Chương 1052: Nghịch thiên tạo hóa
Thiên Cung to lớn, rường cột chạm trổ xanh vàng rực rỡ. Thần trì sôi sục ở trung ương cung điện, nhánh cây Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ cũng giống như vẫn sinh trưởng trên rễ chính như cũ, có được sinh mệnh lực tràn đầy, vạn đạo ráng mây tường hòa, từng đợt từng đợt vết tích đạo buông xuống.
Nơi đây đối với bọn họ mà nói là một hồi cơ duyên chỉ gặp không thể cầu, là một vận may nghịch thiên!
Ở bên bờ Thần trì còn có một cái bàn và vài cái đôn bằng đá, mặt trên có một cái ấm và vài cái chén ngọc khắc hình chín con rồng quay quanh, hiển nhiên Thiên Hoàng tử thường ở trong này uống Ngộ Đạo Trà.
- Người với người cũng không thể so sánh mà! Có Thần Tuyền để uống, có Ngộ Đạo Trà để nhấm nháp, đây hết thảy đều là phô trương của Đại đế cổ!
- Chúng ta cũng pha một ấm trà!
Đoạn Đức vừa lật thủ liền lấy ra mấy cái chén ngọc, mỗi cái đều sáng lóng lánh, không kém mấy cái chén trên bàn đá, chính là hắn đào ra từ trong một tòa cổ mộ.
Tiên thiên đạo hỏa nhảy lên, một con kim bằng ở trong hồ giương cánh, chỗ khác một con huyền vũ ngẩng cao đầu, cộng minh cùng đại đạo, tỏa ra mùi thơm nồng đậm tràn ngập, cả tòa đại điện đều tươi sáng rực rỡ hẳn lên.
Nước trà vừa vào miệng lập tức hóa thành đạo quang, mỗi người đều tâm linh yên tĩnh, trong phút chốc rơi vào cảnh ngộ đạo, các loại bí thuật sở học trải qua một phen lắng đọng lại, tinh tiến thăng hoa.
- Tuyệt không thể tả!
Đây là cảm thụ chân thật của mỗi người.
Những phiến lá trên cành nhánh cũng không nhiều lắm, thoạt nhìn ngược lại cũng không có vẻ trụi lủi, mỗi một lá đều thần diệu khó lường.
Tương truyền, Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ hàng năm đều chỉ kết một trăm lẻ tám phiến lá, không nhiều không ít, mà chỉ khi quay vòng một vạn năm thì có ngoại lệ, có thể kết ba ngàn phiến lá.
Mà trước mắt nhìn thấy, mặc dù bị dùng đi không ít nhưng vẫn còn lại chừng mấy trăm phiến lá lóng lánh, giá trị không thể đo lường.
- Đây là kết phiến lá khi quay vòng một vạn năm, chúng ta thật may mắn!
Bọn họ cẩn thận thăm dò Thần Tuyền này, cũng không phải thông vào trong lòng đất, chỉ là một ao nước chứa Thần Thủy mà thôi, có khắc phù văn thần bí, tụ hội tinh khí của thiên địa trong đó để tẩm bổ thân cây Ngộ Đạo Trà.
- Ngay cả cái ao cũng lấy luôn đi!
Đoàn người này tự nhiên sẽ không khách sáo, vốn chính là tịch thu tài sản và giết cả nhà mà đến, lập tức đồng loạt ra tay, ngay cả Thần trì đều đào xuống phía dưới lấy lên toàn bộ, phải cùng nhau mang đi.
- Chạy đi đâu?
Thánh Hoàng tử đột nhiên gào to.
Nơi đây có một gã trảm đạo ẩn nấp đã lâu, giờ phút này muốn chạy đi thỉnh Tổ Vương, bị hầu tử vung cây đại thiết côn đánh xuống lập tức đứt gân gãy xương, chết tại đương trường.
- Không sao đâu! Bên ngoài có bày đại trận, không ai có thể chạy thoát, chúng ta tiếp tục tìm kiếm đi!
Ai cũng không nghĩ tới, Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại một chỗ hành cung mà thôi, cũng không phải là ở trên chín Thiên Cung này, nhưng chủ cung nhìn xuống vạn vật sinh linh, lại có tiên vật nghịch thế như vậy, khiến mỗi người đều rất kích động.
Bọn họ lật tìm cả mấy ngọn núi cao, thu hoạch thật dồi dào, cổ dược, thần liệu, linh thảo... cái gì cần có đều có, mỗi một kiện xuất ra đều vô giá.
Đương nhiên, trong đó quý báu nhất không ngoài thân cây Ngộ Đạo Thụ, nhiều phiến lá như vậy đủ để khiến cho rất nhiều Thánh nhân khom lưng muốn nhờ, đây là bảo vật vô giá.
Cuối cùng, mấy ngọn núi cao nhất gần như không có một ngọn cỏ, bọn họ thu lấy toàn bộ dược thảo các thứ, cung khuyết đều gần như sụp xuống, ngay cả Thần Nguyên khảm trên cây cột đều bị bóc ra thu lấy.
Có thể nói giống như dịch châu chấu, nới chúng đi qua gần như không có gì còn lại.
Không hề ít cung khuyết lơ lửng trên bầu trời, cũng không thể may mắn thoát khỏi, đều trở thành chiến lợi phẩm của bọn họ, cùng nhau đóng gói, thu vào trong pháp khí không gian mang đi.
Khi bọn hắn rời đi, nguyên vốn vùng đất tiên tinh khí cuồn cuộn biến thành một vùng núi hoang dã, ngay cả một cọng rễ cũng không còn lại.
Nhưng Đoạn Đức vẫn còn lưu luyến không ngừng di chuyển trên các ngọn núi, không biết đang tìm kiếm gì.
- Mau đi thôi!
Diệp Phàm thúc giục, địa phương này không thể ở lâu, kinh động mấy vị Tổ Vương thì sẽ phiền toái lớn.
- Bần đạo xem thế núi nơi đây không tệ, linh thủy quấn quanh vách núi, là nơi mai táng cực tốt, ta nghĩ tổ tiên của Thiên Hoàng tử hơn phân nửa đều chôn ở chỗ này, nhưng kết quả thực khiến cho người ta thất vọng!
Mọi người đều trợn trắng mắt, nơi mập mạp này đi qua thật đúng là không còn gì thừa lại, các loại bảo bối trong Thần khuyết còn chưa tính, ngay cả mộ phần đều bị nhớ tới, quả thật có điểm khủng bố.
- Làm người không thể quá thất đức!
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Đoàn người rời sơn môn, Nguyên Thiên Văn Lạc và Khi Thiên Đại Trận đều rút ra, Long Mã có ý kiến dứt khoát cho một ngọn lửa đốt rụi nơi này.
Hắc Hoàng làm bộ làm tịch đưa ra vẻ mặt đầy đau khổ, nói:
- Phàm chuyện gì cũng nên lưu lại một con đường!
- Ngay cả cọng rễ cây cũng không chừa lại, còn lưu lại một con đường!
Long Mã nói với giọng khinh thường.
- Tạm thời lưu lại một con đường, bằng không mấy vị Tổ Vương sẽ lập tức nhảy ra!
Diệp Phàm nói, cả đám người biến mất ở chỗ sâu trong dãy núi, thắng lợi trở về.
Tại Nam Vực, Thiên Hoàng tử đứng thẳng trên chiếc chiến xa thái cổ, tóc đen rậm, dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt giống như hai viên hàn tinh, lưng đeo Thiên Đao bất tử, có khí thế dời núi lấp sông.
Hắn suất lĩnh Bát bộ thần tướng quân lâm Nam Vực, không người nào dám cản trở, nơi đại quân đi qua thập phương đều tĩnh lặng, không có một người nào dám lên tiếng, tu sĩ Nam Vực đều câm như hến.
- Thánh Hoàng tử coi như xong rồi! Cường giả Nhân tộc thần bí kia cũng như con kiến, ở trước mặt Thiên Hoàng tử vô địch cũng chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích!
Lời này vừa nói ra, toàn bộ Đông Hoang đều chấn động, lời nói bá đạo kiêu ngạo, miệt thị tận cùng, hoàn toàn xem thường không có đặt hai vị cường giả có thể giết chết Bán Thánh ở trong mắt.
Mọi người biết rằng đây là Thiên Hoàng tử xé rách da mặt cùng Thánh Hoàng tử, phải tiến hành quyết chiến không chết không ngừng, bằng không thuộc hạ của hắn không có khả năng nói như vậy.
Cùng ngày, các Phòng đấu giá lớn ở Nam Vực đột nhiên tuyên bố một tin tức, sắp bán đấu giá một vật phẩm kinh thế.
- Thần tử... Không xong rồi!
Một gã Cổ tộc bay đến một ngọn núi cao ở Nam Vực.
- Kích động gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Hoàng tử trầm giọng hỏi.
- Có người đang bán đấu giá hành cung cùng với các loại kỳ trân thần liệu của Bất Tử Thiên Hoàng.
Lập tức ánh mắt Thiên Hoàng tử liền dựng thẳng lên, thần sắc ác nghiệt tới cực điểm.
Bên cạnh, có thống lĩnh Bát bộ thần tướng lớn tiếng quát lớn:
- Làm càn! Tà thuyết mê hoặc người khác, đây là người tung tin đồn nhảm?
- Không phải tin đồn nhảm! Ta tận mắt nhìn thấy, còn có chén ngọc của Thiên Hoàng tử chuyên dùng uống Ngộ Đạo Trà cũng có trong danh sách bán đấu giá.
Tên Cổ tộc quỳ gối trên ngọn núi này nơm nớp lo sợ.
"?"
Thiên Hoàng tử rốt cục biến sắc, tóc đen trên đầu không gió mà tung bay cuồng loạn, ánh mắt giống như hai tia chớp.
- Còn nữa...
Tên Cổ tộc quỳ trên mặt đất run rẩy, không dám nói ra.
- Còn có gì?
Một vị thống lĩnh quát hỏi.
- Có người cũng đang bán đấu giá cái khố của Thần tử thường mặc trên người...
“Phốc!”
Thiên Hoàng tử nghe vậy tức giận ói ra một búng máu, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Chỗ hành cung của hắn kia bị người ta vét sạch rồi, đây là ở đối chọi gay gắt nhằm làm nhục hắn.
Nam Vực, gió nổi mây cuộn, toàn trường rung chuyển, các loại tin đồn đều nổi lên.
Thiên Hoàng tử sắp đại chiến với cường giả Nhân tộc, còn sẽ quyết chiến cùng Thánh Hoàng tử, ngày nay đã không phải là bí mật, lại càng không phải là địa phương hấp dẫn ánh mắt nhất.
Ngay ngày hôm nay, truyền ra một tin tức càng mang tính bùng nổ hơn, chấn động khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, mọi người đều cảm thấy rất khó tin.
- Các ngươi có nghe nói gì không? Có người ở Vân Phong chủ thành bán đấu giá một tòa cổ khuyết, nghe đâu là một trong những tòa hành cung của Bất Tử Thiên Hoàng, to lớn mỹ lệ, không biết là thật hay giả!
- Này tính là gì! Phòng đấu giá lớn nhất ở Thanh Hà Thành tiếp một giao dịch, một người thần bí bán ra một cái Thanh Long Bôi, là đồ cổ ở thời thái cổ, là đồ vật của vị Thần mà vạn tộc cùng sùng bái thường sử dụng!
- Theo như lời các ngươi những thứ này đều quá cổ rồi! Vừa rồi có người rao bán đấu giá, một bộ giáp trụ Thần Y, còn có... cái khố Hoàng kim, đều thuộc về Thiên Hoàng tử!
“Phốc!”
Người bên cạnh vừa nghe được liền phun ra một miệng nước trà bắn xa hai thước, làm cho bàn bên cạnh ướt sũng, hắn vội vàng xin lỗi, che dấu thất thố của mình.
- Ta nói này! Nói cũng không thể nói lung tung như vậy, có thể phát sinh chuyện không hay?
- Bản nhân có thể lấy danh nghĩa tổ phụ ta thề, tin tức này sớm đã được chứng thực vô cùng chính xác không thể nghi ngờ, hiện tại Vân Phong Thành ai mà không biết? Đã có Cổ tộc từng dùng bí thuật nghiệm chứng!
Khắp Nam Vực đều chấn động, ngày này tất cả tu sĩ đều đang bàn luận về vấn đề này, ai cũng không nghĩ tới trước khi quyết chiến lại tung ra một tin tức kinh người như vậy.
Cả đám người đều có phần phát ngốc, cảm thấy như bị lôi vào trong mê hồn trận, thật khó tin, loại chuyện này thực giống như thần thoại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sào huyệt của Thiên Hoàng tử bị người dọn sạch hay sao?
- Nội khố Hoàng kim trị giá trăm vạn cân Nguyên! Bên trong có Thiên Hoàng tử tự tay khắc đạo văn, tường đồng vách sắt, đao kiếm bất nhập, là thần khí phòng ngự hộ thể chung cực!
Mọi người đều xúc động muốn hộc máu, điều này cũng quá tổn hại đi, thuần túy là muốn làm nhục Thiên Hoàng tử mà! Đúng là gậy ông đập lưng ông!
Không lâu trước đây hậu duệ của Bát bộ thần tướng còn phóng ra lời nói, chặn đánh giết Thánh Hoàng tử cùng cường giả Nhân tộc thần bí, thế nhưng trong nháy mắt lại xảy ra chuyện như vậy. Đây thật đúng là một cái tát vang dội.
- Nói Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử là gà đất chó sành, lần này bán cả cái khố của ngươi, cho các ngươi kêu gào!
Tại một khu vực nào đó, một đám nhân sĩ vô lương đang tụ họp cùng một chỗ uống Ngộ Đạo Trà, phi thường thảnh thơi, gần như đương trường đều rơi vào cảnh ngộ đạo.
- Tra xét thấu triệt cho ta!
Trên trán Thiên Hoàng tử nổi vồng gân xanh, lúc này hắn cực kỳ phẫn nộ, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bị khuất nhục như vậy, quả thực khiến hắn sắp nghiến nát hàm răng trong miệng.
- Ta thấy ai mua những thứ bán đấu giá đó, ta diệt mười tộc của hắn!
Hắn thật sự phẫn nộ hộc máu, trong mắt hào quang dữ dằn, bắn ra chùm tia sáng như hai đạo thiên kiếm dài đến hơn mười dặm đâm thủng vòm trời, thân thể hắn dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Một hồi gió lốc thật lớn diễn ra ở Nam Vực, Thiên Hoàng tử gần như điên cuồng, hận không thể lập tức bắt lấy người trong bóng tối, trừu hồn rút xương băm nát, cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng hắn.
- Hoàng tử làm sao bây giờ?
Một gã thống lĩnh cổ tộc thần sắc khó xem hỏi.
Không hề nghi ngờ, hành cung của Bất Tử Thiên Hoàng bị người vơ vét rồi, chỉ sợ ngay cả một rễ cây một cọng cỏ cũng không chừa lại cho bọn hắn, loại tổn thất này là không thể đo lường.
- Nhất định phải truy tìm Bàn cờ đá cùng với Ngộ Đạo Trà Thụ, quyết không thể để ở trong tay bọn chúng!
Thiên Hoàng tử càng nghĩ càng muốn hộc máu, tức giận đến cả người đều run run.
Người trong bóng tối lá gan cũng quá lớn, chỗ hành cung kia chính là có mấy vị Tổ Vương thái cổ vây quanh chỗ tám ngọn núi cao thông thiên ở trung ương.
Trong cung còn có người trảm đạo thủ hộ, chỉ cần có dị động lập tức phát ra một đạo dao động thần thức liền kinh động tới các Tổ Vương, kẻ xâm nhập có chắp cánh cũng khó thoát.
Ở đương thời có ai dám to gan lớn mật như vậy, động một cái sẽ gặp phải Tổ Vương nghiền ép, Thần đến cũng không cứu được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Trừ phi có nắm giữ Đại đế trận văn, che lại chỗ hành cung đó, ngăn chặn Tổ Vương không thể cảm ứng được.”
Thiên Hoàng tử nắm chặt nắm tay, thần quang khiếp người! Tuy rằng đây là một cái lỗ hổng nhỏ, nhưng là có Tổ Vương thái cổ ở chung quanh trông chừng, mặc dù trên lý luận có thể thực hiện thì người bình thường cũng tuyệt đối sẽ không dùng tánh mạng đi mạo hiểm.