Chương 775: Kinh Thần thái cổ
Nguồn: vipvandan
Sưu tầm và đả tự: tunghoanh.com
Trong Thần thổ, cổ điện nguy nga, đại cung thành phiến.
Một đám chiến sĩ man tộc phá được lần lượt từng toà đại diện, bên trong phần lớn tràn ngập sương mù tiên khí, nơi nơi đều là bảo bối.
Lại một toà đại điện cỏ xưa bị phá ra, sau khi xông vào, ập vào mắt là bảo quang xông thiên, từng viên thần châu lơ lửng, khắc rõ đạo ngân, sáng chói như tinh tú. Nếu tu luyện ở nơi này có thế gia tốc lên gấp đôi. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Đám chiến sĩ Man tộc cả kinh kêu lên, bọn họ chưa từng nhìn thấy những trân bảo này,bình thường làm bạn với dị cầm, chém giết hung thú, sinh hoạt ở những nơi rừng rậm hoang dã, chỉ một đại bổng răng sói cũng đủ làm bạn.
Khi công phá một toà đại cung khác, thần hoa hướng tiêu, đó là một đống Thần nguyên, sáng chói khiến người ta không mở được mắt, có khối lớn bằng nắm tay, có khối bằng đầu người, đủ loại hình dạng, như những vầng mặt trời lơ lửng, đẹp mắt ,à động lòng người.
Vương gia thông trị Bắc Nguyên mười mấy vạn năm, từ viễn cổ tới nay cũng không biết đã tích luỹ được bao nhiêu bảo vật, khiến người ta vô cúng kinh tâm động phách.
Trong thần thổ, lực lượng đối kháng rất ít, huyết nhiễm núi sông, hài cốt vương vãi khắp nơi, thiết kỵ ầm ầm, đạp lên thi thể mà qua.
Đây là kết cục diệt tộc, hết thảy huy hoàng đã không còn quan trọng nữa. Sau một hồi thịnh thế phồn hoa là bi thương vô tạn, dùng máu ghi lại lịch sử, chỉ còn lại sự thê lương.
Lập tức, một toà cung điện bị đẩy của ra, đó là một nơi chứa cổ binh, xếp thành phiến,rất nhiều âm thanh kiếm binh, đao binh vang vọng, quang mang công thiên, như muốn bay đi.
Đây là một toà binh khố, mỗi kiện đều đã sớm thông linh, tuỳ tiện bán ra kiện nào đều vô cúng quý giá.
Có thể thu đuwocj một toà binh khố thế này có ý nghĩa cực lớn đối với Man tộc, là thứ bọn họ rất cần lúc náy, ánh mắt ai cúng sáng bừng lên.
Sau khi có thêm một toà cung điện lớn bị phá, dược hương thơm phức từ bên trong tràn ra khiến những tu sĩ đang mệt mỏi tinh thần cũng cảm thấy sảng khoái. Nơi này tràn ngập đủ laọi màu sắc, có đủ loại bình ngọc và rất nhiều đan lô. Mùi hương lượn lờ thấm vào ruột gan, không biết có bao nhiêu là bảo đan.
…
Vương gia tích luỹ rất dày, có cả ngàn toà cổ điện, tất cả nối liền một mảnh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đây là gia tài tích cóp mười mấy vạn năm, các loại bảo vật nhiều không kể xiết, đủ loại kỳ trân chỉ nghe mà chưa từng thấy, lấp lánh quang hoa khiến người ta hoa đầu choáng váng, như lạc vào cõi không thực.
Nguyên ở nơi này xếp thành núi, có những cổ dược kinh thế mấy vạn năm, có Thánh binh không trọn vẹn, có Cổ kính bất hủ thâm ảo, có sát trận thái cổ thầm bí.
Đây là một nơi thần tàng, sự giàu có, sự tích luỹ, sự phong phú và đa dạng của bọn họ khiến người ta như hoá đá, như trở nên ngây ngốc.
Bảo tàng trong tuyền thuyết, di sản bất hủ so với một thế gia thái cổ thì đúng là quá nhỏ bé, không thể sánh bằng được.
Chiến sĩ Man tộc đếu rất giản dị nhưng lúc này cũng như mê muội, vẻ mặt rất nhiều người như ngẩn ra. Bình thường họ vẫn ở trong núi rừng, làm vbạn với dã thú, so với những gì được thấy lúc này đúng là quá mức xa xỉ và không tưởng.
Mà hết thảy những thứ này đều thuộc về bọn họ, dường như rất không thực tế. Bọn họ sớm quen với việc ăn tươi nuốt sống, hành tẩu trong núi rừng nguyên thuỷ mà lúc này lại bị kỳ trân như vậy ập tới, khiếnh họ mê mê mang mang.
Man Vương nhíu mày, đứng trên một cung điện quát lớn:
- Không được để những thứ nhìn thấy dao động ý chí của mình! Mang các ngươi đến đánh giặc, một là vì báo thù Nhân tộc, hai là luyện binh, khiến các ngươi trải qua sự thanh tẩy của máu lửa, chỉ như vậy mới có thể trở thành một chiến sĩ man cổ chân chính! Bởi vì tương lai chúng ta có thể còn những địch nhân cường đại hơn nữa phải khiêu chiến, đây mới chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi, tất cả chỉ là thử thách, mượn nó để mà luyện các ngươi!
Những lời này vừa ra như nước lạnh đổ lên đầu khiến tất cả các chiến sĩ Man tộc đều sực tỉnh, ánh mắt khôi phục trong suôt, trở nên trang nghiêm.
Mấy gốc cổ tùng cao ngất trong mây, gió lớn thổi qua nổi lên từng trận thông reo, như âm thanh sóng vỗ.
Ở trước một lão thụ sừng sững có một toà thạch điện laong lổ hoang phế, có lưu lại kinh thư và bí điển của các đại cường giả và Vương gia.
Diệp Phàm đứng trước của sổ, trên tay là một quyển cổ kinh, đang cản thận nghiên cứu, tham ngộ những ảo diệu trong đó, không thể thự thoát ra.
Yêu nguyên lực và Lệ Thiên cũng đang tìm hiểu, Man tộc trưởng bên cạnh còn cẩn thận tìm kiếm. Trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, rất nhiều cổ tịch đều đã tổn hại.
Vương gia vội vàng thối lui cho nên muốn huỷ diệt nơi này nhưng bị mấy vị cao thủ bậc nhất ngăn cản cho nên chưa thành công hoàn toàn, còn lưư lại không ít điển tịch.
- Tìm được rồi!
Không biết qua bao lâu Diệp Phàm bừng tỉnh, mấy người Lệ Thiên, Man tộc trưởng, Yến Nhất Tịch đều toàn thân là máu, chút nữa bị đánh nứt ra.
Mà Man Vương lại cầm Thạch Phủ đứng một bên, ngực bụng phập phồng. Hiển nhiên bọn họ vừa dùng Thánh binh đánh ra một kích, mở ra một cổ động thần bí, bên trong có mấy cổ kính lơ lửng.
- Cổ kinh do một vị Đại Thánh Nhân Tộc lưu!
Một bản cổ tịch rất nhanh rơi vào trong tay mấy người, cầm lên nặng trịch, không biết do loại chất liệu nào chế thành, giống kim mà không phải kim, giống mộc mà không phải mộc.
Sau khi mở cổ kinh ra, mấy người lập tức bị hấp dẫn. Đây là cổ kinh do thuỷ tổ Vương gia để lại, trong đó ghi chép bí pháp cao nhất của Vương gia, thâm ảo khó lường.
Đây tuyệt đối là một loại thu hoạch cực lớn. Cổ kinh của một vị Đại Thánh Nhân tộc có thể khiến gia tộc mình cường thịnh tời hôm nay, bên trong nhất định lưu lại huyền ảo đáng để người đời sau nghiên cứu.
Tiếp sau đó, mấy quyển Cổ kinh khác cũng bị mở ra, đương nhiên đều là những cổ kinh do Thánh nhân tự ngộ ra lưu lại, vô cùng quý giá.
Cũng không phải tất cả những thánh nhân đề có thể khai đạo, chỉ có một số nhân vật tà ba trác tuyệt mới có thể, phàm là có thể lưu lại động thống thì đều vô cùng đáng sợ, trình bày những đại đạo và bí thuật khác nhau.
Một quyển cuối cùng khiến mấy người đều phải chấn động, ai ai đều thần sắc trịnh trọng, ngay cả Man Vương cũng đi tới bên cạnh.
Loạn Vổ Kinh! Ba chữ này như có một ma lực kỳ dị hấp dẫn nguyên thần mấy người đi tới. Đây chính là Cổ kinh do Loạn Cổ đế lưu lại.
Khi còn bé, Vương đằng từng bị một con Tiên Hạc mang đi, chiếm được kế thừa cửa Loạn Cổ Đại đế, không ngờ hắn cũng mang nó về đây.
Trong lòng bọn họ khó có thể bình tĩnh được, cẩn thận mở ra xem, cũng vô cùng tiếc nối vì chỉ có tâm pháp ba quyển Luân Hải, Đạo Cung và Tứ Cục, thiếu hai quyển Hoá Long và Thiên Thai, càng không cócác loại bí thuật chấn thế do Loạn Cổ Đại đế khai sáng.
Tới lúc này, Diệp Phàm không thiếu tâm pháp nhưng rất khát khao có được các loại bí thuật kinh thiên cuối cùng trong Cổ kinh của Đại đế cổ, tương truyền là những bí thuật cấm kỵ vô thượng.
Man tộc trưởng cười phá lên, cũng cảm thấy hài lòng rồi. Đánh bại một thế gia thái cổ, bảo tàng tích cóp mười mấy vạn năm là chiến lợi phẩm kinh tế, hắn cũng không có gì hối tiếc.
- Diệp tiểu ca, các ngươi xem xong rồi sao đi một bản Cổ kinh này!
Man tộc trưởng nói.
Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch tự nhiên không từ chối, cẩn thận nghiên cứu. Bọn họ không thiếu tâm pháp nhưng muốn nghiên cứu để làm sâu sắc cảnh giới.
Một đêm này, khắp Bắc Nguyên là khói lửa xông thiên, âm thanh khói lửa không ngừng vang lên. Một quái vật lớn như Vương gia, rễ sâu lá tốt, sản nghiệp vô tận, nơi nơi đều là mục tiêu công kích.
Thế sự đảo chiều! Khi bọn họ cường thịnh, uy hiểm không kẻ nào ở Bắc Nguyên dám nhảy vào mà nay lại bị thiết kỵ của Man tộc san bằng, tất cả cừu địch lập tức nổi lên.
Trên mảnh đất Bắc Nguyên tràn ngập chiến hoả khói lửa, đại chiến không dứt. Ngay cả những đại giáo không có thù oán gì với bọn chúng cũng đều ra tay, hết thảy chỉ vì tranh đoạt lợi ích.
Các quặng mỏ nguyên, các bảo địa tu luyện, các phòng đấu giá có bảo vật kinh thế… tất cả biến thành chiến trường.
Thần thổ Vương gia bị người ta nhổ tận gốc, những nơi nho nhỏ bên giưới làm sao có thể kháng cự?
Đương nhiên, chiến đấu không thể nhanh chóng chấm dứt, có thể đoán được tương lai còn nhiều cuộc chiến cuộc chiến và đuổi giết hơn nữa.
Vương gia bị giệt tộc.
Một đêm này thiên quân vạn mã xâm nhập Bắc Nguyên, các thế lực tới từ đại vực khác tất nhiên đều là dại giáo đỉnh cấp, bằng không căn bản không thể khoá vực đại chiến.
Rất nhiều người lao thẳng tới thần thổ Vương gia, muốn thu được lợi ích nhất. Nơi đó có Cổ kinh, có Thánh binh vô thượng, có vô đó tài nguyên, thiên tài địa bảo, chiến xa, cổ thuyền, vương binh, cổ dược… là một Thần Tàng tuyệt thế.
Không nói tới nuốt được toàn bộ, chỉ cần thu được một phần cũng đủ hưởng thụ cả đời! Dù sao đây cũng từng là một thế gia cổ bất hủ.
Nhưng mà rất nhiều đại giáo cũng chỉ có thể đỏ mắt nhìn ví đại quan Man tộc không khách khí tế ra Thạch Phủ của Đại Thánh Nhân tộc, lơ lửng khắp nơi bên ngoài thần thổ, ai dám can đảm xònn vào chắc chắn sẽ bị nó đánh xuống.
Ngoài ra mọi người đều biết được một thực tế là dù có một Tổ thú thái cổ Thánh nhân của Vương gia nưng vẫn bị Man tộc trấn áp. Nhớ tới chiến quả đó, ai ai cũng phải khiếp sợ.
Đa số các đại giáo chủ chỉ có thể từ xa quan sát mà không dám vào. Có thể san bằng cả một thế gia thái cổ, thực lực những thiết kỵ này khiến người ta thật kinh sợ, ai cũng không muốn gặp phải rủi ro.
Trong thần thổ, từng chiến thuyền lớn bay lên sau đó chìm vào trong vực môn, mỗi chiến thuyền đều chất đầy thiên tài địa bảo, quang huy chói mắt.
Mọi người ai ai cũng đỏ mắt nhưng không giám lao lên cướp đoạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Từng toà thành luỹ do tinh kim luyện thành cũng bay lên. Những công cụ chiến tranh cường đại của Vương Gia lưu lại giờ đều thuộc về Man tộc tất cả.
Trong mỗi toà cổ bảo chiến tranh này đều đặt đầy nguyên thạch, cổ dược, binh khí… Thu hoạch chuyến này của Man tộc đúng là không thể tưởng tượng được, tiêu xài không biết bao nhiêu đời mới hết.
Man Vương từng hét lớn, để đám con cháu hậu thế không được vì hưởng thụ vật chất mà tâm thần lệch lạc. Nhưng lúc này hắn cũng không thể không kinh thán vì thu hoạch quá lớn.
Cả ngàn cổ xa, chiền thuyền, cỗ bảo không ngừng bay lên nhưng như cũ vẫn không thể thu được hoàn toàn vì chung quy bọn họ vẫn không thể thu đi tiểu thế giới bên trong thánh thổ này.
Bảo bối chất cao như núi, kỳ trân lớn như biển không ngừng biến mất. Cuối cùng man Vương đã hoàn toàn thu tất cả cổ điện, chiến thuyền, cổ xa vào trong Thạch Phủ.
- Hắn đúng là nuốt hết rồi à, ngay cả những thững thứ tầm thường nhất cũng không để lại à?
Xa xa, những đại giáo khắp nơi đều tỏ ra thất vọng, có người không kìm được tức giận nhưng cũng không giám lớn tiếng hoà hét.
Sau một ngày một đêm này, đại quan Man tộc rút đi toàn bộ, rất nhiều đại giáo tiến vào thần thổ, bắt đầu tìm kiếm một lượt nữa.
Bởi vì của cải của thế gia thái cổ vô cùng thâm hậu, không chừng còn có bảo tàng bị che giấu.
Quả thật có một ít đại giáo đào được vài mật thất, thu được không ít trọng bảo.
-
Ahhh…
Ở Nam Lĩnh, Vương Đằng như điên lên, tóc tai bù xù, dựng thân trên một chiến xa Cổ đế, như một đầu giã thú điên cuồng giữ tợn, phát ra những tiếng gào thét thê lương.
Hắn tiến vào Nam Lĩnh là để giết Diệp Phàm nhưng không ngờ trong một đêm này, Diệp Phàm lại dẫn quân Man tộc giết tới Bắc Nguyên, san bằng gia tộc của hắn.
- Hắn thật sự…
Ở Nam Lĩnh, trwn một vách núi thẳng đứng, Lý Tiểu Mạn với áo trắng phấp phới, hai mắt lạnh lùng, nhìn về phía bắc Nguyên xa xôi.
- Tiểu Diệp Tử, huynh dẫn dắt mấy vạn thiết kỵ san bằng một thế gia thái cổ a…
Ở Đông Hoang, ánh mắt Cơ Tử Nguyệt lóe sáng nhìn về phía Bắc.
Một trận chiến này rung chuyển thiên hạ, ai ai cũng đều ngây dại, không ít thế lực lớn khiếp hãi, trong đó đặc biệt là Âm Dương giáo của Trung Châu.
Phía Bắc Đông Hoang, trên một toà cổ sơn, một thân ảnh nam nhân mơ hồ, hai tay chắp sau lưng lảm bẩm:
-Thánh thể của Nhân tộc thật khiến ta hứng thú, đáng để ra tay diệt sát!