Gấu Dã Man Trong Lòng Giảo Hổ Chương 3


Chương 3
“Ưm……” Nguyên Tiêu nhẹ nhàng mở mi, cảm thấy thân thể có một chút nóng bức, làm cho nàng có điểm khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, nhẹ nhàng thở khí. “Nóng quá……”

Chịu không nổi, nàng nhịn không được gỡ lấy vạt áo, trên khuôn mặt không biết khi nào lớp mặt nạ mỏng sớm bị người lấy xuống, lộ ra dung nhan má đào phiếm hồng

Mà tư thái trêu người cứ diễn ra, làm cho nam nhân trước gường bừa bãi thưởng thức, con ngươi đen mang theo một chút dục vọng, chớp mắt cũng không chớp nhìn trên giường thiên hạ.

“Nguyên Tiêu, thực nóng sao?” thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, ngón tay thon dài vỗ nhẹ hai má phiếm hồng, cảm nhận được da thịt nõn nà của người trước mặt thì khẽ nhếch bạc môi

Trợn mắt lên, Nguyên Tiêu nhìn hắn, tim cũng đập nhanh hơn một nhịp, bởi vì cơ thể nóng, cũng bởi vì hắn ngay trước mặt. “Hạ Ngự Đường……” Hắn như thế nào tại đây?

Nàng cảm thấy khó hiểu, tình cảnh hiện tại làm cho nàng không thể tự hỏi chính mình, vạt áo sớm bị nàng cởi ra, lộ ra áo lót màu xanh nhạt, cánh môi mê người nhẹ thở, thơm mùi Như Lan.

“Ác mộng……” Nhất định là mộng, bằng không hắn sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng, cũng không dùng thanh âm ôn nhu như vậy kêu nàng.

Nghe được tiếng nàng nỉ non, Hạ Ngự Đường khẽ nhếch mi, thấp giọng nở nụ cười. “Đúng, đây là mộng.” Nếu nàng bị rượu làm cho hỗn loạn, hắn không ngại tiếp tục đùa bỡn nàng

Dã man(không nói lý chỉ biết đến đánh đấm) nữ nhân này, hắn muốn làm cho nàng trở thành của hắn, ai kêu nàng trộm đi tâm của hắn, làm cho hắn không thể tự kềm chế được muốn yêu thương nàng.

Cùng nàng đấu mười một năm, đối với cảm giác chán ghét ngay từ đầu, đến sau lại để ý, sau đó đến bất tri bất giác, trong mắt chỉ có nàng.

Hắn nhất định là đầu óc không bình thường, nhiều cô nương hiền lương ôn nhu, vậy mà hắn không cần, chính là cố tình lại yêu thương trúng nàng, dã man nữ thẳng thắn lại ngây thơ.

Hạ Ngự Đường nhịn không được cắn môi, không khỏi bi ai vì ánh mắt của chính.=]]

“Mộng……” câu nói của hắn làm cho đầu óc nàng choáng váng, thở hắt ra. “Cái gì mộng!” nằm mộng thấy hắn, mấy ngày tới nhất định nàng sẽ gặp xui xẻo.

Nhìn thấy biểu hiện trên mặt nàng chán ghét rõ ràng, đầu ngón tay theo hai má đi tới cánh môi phấn nộn, ngón tay thô nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi mê người đang đỏ bừng.

“Như vậy chán ghét ta?” sự chán ghét của nàng làm cho con ngươi đen trầm xuống, bạc môi ôm lấy một chút bất đắc dĩ.

Hai người đấu mười một năm, hắn lại không biết bất giác động tâm, ánh mắt luôn không tự chủ được dừng ở trên người nàng.

Thậm chí vì khiến cho nàng chú ý, hắn luôn cố ý chọc nàng tức giận, chính là không cho nàng đối với hắn làm như không thấy. Cho dù là chán ghét cũng tốt, chính là không cho nàng bỏ qua hắn.

Nhưng là đã qua mười một năm, nàng đã thành đại cô nương mười chín tuổi, xinh đẹp chói mắt, làm cho không ít người nhìn nhìn nàng, chính những ánh mắt của người khác, khiến hắn không khỏi sợ hãi lòng của nàng sẽ bị người khác trộm đi, sợ hãi nàng sẽ là người của nam nhân khác.

Mà tình huống của hai người vẫn đối lập, vẫn giằng co như cũ, không có một chút cải thiện.

Người động tâm chỉ có hắn, nàng vẫn là như lúc trước chán ghét hắn, mỗi lần nhìn đến hắn sẽ không có khuôn mặt hoài nhã. Cho nên, hắn không còn kiên nhẫn!

Nếu tiếp tục đấu nữa, khó bảo toàn nàng sẽ không đối với kẻ khác động tâm, tuy nói trong Hỉ Hoan thành không ai dám muốn nàng, nhưng là cũng không bảo đảm nàng không bị người khác chú ý đến

Nàng không biết, nhưng mắt hắn lại thấy có bao nhiêu nam nhân nhìn nàng, chính là e ngại sự bạo lực của nàng, nên không ai dám tới cửa cầu hôn mà thôi.

Nếu một ngày nào đó có loại nam nhân, tuệ nhãn (mắt) cao siêu coi trọng nàng, thì hắn…Sẽ giết chết cái nam nhân chết tiệt đó

Mím chặt bạc môi, vì tưởng tượng cái nam nhân kia mà không khỏi hờn giận.

Vì phòng loại sự tình này xảy ra, nên hắn cùng Hỉ Nhi thiết kế lên màn kịch này, muốn nàng cắn câu, trước hết làm cho nàng trở thành người của hắn, lại chậm rãi thu phục tâm của nàng.

Ti bỉ sao? A! Không sao cả, dù sao Hạ Ngự Đường hắn vốn không phải là cái gì chính nhân quân tử, chỉ cần có được nàng, hắn sẽ không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào cả. (Hô, hô, mỗ nam nhà ta thật sự rất ranh ma.)

“Chán ghét……” không chút nghĩ ngợi, cho dù say, Nguyên Tiêu vẫn nói ra tiếng lòng của mình trong “Ghét nhất bị……”

Chu cái miệng nhỏ nhắn, nàng nhẹ nhàng cất lên tiếng la hét. Hồ ly chết tiệt! Hơn nữa chán ghét bộ dáng hắn cười.

Rõ ràng đối mỗi người đều cười ôn nhu, chỉ có đối nàng, tươi cười nhưng lại mang theo một tia khinh trào(khinh thường + trào phúng), làm cho nàng chán ghét khi thấy thái độ như vậy

Khi nói chuyện, đầu lưỡi hồng nhạt lơ đãng liếm qua ngón tay trên môi, lưu lại một ít chất nóng ẩm ướt, nàng cũng không tự giác khẽ liếm môi.

Hành động càn quấy của nàng đều thu vào trong đôi mâu của hắn, hắn đưa ngón tay tham nhập miệng nàng, dính nước bọt ướt át, đùa cái lưỡi phấn nộn.

“Ưm…..” Nguyên Tiêu hừ nhẹ một tiếng, không hiểu vì sao ngón tay của Hạ Ngự Đường lại tham nhập vào miệng của nàng, nàng lại không đói bụng, cho dù đói bụng cũng không muốn ăn ngón tay của hắn!

Theo bản năng đầu lưỡi đẩy ngón tay ra, nhưng hắn lại tránh né, dùng lực chống lại cái lưỡi của nàng, lại vòng quanh một vòng, giống ở cùng nàng chơi trò trượt bắt

Qủy chán ghét! Đuổi không đi ngón tay của Hạ Ngự Đường, Nguyên Tiêu tức giận.

Lòng nàng đã thực nóng, hắn còn có ý muốn trêu ghẹo nàng, làm cho nàng càng ngày càng nóng, răng nanh nhịn không được cắn ngón tay của hắn

Ngón tay truyền lại chút đau, làm cho Hạ Ngự Đường cười nhẹ, biết nàng tức giận “Say rồi, nhưng tính tình bạo hỏa vẫn không thay đổi!”

Nguyên Tiêu trừng mắt nhìn Hạ Ngự Đường, răng nanh vẫn là cắn ngón tay của hắn.

Nhưng là trên mặt hắn tươi cười lại làm cho nàng nghi hoặc, lần đầu tiên thấy hắn cười không hề mang theo ý tứ đùa cợt, ngược lại có một chút sủng nịch, ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo một chút lửa nóng, làm cho lòng của nàng không tự chủ cảm thấy thẹn, buông ngón tay đang cắn ra khỏi miệng.

Mộng này thật sự rất quái lạ, tại sao Hạ Ngự Đường có thể đối với nàng cười như vậy, làm cho nàng rất không tự nhiên, có điểm không biết làm sao……

Thu hồi ngón tay, nhìn dấu răng trên ngón tay, Hạ Ngự Đường dùng lưỡi khẽ liếm, con ngươi chăm chú nhìn Nguyên Tiêu, liếm xong ngón tay nhìn lấy môi của nàng.

Tâm run lên, theo bản năng Nguyên Tiêu vươn đầu lưỡi liếm môi, mà hành động này lại làm cho đôi mắt của Hạ Ngự Đường xẹt qua một chút hỏa diễm.

“Nguyên Tiêu, nàng đang mời ta sao?”

Cái gì? Mời? Nàng nghe không hiểu lời nói của hắn, mà Hạ Ngự Đường cũng không cho nàng có cơ hội đáp lời.

“Thực nóng sao? Ta có thể giúp nàng giải nhiệt.”

Dứt lời, liền cúi đầu hôn lấy cánh môi dụ hoặc của nàng.

“Ân……” Giấc mộng này thật sự rất quái.

Nguyên Tiêu trợn to đôi mắt sương mù, trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn đang phóng đại trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn vì kinh ngạc mà hé mở, nhưng cũng làm cho đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng có cơ hội tiến vào.

Mà nàng, hẳn là nên dùng sức đẩy hắn ra, rồi hung hăng nện cho hắn một quyền. Hồ ly chết tiệt! Dám ăn đậu hủ cô nãi nãi. (Đậu hủ là sàm sỡ)

Lý trí nói cho nàng như vậy; Vừa vặn cơ thể nàng lại mềm nhũn không xử dụng ra một tia khí lực, nhiệt liệt trong cơ thể càng tăng lên, làm cho nàng cảm thấy càng khó chịu.

“Ưm…..” Ohấn lưỡi ướt át không cẩn thận đụng chạm đến đầu lưỡi của hắn, cứ như khiêu kích hắn.

Ngọn lửa làm càn lần lấy chất ngọt ngào trong miệng nhỏ nhắn, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương, hút đùa, muốn nàng say mê, theo sự dụ hoặc của hắn mà trầm luân..

Men say làm cho nàng không thể tự hỏi, không tự chủ được, than nhẹ, phấn lưỡi cùng hắn giao triền, sớm đã quên đi lý trí trong lòng

Dù sao đây là mộng, không có vấn đề gì……

Hưởng ứng của nàng làm cho bạc môi khẽ nhếch, đầu lưỡi hữu lực cuồng mạnh mút lấy lưỡi của nàng, bàn tay to cũng mò xuống tham nhập vào vạt áo, gạt bỏ đi vật cản đường, cách cái yếm xanh nhạt, nắm lấy một cái no đủ.

Ngọn lửa dần dần nhóm nhen, không ngừng hướng tới miệng nàng hút chất mật ngọt, ngón tay cũng cách cái yếm vuốt ve nhũ thịt, từ vải dệt mỏng manh truyền tới khoái cảm lạ kỳ, chỉ chốc lát, nhũ tiêm bị hành động làm cho cươnng cứng lên

Phản ứng mẫn cảm của nàng làm cho Hạ Ngự Đường nhẹ giọng nở nụ cười, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi bị hắn hôn tới sưng đỏ, thanh âm mang theo chút khàn khàn mị hoặc

“Nguyên Tiêu của ta, thân thể nàng thực mẫn cảm.” Hắn lẩm bẩm, con ngươi đen bởi vì nàng nhiệt tình mà màu sắc càng đậm hơn.

Ngón tay thon dài cách lớp áo lót kẹp lấy nhũ tiêm rất kiều nhụy, nhẹ chuyển lôi kéo lấy, lại dùng gan bàn tay ( khoảng cách giũa ngón trỏ và ngón cái ) nâng lên dưới tuyết nhũ duyên,suồng sã bóp lấy tứ phía

“Ừ a……” Sự đụng chạm của hắn làm cho thân thể truyền đến từng trận tê dại, nhiệt khí trong cơ thể không ngừng thiêu đốt, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi ưm ra dễ nghe thanh âm.

Nguyên Tiêu không hiểu được chính mình bị làm sao, chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ không bài xích sự đụng chạm của hắn, nhưng lại cảm thấy thoải mái, thậm chí phát ra thanh âm vừa xa lạ vừa thẹn người.

“Thật quái……” Đầu óc mơ hồ nàng cảm thấy có điểm không đúng, nhưng lại không nói ra được nguyên do, không thích hợp ở nơi nào!

“Hư…… Đây là mộng, không cần lo” thanh âm trầm thấp ở bên tai nàng dụ dỗ, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng khẽ liếm vành tai xinh đẹp của nàng

Đầu lưỡi chậm rãi lướt qua nơi mẫn cảm của nàng, dùng răng nang nhẹ nhàng cắn, lại há mồm hút lấy cái vành tai trắng nõn mê người, bàn tay to cũng kéo đi cái yếm, làm cho đôi tuyết lê trắng nõn không hề bị vật gì che lấp nhảy ra, nhũ lôi đỏ bừng mê người hiện ra, làm cho người ta khát vọng muốn cắn một ngụm.

Ngón tay di chuyển tới nhũ tiêm phấn nộn, ngón tay đè nặng lên, lại chậm rãi cọ xát, làm cho nhũ nhụy mẫn cảm đỏ bừng thêm.

Nghe giọng mê người của nàng đang ngâm nga, năm ngón tay nhịn không được thô lỗ cầm lấy gò bồng đào, cuồng tứ mà nhào nặn.

“A!” Sự thô lỗ của hắn làm cho nàng cảm thấy có một tia đau đớn, lại mang đến khoái cảm nhè nhẹ, làm cho nàng nhịn không được hơi hơi lắc lắc thân mình.

Hạ phúc ngưng một chút lửa nóng, chỗ tư mật cũng truyền đến từng trận xôn xao, làm cho nàng chịu không nổi, khép hai chân, làm cho đôi chân cọ xát lẫn nhau ở nơi riêng tư mềm mại.

Phản ứng của nàng làm cho Hạ Ngự Đường vừa lòng nở nụ cười. “Nguyên Tiêu, nàng thực nhiệt tình.” Mà hắn thực thích, đại biểu này nàng không thể kháng cự hắn.

Nguyên Tiêu mở to đôi thủy mâu, mê muội nhìn của hắn cười, men say làm cho nàng mất phòng bị, bày biện ra khuôn mặt chân thật của chính mình.

“Nụ cười của ngươi……” Nguyên Tiêu cười ngây thơ, miệng nhỏ nhắn sưng đỏ, thành thật nói “Ta thích……”

Nụ cười của hắn không có trào phúng, thậm chí mang theo một tia đau sủng. Mộng này…… Kỳ thật cũng không làm cho người ta chán ghét.

“Ồh?” Hạ Ngự Đường nhướng mày, bộ dáng đáng yêu của nàng làm cho người ta muốn một ngụm nuốt vào, thân lưỡi khẽ liếm cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của nàng “Nàng không phải ghét nhất bị ta cười sao?”

Hắn nhớ rõ nàng thường xuyên nói ra câu nói kia, hắn là hồ ly, nụ cười của hắn khiến nàng chán ghét.

“Chán ghét…… Ngươi đối người khác cười như vậy” lưỡi của hắn khẽ liếm làm cho cánh môi truyền đến một chút ngứa, làm cho nàng nhịn không được cũng phản ứng theo cái lưỡi của hắn, nhẹ chạm vào phấn lưỡi.

Hành động này đưa tới phản ứng kịch liệt của hắn, ngọn lửa cuồng mạnh cuốn lấy của nàng, ở môi bên ngoài, tạo thành một ngọn lửa.

Hai người môi lưỡi đóng quấn ( đóng khít quấn chặt ) hút lấy, kích tình vô hạn nuốt nước bọt, tà dâm trong suốt bị mút ra, làm ẩm ướt gò má hai người.

“Nguyên Tiêu, nàng thành thật như vậy, thực làm cho người ta thích.” Hạ Ngự Đường thở hổn hển, sớm biết uống rượu nàng vừa thành thực vừa đáng yêu như vậy, hắn sớm nên thực hiện mới phải!

Hơn nữa lời của nàng cho hắn biết, nàng cũng không phải đối hắn thờ ơ, chính là đầu óc ngoan cố, cố chấp nhận định chán ghét hắn

Phát hiện này làm cho hắn vui sướng nhếch môi, buông tha cái miệng nhỏ nhắn đang thở dốc, đôi môi ẩm ướt hôn lên xương quai xanh tinh tế của nàng, lưu lại ở da thịt trắng mịn không ít dấu vết của hắn.

Rồi sau đó di chuyển xuống tuyết phong trắng mịn, thân lưỡi khẽ liếm nhũ thịt tuyết nộn, vẽ thành một vòng tròn, chậm rãi hôn xuống, nhẹ nhàng tiếp cận nụ hồng đỏ bừng kia, cũng không vội há mồm nuốt vào, ngược lại, lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa với nhũ hoa.

“Không…… Ừ……” vui đùa của hắn, làm nàng rước lấy một tia ngứa ngáy, dù miệng không cần, bật ra tiếng kháng nghị, nhưng lại lắc lắc thân mình, muốn càng nhiều nhiệt tình.

Mà nơi tư mật lại tiết ra một chút ướt át, đem tiết khố nhiễm ướt một mảnh, cảm giác xa lạ này làm cho nàng vừa hoảng lại loạn, nhưng lại không thể kháng cự.

Nghe được tiếng kháng nghị của nàng, Hạ Ngự Đường nhẹ giọng nở nụ cười, nhìn nụ hoa phấn nộn sớm bị nước bọt hắn nhiễm ướt, hắn vừa lòng há mồm ngậm, hút nhũ tiêm, lại lấy đầu lưỡi trêu đùa, lại dùng răng nanh cắn nhẹ, làm cho nhũ lôi mẫn cảm ở trong miệng hắn nở rộ.

Mà bàn tay kia cũng bận rộn không kém, ngón tay làm càn khẽ xoa nhũ thịt, làm cho nơi xuân quang của nàng bị hắn thương quá mức đỏ bùng một mảnh, nụ hoa cong vút lên, càng làm cho hắn thích thú, thỉnh thoảng xông ra hơi thở nhẹ.

Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm, một bên dùng tay chơi đùa nơi no đủ, một bên cọ sát lấy cái còn lại.

“Ừ a……” đùa bỡn của hắn làm cho hai nụ hồng bị nhiễm lên màu đỏ trạch, không tự chủ được chính mình, nàng đứng dậy, làm cho tuyết nhũ càng gần sát với môi hắn, tay hắn.

Môi ẩm ướt hút lấy no đủ nhũ tiêm, phát ra thanh âm dâm dục, phối với với ngón tay đang đùa bỡn nơi tuyết trắng ngọc ngà của nàng, làm cho hai luồng tuyết nhũ càng đỏ bừng.

Ngẩng đầu nhìn tiêu nhũ bị hắn đùa bỡn, nhũ thịt tuyết trắng nhiễm toàn là dấu vết của hắn, nhũ tiêm bị hắn liếm qua cũng dính lấy một tầng thủy quang mê người.

Mà khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng cũng dính một chút tình dục, đôi mắt phủ lên một tầng xương mù, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, phun ra thanh âm dễ nghe.

Bộ dáng kiều diễm của nàng làm cho hắn mở to con ngươi đen, tay nhịn không được, cầm một cái no đủ, từ vuốt ve, năm ngón tay liền chơi đùa ở nơi tuyết trắng nhũ thịt, nhào nắn ra rhành nhiều hình dạng

Theo sự đùa bỡn của hắn, thanh âm yêu kiều từ miệng nhỏ không ngừng vang ra, má càng thêm ẩn hồng, phối hợp cho sự đùa bỡn nàng không ngừng lắc lắc thân mình.

Bộ dáng dâm lãng của nàng, càng làm cho hắn thưởng thức, ngón tay tràn đầy dục hỏa mà dùng sức xoa nắn, cuồng luyến mà nhào nặn ở nơi no đủ.

“Đau a……” lực đạo của hắn làm cho Nguyên Tiêu nhíu lại mi, nhưng lại lại theo bản cong thân lên, không hiểu khát cầu nhiều hơn .

Giữa hai chân mang tới một mảnh ướt át lại ngứa ngáy, làm cho nàng chịu không nổi cọ sát hai chân, tay nhỏ bé đi vào nơi riêng tư, cách vải dệt nhẹ vỗ về.

“Ẩm ướt sao?” Hắn tà tứ nhìn hành động của nàng, con ngươi đen phủ lấy một phiếm tình dục nồng đậm, ngón tay hơi hơi dùng sức chà nhẹ hai đóa kiều nhụy.

“A……” Đột nhiên bị kích thích làm cho nàng rên rỉ, ngón tay vỗ về nơi riêng tư cũng hơi hơi dùng sức, cách lớp vải mà nhấn nhẹ vào hoa khẩu, không lâu sau, một chút ẩm ướt từ khố tiết ra.

Dấu vết ướt át kia làm cho Hạ Ngự Đường nâng lên mắt đẹp, yết hấu lên xuống, thanh âm khàn khàn. “Trả lời ta, ẩm ướt sao?” Nói xong, đỉnh đầu gối khai chân của nàng, làm cho nàng khom gối tiến đến ngón tay chính mình , có một chút hạ xuống mà nhẹ chà xát va chạm nơi riêng tư mềm mại .

“A…… Ẩm ướt……” ngón tay cách để khố hãm càng sâu, cọ bối thịt mẫn cảm, Nguyên Tiêu chịu không nổi, nhẹ giọng thở gấp, rốt cuộc không thèm quan tâm lý trí, chỉ có thể thuận theo bản năng, dâm lãng trả lời hắn.

“Phải không? Làm cho ta xem xem có bao nhiêu ẩm ướt……” dứt lời, hắn hơi thối lui thân mình, thô lỗ kéo quần dưới của nàng xuống, làm cho ôn nhu kiều huyệt, không một chút che đậy liền hiện ra trước mắt……

“Không cần……” Địa phương tuyệt mật xấu hổ lần đầu tiên bị người nhìn thấy, cho dù bị say, theo bản năng, Nguyên Tiêu cảm thấy rất xấu hổ.

Cắn môi, nàng muốn khép nhanh hai chân, nhưng Hạ Ngự Đường không cho như nàng mong muốn, ngồi chồm hỗm ở trước người nàng, làm cho nàng không thể hợp hai chân lại , ngăn cản địa phương xinh đẹp bị nàng che khuất.

Chỉ thấy thủy huyệt yêu mĩ kia bị da lông mềm mại cao cấp bao trùm, bối thịt đỏ bừng co rút lại, dính không ít trong suốt hoa dịch..

Cảnh đẹp mê người làm con ngươi đen của hắn nhóm lên một tia lửa, ngón tay nhịn không được khẽ chạm hoa khâu, ngón tay chậm rãi quét nhẹ từ dưới hướng lên trên.

“A!” đụng chạm của hắn làm cho nàng run rẩy, sự ngứa ngáy kia làm cho nàng không tự chủ được ngâm một tiếng. “Ngứa……”

“Ngứa?” than nhẹ của nàng làm cho hắn tà tứ nhướng cao mày, khóe môi giơ lên một chút tà mĩ tươi cười, cố ý trêu chọc nàng

Ngón tay nhẹ nhàng xoa hoa khâu, ngẫu nhiên đùa bối thịt mẫn cảm, làm cho hoa lộ tiết ra càng nhiều, chỉ chốc lát đã đem tay hắn dính ướt đẫm.

“Ừ a……” sự trêu đùa của hắn như tra tấn, làm cho cả người nàng mềm nhũn ra, phát ra tiếng ngâm nhỏ nhẹ như mèo con, hoa thịt bị hành động của hắn làm cho đỏ bừng.

Như là chơi đã, ngón tay tìm được hoa châu giấu bên trong lông mềm mại, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, chậm rãi xoay tròn, khiêu khích nơi mẫn cảm của nàng.

“Không…… A……” nhụy châu non nớt chịu không dậy nổi sự đùa bỡn của hắn, chỉ chốc lát liền sưng đỏ, hoa dịch tiết càng nhiều, đem bắp chân trắng nõn nhiễm một mảnh ẩm ướt.

Một tay đùa bỡn hoa châu, một tay kia cũng không cam yếu thế đi vào nơi riêng tư, đem bối thịt ẩm ướt hơi hơi đẩy ra, ngón tay rất nhỏ từ từ đi vào, trêu đùa bên trong hoa thịt.

“A!” hoa thịt non nớt nhất bị đụng chạm, lập tức truyền đến một luồng trận điện mang đầy khoái cảm, làm cho toàn thân nàng run rẩy.

Nguyên Tiêu nhịn không được nắm chặt đầu ngón tay, hạ phúc một trận co rút nhanh, càng nhiều hoa dịch trào ra, phiếm đầy mùi hương ngọt mê người.

“Thật mẫn cảm, mới đụng chạm một chút, liền ẩm ướt như vậy……” Hắn nỉ non, chớp mắt cũng không chớp nhìn cảnh đẹp mê người kia.

Một tay trêu đùa xoa bóp nhụy châu, một tay đùa bỡn bên trong hoa thịt, không đi sâu vào, chỉ đùa ở bên ngoài huyệt

“A…… Không……” Nguyên Tiêu chịu không nổi lắc lắc đầu, nhịn không được, cái miệng nhỏ nhắn kiều mỵ rên rỉ, mang theo một tia tác cầu.

Cái loại này xúc đâm không đến chỗ sâu giống như gãi ngứa dần dần biến thành một loại thống khổ làm cho nàng nhịn không được nức nở, càng không ngừng lắc lắc thân mình, khát cầu càng nhiều.

Bối thịt đỏ bừng không ngừng co rút lại, hoa châu sớm sưng đỏ không chịu nổi, kiều diễm thổ lộ ra bên ngoài, hoa thịt bên trong cũng không ngừng mấp máy, khát cầu hắn.

“Muốn sao?” Hạ Ngự Đường buộc chặt thân mình, mồ hôi sớm tẩm ẩm ướt sau lưng, dục vọng ngay dưới bụng cũng đau đến hắn khó chịu.

Biết rõ sự khát vọng của nàng, hắn cũng không dễ dàng thỏa mãn nàng, ráng nhịn đi dục vọng dưới bụng, ngón tay tiếp tục khiêu khích thủy huyệt mẫn cảm.

Tuy rằng không biết chính mình đang muốn cái gì, nhưng Nguyên Tiêu đã không thể tự hỏi chính mình nữa, nàng chỉ cảm thấy nóng quá, dưới bụng truyền đến từng trận hư không, làm cho nàng thật là khó chịu.

“Muốn…… Ta muốn……” Nàng thở gấp, bất lực nhìn hắn.

“Muốn như thế nào, ngươi muốn chính mình đến.” Nói xong, hắn bắt lấy tay nàng, đẩy ra đóa hoa ướt sũng, làm cho tay nàng tham nhập vào hoa huyệt của chính mình……

Gấu dã man trong lòng giảo hồ 2

Rõ ràng mới xoay người tránh ra

Lập tức liền lại không tha

Đây là loại yêu đến phiền lòng a…

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/71312


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận