờ đến một khoảng thời gian khá lâu nữa vẫn sẽ ở lại thành phố T, ngày nào cậu chưa rời khỏi thành phố, thì tớ không cần vội.” Phong ́n cười vô cùng hớn hở, anh không hề quan tâm đến việc anh ta cố ý trì hoãn, quyết tâm kì kèo với anh ta đến cùng.

“Cậu có nhiều bạn thân như vậy chẳng lẽ không có nỗi một người có thể làm phụ rể cho cậu sao?” Sớm muộn gì cũng chết, Lục Tự cam chịu số phận ngồi vào bàn ăn lên tiếng sỉ nhục Phong ́n.

“Ai có thể đẹp trai bằng cậu chứ? Hơn nữa không phải tớ đã nói rồi sao?” Phong ́n cười tủm tỉm kéo ghế lại ngồi đối diện với anh ta: “Anh đây sẽ không để cậu lỗ vốn đâu, yên tâm đi.”

Hai nhà Phong Lôi chuẩn bị hôn lễ vô cùng long trọng, ngay cả trang phục của phụ rể và phụ dâu cũng do chuyên gia nổi tiếng thiết kế. Ngày đầu tiên Lục Tự thử lễ phục cũng là lần đầu tiên gặp được phụ dâu của Lôi Vận Trình.

Anh ta mặc một bộ quần áo đuôi tôm đứng trước gương, Phong ́n đang khuất tôn hàng quý(1) thắt nơ cho anh ta. Khi Lôi Vận Trình mở cửa phòng ra, phản chiếu từ tấm gương to, Lục Tự thấy cô lôi kéo một cô gái, cô gái kia cúi đầu vân vê làn áo đi về phía anh ta: “Anh, hai người xong chưa?”

Khuất tôn hàng quý -屈尊降贵: chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình.

“Xong ngay đây.” Phong ́n đề cao giọng nói.

Lục Tự nhướng mày: “Sao cậu lắm em gái vậy?”

“Đây là con gái của một người bạn thân của bố Tử Du, mọi người đều lớn lên cùng nhau.” Phong ́n thắt nơ xong, anh lùi về phía sau một bước quan sát một lúc mới lộ vẻ hài lòng: “Lại đây, tớ giới thiệu một chút, cậu ấy là phụ rể của anh, cũng là bạn thân của anh, Lục Tự.”

Lôi Vận Trình vô cùng thân thiết kéo cánh tay của Doãn Lai Sinh đến rồi nói: “Còn đây là phụ dâu của em, cũng là chị gái của em, Doãn Lai Sinh.”

Không biết tại sao, khi vừa nghe đến tên của Lục Tự, trái tim của Doãn Lai Sinh khẽ xao động.

Doãn Lai Sinh cũng là một cô gái có mái tóc ngắn xinh xắn giống như Lôi Vận Trình, cô ấy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lại có phần lạnh lùng và cao ngạo, ánh mắt đó lướt qua gương mặt của Lục Tự, rồi lại chuyển sang nhíu mày với Phong ́n: “Anh, anh đổi phụ rể được không?”

Phong ́n cau mày: “Tại sao?”

“Trông anh ta có vẻ không phúc hậu, không thích hợp cho lắm.”

“…” Cả ba người đều trầm mặc một lúc, Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhịn cười: “Không kịp nữa rồi, chị phải cố gắng chịu đựng thôi.”

Doãn Lai Sinh bĩu môi, nhún vai: “Đành chịu vậy.”

Chờ hai cô gái rời khỏi, Phong ́n mới bật cười thành tiếng: “Đừng để ý, Lai Sinh ngoại trừ nói chuyện thẳng thắn ra, thì tất cả còn lại đều rất tốt.”

“Cô ta không biết ngượng mà chê tớ? Một cô gái đang yên lành lại thích bày ra dáng vẻ ngọc diện la sát khắc phu.”

Lục Tự lạnh lùng cởi lễ phục, anh ta cởi cúc áo sơ mi trên cổ ra để dễ thở hơn. Phong ́n đẩy anh ta một cái: “Không ngờ trên phương diện này hai người lại giống nhau như thế, xứng đôi thật đó.”

“Cút!” Lục Tự giơ tay giật chiếc nơ xuống rồi vứt mạnh.

Mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn bạc các chi tiết trong lễ cưới, so với việc Lục Tự thờ ơ không để ý, thì Doãn Lai Sinh lại chăm chú lắng nghe giống như học sinh đang nghe giảng bài.

Thấm thoát đã khuya, Phong ́n đề nghị đưa Doãn Lai Sinh về nhưng lại bị cô ấy từ chối. Cô ấy đến trước mặt Lục Tự hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Lục Tự tiên sinh có phải ở trụ sở quân khu X không?”

Lục Tự ngỡ ngàng gật đầu. Doãn Lai Sinh quay về phía Phong ́n vẫy tay: “Đúng lúc tiện đường, cứ để anh ấy đưa em về là được rồi, anh, Trình Trình, em đi trước nha.” Vừa dứt lời cô ấy liền xoay người đi xuống lầu trước.

Trước khi Lục Tử kịp trở mặt, Lôi Vận Trình đã đặt tay lên vai anh ta động viên: “Dù sao cũng tiện đường mà, đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận chứ.”

Lục Tự hừ lạnh một tiếng, đẩy tay cô ra: “Ngay cả phụ rể của Phong ́n anh còn làm được thì còn điều gì mà anh không thể chịu đựng cơ chứ?”

Lục Tự xuống lầu, Doãn Lai Sinh đã nghiêng người dựa vào xe im lặng chờ anh ta, làn váy của cô ấy khẽ bay trong gió, vừa nghe thấy bước chân thì cô ấy đứng thẳng người quay đầu lại nhìn anh ta, ánh đèn mờ nhạt khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng của cô ấy trở nên dịu dàng hơn.

Cô độc và kiêu ngạo.

Tại thời khắc đó, trong đầu Lục Tự đã hiện lên hai từ này.

Doãn Lai Sinh là người không nói nhiều, cho nên Lục Tự cảm thấy cô gái này rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến anh ta không tìm được một đề tài nào để nói. Cả đường đi hai người không ai nói với ai tiếng nào. Trên người của bọn họ đều tản mát ra không khí “cấm người khác đến gần trong một ngàn dặm”, đặc biệt là Doãn Lai Sinh.

“Đến rồi.” Khi xe dừng trước một khu nhà đơn lẻ, Lục Tự chậm rãi dừng xe lại.

Doãn Lai Sinh không lập tức xuống xe ngay mà quay đầu nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt xấc xược của cô ấy khiến Lục Tự nhướng mày: “Còn gì nữa sao?”

“Anh có nhân ra dụng ý của anh trai và Trình Trình khi giới thiệu chúng ta biết nhau không?”

Khóe môi của Lục Tự khẽ nhếch lên: “Biết.” Doãn Lai Sinh chính là món quà đặc biệt mà Phong ́n đã chuẩn bị cho anh ta.

“Vậy thì tốt, tôi không có hứng thú với anh.”

“Như nhau thôi.”

“Được, vậy thì tạm biệt.” Trên mặt Doãn Lai Sinh không hề có một chút ý cười nào, cô ấy đẩy cửa xuống xe.

Bất chợt Lục Tự quay đầu trợn mắt, trong cùng một ngày, anh ta bị cùng một cô gái ghét bỏ những hai lần, cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này có chết sạch, anh ta cũng sẽ không cưới một ngọc diện la sát ngay cả mỉm cười cũng không biết về làm vợ.



Mãi cho đến lễ kết hôn, anh ta mới biết cô gái như thế cũng biết cười, mà còn cười rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến trái tim anh ta mềm mại.

Khi đi đón cô dâu với Phong ́n, nếu không phải anh ta đã nhìn thấy trước chiếc váy của phụ dâu thì chắc rằng anh ta sẽ không nhận ra cô gái đang vô cùng phấn khởi bên cạnh Lôi Vận Trình chính là cô ấy.

Doãn Lai Sinh đặt hai bàn tay nhỏ nhắn trên ngực của Lục Tự rồi dùng sức đẩy anh ta ra khỏi cửa, cô ấy cong mắt nói với anh ta: “Không có tiền lì xì thì không được gặp cô dâu, mau đưa tiền lì xì ra đây.”

Lục Tự ngạc nhiên, hỏi Phong ́n: “Đây là… Phụ dâu của Trình Trình?”

Phong ́n chớp chớp mắt nói với anh ta: “Không sai, tớ đi đoạt tân nương đây, cậu lo phụ dâu đi.”

Phong Ấn đẩy Doãn Lai Sinh vào lồng ngực của Lục Tự, sau đó nhanh nhẹn lách người chuồn vào bên trong. Doãn Lai Sinh chán nản giậm chân, dáng vẻ đáng yêu của cô ấy như một đứa bé đang cáu kỉnh, không còn mang một chút dáng vẻ của cô gái lạnh lùng nữa, tròng mắt của Lục Tự như muốn nhảy ra ngoài.

Lễ cưới hôm đó vô cùng thành công, mãi cho đến lúc về khuya trọn một ngày mới kết thúc. Tiễn hết toàn bộ khách ra về, Phong ́n mới thả lỏng người rồi vươn người mệt mỏi ôm Lôi Vận Trình kháng nghị: “Không ngờ đám cưới lại mệt như thế này, còn mệt hơn cả khi huấn luyện, may mà cả đời chỉ có một lần.”

“Đã nói từ sớm rồi mà, để tớ thay cậu hoàn thành cho.” Cả ngày hôm nay Lục Tự cũng bận rộn đến mức không uống được một ly nước, giờ anh ta mới rảnh rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi, đôi chân dài gác lên bàn, chưa kịp ngồi vững đã thoáng thấy một bóng đen bay về hướng mình, anh ta giơ tay tiếp, thì ra là một trái táo.

“Đừng có nghĩ đến việc chạm vào Trình Trình, từ ngày hôm nay Trình Trình là chị dâu của tôi.” Không có người ngoài, Doãn Lai Sinh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Lục Tự chẳng thèm để ý, anh ta hé miệng cắn quả táo: “Nếu tôi cứ muốn chạm vào Trình Trình thì em định làm gì tôi?”

“Đánh anh.”

Doãn Lai Sinh bật thốt ra lời nói ngông cuồng, Lục Tự lười phản bác nên chỉ bật cười mỉa mai, một người con gái tay nhỏ chân ngắn mang giày cao gót vào mà chỉ cao tới cằm anh ta thì có bản lĩnh được từng nào?

Phong ́n dựa vào vai Lôi Vận Trình cười ha ha: “Đừng nói bạn thân không nhắc nhở cậu, khinh địch là điều tối kỵ.”

Rất lâu sau khi anh bị Doãn Lại Sinh đánh ngã xuống đất mới biết tài nghệ của cô ấy tốt đến như vậy, cả Lôi Vận Trình cũng không đánh bại cô ấy một cách dễ dàng. Đó cũng là lúc anh ta mới nhận ra người con gái này thích anh ta đến như thế, thích anh ta đến mức trao cho anh ta tất cả mọi thứ… Lục Tự chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, anh ta đã thủ thân như ngọc vì Lôi Vận Trình lâu như thế, cuối cùng anh ta lại được trải nghiệm lần nữa với Doãn Lai Sinh.

Anh ta vẫn cho rằng đến với cô ấy chẳng qua là vì nhu cầu giữa nam và nữ, nhưng anh ta đâu biết rằng cô ấy đã dùng cả trái tim của mình để lấp vào vết thương to lớn ở sâu trong tim anh ta. Nhưng chuyện tình cảm luôn là như thế, rồi sẽ có một người mà bạn muốn có nhưng sẽ không có được, muốn buông cũng buông không xong. Giống như Lôi Vận Trình không yêu anh ta, từ đầu đến cuối Lục Tự cũng không cách nào nảy sinh tình cảm với Doãn Lai Sinh được.

Không phải là anh ta không yêu nữa, chẳng qua, là sai người mà thôi.

Từ lần đầu tiên gặp Lục Tự, Doãn Lai Sinh đã biết cả đời mình sẽ dây dưa không rõ với anh ta. Vì thế từ đầu đến cuối, cô ấy đến với anh ta với thái độ rất bình tĩnh, điềm tĩnh dâng bản thân mình đến tay anh ta. Chờ cho đến khi trong mắt anh ta có bóng hình của một cô gái khác, cô ấy cũng sẽ điềm tĩnh rời khỏi thế giới của anh ta.

Trong lòng anh ta có vết thương, cô ấy biết vết thương kia tại sao lại có, cho nên cô ấy cho rằng bản thân mình có thể chữa lành vết thương cho anh ta. Đáng tiếc thuốc dùng không đúng bệnh, cho dù cô ấy có làm như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể làm giảm đau vết thương của anh ta trong phút chốc mà thôi.

Lục Tự không yêu cô ấy, vào đêm đầu tiên anh ta phát sinh quan hệ với cô ấy thậm chí anh ta cũng không hề trao cho cô ấy nụ hôn nào, anh ta giống như một con dã thú được gỡ bỏ lệnh cấm lao vào người cô ấy, gặm cắn cô ấy. Kết quả của lần hoan ái kịch liết đó là Doãn Lai Sinh gần như không thể bước đi.

Cô ấy biết Lục Tự không muốn chạm vào một người phụ nữ như mình, cho nên trước khi hai người nảy sinh quan hệ, cô ấy đã dùng ngón tay của mình để phá hủy đi điều chứng minh sự trong trắng của một người con gái, mãi cho đến phút cuối cùng của lần sau cuối, Lục Tự cũng không biết chính ta anh là người đàn ông đầu tiên tiến vào sinh mệnh của Doãn Lai Sinh.

Doãn Lai Sinh nghĩ chắc là Lục Tự thích mình, cho dù đó không phải là tình yêu. Một người đàn ông nếu đã đồng ý giữ quan hệ với một người con gái trong một khoảng thời gian không ngắn thì ít nhất anh ta cũng đã thích cô ấy.

Sau khi Phong Ấn biết tất cả mọi chuyện, anh đã vô cùng phẫn nộ và ân hận vì đã giới thiệu hai người quen biết nhau: “Tớ giới thiệu Lai Sinh cho cậu là vì muốn hai người có thể ở bên nhau, không phải để cậu đối xử với em ấy như thế! Cậu xem con bé là gì! Sớm biết như thế thì tớ thà tặng cậu một búp bê bơm phồng còn hơn! Có phải tiểu thư nhà họ Diệp kia không cho cậu nên cậu mới đến với Lai Sinh tìm sự an ủi!”

Nếu không phải Doãn Lai Sinh đứng chắn phía trước Lục Tự, thì nhất định Phong ́n sẽ đánh chết anh ta: “Đây là chuyện của anh và cậu ấy, em đừng xen vào.”

Lúc này Phong ́n mới có thể hiểu được lúc trước bố con Lôi gia đã hận mình đến mức nào: “Tớ may mắn có được một đứa em gái không phải để cho cậu phá hủy nó! Lục Tự, cậu làm ơn minh mẫn lên một chút hộ tớ! Con bé mà có chuyện gì thì sẽ có một đội ngũ chờ lấy mạng của cậu đó.”

Anh không dạy dỗ được Doãn Lai Sinh, nên đành phải tức tối rời khỏi đó.

Lục Tự uống say khướt, bị đánh cũng không biết phản kháng lại, anh ta chỉ bò lên giường rồi ngủ đến sáng. Lúc mở mắt ra thì thấy Doãn Lai Sinh dựa người vào thành giường của anh ta, đôi mắt của cô ấy chớp chớp rồi khẽ cười với anh ta: “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?”

Dưới vành mắt của cô ấy có một quầng thâm, dáng vẻ hơi tiều tụy nhưng lại vô cùng gợi cảm.

“Muốn ăn em.” Lục Tự kéo cô ấy lên giường, xé váy của cô ấy rồi tức tốc tiến vào. Vì không có sự chuẩn bị nên nơi ấy của Doãn Lai Sinh khô khốc, cô ấy ôm lấy cổ anh ta kiềm chế tiếng thở dốc, cô ấy gọi tên anh ta, nhưng không hề kêu đau.

Phóng thích bản thân xong, Lục Tự vẫn ở trong cơ thể của cô ấy không chịu ra ngoài, đầu anh ta vùi vào trong cổ cô ấy: “Lai Sinh, sau này đừng đến tìm anh nữa.”

“Ừ.” Cô trả lời khe khẽ, ôm anh ta thật chặt: “Diệp Thất Tịch không giống như em, sau này anh phải đối xử với cô ấy dịu dàng một chút, nếu không cô ấy sẽ bị tổn thương.”

Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến lồng ngực anh ta đau đớn. Lục Tự cắn mạnh vào cổ cô, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được cô ấy đang vô thức co rúm người lại: “Em không đau?”

“Không đau.”

Lục Tự không nói nữa, ngọn lửa dục vọng xuyên qua cơ thể cô một lần nữa. Doãn Lai Sinh bị anh ta lật người lại rồi tiến vào từ phía sau, lúc đó cô ấy mới có dũng khí rơi nước mắt.

“Mạnh lên một chút… Lục Tự…”

Không phải cô ấy không sợ đau, chẳng qua so với đau, cô ấy càng sợ sự dịu dàng này của anh ta hơn, cô ấy không muốn nhận sự thương hại của người đàn ông này dành cho mình, vì điều đó có nghĩa là anh ta sẽ ra đi, anh ta phải đi, vì một người con gái khác, hơn nữa sẽ không bao giờ… Quay trở lại nữa.

Có ba người phụ nữ đã lưu lại ấn ký trong trái tim Lục Tự khi anh còn sống, Lôi Vận Trình, Doãn Lai Sinh và Diệp Thất Tịch. Anh ta sẵn sàng trao cho Lôi Vận Trình toàn bộ trái tim, anh ta sẵn sàng hủy bỏ trái tim vì Diệp Thất Tịch, nhưng anh ta chưa từng trao cho Doãn Lai Sinh bất kì một thứ gì cả.

Phần lớn thời gian bọn họ ở bên nhau đều là sự im lặng vô tận và tình dục, nhưng Doãn Lai Sinh lại không cho rằng như thế.

Cô ấy đã chạm đến vết thương của anh ta, trộm nhìn trái tim anh ta cảm nhận được anh ta có một vẻ mặt khác mà không muốn cho ai biết, và cô ấy cũng… Đau đớn khi vết thương của anh ta bùng phát.

Kiếp này Doãn Lai Sinh chỉ yêu một người đàn ông, kiếp sau nữa cô ấy vẫn sẽ tiếp tục yêu anh ta.

Ngoại truyện 3

Hướng Bắc Ninh - Sớm muộn

Lần gặp gỡ chính thức giữa Hướng Bắc Ninh và Hà Tô Tô là trong một dịp tụ họp của trung đoàn phi công hai, Triển Kỳ của đại đội hai chỉ vừa uống vài ly với cậu ấy thì sinh sự. Lục Tự và Phong ́n vừa phải hợp lực kéo Triển Kỳ đang mất đi lý trí ra, vừa phải vẫy tay gọi Hà Tô Tô đang đứng trợn to mắt nhìn ở một bên đến: “Em đưa Hướng Bắc Ninh đi xử lý vết thương đi.”

Hà Tô Tô không dám chậm trễ, cô lôi kéo Hướng Bắc Ninh rời đi, mãi cho đến khi đi đến phòng y tế cô mới phát hiện mình đang ôm chặt cánh tay của một người đàn ông, thế là cô vội vàng buông ra. Những mảnh nhỏ của chay rượu đâm vào phần da trên cánh tay cậu ấy, mỗi lần rút mảnh vụn là máu tươi cũng trào ra cùng, cô bất giác chau mày lại, cầm máu, rồi lại khử trùng.

“Trung đội Triển cũng thật là, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả! Anh ta cứ uống rượu vào là như vậy, Mục Đoàn trưởng cũng đã từng nói về anh ta rất nhiều, cứ hễ kỹ thuật bay tốt là có thể diễu võ dương oai à, hừ.” Cô lầm bầm, hai đầu lông mày nhỏ nhắn cau lại, trông rất đáng yêu.

Cô càm ràm rất lâu nhưng Hướng Bắc Ninh không đáp lời lại, sự chú ý của cậu ấy cũng không đặt ở trên người cô nữa, cậu ấy vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ, trên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hà Tô Tô nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, cô chỉ thấy Lôi Vận Trình đang hấp tấp chạy về hướng phòng y tế.

Hà Tô Tô biết cô gái này, đây là nữ phi công đầu tiên của trung đoàn hai, là ngôi sao của toàn bộ trung đoàn.

Vừa bước vào cửa thì Lôi Vận Trình đi thẳng về phía Hướng Bắc Ninh, rồi kéo cánh tay đang bị thương của cậu ấy lên xem xét tỉ mỉ, rồi nhìn những mảnh thủy tinh nhỏ trong khay cùng những miếng bông băng dính đầy máu thì lập tức nổi nóng: “Sao Triển Kỳ lại như vậy?! Giống như chó điên vậy!”

“Không có gì đâu.” Hướng Bắc Ninh cười nhạt, trên gương mặt của cậu ấy không hề có một chút vẻ tức giận nào: “Sau này nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì cậu đừng ngốc nghếch xông vào, nắm đấm không có mắt đâu.”

Lôi Vận Trình trừng to đôi mắt như quả hạnh của cô: “Chẳng lẽ tớ khoanh tay đứng nhìn cậu bị người khác đánh ư?”

“Nếu đánh nhau thật thì cậu ta chưa chắc đánh lại tớ.” Hướng Bắc Ninh thờ ơ như không có chuyện gì mà gõ đầu cô một cái.

Hà Tô Tô đứng ở bên cạnh yên lặng băng bó cánh tay cho cậu ấy, cô không nhịn được mà cất tiếng xen ngang: “Hai người là người yêu của nhau sao?”

“Không phải.”

Cả hai đều đồng thanh trả lời rồi tiếp tục tranh luận, Hà Tô Tô bị gạt qua một bên đành đứng nhún vai. Chờ cho đến khi Lôi Vận Trình rời khỏi đó cô mới mở miệng nói: “Nhìn hai người quan tâm nhau như thế, tôi còn tưởng hai người đang yêu nhau chứ.”

Hướng Bắc Ninh nở nụ cười ấm áp, cậu ấy đứng lên chỉnh sửa lại trang phục quân nhân của mình. Hà Tô Tô đứng ở phía sau dặn dò cậu ấy tỉ mỉ: “Đừng quên mỗi buổi chiều đều phải đến đây, tôi giúp anh thay băng.”

“Cám ơn.”

Nói cám ơn xong, cậu ấy vừa xoay người định rời đi thì bị cô gọi lại, Hướng Bắc Ninh quay đầu lại, khẽ nhướng mày, Hà Tô Tô mỉm cười: “Tên tôi là Hà Tô Tô, tất cả mọi người đều gọi tôi là Tiểu Tô.”

Hướng Bắc Ninh im lặng một giây, sau đó cậu ấy gật đầu: “Tôi tên Hướng Bắc Ninh.”

Trong khoảng thời gian ngắn sau đó, chiều nào Hướng Bắc Ninh cũng đến phòng y tế, mà người ra đón tiếp cậu ấy nhất định là Hà Tô Tô. Cho dù lúc đó cô đang làm gì, bệnh nhân mà cô đang chăm sóc là ai, cô cũng đều dành thời gian để phục vụ đặc biệt cho một mình cậu ấy. Hướng Bắc Ninh vốn dĩ chỉ bị thương nhẹ, lại được cô dốc lòng chăm sóc nên vết thương bình phục rất nhanh, nhưng Hà Tô Tô vẫn không ngừng mượn cớ, tìm cơ hội tiếp xúc với cậu ấy.

Hướng Bắc Ninh không phải là kẻ ngốc, cậu ấy rất thông minh, cho nên trong một lần nào đó khi người trong đại đội hai bày trò trêu chọc cậu ấy và Hà Tô Tô, còn cô thì lại thản nhiên thừa nhận, lúc đó, cậu ấy cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.

“Tôi thích Hướng Bắc Ninh thì sao?” Hà Tô Tô không quan tâm hất cằm, nhưng ánh mắt của cô lại do dự chuyển đến chỗ cậu ấy.

Hướng Bắc Ninh chỉ cười mà không nói gì, cậu ấy cứ để mặc mọi người trêu chọc.

“Không phải chứ, Tiểu Tô, định khi nào thì tóm Hướng Bắc Ninh đây?”

“Liên quan gì đến các người?” Gương mặt của Hà Tô Tô ửng đỏ, cô đuổi đám người không phận sự ra khỏi phòng, đóng chặt các cửa lại, sau đó cô đi đến trước mặt Hướng Bắc Ninh, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ lên quyển sách của cậu ấy.

Hướng Bắc Ninh giương mắt, nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của cô, cậu ấy thầm nở nụ cười: “Có chuyện gì sao?”

Hà Tô Tô hít một hơi thật sâu, dũng cảm nghênh đón ánh mắt của cậu ấy: “Tôi thích anh.”

Hướng Bắc Ninh nghiêng người ra sau, dáng vẻ vô cùng ung dung dựa lưng vào ghế ngồi: “Tôi biết.”

“Chúng ta tìm hiểu nhau được không?”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa số chiếu lên mặt của cậu ấy, cô chớp mắt, im lặng chờ cậu ấy trả lời… Thời gian phảng phất như ngừng trôi, Hướng Bắc Ninh trầm ngâm rồi cười khẽ: “Tôi có bạn gái rồi.”

“Có gì là quan trọng đâu, sao anh biết tôi không có bạn trai chứ?” Hà Tô Tô vừa nói vừa cười như không để ý đến lời cậu ấy nói.

Vừa dứt lời, ở phía cuối góc phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang.

Hoá ra Triển Kỳ đang nằm ngủ trên ghế bỗng ngồi bật dậy, anh ta im lặng nhặt cuốn sách vốn đang ở trên mặt mình nhưng giờ lại rớt xuống đất lên, sau đó phủi bụi rồi đặt lại lên giá sách, cầm bộ quân phục thường ngày hay mặc lên, nhìn cô một cái, sau đó anh ta mở cửa đi ra ngoài cứ như không có ai trong phòng.

Hà Tô Tô thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn: “Tôi cứ tưởng ngoài hai chúng ta ra thì không có ai trong phòng nữa.”

Không biết có phải ảo giác của Hướng Bắc Ninh hay không, từ ngày đó trở đi, Triển Kỳ luôn vô duyên vô cớ tỏ rõ thái đội không thích cậu ấy, nhất là ánh mắt của anh ta, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng vẫn rất khác so với trước kia. Hà Tô Tô vẫn như trước, cô không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiếp xúc với cậu ấy, cô là người địa phương, nên thường mang những món ăn ngon do bà Hà nấu ở nhà đến cho cậu ấy, cô không để ý đến ánh mắt của người khác mà cứ cố chấp dùng tất cả các phương pháp theo đuổi cậu ấy.

“Hà Tô Tô cũng tốt mà, tính cách cũng vui vẻ, cậu thực sự không thích cô ấy sao?” Lôi Vận Trình không nhịn được mà chất vấn thay cho Hà Tô Tô, cô không tin Hướng Bắc Ninh thực sự là một tên đầu gỗ phiền phức.

“Trước khi cậu đến đây, Tiểu Tô là hoa khôi của trung đoàn hai đấy.” Phong ́n cười nói: “Người theo đuổi cô ấy cho tới bây giờ vẫn không hề vơi đi, trung đội Triển của đại đội hai các cậu cũng từng theo đuổi cô ấy.”

“Này, ra tay đi chứ, Hướng Bắc Ninh, còn không mau nắm lấy cơ hội!” Lôi Vận Trình trở nên phấn khởi, cô nháy mắt ra hiệu với cậu ấy: “Mau nhận lời người ta đi.”

Vô tình, Hướng Bắc Ninh bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Phong ́n, sau khi đối mắt một lúc, cậu ấy hơi cúi mặt xuống: “Cậu đã nói như vậy, thì tớ sẽ thử xem sao.”

“Nói năng miễn cưỡng đến vậy, tớ ghét nhất dạng đàn ông được hời mà còn ra vẻ, đáng ghét.” Lôi Vận Trình bất mãn liếc cậu ấy, sau đó cô lại thuận mắt hung hăng lườm Phong Ấn.

Phong ́n vô tội vỗ vỗ vai Hướng Bắc Ninh: “Nghe thấy chưa, đừng ra vẻ, phụ nữ tốt rất khó kiếm, đã quyết định rồi thì lập tức hành động đi.”

Hướng Bắc Ninh cười, gật đầu nhận lời: “Hiểu rồi.”

Hôm đó Hà Tô Tô trực ca đêm, cô thay quần áo xong, vừa bước ra cửa thì bắt gặp một người đàn ông đứng ngược ánh sáng ở hành lang nói chuyện với chủ nhiệm. Cô ngẩn ra, vội vàng chạy tới kéo cậu ấy lại: “Anh sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”

Hà Tô Tô bất ngờ xuất hiện khiến Hướng Bắc Ninh giật mình, sau khi chào chủ nhiệm xong thì cậu ấy kéo cô ra ngoài: “Tôi không sao cả, chỉ là có chuyện muốn nói với cô.”

“Chuyện gì?”

“Bạn trai của cô có để ý đến chuyện cô đi xem phim, hay là dùng cơm với một người đàn ông khác không?”

Hà Tô Tô không dám tin, cô mở to mắt, há hốc miệng, đôi mắt cong lên: “Vậy bạn gái của anh có để ý đến chuyện anh nói chuyện yêu đương với một cô gái khác không?”

Hướng Bắc Ninh nở nụ cười hài lòng, bàn tay dài của cậu ấy véo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Chuyện này, phải hỏi em chứ.”

“Để ý! Rất để ý.” Hà Tô Tô không chú ý đến hình tượng, cô vô cùng phấn khởi nhảy lên ôm cổ cậu ấy.

Hướng Bắc Ninh và Hà Tô Tô cứ xác định mối quan hệ như thế, bọn họ trải qua thời kì ngọt như kẹo mật. Hướng Bắc Ninh là người bạn trai tốt, cậu ấy cẩn thận chăm sóc cô, nhưng lại không làm mất đi hương vị tình yêu. Phàm là một người phụ nữ nhất định sẽ không có cách nào chống lại sự che chở của một người đàn ông, huống chi cậu ấy còn là một người đàn ông gắn mác xuất sắc từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Cô cảm thấy mình càng ngày càng yêu cậu ấy hơn. Khi hai người lần đầu tiên hôn môi, mặt của cô đỏ 465b lừ, tim đập liên hồi giống như trở về thuở còn là một cô bé mới yêu lần đầu, cảm giác này vừa xa lạ vừa khiến cô không ngừng chờ mong.

Nhưng dần dà, Hà Tô Tô vẫn cảm thấy giữa hai người thiếu một thứ gì đó, nhưng cụ thể là thứ gì, cô cũng không rõ.

Cô không tìm ra bất cứ điểm không ổn nào, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, mãi cho đến trong một lần hoan ái, sau khi tất cả kết thúc Hướng Bắc Ninh vào nhà vệ sinh tắm rửa, còn cô cả người mềm nhũn nhìn bao cao su được bỏ vào một bọc giấy được cuộn tròn nằm trong thùng rác, lúc đó cô mới nhận ra một việc.

Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thực sự bước vào trái tim của người đàn ông này.

Cậu ấy làm tất cả mọi chuyện vô cùng cẩn thận, bao gồm cả chuyện tránh thai, cậu ấy vẫn cẩn thận dùng biện pháp tránh thai, ngay cả khi bị cô dấy lên ngọn lửa dục vọng thiêu đốt khắp người nhưng cậu ấy vẫn không quên thực hiện điều đó.

Hướng Bắc Ninh vừa xả sạch hết bọt xà phòng trên người mình, Hà Tô Tô mặc một chiếc áo ngủ mỏng bước vào, cô ôm thắt lưng của cậu ấy từ phía sau, dán mặt lên lưng cậu ấy làm nũng: “Ninh Ninh.”

“Hửm?” Hướng Bắc Ninh kéo cô ra phía trước, vén phần tóc bị vòi hoa sen làm cho ước sũng rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Hà Tô Tô được thế càng hôn sâu hơn, bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô dần dần lần đến hạ thân của cậu ấy… Cơ thể Hướng Bắc Ninh nóng ran, bờ môi đặt trên môi cô phát ra tiếng nói khàn khàn mang theo hương vị của dục vọng: “Vài lần vẫn không đủ?”

Tay còn lại của Hà Tô Tô kéo áo ngủ mình xuống, chiếc chân trơn bóng của cô nhấc cao cuốn quanh thắt lưng của cậu ấy, cô dùng hành động trả lời cho câu hỏi mà cậu ấy vừa đặt ra.

Hướng Bắc Ninh cong môi cười, cậu ấy tắt nước ôm cô chuẩn bị về phòng.

“Ở đây đi, em muốn ở phòng tắm.” Hà Tô Tô quấn lấy cậu ấy.

“Được, chờ anh đi lấy bao cao su.”

“Đừng dùng bao cao su.” Hà Tô Tô vùi đầu vào ngực Hướng Bắc Ninh, cố gắng quyến rũ cậu ấy.

“Anh không muốn em mang thai.” Bị cô khiêu khích nên hơi thở của Hướng Bắc Ninh không ổn định, cậu ấy dùng sức vuốt ve cơ thể cô.

“Em biết, em sẽ uống thuốc, em ghét dùng bao cao su, sau này chúng ta đừng dùng nó được không?” Gương mặt của Hà Tô Tô đỏ bừng, cô yếu ớt cầu xin cậu ấy, hai chân cô lại quấn chặt vòng eo cường tráng của cậu ấy, nơi nhạy cảm giữa hai chân còn cố ý ma sát lên đỉnh vật đàn ông của cậu ấy, thậm chí cô còn hơi hạ người xuống để nửa đỉnh đầu vật đó đi vào cơ thể của mình.

Hướng Bắc Ninh hít vào một hơi, nơi đó của cậu ấy không ngừng căng cứng lên, cậu ấy nâng mông cô lên, áp cô trên tường rồi tiến sâu vào người cô…

Không một gã đàn ông nào thích sự trói buộc cảm giác mà bao cao su mang lại, Hướng Bắc Ninh ra trận trong trạng thái “ăn mặc gọn gàng” nên làm rất lâu, cậu ấy dày vò Hà Tô Tô đến mức gần như ngất đi mới dừng lại.

Hơn một tháng sau, Hà Tô Tô chìa chiếc que thử thai có kết quả dương tính trước mặt cậu ấy, sắc mặt Hướng Bắc Ninh sa sầm xuống ngay lập tức. Hà Tô Tô ngẩng mặt lên, giả vờ như không có chuyện gì: “Làm sao bây giờ?”

“Bỏ nó đi.” Hướng Bắc Ninh chưa kịp cân nhắc mà đã cho cô đáp án.

Trong lòng Hà Tô Tô lập tức cảm thấy khó chịu, cô ngồi xuống cạnh Hướng Bắc Ninh, ôm cánh tay cậu ấy làm nũng: “Sinh non không tốt cho cơ thể của phụ nữ, nếu không ------”

“Bỏ nó đi.” Vẻ mặt Hướng Bắc Ninh không hề thay đổi khi lặp lại câu nói này, một sự tức giận dâng trào trong lòng Hà Tô Tô.

“Nếu như em không bỏ thì sao?”

Ánh mắt của Hướng Bắc Ninh rũ xuống, động tác khuấy cà phê của cậu ấy không nhanh cũng không chậm: “Ăn cơm trước kẻng không phải là chuyện có thể đùa.”

“Chúng ta có thể kết hôn.”

Động tác trên tay của Hướng Bắc Ninh dừng lại, cậu ấy trầm mặc một lúc: “Có con vẫn không nằm trong kế hoạch của anh, anh không muốn.”

Hà Tô Tô chớp mắt: “Anh có ý gì? Đứa bé không có trong kế hoạch của anh, vậy kết hôn thì sao? Còn em thì sao?”

Thấy cô không vui, Hướng Bắc Ninh âm thầm thở dài rồi dang tay ôm cô vào lòng dỗ dành: “Đừng hiểu sai ý của anh, đúng là anh chưa có dự định kết hôn, càng không có dự định có con, huống hồ đứa bé không phải cứ muốn là được, mà phải -----”

“Hướng Bắc Ninh.” Hà Tô Tô nổi nóng, cô gạt tay cậu ấy ra, rồi đứng bật dậy:

“Không có ý định kết hôn, vậy em với anh yêu nhau để làm gì? Để vui sao?”

m lượng của cô không lớn cũng không nhỏ, nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe được, đủ mọi loại ánh mắt phức tạp ném về phía Hướng Bắc Ninh, không khí bỗng chốc như bị đông cứng. Cậu ấy khẽ ngẩng đầu lên, nở nụ cười như có như không nhìn Hà Tô Tô: “Lẽ nào… Em không phải như vậy sao? Tiểu Tô, từ lúc bắt đầu em thực sự muốn tìm hiểu anh sao?”

Trái tim của Hà Tô Tô đập mạnh, khí thế của cô bị giảm đi một nửa, cuối cùng trái tim cũng bắt đầu hỗn loạn. Hướng Bắc Ninh chậm rãi đứng dậy, cậu ấy cầm que thử thai lên, lắc lư nó trước mặt cô, con ngươi đen láy của cậu ấy lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Hà Tô Tô, đừng làm quá mọi chuyện, cũng đừng xem người khác là kẻ ngốc, anh không nói không có nghĩa là anh không biết gì, thu hồi thứ này lại đi.”

“Em không hiểu anh đang nói gì cả.” Hà Tô Tô bướng bỉnh ngước cổ lên.

Hướng Bắc Ninh chỉ nói hai chữ: “Triển Kỳ.”

Hướng Bắc Ninh đi lướt qua người cô mà không hề có một chút lưu luyến nào, phảng phất như tất cả mọi sự dịu dàng trước đây chỉ là ảo giác.

Nỗi sợ hãi to lớn bao phủ cả người Hà Tô Tô, thẳng thắn và gọn gàng như vậy khiến cô cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh từ trong trái tim lan tận đến đầu ngón tay.

Cô cảm thấy, như mình đang mất đi thứ gì đó…

Triển Kỳ vội vàng chạy đến nhà của Hà Tô Tô, người ra mở cửa là bà Hà, bà Hà xem anh ta như đấng cứu thế rồi đẩy đến phòng con gái. Trong phòng Hà Tô Tô không bật đèn, Triển Kỳ phải dựa vào trực giác và thói quen mới tìm được cô trong kẽ hở giữa đầu giường và vách tường. Tay chân cô lạnh buốt, trầm mặc không nói gì. Triển Kỳ ôm cô lên giường rồi vuốt ve mái tóc rối bời của cô. Sự dịu dàng quen thuộc khiến nước mắt của Hà Tô Tô tuôn rơi tí tách, cô nhào vào lòng Triển Kỳ, rồi bật khóc lớn tiếng.



Hôm đó vừa kết thúc phi hành, trên đường trở về xe không vụ, Triển Kỳ đã chặn Hướng Bắc Ninh lại. Không biết hai người đã nói gì, Triển Kỳ lại có dấu hiệu kích động, Lục Tự vội vàng nhảy xuống khỏi xe, bước đến kéo hai người ra.

“Trung đội Triển, cậu kiềm chế chút đi, còn muốn xử phạt ai nữa?”

Đôi môi mỏng của Triển Kỳ nhếch lên, anh ta trừng mắt, vẻ mặt không chút sợ hãi nhìn Hướng Bắc Ninh: “Cậu có gan làm nhưng không có gan chịu trách nhiệm, có đáng mặt đàn ông nữa không?”

Hàng mày rậm của Lục Tự khẽ cau lại nhìn về phía Hướng Bắc Ninh. Hướng Bắc Ninh chỉ nở nụ cười hờ hững: “Cho dù tôi không chịu trách nhiệm thì đó cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì đến trung đội Triển.”

“Tiểu Tô thực sự đã nhìn lầm người!” Triển Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không bằng nên nói, các người đã chọn sai người để lừa gạt, sự nghiêm túc của Hà Tô Tô có thể sánh ngang với anh, thậm chí cô còn bỏ ra nhiều hơn cả anh…”

Triển Kỳ hiểu được ý mà cậu ấy muốn ám chỉ trong lời vừa nói, hai tròng mắt của anh ta quay cuồn vì tức giận: “Cậu không cưới đúng không, được, tôi cưới.”

Anh ta hất tay Lục Tự ra, xoay lưng định lên xe, lại nghe Hướng Bắc Ninh chậm rãi mở miệng: “Hy vọng là cô ấy sẽ chịu gả cho anh.”

Vẻ mặt của Triển Kỳ trở nên vô cùng khó coi, anh ta tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Lục Tự suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng hiểu ra sự việc, anh ta vô cùng kinh ngạc: “Cậu với Tiểu Tô không phải đã tạo ra một “sinh mạng” đó chứ? Việc này không thể đùa giỡn được đâu.”

Trên mặt Hướng Bắc Ninh vẫn giữ nụ cười thờ ơ như trước: “Tôi hiểu rõ, yên tâm đi, Lục đại đội trưởng.”

Việc này cũng không gây ồn ào lâu, kéo dài được ba tháng, cuối cùng Hà Tô Tô không chịu nổi, chủ động xuất hiện trước cửa phòng Hướng Bắc Ninh. Hướng Bắc Ninh đứng dựa vào cửa phòng, ánh mắt cậu ấy vẫn thờ ơ, không nóng cũng không lạnh. Các ngón tay của Hà Tô Tô đan vào nhau, cô cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nói: “Rất xin lỗi, Ninh Ninh.”

“Không có việc gì.” Hướng Bắc Ninh nhún nhún vai.

“Ừ… Đã làm phiền anh rồi.” Cậu ấy không nói gì cả, Hà Tô Tô cũng không thể nói thêm gì, cô đành rời khỏi phòng.

Đi được mấy bước, cô không nhịn được quay đầu lại, Hướng Bắc Ninh vẫn giữ nguyên tư thế ung dung đứng dựa vào cửa như vừa rồi nhìn cô. Hà Tô Tô cắn răng, chạy ngược trở về: “Em và Triển Kỳ không có quan hệ gì cả.”

“Ừ.”

“Em không mang thai.”

“Anh biết.”

“Em yêu anh.”

Hướng Bắc Ninh cười khẽ: “Còn muốn nói gì nữa không?”

Hà Tô Tô lắc đầu, sau đó im lặng chờ cậu ấy tuyên án.

Đúng ba phút sau, thanh âm của Hướng Bắc Ninh mới vang lên trên đỉnh đầu cô.

“Bố em thích gì?”

“Hả?” Vẻ mặt cô ngơ ngác.

“Tết năm sau, anh đến nhà em cầu hôn.”

“Hả?”

“Không muốn gả cho anh hả?”

Hà Tô Tô vô thức lắc đầu, lại gật đầu, lại lắc đầu, bỗng nhiên bật khóc: “Muốn, chỉ sợ anh không muốn em.”

Hướng Bắc Ninh kéo cô ôm vào lòng: “Xin lỗi.”

“Người nên nói xin lỗi phải là em mới đúng, Ninh Ninh, em không bao giờ lừa dối anh nữa.” Cô ôm cậu ấy khóc, cậu ấy là thế giới của cô, là toàn bộ của cô.

Nhưng mãi cho đến khi kết hôn cô vẫn không thể hiểu được vì sao Hướng Bắc Ninh lại nói xin lỗi cô.

Hôn lễ của hai người được tổ chức sau hôn lễ của Phong ́n và Lôi Vận Trình, lúc đó Hà Tô Tô mới biết được gia đình của Hướng Bắc Ninh nổi tiếng nhất nơi đó, cho đến bây giờ, Hướng Bắc Ninh cũng chưa từng đề cập điều này với cô.

Trong ngày kết hôn, Hướng Bắc Ninh đã khiến cô trở nên vô cùng nổi trội, ông bà Hướng cũng đối xử với cô rất tốt, ngay cả bản thân cô còn thấy ghen tị với chính mình. Một năm sau khi kết hôn, Hà Tô Tô sinh ra một đứa bé, đặt tên là Hướng Diên.

Cô được Hướng Bắc Ninh chăm sóc rất tốt, cho đến lúc này trên mặt cô vẫn hiện rõ hai chữ hạnh phúc.

Trong một lần nào đó, Triển Kỳ và Hướng Bắc Ninh uống rượu cùng nhau, uống hơi nhiều nên hai mắt Triển Kỳ ửng đỏ: “Cậu có biết không, Tiểu Tô yêu cậu nhiều lắm đấy.”

Hướng Bắc Ninh cười: “Đó là mẹ của con tôi, đương nhiên tôi hiểu rõ.”

Triển Kỳ cũng cười, nhưng chỉ lắc đầu, không nói thêm gì cả.

Vào một ngày nào đó rất nhiều năm sau, Hà Tô Tô đi đón con trai tan học vẫn chưa về nhà, Hướng Bắc Ninh ở nhà một mình, rảnh rỗi không có việc gì làm nên quét dọn thư phòng.

Quyển sách ố vàng rách lề kia vốn được đặt trên cùng trong một góc khuất nhất, Hướng Bắc Ninh cố tình không chạm vào nó như thường lệ. Chờ cho đến khi quét dọn xong hết, trong lúc vô ý cậu ấy thấy một thứ có màu vàng nhạt.

Trong lòng Hướng Bắc Ninh đấu tranh một lúc, sau đó cậu ấy đưa tay rút ra, đó là quyển sách cậu ấy đã dùng khi còn ở Học viện Phi hành, các tài liệu giảng dạy khác trước đây không biết đã đi đâu, chỉ còn lại quyển này là được cậu ấy lưu giữ, trong đó có ba trang in ấn bị lỗi, toàn bộ trang đều bị bỏ trống.

Cậu ấy thông thạo lật đến trang chín mươi tư, trên trang giấy trống kia tràn ngập tên của một người, và tất cả đều là do cậu ấy viết: Lôi Vận Trình, Lôi Vận Trình, Lôi Vận Trình… Còn trang chín mươi năm, lại tràn ngập tên của cậu ấy.

Khi lật đến trang chín mươi sáu, Hướng Bắc Ninh ngây ngẩn cả người, cậu ấy giữ tư thế đó rất lâu rồi mới thở hắt ra một hơi.

Hà Tô Tô đi đón con trai về nhà xong, cô thay quần áo rồi lập tức đi vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối cho hai bố con. Hướng Diên quấn lấy bố nghịch ngợm một lúc mới chạy đi xem phim hoạt hình. Hướng Bắc Ninh đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn ánh sáng ấm áp bao phủ trên người Hà Tô Tô, nhìn cô đi tới đi lui trong phòng bếp, trong miệng khẽ hát bài ca thiếu nhi, dáng vẻ vui vẻ hớn hở.

Gần đây cô vẫn luôn như thế, vui vẻ thoải mái, kết hôn nhiều năm như vậy, cậu ấy chưa từng thấy cô khóc dù chỉ một lần, đến khi sinh Hướng Diên cũng không thấy. Hướng Bắc Ninh nhớ đến trang giấy thứ chín mươi sáu kia, trên trang giấy tràn ngập ba chữ “Hà Tô Tô” mà cô đã tự tay viết, trong lòng cậu ấy âm ỷ đau đớn.

“Tiểu Tô.”

“Hửm?”

“Đến đây anh ôm một lúc.”

“Để làm gì, Hướng Diên trông thấy thì xấu hổ lắm.” Trong lòng Hà Tô Tô lại không giống như những gì cô nói, cô giống như một chú chim nhỏ sà vào trong lòng anh: “Chồng, em rất nhớ anh.”

Hướng Bắc Ninh cười: “Gần như ngày nào cũng gặp mặt.”

“Nhưng vẫn nhớ.” Cô xấu xa cử động cơ thể: “Chồng, em yêu anh.”

Trái tim Hướng Bắc Ninh trở nên mềm mại, hai tay cậu ấy ôm chặt lấy cô rồi cúi đầu đặt môi lên tai cô, khe khẽ nói ba chữ.

Thân thể Hà Tô Tô hơi cứng lại, sau đó cô lập tức rời khỏi vòng ngực của cậu ấy, trở về nhà bếp tiếp tục bận rộn: “Món ăn sắp xong rồi, gọi Hướng Diên rửa tay đi anh.”

“Được.” Hướng Bắc Ninh dịu dàng trả lời, khi xoay người trông thấy cô đưa lưng về phía anh, âm thầm đưa tay lau mắt.

Trong thùng rác nhà họ, có một trang giấy số chín mươi tư tràn ngập tên Lôi Vận Trình đã bị cậu ấy xé và vo tròn lại.

Hướng Bắc Ninh: Anh không biết đã chờ đến bao lâu, nhưng anh biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.

The end!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/77543


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận