Già Thiên Chương 11 01: Đồ Thánh!

Già Thiên
Tác giả: Thần Đông
Chương 1101: Đồ Thánh!

Nhóm Dịch: Lãng Khách
Nguồn: Vipvandan






Diệp Phàm thân thể vô song, huyết khí tràn đầy. Thân là Thánh thể, nhiều lần trải qua lôi kiếp tẩy lễ, lại xông qua hỗn độn lôi vực, qua muôn ngàn thử thách, mỗi một tấc máu thịt đều ẩn chứa lực lượng khủng bố, sinh mệnh khí cơ cường thịnh đến tận cùng.

Tốc độ hắn rất nhanh, trong nháy mắt liền đuổi kịp, "Phốc" một tiếng, tay phải hạ xuống cắt rơi đầu của người kia nhấc ở trong tay, máu tươi đầm đìa.

- Cho ngươi! Sau khi hắn dừng lại, xoay người, đem cái đầu máu me ném hướng Hoắc Thản. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Hoắc Thản tức giận phun ra một ngụm trọc khí, phát ra một tiếng rống to thê lương như thú hoang, lồng ngực đều như muốn bể ra, cắn răng, cả người gân xanh nổi lên.



Ầm!

Diệp Phàm ném đầu lâu ra, xẹt qua bầu trời, rơi xuống xa xa để lại một mảnh vết máu. Đến lúc này, bốn đệ tử của Hoắc Thản đều bị giết.

- Ngươi nạp mạng đây! Hoắc Thản liều mạng, hắn thân là một vị Thánh nhân còn không giết được một kẻ trảm đạo, ra tay càng thêm dũng mãnh.

Keng!

Diệp Phàm tay cầm trường thương, sử dụng như tay, mỗi một đòn đều là trí mạng, thần mang vàng lợt hiện ra, hư không vỡ nát.

Phốc!

Hoắc Thản né tránh không kịp, đầu vai bị đâm một lỗ máu, bắn ra một đạo huyết hoa, bắn về phía trước. Một giọt máu Thánh nhân có thể tiêu diệt một vị đại năng. Thân thể Diệp Phàm cường đại tới bực này, tuy rằng không sợ nhưng cũng không muốn dính vào người.

Hắn khẽ quát một tiếng, xoay chuyển trường thương màu đen, suýt nữa đem Hoắc Thản khêu lên, vung thân thương đánh văng ra ngoài, phịch một tiếng đâm nát một tảng đá xanh lớn.

Hoắc Thản kinh giận đan xen, nhưng không có biện pháp. Không thể một chưởng đánh chết địch nhân, hắn không có một thân đạo hạnh, ở địa phương này không thể toàn bộ thi triển.

Mà đối phương thân là Thánh thể Nhân tộc, khí lực cường đại, huyết khí tràn đầy vượt quá tưởng tượng, chỉ riêng nói về thân thể không dưới hắn.

Điều này gần như có chút khó tin. Còn chưa thành Thánh, thân thể Diệp Phàm đã gần như vượt khỏi phạm trù con người, huyết khí tràn đầy khủng bố như biển.

Sát!

Hoắc Thản hét lớn một tiếng, thi triển ra các loại tán thủ, tất cả đều là diệu thuật ẩu đả của thân thể, ẩn chứa thiên địa chí lý, giơ tay nhấc chân đều giấu sát khí.

Nhưng mà khiến hắn hộc máu chính là, trong lĩnh vực ẩu đả gần người, hắn lại không bằng con kiến trong mắt hắn – Diệp Phàm công phạt đơn giản mà trực tiếp, phi thường hữu hiệu.

Ầm!

Diệp Phàm tay cầm thương, vung ra, sau ngàn lần giao kích, vụt lên lưng Hoắc Thản khiến hắn bay ngang ra hơn trăm trượng, xương sống suýt nữa gãy rời, vết máu loang lổ.

Hoắc Thản phun ra một ngụm máu bọt, gian nan từ trên mặt đất đứng dậy. Sau một đòn vừa rồi, hắn bay ra ngoài trăm trượng, cả cái xương sống long cốt như gãy rời, cả người mệt mỏi vô lực.

Hắn miệng tụng cổ kinh, khớp xương kêu "lách cách", mạnh mẽ vận chuyển thần lực chữa trị vết thương, từng cỗ huyết khí bốc hơi, bên ngoài thân lóe ra sáng bóng.

Chỉ trong nháy mắt này, hắn liền hao mất mấy trăm năm thọ nguyên. Bởi vì trong cấm địa này vận dụng bí pháp chữa thương phải trả giá quá lớn.

Trong vùng cấm thái cổ, đạo hạnh chỉ có thể gian nan khởi động một chút ít mà thôi, muốn chân chính trị liệu căn nguyên, tiêu hao tinh huyết xa không nhiều bằng cấm địa cắn nuốt.

- Thánh thể Nhân tộc, ngươi muốn cùng ta ngọc đá cùng tan sao? Mặc dù thương đến ta, cũng không sống được. Hoắc Thản thần sắc âm trầm nói.

- Ngươi chết, ta sống, không có gì để nói. Bó tay chịu chết đi! Diệp Phàm bắt đầu một đợt công kích mới, thời gian chính là mạng, không thể dây dưa ở đây.

Trường thương vàng lợt vẽ ra một vệt ô quang, dường như một con rồng đen bay lên không hóa thành một sinh mệnh thể, mũi thương sắc bén xuyên thủng mọi ngăn cản thẳng tới mi tâm Hoắc Thản.

- Sau khi bổn tọa thành Thánh chưa từng gặp phải sỉ nhục như hôm nay. Đệ tử trước sau bị giết, nếu không thể ăn tươi nuốt sống ngươi lấy lại thể diện. Con kiến, đi chết đi!

Hoắc Thản liều mạng, trong cơ thể đạo âm vang lên không ngừng, mạnh mẽ hấp thu thánh lực, vận chuyển đạo hạnh, không tiếc trả giá một bộ phận mệnh nguyên.

Nhưng mà, hiệu quả không tốt. Cấm địa Sinh Mệnh áp chế hết thảy pháp tắc và đạo ngân, cướp đoạt thọ nguyên tu sĩ. Hắn phun ra một búng máu lớn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Coong!

Trường thương trong tay Diệp Phàm gần như đâm vào mi tâm Hoắc Thản, hắn nghiêng người né qua mũi nhọn, há mồm mạnh mẽ phun ra một đạo thần quang, thiên địa sụp đổ. Diệp Phàm như một tia chớp màu vàng rút lui.

Sau lần giao kích này, Hoắc Thản thần sắc đen tối, trên mặt hiện lên một số nếp nhăn, uy lực của cấm địa Thái cổ hiện ra, ngay cả Thánh nhân đều không chịu nổi.

Đồng dạng, Diệp Phàm tuy mặc Nguyên Thiên Thần Y nhưng trên mặt cũng dần mất đi sắc bóng, trong mái tóc đen xuất hiện sợi bạc, sinh mệnh đang trôi đi.

Hai người đại chiến dữ dội, thời gian chính là sinh mệnh, đều muốn liều mạng thời khắc đỉnh nhất xử lý đối phương. Một người là Thánh nhân danh phó kỳ thực, người kia là Thánh thể Nhân tộc, thân thể huyết mạch lực đều mạnh đến tận cùng.

Hai người đều đạo hạnh không hiện, bí thuật không thể thi triển, ngẫu nhiên có thể thi triển ra một hai lần pháp lực cũng không đủ tạo thành uy hiếp đến tính mạng.

Ẩu đả gần người là chính.

Tốc độ bọn họ đều rất nhanh, từ đầu đến giờ còn không tới nửa khắc, sinh mệnh không mất đi bao nhiêu nhưng trên mặt mỗi người đều xuất hiện một ít nếp nhăn.

Sát!

Hai người quyết đấu sống mái, liều mạng ẩu đả.

Diệp Phàm đem trường thương vàng lợt sử dụng tới mức xuất thần nhập hóa, bốn lần đánh bay Hoắc Thản, hai lần đâm thủng thân thể, máu tươi be bét. Đây là máu của Thánh nhân.

Khóe miệng Hoắc Thản trào máu, thần sắc âm trầm lạnh lẽo, tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt như đao, cố gắng đánh ra ngoài vùng cấm. Một khi rời đi, tất tra tấn Diệp Phàm gấp mười lần.

- Thánh thể Nhân tộc, ngươi cầu nguyện đi. Ngàn vạn lần đừng để ta thoát khỏi nơi này, bằng không ngươi hiểu được. . . Hoắc Thản thần sắc dữ tợn, bởi vì trên người mới thêm một vết máu.

- Ngươi không có cơ hội! Trường thương trong tay Diệp Phàm nhanh như bão táp mưa sa, hóa thành một mảnh ô quang bao phủ phía trước. Đánh đến nước này rồi quyết không thể buông tha cho người này.

Diệp Phàm dùng trường thương màu đen liên tục bổ chém, đồng thời đâm tới, vừa là thương cũng là đao hoặc là côn. Các loại thủ đoạn công kích vô cùng tận.

Hoắc Thản vết thương lớp lớp, một lần nghiêm trọng nhất trái tim gần như bị đâm xuyên, máu tươi ồ ra.

- Triệu hoán thủy tổ, ban cho đạo ấn!

Hoắc Thản kêu to, thân là Thánh nhân lại bị Diệp Phàm uy hiếp tới sinh mạng, với hắn mà nói là một loại sỉ nhục, liều mạng đánh trả.

Ở mi tâm hắn đan ra từng đợt đạo ngân, miễn cưỡng thúc giục bí pháp, muốn tế ra một kích cường thế.

Ầm!

Trong cơ thể hắn huyết khí sôi trào, hóa thành từng đợt ma văn hiện ra bên ngoài thân, cả người lỗ chân lông chảy máu, ngưng tụ thiên địa đại thế, tản mát ra từng đợt thánh uy.

Coong. . . Coong. . .

Tay không đơn đỡ trường thương ám kim, lực đạo lớn kinh người, rốt cục có uy nghiêm chỉ Thánh nhân mới có, nhưng thân thể hắn lại đang lão hóa rất nhanh.

Cường đại như Diệp Phàm hổ khẩu đều rách nát, giáp trụ thạch y toàn thân vỡ vụn từng tấc rơi xuống đất, chân thân dừng trong cấm địa Thái cổ, bị năm tháng xâm nhập.

- Ta là Thánh nhân, ta xem ngươi lấy gì cùng ta đấu! Hoắc Thản kêu âm trầm, tiến sát từng bước, thế công càng thêm linh hoạt sắc bén.

Đáng tiếc, bí thuật vẫn không thể thi triển ra, chỉ khiến thân thể hắn phát ra thánh huy, máu thịt cường đại gấp mấy lần mà thôi.

- Ngươi có thể kiên trì được bao lâu? Diệp Phàm nhìn cơ thể xuất hiện nếp nhăn của hắn, lạnh giọng nói.

- Nếu ta không được, ngươi cũng không ngăn được lực lượng của Hoang, tất sẽ tổn hại ở đây, trở thành một nhúm đất vàng. Hoắc Thản ác nghiệt nói, không tin Diệp Phàm thật sự sẽ cùng hắn ngọc đá cùng tan.

Lại một lần giao kích, Hoắc Thản rốt cục không thể liên tục thúc giục huyết khí, cả người ảm đạm, nếp nhăn sâu thêm, thân thể lảo đảo. Khai chiến tới bây giờ, hắn tối thiểu tổn thất hơn một ngàn năm thọ nguyên.

Xa xa, tử quang chợt lóe, Hoắc Thản ngạc nhiên vui mừng, bỏ qua Diệp Phàm nhanh chóng vọt tới.

Trên mặt đất có một gốc sen vàng tía có chừng hai vạn năm dược linh, toàn thân tử quang chói mắt, cao chừng hai thước, hương thơm ập vào mũi. Hoắc Thản chộp lấy, há mồm nuốt mạnh. Hiện tại tinh khí tổn hao nghiêm trọng, trên mặt đất thi thoảng có thể thấy được cổ dược hiếm có thế gian, là vật tuyệt hảo bổ sung tiềm năng sinh mệnh.

Diệp Phàm cũng không ngăn cản, rất trấn định lấy ra một bình ngọc, "ực" một tiếng dốc vào trong miệng. Đây là thần dịch lấy ra từ ao thành tiên, có thần hiệu bổ sung tinh khí sinh mệnh.

- Ngươi. . .

Hoắc Thản kinh hãi, thấy thế lập tức đánh tới, cướp đoạt bình ngọc. Tiếp tục như vậy tuyệt đối có thể tiêu hao chết hắn.

Diệp Phàm thu hồi bình ngọc, tiếp tục đại chiến, long tinh hổ mãnh, một thân huyết khí sôi trào mà ra, thế công càng ngày càng mãnh liệt.

Phốc!

Hoắc Thản nảy sinh ác độc, lại dùng thân thể chịu đựng một thương Diệp Phàm công kích, mặc cho xuyên qua ngực bụng, há mồm phun ra một ngụm máu hướng Diệp Phàm. Diệp Phàm dùng sức chấn động, trường thương vàng lợt từ ngực bụng Hoắc Thản đâm qua, xông ra ngoài, vẫn chưa rơi vào trong tay địch nhân.

Rồi sau đó hắn lui ra ngoài, tuy rằng mất trường thương vàng lợt nhưng hắn vẫn vẻ mặt bình tĩnh, không hề có ý sợ hãi, một đôi nắm tay phát sáng lóng lánh, mơ hồ có sấm rền chớp giật. Đó là máu đang sôi trào.

Sát!

Hai người xông vào một chỗ, liều mạng với nhau, thân thể đối kháng, triển khai ẩu đả sống mái cuối cùng.

Cả ngàn lần giao kich, một bóng vàng và một bóng tím giằng co cùng một chỗ, không ngừng có máu tươi bắn ra. Diệp Phàm với thân trảm đạo ẩu đả Cổ Vương cấp Thánh, nếu truyền ra nhất định chấn kinh thiên hạ.

Chớp mắt tiến vào Cấm địa Sinh Mệnh đã nửa khắc, Diệp Phàm rốt cục lộ ra một vẻ lo âu, không thể dây dưa thêm, không có thời gian giằng co.

Từ giờ khắc này trở đi, thế công của hắn càng thêm linh hoạt, tóc đen rối tung, nắm tay màu vàng đánh tới tiếng sấm nổ vang, như là từng tia chớp đan vào, đánh lên người Hoắc Thản máu tươi vọt ra, khớp xương kêu lên không ngừng.

- A. . .

Hoắc Thản kêu to, một cánh tay bị vặn, gần người ẩu đả so ra kém Diệp Phàm có Đấu Chiến Thánh Pháp diễn biến ra đủ loại tán thủ, ở vào tình thế bất lợi, xương tay gãy rời.

Sát!

Diệp Phàm khẽ quát một tiếng, chưởng chỉ đánh ra trăm ngàn lần, rồi sau đó dùng sức giật một cái. Cánh tay trái Hoắc Thản rời ra, máu tươi ồ ồ phun ra, xương trắng ởn.

- A. . .

Hoắc Thản kêu to, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Rõ ràng thành Thánh rồi lại bị một kẻ trảm đạo vặn gãy một cánh tay, gặp thương nặng bậc này.

Diệp Phàm nhanh chóng rút lui, né khỏi máu tươi đầm đìa đánh vào, hắn đem một tay Thánh nhân bẻ gãy xuống, dùng sức ném xuống đất, nhuộm đỏ mặt cỏ.

Hoắc Thản như thú hoang bị thương, con ngươi màu đỏ, tuy rằng mất một tay nhưng cũng nguy hiểm tới cực hạn, hóa thành một vệt màu tím vồ tới Diệp Phàm.

Một trận chiến sống mái lại nổ ra.

Diệp Phàm cố trấn định né mũi nhọn, công vào chỗ suy yếu, thân như giao long nhảy vọt lên, lúc lại như đại bàng tung cánh, lúc thì như chân long ra biển, vung hai nắm tay phong lôi mãnh liệt, sấm rền chớp giật, lực lượng thuần thân thể ở cấm địa Thái cổ phát huy ra đến mức độ này coi như nghịch thiên rồi.

Ầm!

Diệp Phàm một kích Lục Đạo Luân Hồi Quyền, không có kim quang bắn tóe nhưng lại có vô địch quyền ý ẩn giấu bên trong, đánh lên xương ngực Hoắc Thản phát ra một tiếng xương nứt, cả lồng ngực lõm vào, khiến hắn phun ra một búng máu lớn.

Đại thế đã mất, Hoắc Thản xong rồi, nguy kịch, khó thể xoay chuyển bại cục, không đủ sức xoay chuyển trời đất.

- Ta là Cổ Thánh, ngươi muốn Đồ Thánh danh chấn thiên hạ, không có khả năng, ta sẽ không cho ngươi như nguyện, ít nhất cũng phải kéo ngươi chết cùng. Hoắc Thản rống giận.

Hắn có thể tưởng tượng, một khi Diệp Phàm giết hắn, sẽ gây ra gợn sóng lớn như thế nào, tất sẽ nổi danh sử sách tu luyện. Mà hắn sẽ trở thành kẻ bại, làm nổi bật chiến tích của Diệp Phàm, cũng bị ghi vào sử sách, trở thành kẻ làm nền đáng buồn.

Một người danh chấn cổ kim, một người sẽ trở thành đá kê chân, làm ví dụ phản diện, chỉ mới nghĩ tới khiến cho hắn huyết khí không ổn, thân thể muốn nổ tung.

Xích!

Mi tâm hắn chợt lóe hào quang, đúng là muốn mạnh mẽ vận dụng thần thức lực cường đại, một người tí hon màu tím xông ra khỏi trán.

- A. . .

Hoắc Thản kêu một tiếng thảm thiết, nguyên thần vừa ra liền xuất hiện những vết rách, người tí hon màu tím kêu thê lương, nhưng vẫn bay về phía Diệp Phàm. Đây có lẽ là thủ đoạn duy nhất hắn có thể tổn thương Diệp Phàm.

Diệp Phàm rất dứt khoát, từ sau lưng rút ra một cây côn gỗ giống như kiếm giống như giản, phong cách cổ xưa tự nhiên, hai tay cầm bổ thẳng nguyên thần hắn.

Phốc!

Người tí hon màu tím không thể né tránh, đương trường bị đánh tan 1/3, phát ra một tiếng kêu to bi thảm, cả người nổ tung, trở về xương cốt.

Diệp Phàm há bỏ qua cơ hội như vậy, tay cầm Đả Thần Tiên, một bước mười mấy trượng tới gần, "Phốc" một tiếng vụt lên xương trán, khiến đầu hắn gần như nát ra, xuất hiện một đám vết rạn.

Không thể không nói, thân thể Thánh nhân thật sự rất chắc chắn, nếu là người thường sớm trở thành tro bụi.

Hoắc Thản bị thương nặng, thân thể lảo đảo cực nhanh lui ra sau, nhưng Lục Đạo Luân Hồi Quyền của Diệp Phàm lại tới, đánh bay ra ngoài trăm trượng, trước khi hắn rơi xuống đất lại bị đuổi kịp.

Phốc!

Diệp Phàm bắt lấy cánh tay phải còn lại của hắn, dùng sức vặn một cái." Rắc" một tiếng, xương cốt gãy rời, máu tươi trào ra. Hoắc Thản hoàn toàn mất khả năng xoay chuyển chiến cuộc, cánh tay phải cũng bị giật xuống.

Đồ Thánh – sắp xảy ra, ai cũng không thể ngăn cản.

Diệp Phàm ném cánh tay máu chảy đầm đìa kia xuống, chân phải giơ lên cao sau đó dùng sức đá ra ngoài.

Phốc!

Hoắc Thản kêu thảm thiết, xương cột sống gãy rời, nửa thân trên gần như nát, máu thịt bay tung tóe. Hắn văng ra mấy trăm trượng, khó thể nhúc nhích một chút.

Lực lượng của Hoang mãnh liệt, hắn máu thịt khô bại, rốt cục khó thể đối kháng, khó thể giãy giụa.

Diệp Phàm nhặt trường kim vàng lợt, phốc một tiếng đâm xuyên thân thể, khêu hắn lên, tay trái cầm Đả Thần Tiên đánh về phía trán hắn.

Ầm!

Mưa máu bay tán loạn, nguyên thần Hoắc Thản bị chấn ra, lập tức bị tước hơn phân nửa, người tí hon màu tím ở trong cấm địa Thái cổ mất thân thể che chở gần như lập tức khô cạn, chết đi.

- Đồ Thánh ngay tại hôm nay. Diệp Phàm lạnh giọng nói.

Địa phương này không thể ở lâu, hắn khêu Hoắc Thản bay nhanh phóng ra ngoài vùng cấm. Trong quá trình này phá hủy sinh cơ thân thể, ma diệt nguyên thần, sợ hắn cắn ngược.

Sau đó không lâu, bên bờ vùng cấm đã trong tầm mắt. Diệp Phàm ngừng lại, trường thương tay phải chấn động, thân thể Hoắc Thản đương trường xuất hiện vết rách rậm rạp.

Mà nguyên thần hắn – người tí hon màu tím cũng gần như ma diệt dưới Đả Thần Tiên, chỉ còn lại một vệt sáng mỏng manh.

Hoắc Thản cười thảm, một đời đạo hạnh bị hủy hết, cho dù thoát vây hắn cũng xong rồi. Nguyên thần trân quý nhất lại sắp bị ma diệt, ngày nay chỉ còn lại lớn bằng hạt đậu.

- Thánh thể Nhân tộc, ngươi cho rằng có thể Đồ Thánh sao? Cùng ta đi chết đi! Vào giờ khắc này hắn hoàn toàn buông ra, dù sao cũng sắp chết, còn có gì đáng sợ.

Nguyên thần hắn một lần nữa dung nhập vào thân thể, toàn bộ thân thể đều đang phát sáng, đúng là muốn giải thể dùng thân thể máu thịt Thánh nhân thiêu đốt, hao mòn chết Diệp Phàm.

Lúc này, Diệp Phàm chỉ có mấy động tác. Ném trường thương vàng lợt, đem Đả Thần Tiên ném ra cấm địa Thái cổ, không tiếc xé rách thân thể lấy ra Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí cũng ném ra ngoài vùng cấm.

Rồi sau đó, hắn không còn gì cố kỵ, đánh tới Hoắc Thản, cả người máu màu vàng chảy xuôi, nắm tay phát ra hào quang chói mắt.

Ầm!

Một quyền hắn đánh rách thân thể Hoắc Thản, mặc cho thánh huyết tưới lên người, thân thể hắn bởi vậy cũng bị thương đáng sợ, nhưng lại không thèm quan tâm.

- Vô dụng. Hôm nay ngươi theo ta cùng chết đi, cùng ta hóa thành tro tàn. Hoắc Thản điên cuồng cười lớn, nguyên thần chi hỏa sắp tắt, hắn muốn kéo Diệp Phàm cùng chết.

Sát!

Diệp Phàm rống to, một rống núi sông chấn động, khắp người đều là máu, những quyền liên tiếp chém ra, đem Hoắc Thản đánh tới giải thể, tia chớp màu vàng đan xen ở nắm tay.

Đây là một loại lực lượng điên cuồng bá đạo, một vị Thánh nhân sống sờ sờ bị đánh rã rời, khắp nơi đều là máu thịt, khắp nơi đều là mảnh xương trắng dính tia máu.

- Vậy thì lại như thế nào? Ngươi không thay đổi được kết cục, ta kéo ngươi cùng chết. Tất cả máu thịt đều mấp máy, tản ra lực lượng đáng sợ, hừng hực thiêu đốt bao phủ Diệp Phàm.

Diệp Phàm lạnh lùng. Đồ Thánh ngay tại trước mắt, mặc dù nguy hiểm tới người, tới giờ khắc này hắn vẫn vô cùng trấn định, chỉ hộc ra hai chữ:- Đáng buồn.

- Ta là đáng buồn, nhưng ngươi cũng không tốt đến đâu. Đây là thánh hỏa tính mạng giao tu, dù ngươi chạy ra cấm địa Thái cổ cũng sẽ thiêu hủy hình và thần cả ngươi, cùng đi chết đi! Hoắc Thản điên cuồng kêu to.

- Thật là đáng buồn. Tới lúc này ngươi còn không rõ, ngươi đi chết đi! Diệp Phàm đánh ra một quyền, điện mang màu vàng đan xen, khiến tất cả máu thịt thiêu đốt càng kịch liệt, vọt ra bốn phương tám hướng.

Giờ phút này Diệp Phàm tóc bạc như tuyết, dung nhan già nua, sừng sững trong cấm địa Thái cổ mặc cho năm tháng ăn mòn, mặc cho thánh hỏa quấn thân. Hắn một mình đứng trên trần thế, thần sắc tường hòa bình tĩnh, thân thể chậm rãi nhạt đi.

- Ngươi. . . Chuyện gì xảy ra? Hoắc Thản rốt cục phát hiện dị thường, kinh giận đan xen, kêu lớn.

- Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tương đương chân thân, mà chân thân ta sao lại cùng người vào tuyệt địa. . . Bóng dáng Diệp Phàm nhạt dần, thần sắc lạnh nhạt, vô cùng tường hòa.

- Kia là. . . Hoắc Thản phẫn nộ rống to, nhìn ra xa.

Ngoài cấm địa Thái cổ, một Diệp Phàm khác bình tĩnh mà đứng, lẳng lặng nhìn hết thảy, thu hồi Đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí, Đả Thần Tiên, trường thương vàng lợt, một thân áo tím phần phật, đứng trong trần thế, tóc đen xõa tung, con ngươi sâu thẳm, lẳng lặng nhìn vào.

- A. . . Ta không cam lòng! Hoắc Thản kêu to, hận muốn phát điên, lại không đủ sức xoay chuyển trời đất.

Nguồn: tunghoanh.com/gia-thien/chuong-1101-2KUaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận