Già Thiên
Tác giả: Thần Đông
-----oo0oo-----
Chương 507: Đỉnh họa
Nhóm Dịch: Lãng Khách
Sưu Tầm By Kyosaike --- 4vn.eu
Đả Tự: Thụy An An ---
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau. Trước đây không sao nhưng hiện tại thật sự không thể trêu chọc.
- Đây là địa vực Khương gia, mấy tên người hầu các ngươi muốn ngăn cản sao?! Có phải nếu một ngày Thần Vương gia gia trở về, các ngươi cũng không cho vào nhà?!
Tiểu Đình Đình giận dữ quát hỏi.
- Cái này...
- Tránh ra!
Tiểu Đình Đình bay về phía trước.
Mấy người Diệp Phàm gật đầu, cũng đều bay theo vào trong đảo. Những người kia không ai dám ngăn cản.
Dọc đường đi, bọn họ chưa hề dừng lại, lập tức đi vào trung tâm cổ đảo. Nơi này có mấy ngọn núi lớn, trên đó là những cổ đằng cứng cáp, linh tuyền chảy róc rách, mây mù lượn lờ, cảnh sắc rất tráng lệ.
- Khương Dật Thần, ngươi đi ra cho ta!
Khương Hoài Nhân hét lớn.
Thần đảo trống vắng, không có ai đáp lại, chỉ có một đám linh cầm bị kinh động bay lên trời cao.
- Ngươi nếu không đi ra ta sẽ trấn áp tất cả những ngọn núi này, bát ngươi đi ra!
Lời này vừa ra lập tức có mấy lão già bay lên, trong đó một người lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi nào dám gây ồn ào, không để ý tộc quy, muốn bị trách phạt sao?
Mấy lão già này đều là cường giả Hóa Long Bí Cảnh, cũng không phải trực hệ Khương gia, chỉ là những người phụ trách bảo hộ Khương Dật Thần mà thôi.
Đình Đình tiến lên nói:
- Mấy vị lão ba, ta muốn mời đường huynh đi ra, có chuyện quan trọng cần gặp hắn.
Mấy người này tuy có chút thân phận nhưng thấy Đình Đình tới đây thì cũng không thể làm gì cả, không dám ngăn cản tiểu Công chúa.
- Thiếu chủ hắn đang bế quan, thật sự không tiện đi ra!
Một người nói bừa.
- Hắn không ra được thì chúng ta tự mình đi gặp hắn!
Liễu Khấu nói.
- Nói nhiều làm gì, phong sơn, trực tiếp luyện hóa hắn!
Lý Hắc Thủy hô lên.
Đây đương nhiên chỉ là lời nói độc bức Khương Dật Thần đi ra mà thôi. Dù sao mấy người này đều là hậu nhân của những đại cường đạo, ác danh vang xa, người bình thường đều tin tưởng bọn hắn dám làm thật.
-Hừ!
Xa xa truyền tới một tiếng hừ lạnh. Từ trong một tòa kiến trúc cổ kính, một nam nhân trẻ tuổi với thần sắc lạnh lùng xuất hiện nói:
- Thật sự là can đảm, dám chạy tới Khương gia ta dương oai sao?! Với những kẻ không biết trời cao đất dày này, đánh Thiên Âm Chung, tập trung cao thủ bát bọn chúng lại, lôi ra ngoài chém cho ta!
Khương Dật Thần mặc một bộ thanh y, hai tay chắp sau lưng, đứng trên đỉnh núi, vô cùng ngạo mạn, quét nhìn mọi người, khóe miệng hiện lên một tia âm lãnh.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là độc, chi với lý do vậy đã muốn chém giết chúng ta! Loại chuyên này mà cùng làm được, đúng là còn tệ hơn so với tưởng tượng!
Liễu Khấu cán răng nói.
Bọn họ không hề e ngại, thân là con cháu mười ba đại cường đạo, ngay cả thật sự gây ra đại họa, muốn giết bọn họ cũng phải cố kỵ những đại cường đạo kia, càng không nói bọn họ không có tội lớn.
Mấy lão nhân này cùng thật sự muốn đánh Thiên Âm Chung, triệu tập cao thủ Khương tộc chém giết mấy người.
- Khương Hoài Nhân quát lớn:
- Các ngươi muốn tạo phản sao? Không thấy tiểu Công chúa đang ở đây sao?! Là nàng mang chúng ta tới đây, các ngươi muốn giết ai? Chán sống hết rồi sao?
Mấy lão già kia tuy giận dữ nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Các ngươi bát giữ tiểu Công chúa Khương tộc ta, lập tức đánh Thiên Âm Chung, tập trung cứu tiểu Công chúa, giết hết bọn họ cho ta!
Khương Dật Thần cười lạnh, sau đó thấp giọng nói:
- Trên địa bàn Khương gia ta mà dám gây chuyện, các ngươi chết chắc rồi!
Nói xong, hắn cười tàn độc, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng nhìn thẳng Diệp Phàm, lộ ra thần sắc vô cùng cừu hận. Hắn tất nhiên không quên chuyện cũ.
- *&/'%$, tiểu tử này cùng quá âm độc! Ở trong địa bàn hắn, không nói tinh lý, thật minh giết chúng ta sao?!
Liễu Khẩu cảm giác đại sự không ổn, muốn tiên hạ thủ vi cường.
Diệp Phàm lập tức tươi cười, vô vô vai Khương Hoài Nhân nói:
- Cứ để hắn đánh Thiên Âm Chung đi, đừng quên thân phận ngươi là gì!? Cùng là con cháu Khương gia, hậu nhân của Thần Vương. Ngươi là ca ca của hắn, đi lên tát hắn vài cái cũng không sao cả, người ta tới đây cũng chỉ biết nhìn mà thôi!
- *&/'%$, ta thiếu chút nữa quên mất! Lão tổ tông Khương gia kia ngày nào cùng đến thuyết phục, muốn gia gia ta trở lại gia tộc cơ mà, còn cấp cho ta một khối Thần Mộc Lệnh nữa chứ!
Khương Hoài Nhân bừng tinh, lấy ra Thần Mộc Lệnh. Đây chính là thứ hắn dùng để tiến vào Khương gia, không ai dám ngăn cản.
- Các ngươi đánh Thiên Âm Chung đi, gọi nhiều cao thủ tới đây, nhìn ta tát vỡ mặt hắn!
Khương Hoài Nhân nói.
Mấy tên kia nhìn thấy Thần Mộc Lệnh lập tức biến sắc. Ngay cả Khương Dật Thần cùng đột nhiên biến sắc, vô cùng khó coi.
- Tiểu tử, đưa Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây!
Ngô Trung Thiên cười lạnh nói.
- Hừ, các ngươi thật can đảm! Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh là vật của Đình Đình, nàng lại là một thành viên Khương gia, tự nhiên nó là thánh vật Khương gia. Các ngươi là gì mà đòi lại?
Khương Dật Thần cười lạnh.
- Loại lời này mà ngươi cũng nói ra được!
Khương Hoài Nhân lập tức trở mặt.
Hai mắt Diệp Phàm cùng trở nên lạnh lẽo xuống. Ngày xưa hắn giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cho Tiểu Đình Đình thì đã từng nói rõ với thiên hạ là tạm thời cho mượn, ngày khác sẽ lấy trở về.
Hiện tại, Khương Dật Thần lại nói như vậy, muốn coi là của riêng mà không định trả lại, lời nói còn đầy vẻ chính nghĩa, xưng đó là thánh vật Khương gia.
- Chưa thấy tên nào không biết xấu hổ như ngươi!
Đại hắc cẩu nhe răng, suýt nữa đã lao lên.
- Dật Thần ca ca, ngươi mượn Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của ta lâu rồi, nên trả lại đi!
Đình Đình đi lên, thanh âm giòn tan vang vọng.
Thần sắc Khương Dật Thần lạnh lùng nói:
- Đình Đình, ngươi nên biết rằng lòng người hiểm ác! Đây chính là thánh vật Khương tộc, ta giờ mà đưa cho ngươi chỉ sỡ sẽ bị đám tiện nhân này đoạt đi mất!
- Tiểu tử ngươi chán sống thật rồi, lời nói vô si như vậy cùng thốt ra được?! Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của Khương gia từ bao giờ?! Chi bằng ngươi cũng muốn chiếm đoạt thánh vật, còn chưa đủ tư cách đâu!
Lý Hắc Thủy nói.
Diệp Phàm khoát tay nói:
- Hiện tại, nói những lời này cùng vô dụng, hắn cứ khăng khăng đó là thánh vật Khương gia, không lấy ra đâu! Nhìn ngươi vậy, Khương Hoài Nhân!
Khương Hoài Nhân nghe vậy lập tức hiểu ý, cười lớn nói:
- Được, Khương Dật Thần, ta tuy có một tên đệ đệ trơ trẽn như ngươi nhưng hôm nay không thể không nhận!
Rồi sau đó hắn xoay người lại nói:
- Các ngươi hỗ trợ, vây hắn cho ta bát lại. Biểu ca ta phải chấp hành gia pháp, mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận!
Xoát!
Diệp Phàm, Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên lập tức vây quanh bốn phía, ai cùng hiện ra vẻ cười lạnh.
- Các ngươi muốn làm gì?
Khương Dật Thần biến sắc.
- Ta là ca ca ngươi, phải chấp hành gia pháp, hung hăng tát ngươi!
Khương Hoài Nhân không hề hảo ý, cười lạnh.
- Ngươi dám!
Khương Dật Thần giận dữ.
- Ta sao không dám! Hôm nay bọn họ đều là ngoại nhân, không thể động vỗ trong Khương gia nhưng ta lại có tư cách này!
Khương Hoài Nhân cười lạnh:
- Kêu tiếng ca ca đi, sau đó chuẩn bị mà bị giáo huấn!
- Ngươi... Muốn chết!?
Vè mặt Khương Dật Thần âm trầm.
Xoát!
Mấy người Diệp Phàm lúc này đã cố định hư không.
Ba!
Khương Hoài Nhân cầm Thần Mộc Lệnh, lao lên như quỷ mị, một tát đánh lên mặt Khương Dật Thần.
- Mau, đánh Thiên Âm Chung!
Khương Dật Thần thấy thân thể bị trói buộc trong không trung lập tức cuống quýt hô lên.
- Ta thân là huynh trưởng của ngươi, ngươi dám đại nghịch bất đạo, lại còn muốn giết ta! Ta hôm nay phải nhổ hết răng ngươi!
Khương Hoài Nhân cho thêm hắn một tội danh rồi vung tay lên.
Bốp!
Lại một tiếng giòn tan vang lên.
- Nhanh nhanh lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây, bằng không hôm nay ta đánh nát miệng ngươi!
- Các ngươi thật to gan, dám tới Khương tộc ta hành hung!
Khương Dật Thần ngôn lộ hung quang, lớn tiếng quát.
Bốp!
Khương Hoài Nhân cũng không phải là thiên nhân gì, liên tiếp tát lên mặt hắn, khiến hai má tuấn tú, trắng nòn của hắn hằn lên nãm dấu tay.
- Dám nói chuyện với ca ca ngươi như vậy sao?! Từ khi gặp ta, ngươi còn chưa kêu được tiếng nào dễ nghe đâu đó! Chẳng lẽ thật muốn giết ta sao?!
Khương Hoài Nhân vừa nói vừa tát thêm một cái:
- Lá gan của ta lớn sao? Làm sao bằng ngươi được, ngay cả thánh vật chuyên chúc của Đại đế mà cùng dám chiếm đoạt! Có phải ngươi còn không biết minh họ gì phải không?! Đó là thứ mà ngươi có thể động vào hay sao?!
- Loại tạp chủng bị Khương gia ta đuổi cổ khỏi nhà mà giờ dám ra tay với ta sao?! Ngươi chờ coi, lát nữa sẽ có người rút gán đoạn cốt ngươi!
Khương Dật Thần vô cùng ác độc, sắc mặt xanh mét. Đây là trọng địa Khương gia, ở trên hòn đảo của chính mình chưa từng phát sinh chuyện thế này! Làm sao có ai dám làm thế với hắn?!
Bốp!
Khương Hoài Nhân đáp lại hắn bằng một cái tát nữa, rồi nói:
- Không gọi đường huynh sao?! Thật đúng là đại nghịch bất đạo, dù ta thịt ngươi cũng không có vấn đề gì cả!
Đang!
Cách đó không xa, mấy lão nhân kia rốt cục đánh lên Thiên Âm Chung. Phàm ra cao thủ trong địa vực này nếu nghe thấy sẽ phải lập tức tới đây. Đây chính là tiếng chuông báo động khi có biến cố phát sinh.
- Các ngươi đúng là vẫn dám đánh Thiên Âm Chung...
Khương Hoài Nhân lập tức tươi cười, tiếp tục dùng Thần Mộc Lệnh đánh lên Khương Dật Thần.
Bốp bốp---
Khương Hoài Nhân xuất thủ khá độc ác. Mấy cái liên tiếp này lập tức khiến miệng Khương Dật Thần như nát bấy, gãy cả xương cằm, đầu như gục xuống.
- Không biết sống chết! Giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra đây cho ta!
- Ngươi, được... Ngươi chờ đó!
Khương Dật Thần vẫn mạnh miệng như cũ nhưng âm thanh méo mó, không thành ưòn tiếng.
Cách đó không xa mấy lão già kia vô cùng xấu hổ, muốn tiến lên ngăn cản nhưng Thần Mộc Lệnh vẫn còn đó, không dám làm gì. Bọn họ tất nhiên đã nghe nói tới chuyện Khương Nghĩa trở về.
Đó chính là một vị độc nhân, cùng mười hai vị đại cường đạo khác đồng khí liên chi, chọc một người là chọc cả mười ba, còn có Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ, lại có nhân vật “lão bất tử” khủng bố kia, hoàn toàn dám khiêu chiến với Thánh địa.
- Ngươi muốn chết ư? Nếu không giao Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh ra thì hôm nay ta đánh chết ngươi!
Khương Hoài Nhân sinh ra độc ác, ánh mắt trở nên lăng lệ.
Bốp!
- Ta nói ngươi này tên Khương xấu xa, nhìn ngươi đánh như vậy thật sướng, không bằng để ta xuống tay thêm cho, như thế nào?
Liễu Khấu bên cạnh cũng nói.
Đại hắc cẩu lập tức lao lên, khoe ngay cái quần cộc bằng da hổ mới tinh của mình, huy động hai bộ móng vuốt to như hai cái miệng bát nói:
- Hay là để bổn hoàng tát cho vài cái, ta nguyên ý đánh tên bại hoại này, dám học theo bổn hoàng đi cướp thánh vật!
Nó không cẩn thận nói ra cái xấu của mình! Nó vốn nhớ mài không quên Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, luôn tìm cách thu vào trong tay mình.
- Các ngươi đừng có mơ, đây là thánh vật Khương tộc ta, bỏ hy vọng đi!
Khương Dật Thần xương cốt cũng rất chắc chán, bị đánh cho miệng mũi dập
máu mà vẫn còn muốn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn tin tưởng Khương Hoài Nhân không dám giết hắn. Không chi nói là một ít thương thế ngoài tay, dù là chặt tay, chặt chán, Khương tộc đều có linh dược để chữa trị.
Hắn chỉ cần kiên ưì, chờ đợi cao thủ Khương tộc tới là có thể tiêu diệt được những người này rồi. Bởi vậy hắn sinh độc ác, dù thế nào cũng không chịu giao ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
- Ngươi cùng coi như cứng rán, còn muốn cán răng sao?! Ta đánh vãng hết răng ngươi xem ngươi nghiến thế nào?!
Khương Hoài Nhân lại tát thêm một cái.
Phốc!
Khương Dật Thần phun ra mấy cái răng, khuôn mặt vặn vẹo, đau đớn khiến hắn không kim được phải kêu rên nhưng không hề cầu xin được tha.
- Lớn mật!
Một tiếng rống giận dữ từ giữa bầu trời truyền tới.
- Thật sự là ăn gan hùm mật gấu, dám diễu vỗ dương oai trong Khương gia ta! Ngươi dù là Thiên Vương lão tử hôm nay cùng hóa thành ưo cho ta!
Một người trung niên đáp xuống, tóc đen dày, thả dài tới tận đầu gối.
Ánh mắt hắn sắc như dao, dường như có thể chém hồn đoạt phách, vô cùng sắc bén.
- Bát thúc, mau giúp ta giết hết bọn họ!
Khương Dật Thần hét lớn, đồng thời phun ra mấy cái răng.
Sau khi Thiên Âm Chung vang lên, nháy mắt đã có bảy tám mươi người đi tới, cầm đầu chính là người trung niên với mái tóc đen dài tới gối này, thần sắc hết sức lạnh lùng.
Dù sao đây không phải là đại chung trọng địa của Khương gia, không thể kinh động tất cả mọi người, chi quấy nhiễu những thần đảo xung quanh, thu hút bọn họ lại đây.
Những người này cùng giống Khương Dật Thần, đều có huyết thống trực hệ, có quan hệ rất gần gùi với hắn.
- Bát thúc!
Đình Đình cùng kêu lên.
-o0o-