Gọi Ma Chương 5

Chương 5

Vân chạy qua từng con hẻm, ra hẻm rồi băng qua đường cái, qua đường cái rồi lại chạy vào hẻm. Trên đường không biết đã tông vào bao nhiêu người, nhưng Vân cứ thế mà chạy, chạy mãi chạy mãi, đến khi không chạy được nữa. Vân rẽ vào một căn nhà hoang trong một cái hẻm tối tăm. Thầm hy vọng con ma đó sẽ không tìm thấy mình. Vân chạy lên tầng hai ngôi nhà, thấy một cái tủ bỏ trống, liền chạy vào núp trong đó, đóng cửa lại. Có tiếng chân bước xung quanh căn nhà, tiếng chân cứ đi qua đi lại khắp căn nhà, dường như chưa tìm ra Vân. Rồi có tiếng nói vang vọng khắp căn nhà: -Vân ơi, ra đây đi, Phú đây mà Đó là giọng Phú, Vân toan lên tiếng, nhưng không chắc đó có phải là Phú hay không, bèn im lặng, chờ đợi -Phú đây mà, Vân ra đây đi, mọi chuyện đã ổn rồi, không ai có thể hại Vân được nữa Vân im lặng, tiếng chân bước về phía cửa, Vân sợ nếu đó là Phú, thì Phú sẽ đi mất, liền mở cửa, nói lớn: -Phú ơi, Vân ở đây, ở đây nè Gió thổi mạnh lên, đứng đó và quay lại nhìn Vân không phải là Phú, mà là con ma, với đôi mắt đỏ ngầu và cười ngoác miệng, máu từ miệng nó chảy ra, rơi lõm bõm xuống đất. Vân hoảng hồn chạy đi, hướng về phía cầu thang dẫn lên sân thượng. Khi vừa chạy lên, Vân liền đóng cửa lại, vừa lùi ra vừa nhìn cánh cửa. Có tiếng đập mạnh từ phía bên kia cánh cửa, tiếng đập càng lúc càng mạnh. Vân lùi ra, cứ nhìn cánh cửa chằm chằm, cánh cửa không chịu nổi, bung ra, đứng đó là hồn ma, lạnh lùng nhìn Vân, từ từ tiến đến. Hai chân Vân run lên, làm Vân ngồi bệt xuống, không nhấc chân lên được nữa. Vân không làm gì được nữa, đánh phó mặc cho số phận. Hồn ma bước đến chỗ Vân, thích thú với ý nghĩ sẽ hành hạ Vân đến lúc Vân chết. Ngay sau hồn ma, chỗ cửa lên sân thượng là Khang đang đứng đó, nói với hồn ma -Mặt trời đã mọc Hồn ma nhìn về hướng Đông, mặt trời đang nhô lên, nó vội chìm xuống đất, ở chỗ nó đứng còn đọng lại một vũng máu. Vân nhìn cảnh tượng đó, rồi ngã xuống, Khang chạy lại đỡ Vân Vân tỉnh lại trong vòng tay Khang -Không sao rồi, cô đã qua được hôm nay rồi Vân hỏi, giọng yếu ớt -Thế còn Phú, Phú đâu rồi Khang nhìn đi chỗ khác, nhẹ lắc đầu -Không lẽ…..Phú đã…….-Vân nghẹn lời Khang dẫn Vân về nhà, lúc này trước nhà Vân có rất nhiều cảnh sát. Cảnh sát thấy Vân liền lại hỏi cung. Một người trong thấy Khang tiến đến hỏi: -Cậu là bạn của Vân sao??? Hãy theo chúng tôi lấy lời khai!!! Khang lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ông cảnh sát -Ông không biết ông đang nói với ai đâu, ông Toàn ạ Ông cảnh sát toát mồ hôi, lùi về một bước -Cậu….cậu là ai???? Sao lại biết tên tôi??? Khang quay lưng lại mà nói rằng: -Tốt hơn là ông không nên biết, ông Toàn ạ, vì sự an toàn của bản thân và gia đình ông Rồi Khang bước từng bước chậm rãi, hướng về một con hẻm tối tăm mà bước. Khi đã bước đến đầu con hẻm, Khang quay lại nói một mình: -Chỉ có những người sắp chết mới thấy được tôi thôi, ông Toàn ạ. Ông là một người tốt, nhưng số đã tận Khang bước vào con hẻm, nhếch mép cười, rồi biến mất tại một ngõ cụt đầy bóng tối Vân đang được thẩm tra tại nhà mình, vài người cảnh sát đang xem xét khu vực phía trên cửa sổ nhà Vân. Bỗng một người trượt chân, rơi xuống. Người đó chính là ông Toàn. Vì khi té ông ta vấp một miếng ngói, chúi đầu xuống, nên đã vỡ sọ. Tối đó, các cảnh sát đã hỏi cung Vân và thu dọn xác ông Toàn xong. Vân ở nhà, căn nhà thân thuộc lúc này sao thật tối tăm và đáng sợ quá. Sao không thấy Khang xuất hiện nhỉ. Vân nghĩ đó là người cuối cùng biết chuyện và tin Vân. Sao lạnh thế nhỉ, cho dù Vân đã tắt quạt và đóng cửa sổ. Có tiếng cửa chính khóa, Vân chạy ngay lại. Nó đã khóa lại, cả cửa sổ nữa, hồn ma không muốn Vân chạy lần nữa, nên đã nhốt Vân trong này. Làm tù nhân trong căn nhà của chính mình. Vân xoay người lại, hồn ma đã ở đó, không kêu gào hù dọa, mà chỉ im lặng tiến đến chỗ Vân. Ý chí sống còn khiến Vân đã làm một việc không tin được: Vân đánh liều chạy thẳng, xuyên qua con ma. Nó chụp lấy Vân, nhưng hụt, Vân đã chạy lên được cầu thang, lên đến phòng mình. Hồn ma điên lên, gào rú và chạy theo Vân. Phòng Vân đã toang hoang ra do bị hồn ma phá hôm qua. Hồn ma đã theo sau, Vân chạy lên tầng hai, mở cửa phòng ba mẹ, nhưng vô ích, đã khóa trái. Chạy tiếp lên sân thượng, không còn chỗ trốn. Con ma đã chậm lại, nó từ từ tiến lên. Vân cũng không chạy trốn nữa, mà đứng yên, nhìn hồn ma

Vân nghĩ mình còn sống được đến lúc này đã là quá may mắn rồi, nhưng đến bây giờ thì số mình đã tận, thôi thì chẳng còn gì phải sợ nữa. Vân đứng im lặng, nhìn hồn ma đang tiến đến. Nó vừa bước tới vừa nhếch mép cười, lộ ra cái răng nanh nhọn hoắt. Vân và nó đã giáp mặt nhau, Vân nhìn nó, không chút run sợ, đã sẵn sàng đón lấy cái chết. Con ma nâng Vân lên, đưa ra ngoài sân thượng, định sẽ quẳng Vân xuống dưới, nó thích thú với ý nghĩ đó, và cười thật to, thật ghê tởm.Cuộc đời Vân chợt hiện ra trước mắt, Vân nhớ lại các bạn Bảo, Long, Luân, Phú. Thế rồi Vân khóc, nước mắt cứ tuôn rơi, cho dù Vân chẳng còn sợ hãi điều gì nữa. Con ma buông tay ra, Vân nhắm mắt, chờ đợi. Rồi, một cái gì đó lướt qua thật nhanh và tóm lấy Vân vào trong sân thượng. Vân mở mắt, đó là Khang -Cô không sao chứ?? Sau lưng Khang, con ma đang giận dữ, nó gào thét lên, rồi chạy thẳng tới chỗ Khang -Khang, sau lưng kìa!!! Khang quay ra phía sau, một tay nắm lấy cổ con ma nhấc lên không trung. Con ma cào Khang trong tuyệt vọng. Khang nghiến răng, bóp mạnh, con ma cứ cào, cào…Rồi tiếng cào chậm dần, rồi con ma biến mất, để lại một vũng máu tanh tưởi -Tại sao…..?-Vân hỏi, nước mắt cứ tuôn rơi -Vì cô nhắc tôi nhớ đến một ai đó, trong cuộc sống con người của tôi Khang quay lại, mắt trái không còn tròng đen nữa, mà chỉ còn tròng trắng -Khang, mắt anh…….. -Đó là hình phạt, vì đã cứu kẻ phạm tội, nhưng cô đừng lo, chỉ là tạm thời thôi Khang chợt mờ dần trong mắt Vân -Khang, anh đang tan biến, rốt cuộc thì anh là ai?? -Tôi là âm hầu, còn gọi là khỉ của địa ngục, có trách nhiệm xử phạt những người vi phạm luật trời, bắt những ác hồn quấy phá con người nơi trần thế về địa ngục. Chỉ những người gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có thể thấy tôi. Bây giờ cô đã an toàn rồi, vì thế sẽ không thấy được tôi nữa Khang đã tan biến gần hết, người trong suốt như pha lê. Vân không nói gì, chỉ òa khóc -Hãy sống phần của tôi, và phần của Phú luôn nhé-Khang cười với Vân, một nụ cười dịu dàng và ấm áp như ánh nắng buổi bình minh Vân ngước lên, không còn ai ở đó nữa, cô lặng thầm nói -Vâng, tôi sẽ sống……. Vài tháng sau Vân đã trở lại cuộc sống bình thường, cô vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Vân nghĩ mình sống phần của Khang và Phú, nên cô phải thật vui vẻ Khi Vân đi trên đường, thì thấy một tai nạn giao thông. Vân nhìn quanh và nói -Anh đang ở đây phải không, con khỉ kia?? Rồi cô mỉm cười, bước đi. Đâu đó trong đám người đứng xem tai nạn có Khang, khẽ nói -Cô thực sự giống một người trong cuộc sống con người của tôi đó, cô có biết không ??? Ánh nắng ấm áp tỏa xuống mặt đường, Khang khoác cái nón đen lên, đi hướng ngược lại hướng Vân đi -Một ngày đẹp trời nhỉ??? Thế là hết rồi, cám ơn các bạn đã quan tâm ủng hộ mình Mình sẽ cố gắng viết nhiều truyện hay hơn cho các bạn thưởng thức P/s: có lẽ sẽ viết một câu chuyện về Khang

Nguồn: truyen8.mobi/t104712-goi-ma-chuong-5.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận